Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Đảo Tây (9)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Đảo Tây (9)


...

-

Phải hỏi thế nào mới có vẻ không đột ngột quá?

Thật sự sau này sẽ không được gặp lại nữa...

Đang phiền muộn, một cuộc gọi video xuất hiện trong nhóm bạn thân.

Hạ Kỳ bị chọc cười, cô “xì” một tiếng, cảm xúc căng thẳng được giảm đi nhiều.

Nhưng phải hỏi thế nào đây...

Mùng ba Tết...

Có lẽ nếu không liên lạc một thời gian, người ta sẽ quên mất mình thôi.

[Nghê Nghê Tử: Tiếc quá, người ở bên cạnh cậu lúc này không phải Doãn Hãn Thần.]

Sau đó “rầm” một tiếng, đóng cửa phòng ngủ lại.

Hạ Kỳ gửi tất cả video, ảnh chụp đã quay vào nhóm bạn thân của mình.

Cô gái mặc áo ngủ, hai tay ôm cẳng chân, vùi mặt vào đầu gối.

Khung chữ nền trắng chữ đen, chỉ có một dấu chấm hỏi.

[Nghê Nghê Tử: Kỳ Kỳ Tử, cậu ngọt ngào quá! Mình muốn cut đoạn âm thanh này gửi đến điện thoại của Doãn Hãn Thần!] (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn với vẻ vô cảm.

Ba xoay người chạy về phía đám đông bên này.

Vậy chẳng phải là đang “giấu đầu lòi đuôi” sao?

Vì thế, một câu “Doãn Hãn Thần, xịn!” cực kỳ hưng phấn từ loa phát ra.

Hai cô bạn thân còn đang nói chuyện, nhưng Hạ Kỳ lại chỉ nghe được câu “Mùng ba Tết là sinh nhật của Doãn Hãn Thần”.

Bây giờ cô ngồi một mình ở mép giường trong phòng ngủ, nhìn pháo hoa vẫn chưa tắt bên ngoài và nghe tiếng hát vọng qua khe cửa phòng khách, những cảm xúc đang chìm xuống lại bị khuấy trộn lên từng chút. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mai Tử mặc bộ đồ ngủ lông nhung, trên đầu còn dán miếng dán tóc mái, mở to hai mắt nhìn về phía màn hình: “Ái chà, nhìn xem bé Kỳ Kỳ của chúng ta xấu hổ rồi kìa, không thèm nói chuyện trong nhóm luôn.”

Cô gái chán nản vỗ vào trán mình, gục cả đầu xuống.

[Mai Mai Tử: Đúng đó đúng đó! Mình quen biết cô học sinh giỏi nào đó nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy cậu ấy ngại ngùng tới nhường này! Doãn Hãn Thần, xịn!]

Hạ Kỳ chớp chớp mắt, ánh mắt dừng lại trên tay áo của mình, ngón tay hơi hơi cong, sửng sốt trong giây mắt.

Cô sợ bị mẹ nhìn thấy nên nhanh chóng giả vờ xụ mặt tức giận: “Mẹ!”

[Có nên hỏi cậu ấy... không nhỉ?]

Hạ Kỳ:...

Tiếp theo là chùm thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm...

Mỗi thứ đều mới mẻ như thế.

Cô gái hơi cử động cánh tay, cuối cùng vẫn nâng lên theo động tác của cậu, giọng rất nhỏ nói một tiếng “Được”.

Tiếng “xì xì” truyền đến theo gió biển.

Cô tiếp tục lướt lên trên, chỉ một trang đã hết.

Cô vội vàng luống cuống tay chân thu hồi.

Nghê Nghê đang ngồi trên ghế lười, v**t v* con Border Collie nhà cô ấy: “Mình nói thật nhé Kỳ Kỳ, Doãn Hãn Thần này có ý gì với cậu đúng không? Cậu xem đi, trước đó người ta đối xử với cậu tốt như vậy, lúc sau lại tặng tranh rồi dẫn cậu đến bờ biển đốt pháo hoa, còn mua trà sữa cho cậu nữa. Theo kinh nghiệm nhiều năm của mình, biểu hiện thế này hoặc là kẻ bắt cá nhiều tay, hoặc là thật sự có cảm tình. Ầy, cậu biết người ta cung gì không?”

