Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Thiên Ma (1)

Chương 15: Thiên Ma (1)


“Trời cao tăm tối mịt mờ.

Ai qua ô cửa, chuyện trò với trăng?”

Thanh niên tóc dài nhìn lên bầu trời thông qua ô cửa, mà tình cảm ngâm thơ, lưng hắn tựa lên chiếc ghế gỗ, tay phải gõ theo tiết tấu, nhịp nhàng trên mặt bàn, tạo ra giai điệu truyền cảm.

“Bên trong mỗi trái tím đóng kín đều là sự đổ nát hoang tàn, phải chăng là đợi ngày khang trang mới mở đón khách nhân?”

Chậm rãi ngân lên câu hát vu vơ do chính mình biên soạn, hắn vươn người đứng lên, xoay cái thân thể mệt nhoài, nhìn về căn phòng đơn sơ mà Lạc thúc ‘thân yêu’ đã chọn cho riêng hắn.

Phòng này thì chỉ có mình Phương Lâm ở mà thôi, các vị ‘tiểu tăng’ đã được sắp xếp phòng ngủ tập thể cho cả rồi, xưa hắn đi học tu tập thì chính là được sắp như vậy, không biết bây giờ thì sao.

Nhưng mà Phương Lâm cũng không quá để ý chuyện sinh hoạt của người khác đâu, hắn chỉ không thích ở chung với người khác do nhiều vấn đề phát sinh mà thôi.

Dường như Quách Lạc cũng biết được tính cách của đứa cháu mình nên đã cố gắng sắp xếp cho hắn một căn phòng đơn nho nhỏ.

“Mỗi lần Lạc thúc làm gì thì đều có ý đồ gì đó…phải chăng trong phòng này có cất dấu huyền cơ?”

Phương Lâm nghĩ ngợi là lung tung nhưng hắn cũng chẳng tin có chuyện trùng hợp đến vậy.

Chỉ là để chắc chắn không uổn phí một phen tâm tư của lão, hắn vẫn thò tay xuống dưới mặt bàn kiểm tra, sau đó kéo nhẹ cái hộc tủ bên dưới ra.

Quả nhiên…trống không, làm cái mẹ gì có gì ở đây.

Phương Lâm nói thầm, tự trách mình nghĩ nhiều, hắn dũi cái lưng mỏi thật sâu, sau đó nằm lên chiếc giường đơn như giường kí túc xá.

“Không êm lắm nha”

Có chút xéo sắc đánh giá, Phương Lâm lười biếng vươn tay bật cái đèn ngủ kế bên sau đó tắt đi bóng đèn huỳnh quang trong phòng, rồi rút từ túi quần ra chiếc điện thoại của mình.

Líc.

Tiếng màn hình mở lên, đồng hồ bên trên đã chuyển sang mười một giờ đêm, Phương Lâm tâm tư có chút hốt hoảng.

“Dạo này, dường như thời gian trôi có chút nhanh đi?”

Hắn không khỏi thầm nghĩ, rồi nhìn về bóng đèn sáng rực ở bên ngoài, Phương Lâm có chút cảm động về người chú của mình.

Quách Lạc biết Phương Lâm không thích người lạ chung phòng nên chọn cho hắn một cái phòng đơn, nhưng mà phòng đơn thì thường được bố trí xa các đình viện trung tâm, thiếu đi ‘sự an toàn’ khi gặp phải thực thể tâm linh.

Lão lại cho hắn căn phòng như này thì quả thực đã hao phí một phen tâm tư rồi.

Cũng bởi vì thế nên giờ này bên tai của hắn vẫn truyền đến thanh âm trò chuyện, sửa chữa của các vị tiểu sư.

Bình thường thì sẽ rất ít trường hợp như vậy, nhưng vì trận chiến ban nãy nên các ‘sư thầy’ phải gác lại việc ngủ nghỉ mà tập trung sửa chữa đại điện, việc thanh âm ồn ào bên ngoài là việc Phương Lâm có thể hiểu được.

