Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chấp Niệm Kỳ Thư
Unknown
Chương 20: Tiến về Cổ Mộ (4)
“CẨN THẬN!!!!”
Đồng thanh với Phương Lâm hét lên còn có một thanh âm khác, nghe qua có phần trầm thấp hữu lực.
Chẳng biết vì sao từ trong thanh âm Phương Lâm lại nhìn ra một thân ảnh có bóng lưng to lớn, mang theo hùng tâm cao ngất, hướng về thiên không mà ngạo nghễ.
Có lẽ là từ sâu bên trong giọng nói lo lắng đã vô tình tiết lộ cái tâm tư của người ấy.
Vụt.
Thanh âm vạt áo bay lên trong gió tạo ra thanh âm phần phật, ngoài ra đi kèm còn có một thanh âm khác.
Bịch, bịch.
Thanh âm bước chân trên chạy trên mặt đất, tiếng lách tách của bề mặt vũng nước bị đạp vỡ, những giọt nước bắn lên tung tóe.
Rầm rầm.
Mưa rơi càng thêm dữ dội, sấm sét sáng rực trên trời cao, gió bụi từ khắp nơi lao tới, tựa như hội tụ mà hình thành bão lớn.
Càng làm cho những người đang xem có cảm giác hít thở khó khăn, ánh mắt của họ tập trung vào cái thân ảnh vừa lướt qua Phương Lâm.
Thân ảnh đó lao nhanh bên trong làn bụi, trên người là chiếc áo da đen bó sát cơ thể, mái tóc dài qua ngang vai được cột gọn sau lưng.
Hắn để cho Phương Lâm là cái bóng lưng ngày càng mờ đi trước mắt.
Đôi chân của gã lao đi bên trong màn mưa, bóng hình mờ ảo như hư ảnh xuất hiện khiến cho Phương Lâm có phần ảo giác, tưởng như đang xem một con ‘mãnh hổ’ lao về con mồi.
“Dường như ta chưa thấy người này bao giờ…?”
Phương Lâm không khỏi âm thầm nghi ngờ, dù là trí nhớ của hắn có tệ đến một mức độ nào đó, thì cũng không thể nào quên đi những người vừa mới gặp được nha.
Chỉ là cách đây chưa đến một giờ đồng hồ đâu…
Nhưng ngay lập tức suy nghĩ của hắn đã bị lãng quên, bởi lẽ lúc này cái thân ảnh đang hướng về hố sâu mà đi đã thu hút ánh nhìn của hắn.
Một dáng người nóng bỏng bên trong chiếc quần jean bó sát, cái áo thun ngắn tay màu xanh bị nước mưa làm cho ướt sũng đang bó sát cái dáng người ma quỷ của nàng.
Cái dáng người ngạo nhân đó Phương Lâm liếc qua là biết ai.
Hắn nhanh chóng nhận ra nữ nhân đó, người được Quách Lạc gọi là thiên tài khảo cổ.
Phương Lâm lập tức có một cái xúc động muốn chỉ tay vào mặt nàng mà mắng.
Mẹ kiếp cái nữ nhân ngu ngốc này.
Chẳng lẽ ngươi dùng toàn bộ dinh dưỡng đi nuôi cái vòng một mà không chừa chút nào cho não hay sao?
Chẳng lẽ ngươi lại xem danh dự quan trọng hơn tính mạng hay sao?
Nhưng Phương Lâm lại lập tức nhận ra cái gì đó không đúng.
Trong lúc hắn thầm chửi thì gã nam nhân kia đã chạy đến trước mặt nàng.
Gương mặt của gã nhìn qua có dạng chữ điền, gương mặt phổ biến của nam nhân Á châu, nhưng lại không tạo ra cái cảm giác ‘tầm thường’.
Ngược lại bên dưới màn mưa lớn như này, Phương Lâm càng cảm thấy người đó có phần ‘bá khí’.
Tựa như ‘chân long’ ẩn thế bên trong phàm nhân.
Đôi mắt đen huyền nhìn về nữ nhân đối diện mà có phần lo lắng, hắn hốt hoảng liên tục nói gì đó nhưng tựa như nàng không hề nghe thấy.
Vẫn không dừng lại cước bộ mà tiếp tục đi tới.