-

Ngay sau đó, một khung chữ xuất hiện trong hộp thoại:

Doãn Hãn Thần giúp bạn cùng lớp phiên dịch lại từng câu từng chữ, nói xong, cậu cũng nhìn cô.

“Ba con bé, anh giỏi qua! Mau tới đây xem thành quả lao động của anh đi!”

Bạn học của Doãn Hãn Thần đột nhiên chạy đến trước mặt cô, dùng ngôn ngữ ký hiệu hỏi: Bạn ơi, khi nào cậu về, chúng ta có thể hẹn nhau đi chơi tiếp không? Đảo Tây thú vị lắm, chúng ta có thể đạp xe quanh đảo, để A Thần dẫn cậu đi.

Hạ Kỳ nhìn màn hình thì phát hiện trên tin nhắn còn có một dòng chữ nhỏ: Bạn đã vỗ “Doãn Hãn Thần”.

Nhưng kể ra thì, hôm nay hẳn là lần cuối cô và Doãn Hãn Thần gặp nhau.

Lúc đó chàng trai đã nói như vậy, trên môi vẫn nở một nụ cười nhẹ.

“Vậy sao... vậy chỉ có thể hẹn sau này gặp lại thôi.”

Trên bãi biển, ba cầm một cây nhang dài gần nửa mét, đang khom lưng châm lửa một ngòi nổ dài.

Hai người đó...

“Cũng không đáng sợ lắm đúng không?”

Khoảnh khắc dòng chữ nhỏ đó biến mất, cô mới chợt nhận ra Doãn Hãn Thần đã thấy được rồi, tại sao cô lại phải thu hồi?

Hạ Kỳ có thể nhìn ra cậu ấy rất muốn mời cô đi.

“Chắc là Kỳ Kỳ đấy, dù sao mình không nói gì cả.”

“À, con đang tám chuyện với Mai Tử và Nghê Nghê, con về phòng ngủ trước đây.”

Cô đỏ mặt nói rồi cầm di động chạy về phòng.

“Được được, mẹ không chọc con nữa. Ba qua bên kia châm pháo rồi, Tiểu Thần nói có khoảng 50 cái, vừa nhiều vừa đẹp, mau chuẩn bị điện thoại đi!”

Bọn họ đều biết, làm gì còn có sau này... đều là giao hẹn bằng lời không thể thực hiện được mà thôi.

[Đẹp quá đi! Mình siêu thích pháo hoa trên bãi biển!]

Hơn nữa, thoạt nhìn đã biết đây không phải Wechat cá nhân của Doãn Hãn Thần, vòng bạn bè không biết có bao nhiêu người nữa.

[Mai Mai Tử: Tiếc quá, người ở bên cạnh cậu lúc này không phải Doãn Hãn Thần.]

Hạ Kỳ vốn đang ngượng ngùng, bị trêu chọc như vậy khiến cả khuôn mặt càng đỏ đến như bốc khói.

-

Cô ngẩng đầu nhìn lên cao, xoay camera về phía bầu trời đầy pháo hoa nở rộ.

Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra sau này hai người chắc chắn cứ thế mà chẳng trò chuyện gì.

Nghê Nghê cũng đến góp vui: [Gì đó gì đó? Cho mình nghe với nào!]

Cô không cảm xúc gõ chữ vào khung thoại: [Hai cậu đủ rồi đó.]

Xem pháo hoa trên biển, chơi pháo hoa cầm tay cùng một nhóm người trên bờ cát, ngồi quanh đống lửa trại ăn cá nướng giòn tan.

Hạ Kỳ trực tiếp bấm vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

!!! (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng cô vẫn tiếc nuối lắc đầu: “Sáng mùng ba Tết mình phải về Nam Kinh, mùng hai rời đảo để đến sân bay Phượng Hoàng.”

Nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu: “Hạ Kỳ, rốt cuộc mày đang làm gì vậy chứ...”

Sau khi người một nhà tắm rửa xong thì cùng ngồi trên sô pha vừa cắn hạt dưa vừa xem Gala mừng năm mới.

Đây là đêm giao thừa khác biệt nhất mà Hạ Kỳ từng trải qua.