Đồng thời hắn lại có chút thích ồn ào như vậy…vì có lẽ trong chính thâm tâm một người hướng nội như hắn, thì cũng sợ lấy sự im ắng tĩnh lặng.

Mắt nhìn lên màn hình khóa của điện thoại, Phương Lâm không khỏi bật cười, vì tấm hình nền là do chính tay Bắc Minh Hà đặt.

Nhìn về gương mặt thanh tú kia, chẳng hiểu vì sao ‘trái tim’ của hắn có chút đau lòng, ánh sáng nơi đôi mắt ảm đạm, vuốt lên màn hình khóa.

Hiện lên bên trên là hai tin nhắn từ người gửi mà Phương Lâm không muốn nghĩ tới nhất, Bắc Minh Hà.

Hắn có phần ngẩn người, cứ ngỡ…đêm nay nàng phải ở cùng với tên Dương Xuân Tài ấy chứ? Sao lại có thời gian nhắn cho hắn?

Câu hỏi xoay quanh trong đầu Phương Lâm, gã nhanh tay nhấn vào biểu tượng tin nhắn, chờ cho điện thoại bắt sóng, thanh âm ting ting vang lên, màn hình chạy liên tục ra hai dòng chữ.

“Xin lỗi vì chuyện ban nãy” Phương Lâm đọc tin số một thì nở nụ cười đắng chát, nhưng sang tin thứ hai hắn như cảm nhận được gì đó khác thường.

“Dương Xuân Tài đi gặp khách hàng, sẵn tiện ghé thăm tôi thôi, không có gì đâu.”

Hai tin cách nhau chỉ vỏn vẹn hai phút.

Dù không hiểu được tâm tư nữ nhân nhưng Phương Lâm vẫn là một kẻ có chút gọi là nhạy bén, hắn cũng nhìn ra được sự khác thường ở đây.

Suy nghĩ một chút, gã nhắn lại.

“Em ngủ rồi à?”

Thanh trạng thái của nàng vốn đã tắt hơn nửa tiếng trước, bỗng dưng sáng đèn, chuyển sang hiện trạng trực tuyến, dòng tin hắn gửi cũng nhanh chóng hiện lên hai chữ đã xem.

Ba chấm hiện lên, một tin nhắn nhảy tới.

“Chưa, cậu về tới nhà rồi à? Sao lâu thế.”

“Ừm, về nhưng mà điện thoại hết pin, quên cắm sạc mất”

“Thôi ngủ với gã đi, đừng để người ta hiểu lầm”

Phương Lâm nhắn liền hai tin, sau đó im lặng nhìn về hai chữ đã xem hồi lâu, tưởng nàng đã nghe lời hắn, đi ngủ thật rồi.

Có chút buồn bã tắt đi màn hình, Phương Lâm tự mình an ủi ‘trái tim’ nhỏ bé, nhưng tầm chừng hai phút sau, một thanh âm vang lên.

Ting.

Ánh đèn điện thoại bỗng dưng sáng lên, chiếu thẳng lên trần nhà.

“Hắn làm gì có cửa ngủ với tôi? Tôi đuổi hắn về sau khi cậu đi rồi”

Đến bây giờ hắn rốt cuộc hiểu được sự khác thường trong tâm tư của nàng rồi, có lẽ…trong tâm trí nàng đã có hình bóng của hắn.

Phương Lâm tự mình ảo tưởng, nở nụ cười hì hì nhưng quyết định không trả lời tin nhắn mà tặng nàng hai chữ đã xem.

Thật ra cũng không phải hắn muốn làm giá gì, mà là hắn không có tâm tư để ý chuyện nhi nữ tình trường lúc này.

Hắn lo lắng cho vị bạn cũ của mình hơn, lo lắng cho vị tiểu tăng đã biến mất trước mặt hắn.