Phương Lâm nhìn thấy liền lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, nhẽ ra nàng phải hướng về nam nhân đó cãi cự hay phản kháng gì đó, ít nhất cũng phải thể hiện ra cái cảm xúc.
Hoặc cùng lắm là lách người bước qua…
Chứ không thể nào lại cứ tiếp tục đi tới.
“…”
“Dường như…nàng đã trúng phải tà thuật.”
Một ý nghĩ nhanh chóng hiện ra trong đầu Phương Lâm, hắn tuy chưa thấy qua ‘biểu hiện’ của người trúng phải ‘ tà thuật’ nhưng vẫn có khả năng tư duy ra những trạng thái ‘khác người’.
Bởi lẽ, từ cái ngày định mệnh hôm đó, từ trong u minh đã ban cho hắn một cái gì đó khác người.
Từ cái ngày gặp gỡ Bạch Lan cho đến lúc hoàn thành tâm nguyện của nàng.
Phương Lâm như được thượng thiên ‘ưu ái’ hơn hẵn.
Hắn thường xuyên có một cảm giác mà trước kia chưa bao giờ gặp phải.
Một cái khả năng cảm ứng được những ‘thuật pháp’ bất thường đang tồn tại quanh hắn.
Đây cũng có thể xem là ‘dị năng’ duy nhất của hắn.
Hắn lập tức cảm nhận được gì đó khác thường, nhẽ ra từ lúc hắn hét lên thì phải có ‘gì đó’ xảy ra mới phải.
Phương Lâm nhanh chóng xoay đầu nhìn về bốn vị ‘sư thầy’ vẫn đang đứng im bất động, thì có phần khó hiểu.
Từ lúc hắn hét lên đến giờ đã hai phút hơn, nhưng dường như họ không hề có hành động gì cả.
Hắn không khỏi nheo lại đôi mắt nhìn về vị trí cách đó không xa.
Ngay lập tức hắn liền thấy được một vài sự khác thường.
Ngoài ba vị đại sư đang có phần lo lắng nhìn về phía trước thì chỉ có nguyên lão là có phản ứng khó nhận ra nhất.
Vai của lão đang dần run rẩy trở nên kịch liệt, tĩnh như đại sơn mà động như đại ngàn, gân tay của lão cũng đã hằng lên cả làn da nhăn nheo, đang khó khăn nâng lên như bị gì đó đè xuống.
Phương Lâm dù không biết lão đang gặp phải chuyện gì, nhưng hắn từ Quách Lạc biết tới một chuyện.
Có thể làm cho nguyên lão cảm thấy ‘bất lực’ như thế, tựa như không có mấy chuyện trên đời.
Hoặc cũng có thể là do tầm mắt của hắn thấp bé nên không biết tới những chuyện cao xa.
“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?”
Phương Lâm cau mày suy tư, lúc này đến di chuyển một bước hắn cũng không dám làm.
Đùa sao?
Ngay cả Lộc Đăng lão nhân còn ‘sợ hãi’ như thế, kêu hắn di chuyển khác gì bảo hắn t·ự s·át.
Tử đạo hữu bất tử bần đạo nha.
“Hả?”
Tim hắn nhảy thót lên, giật mình xoay đầu nhìn về bàn tay đang đặt trên vai mình, nuốt một ngụm nước bọt.
Ực.
Bàn tay thon nhã đang đặt trên bờ vai của gã ‘bỗng nhiên’ nâng lên, cánh tay trắng nõn của Minh Hà đang nghi hoặc quơ qua quơ lại trước mặt của hắn.
“Sao…sao thế?”
Phương Lâm có chút ‘sợ hãi’ vội vàng trấn định tâm tình, liền hướng nàng hỏi.
“Cậu giấu tôi chuyện gì à?”
Minh Hà nhìn thấy biểu cảm của Phương Lâm thì liền nghi hoặc, hỏi ngược.
Phương Lâm biết nàng cũng là một người thông minh, nhưng có một số chuyện nếu không gặp qua thì thực sự có nói kiểu gì cũng nghe không thông.
Hắn không có phân vân là có nên nói cho nàng hay không, mà là…
Không biết nên giải thích như thế nào.