Cuộc trò chuyện của nhóm bạn thân truyền ra từ ống nghe, lúc này Hạ Kỳ mới giống như vừa tỉnh mộng, vội vàng cúp cuộc gọi nhóm ba người.

Chương 9: Đảo Tây (9)

Sau đó thu hoạch được một tràng tiếng hét từ cô bạn Mai Tử.

Hạ Kỳ:...

Hạ Kỳ nhìn theo ánh mắt của mẹ...

Ảo não giậm giậm đôi chân trần hai cái.

[Đoạn video này! Đây là giọng của Thần Đại sao, cmn Đại Thiên Thần! Giọng quyến rũ quá a a a!]

Đêm giao thừa, tiếng pháo bên ngoài mãi không ngừng lại, tiếng ca rộn rã vang lên từ phòng khách ngoài cửa. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đoàng” một tiếng thật lớn, một chùm pháo hoa bay vút lên trời.

Hạ Kỳ mím môi, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng rồi hoảng loạn chuyển tầm mắt về phía không trung.

Khi về đến homestay chỉ mới đến 10 giờ, nhưng cô cứ cảm thấy đêm nay đã trôi qua rất lâu.

[Kỳ Kỳ Tử: Các cậu làm gì vậy chứ, vừa rồi mình bật loa, ba mẹ đều ở bên cạnh, xấu hổ muốn c·h·ế·t.]

Doãn Hãn Thần quay đầu nói chuyện cùng cô.

Mai Tử lập tức tiếp lời: “Đương nhiên là cung Bảo Bình rồi, sinh nhật của anh ấy là ngày 3 tháng 2. Nhắc mới nhớ...là mùng ba Tết năm nay! Kỳ Kỳ, có phải cậu về Nam Kinh vào mùng ba Tết không? Đúng lúc quá, tụi mình hẹn ăn tối đi, buổi tối còn có thể cùng ngồi chờ xem livestream của anh ấy.”

[Mình vừa xem lại vừa chỉnh tai nghe đến âm lượng lớn nhất, tai suýt điếc luôn. Nhưng, nhưng! Mình nghe thấy gì đây? Hạ Kỳ Kỳ, cái đồ ngoài lạnh trong nóng*, ha ha ha! Mình tưởng rằng cậu sẽ lạnh lùng không trả lời người ta chứ, kết quả cậu lại đáp lời! Emma, mình lại nghe thêm một lần nữa, Hạ Kỳ Kỳ, cậu ngọt ngào quá, ha ha ha!]

Mẹ đang đứng ở phía trước, thấy cô lại đây bà bèn vui vẻ tiến đến nâng mặt cô lên.

Nghê Nghê: “Bảo Bình à... Bảo Bình tốt đấy. Hơn nữa, đây đúng là kiểu người dịu dàng, đối xử rất tốt với người mình thích...”

Lúc đó pháo hoa quá đẹp, bầu không khí xung quanh cũng quá vui sướng nên cô chưa có cảm giác gì đặc biệt.

Hạ Kỳ lại đặt ngón tay lên hộp thoại con mèo kia.

Làm cô sợ đến mức suýt làm rớt điện thoại xuống đất.

Đang nghĩ ngợi thì một tin nhắn từ phía đối phương nhảy ra.

Sau đó, cô nàng gửi một tin nhắn thoại.

Chẳng lẽ thật ra bạn của Doãn Hãn Thần... muốn mời cô đến chúc mừng sinh nhật cậu ấy?

Cô bấm vào ảnh đại diện của Doãn Hãn Thần, cuộc trò chuyện trên màn hình đột ngột dừng lại ở tin nhắn gửi định vị của đối phương.

Trên bầu trời, pháo hoa rực rỡ.

Đúng lúc chạy vào màn hình di động đang quay của mẹ.

Sau đó cô học theo mẹ, giơ điện thoại lên bấm quay video.

“Hở? Mình nghe thấy gì đó? Vừa rồi ai nói chuyện đấy?”

Nhìn một hồi, cô lại bật cười.

“Oa, cuối cùng con gái cũng vượt qua nỗi sợ hãi rồi! Quả nhiên vẫn là Tiểu Thần có cách.”

Thấy cô không nhúc nhích, chàng trai lại nhẹ nhàng kéo cô: “Đi nhé?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Đảo Tây (9)