Phương Lâm cũng không biết là ngoài hắn ra thì bên trong một phòng nghị sự gần đó cũng đang trầm mặc bàn về ‘sự biến mất’ của Bạch An.

Khác với căn phòng đơn sơ của Phương Lâm, căn phòng nghị sự hiện lên đầy đủ với những nét trang nghiêm nhưng không mất phần “thoải mái” đặt ở trung tâm là bức tượng Phật tổ đang quan sát tứ phương bát hướng.

Chiếc bàn chữ U với cái phần miệng được hướng ra cửa, hai bên đặt song hành sáu chiếc ghế nâu sậm, được làm bằng gỗ liêm, trên ghế được lót tấm đệm cùng màu, ngồi đối diện nhau.

Hiện tại, ngoài chiếc ghế chủ tọa còn trống thì tất cả đều có mặt đầy đủ, đáng tiếc là ai cũng thân mang thương tích, duy chỉ có ba vị lão nhân già nhất ngồi gần chủ tọa là có vẻ bình ổn nhất.

Ba vị chính là nguyên lão dưới trướng thượng sư Đan Huyền của chi nhánh giáo hội.

Trong bầu không khí trầm mặc ấy, vị nguyên lão ngồi bên trái vị trí chủ tọa có vẻ không chịu được mà cau mày nói lớn.

“Nói đi, rốt cuộc là ai dám xông vào cấm phòng mà giải thoát Thiên Ma?”

Nguyên lão ngồi đối diện với bà có vẻ cũng đang rơi vào tức giận, đôi mắt của hắn quét qua các vị ‘đại sư’ ngồi ở phía xa, giọng nói ồ ồ.

“Bảo các ngươi điều tra, các ngươi điều tra kiểu m* gì nửa tiếng rồi chưa có đáp án?”

“Các ngươi có biết nếu để Thiên Ma lộng hành thì bao nhiêu bách tính phải lầm than không?”

“Các ngươi có biết nếu để thế…” Lão nhân còn tính nói tiếp thì bờ vai đã bị nguyên lão còn lại đè xuống, ‘đôi mắt lạnh lùng’ nhìn lão.

Gã ý thức được mình sắp nói ra cấm kị thì vội vàng yên lặng, nhìn về đám đại sư bên dưới như muốn ‘ăn tươi nuốt sống’.

Quách Lạc ngồi bên trong phòng nghị sự nhìn về ba vị nguyên lão thì có cái cảm giác đè nén trong lòng, hắn chỉ biết im lặng cúi đầu chứ nào dám nói gì.

Ba vị nguyên lão còn đang âm trầm suy nghĩ thì sao hắn dám cắt đứng cái suy nghĩ bên trong đó chứ.

Dù Phật môn cấp bậc phân chia nhưng sâm nghiêm thì chưa đến nỗi, ở đây xem nhau như anh em trong nhà, cùng nhau học đạo, tu tập theo ‘người’ nên lấy việc ‘tu’ là chính, còn lại thì không khác mấy thường nhân.

Ba vị nguyên lão nhìn nhau như truyền âm thuật, cũng có lẽ là thần giao cách cảm nên bỗng dưng cả ba người đều gật đầu, nhất trí quan điểm gì đó.

Vị nguyên lão ban nãy vỗ lên vai nguyên lão bên phải chủ tọa chính là Lộc Đăng, đôi mắt của lão lúc nào cũng nhắm nghiền, rất ít khi mở ra nhưng bất cứ ai cũng không dám trêu đùa với lão.

Khác với sự tức giận trên khuôn mặt của hai vị nguyên lão còn lại, Lộc Đăng có phần lạnh nhạt hững hờ hơn, nếu Phương Lâm ngồi trong nghị sự, hắn sẽ so sánh Lộc Đăng với bức tượng Phật, sau đó vỗ đùi nói lớn.

“Cái biểu cảm kia, thật sự rất giống nha?”

Lộc Đăng hướng về chín vị đại sư bên trong giáo hội, giọng nói lạnh nhạt: “Đêm nay là do ai trực cấm phòng?”