Bắc Minh Hà tưởng rằng Phương Lâm không muốn nói, nàng cũng thầm đoán là chắc liên quan tới bộ trang phục mà hắn đang mặc.
Là một nữ nhân thông minh, Minh Hà không muốn đẩy hắn vào trường hợp khó xử, làm xấu đi mối quan hệ này, nên nhẹ giọng hỏi sang chủ đề nàng ‘quan tâm’ hơn.
“Cậu biết Thanh Liên à?
“Thanh Liên nào?”
Lần này tới lượt Phương Lâm mịt mờ, Thanh Liên là con nào nữa?
Nhưng theo hướng tay của nàng, hắn nhanh chóng hiểu ra.
Hóa ra Thanh Liên là nữ nhân đang bị chàng trai kia vác trên vai.
Hắn vác trên vai thì cũng thôi đi, hắn lại còn đang đi về hướng này.
Phương Lâm giật mình nhìn lại, thầm đánh giá người nam nhân đang bước đi trong mưa.
Tựa như một gã ‘tướng quân’ trở về sau trận chiến đầy rẫy hiểm nguy, nước mưa rơi trên khuôn mặt lại càng trở nên anh khí bức người.
Tuy gã có một nhân dạng tương đối phổ thông nhưng cái ánh mắt của gã…
Không phải một ai cũng có được.
Ánh mắt sâu thẫm đầy t·ang t·hương, như thể hắn đã trải qua tuế nguyệt đăng đẳng.
Chẳng hiểu tại sao Phương Lâm lại có thể hình dung ra như thế được.
Đây rõ ràng cũng là một thanh niên như hắn nha?
Nhưng để so sánh với gã, Phương Lâm không nhận ra mình có gì hơn thanh niên đó cả.
Chỉ cần cái khí chất tựa như ‘đế vương’ của hắn là đã bỏ xa Phương Lâm mấy con phố rồi.
“…”
Trong lúc hắn rơi vào tự ti thì gã thanh niên càng ngày càng gần với hắn.
Chỉ cần một vài hơi thở nữa là gã sẽ bước tới trước mặt Phương Lâm rồi.
Bước chân dần dần trở nên chậm rãi, gã đã dừng lại cước bộ phía trước Phương Lâm một hai bước chân.
Nhìn về chàng thanh niên mặc chiếc áo da, trên vai là Thanh Liên đang im lặng không nói gì, hắn không khỏi có phần cảm thấy có gì đó quái dị.
Chẳng hiểu tại sao Phương Lâm lại từ trên người gã cảm nhận một luồng khí chất khác biệt với những kẻ khác.
Tựa như nhìn thấy một con mãnh hổ dừng trước mặt mình.
Phương Lâm theo như thói quen che chắn trước người Minh Hà, bước lên một bước để về nàng phía sau, cẩn trọng nhìn người thanh niên đứng đó.
Minh Hà nhìn cái bóng lưng ‘hùng vĩ’ trước mắt thì có phần tức cười, nhưng rồi lại cũng có phần ấm áp, trái tim bé nhỏ rung động không thôi.
Hắn tự ảo tưởng thế thôi chứ gã thanh niên kia cũng chẳng làm gì, lại hướng về bọn họ nở nụ cười thân thiện, gật đầu.
Hắn hướng về Minh Hà có phần nghi hoặc hỏi.
“Thanh Liên nàng…bị cái gì vậy?”
Minh Hà cũng có phần nghi hoặc nên lắc đầu nói nhỏ.
“Em cũng không biết, từ lúc gặp nàng tới giờ cứ có gì đó lạ lắm”
“Lạ sao?”
Phương Lâm lúc này mới nhớ lại các hành động kì lạ của Thanh Liên.
Lúc đầu gặp nàng, nàng cứ liên tục hướng về hắn mà nhìn chằm chằm, tựa như có gì đó làm cho nàng hứng thú.
Hắn không tin là nhan sắc của mình có thể làm cho nàng trở nên như thế, hắn càng không tin là nàng lại nhớ kỹ một thanh niên chỉ gặp một lần sau bao ngày qua.
Nhớ lại cái ánh mắt của nàng, Phương Lâm mới nhớ tới nó có phần tựa tựa giống mình.