Chín vị đại sư nhìn nhau, song tất cả nhìn về gã đại sư đang cúi đầu ngồi kế bên nguyên lão bên trái chủ tọa, Lộc Đăng đôi mắt không mở nhưng tựa như nhìn thấy, hắn hướng về gã đại sư đó, trầm giọng hỏi.

“Yết Khang, hôm nay có phải ngươi trực cấm phòng?”

Yết Khang được kêu thì đôi vai run rẩy, hắn giật mình một chút rồi khó khăn gật đầu.

“Tại sao ngươi lại thả ra Thiên Ma?” Lộc Đăng cũng không tức giận như trong tưởng tượng của các vị đại sư mà vẫn bình tĩnh, trầm giọng hỏi.

“Ta…ta…” Yết Khang run rẩy, giọng nói đang khẩn trương bỗng dưng ồ ồ, tựa như địa ngục vang vọng phát ra: “Bởi vì bổn tọa kêu hắn làm”

Yết Khang dần ngẩn mặt lên, ánh đèn huỳnh quang chiếu lên gương mặt tái nhợt, hốc mắt sâu thẫm, bên trong…chẳng có đôi mắt.

Chỉ có từng luồng khí đen bao phủ, Phương Lâm nếu ngồi ở đây sẽ nhận ra cái đoàn khí này, đoàn khí đã b·ắ·t· ·c·ó·c Bạch An.

“Tàn dư của Thiên Ma sao?” Khác với sự khẩn trương của hai vị nguyên lão, Lộc Đăng lão nhân vẫn bình tĩnh đến lạ, hắn cũng mở ra đôi mắt mà tựa như thích thú quan sát sinh vật mới.

Thiên Ma được nhắc thì cũng nở nụ cười quái dị, hắn phát ra thanh âm: “Cái cơ thể mục rửa này mang theo thì tốn pháp lực của bổn tọa quá”

“Để bổn tọa tặng cho các ngươi món quà gặp mặt.”

Thanh âm vừa dứt thì Thiên Ma cười lớn, thân xác Yết Khang phình to, các sợi cơ bên trong cơ thể dần dần được phóng đại vạn lần.

Hai vị nguyên lão vội vàng đứng lên, đồng thanh hét: “Cẩn thận”

Đáng tiếc, Yết Khang chưa kịp bạo thể thì đã bị một đoàn ánh sáng vàng nhạt bao phủ, nhanh chóng thu nhỏ lại tựa như vi sinh vật rồi biến mất dưới chục ánh mắt kinh hãi.

Quách Lạc dõi mắt nhìn qua vị nguyên lão duy nhất không hét lên thì vội vàng cuối đầu xuống.

Lộc Đăng đã mở ra đôi mắt của mình, đôi mắt huyễn ảo tựa như vũ trụ vô vàn, đen huyền tà dị.

Lão không khỏi nhớ tới lai lịch của vị nguyên lão này.

Một lai lịch bất phàm bên trong những tu sĩ Phật môn.

“Lập tức thành lập đội điều tra về cổ mộ”

Thanh âm lạnh nhạt của Lộc Đăng nhanh chóng đánh thức Quách Lạc khỏi những suy tư.

Một vị đại sư ngồi gần Quách Lạc bỗng đứng lên thi lễ với Lộc Đăng, có phần khẩn trương hỏi.

“Tại sao là cổ mộ mà không phải Thiên Ma?”

Lộc Đăng hướng về gã đại sư mà nhìn, làm hắn run rẩy kịch liệt, lão nheo mắt trầm giọng nói.

“Thượng cổ ma nhân tấn công Phật môn, Thiên Ma lại đúng lúc thoát ra”

Dừng lại một chút, rồi Lộc Đăng nói tiếp.

“Các ngươi không nhìn ra nó diễn ra quá đúng thời điểm sao?”

Chương 15: Thiên Ma (1)