Tựa như đờ đẫn khi say xe, tựa như có áp lực đè nén bên trong cơ thể.
Nhìn về gương mặt xinh đẹp động lòng thế nhân đang dần dần tái nhợt như mất máu, Phương Lâm đôi mày có phần cau lại, hắn như nghi hoặc mà nhìn về xung quanh.
Song hắn như nghĩ ra gì đó, quay đầu nhìn về nguyên lão vẫn đang run rẩy đứng đó.
Đôi tay gầy gò phía sau vạt áo của lão đã đưa lên ngang vai, năm ngón tay mở ra chỉ về phương hướng trước mặt…
Hố sâu.
Càng nhìn về nó, Phương Lâm càng khả định là có một ‘cuộc chiến’ vô hình đang diễn ra bên trong nghĩa trang, chỉ là hắn không ‘nhìn’ thấy mà thôi.
Nhưng không nhìn thấy không đồng nghĩa với việc hắn không cảm nhận được.
Hắn có cảm giác Lộc Đăng nguyên lão đang dần chiếm được thế thượng phong.
Bởi vì bờ vai đó ngày càng trở nên bình ổn, cánh tay cũng dần trở nên ‘vững chắc’ mà chỉ thẳng về phương hướng hố sâu.
Điều càng rõ ràng nhất chính là…
Màn mưa đang chậm rãi biến mất, mây mù đang dần tan đi, lộ ra trời quang mây tạnh.
Dù chẳng biết vì sao, nhưng Phương Lâm tin tưởng ‘cơn mưa’ vừa rồi có liên quan tới việc lão nhân run rẩy, liên quan tới việc Thanh Liên mê man tiến về chiếc hố nơi xa.
Cơ mà nhẽ ra sau một cơn mưa thì khoảng chừng nửa giờ sau, trời mới nên bắt đầu nắng lên, cái nóng oi bức cũng phải rất lâu mới nên trở lại.
Nhưng lần này lại tựa như chưa có cơn mưa nào diễn ra.
Trời vẫn nắng nóng oi bức như lúc trước.
Phương Lâm không khỏi có cái cảm giác, những gì diễn ra nãy giờ chỉ là ảo giác.
Nhưng vì đầu óc của hắn có chút đau nhức, thân thể có phần mệt mỏi, nên hắn biết chắc chắn nãy giờ không phải ảo giác.
Hắn đang bị sốc nhiệt nha.
Gã vội vàng chạy về hướng Lộc Đăng lão nhân đang đứng.
Vị nguyên lão này đã trở về trạng thái bình thường, đôi mắt đen huyền cũng đã nhắm lại, cánh tay gầy yếu đã buông lỏng hạ xuống.
Nhưng dường như Lộc Đăng lão nhân đã trải qua một trận chiến ‘kinh thiên’ nên cả người vô lực, khụy chân ngồi trên mặt đất.
Thanh âm thở dốc chậm rãi vang lên bên tai của hắn.
Nguyên lão không khỏi làm ‘hai’ vị đại sư cùng Phương Lâm lo lắng, ngay cả phụ thân của Minh Hà đứng ở kế bên cũng giật mình vội vàng bước tới.
“Sao, sao thế nguyên lão”
Xuyên Hải đứng bên phải của lão có phần sợ hãi, hướng về lão vươn tay muốn đỡ thì thấy Lộc Đăng đã khoác tay đứng dậy.
Lão thở ra một ngụm trọc khí, khói mờ mịt bao phủ, trầm giọng nói.
“Thiên Ma quá là gian xảo…”
Song dường như nhận ra có gì đó không ổn, thì Lộc Đăng lập tức xoay người nhìn về phía sau.
Lúc này mọi người mới để ý tới vị đại sư ‘trầm mặc’ từ đầu chuyến đi tới giờ.
Tuyên Cương đại sư.
Cũng chẳng ai hay từ lúc nào, vị đại sư với gương mặt khắc khổ này đã nằm trên mặt đất, mặc kệ cho bộ đạo bào của mình đã nhuốm đầy nước mưa cùng bùn đất hòa trộn.
Bởi lẽ, gã đã b·ất t·ỉnh nhân sự từ lúc mọi người để ý tới Thanh Liên sự kiện.