Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 27: Công đức (2)

Chương 27: Công đức (2)


Đưa lên mắt nhìn thì hóa ra là Bắc Minh Hà, hắn không nhớ tới gương mặt xinh đẹp đang hiện trong trí óc, tâm tư lại muốn hướng nàng trêu ghẹo.

“Sao thế, nhớ anh à?”

Thanh âm nhu hòa của hắn hướng về chiếc điện thoại mà nói, tựa như nhìn nàng trước mắt.

“Ừa, đi ăn không?”

Thanh âm lạnh lùng của nàng vang lên làm Phương Lâm có chút sững sờ, hắn ngại ngùng vuốt mũi hỏi.

“Cũng được, em đang chỗ nào?”

“Sau lưng cậu nè”

Phương Lâm ngạc nhiên, xoay người nhìn về sau thì thấy cái bóng hình xinh đẹp đã làm hắn ngày đêm nhớ mong.

Bắc Minh Hà, phó bí thư đoàn trường.

Hôm nay nàng mặc chiếc váy dài xanh với mái tóc xõa sang ngang vai, cái dáng vẻ đoan trang thùy mị nhưng không kém phần quyền rũ lập tức thu hút những ánh nhìn xung quanh.

Những chàng trai đi ngang qua nàng thì không khỏi dán mắt vào cái đường cong uyển chuyển bên dưới bộ áo dài thướt tha.

Ngay cả hắn cũng không nhịn đường mà tim đập liên hồi, thầm khen trong lòng.

Rõ ràng là một cái mỹ nhân.

Phương Lâm trong tâm thì thế nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt hững hờ, đôi mắt thanh trong hướng nàng nở nụ cười mà nói.

“Em muốn ăn gì?”

“Không biết nữa”

Minh Hà nhăn lại đôi mày cười nói, song lại như muốn thử thách hắn, gương mặt hứng thú nở nụ cười tươi.

“Mỳ cay không?”

Phương Lâm suy nghĩ một chút rồi nói ra một cái tên.

“Trưa nắng đi ăn mỳ cay?”

Nàng nhìn về hắn như một gã điên, ánh mắt khinh bỉ hỏi lại.

“Cơm gà xối mỡ?”

Phương Lâm vuốt mũi cười cười, hỏi tiếp.

“Thôi béo lắm”

Minh Hà nhìn xuống cái vòng hai thon gọn như eo con kiến mà nói.

Phương Lâm nhìn theo thì thầm mắng trong lòng, rõ ràng là cố ý làm khó hắn đi.

“Bún đậu mắm tôm?”

“Thôi hôi mồm lắm, lát tôi còn có cuộc họp”

“Họp chứ có hôn đâu mà sợ hôi?”

“Nhưng mà hong thích”

“…”

Lúc này Phương Lâm thực sự trải qua cái khó khăn mà bao gã nam nhân thường phải trải qua, hắn có phần bất lực hướng nàng hỏi với tông giọng hơi cao.

“Em muốn ăn gì!?”

“Hong biết”

Nàng lại hướng về hắn với ánh mắt oan ức, như kiểu tại sao hắn lại quát nàng.

“…”

Phương Lâm nhìn nàng thật sâu, trong lúc không biết nên làm sao thì đầu óc lại xoay chuyển, rơi ra một cái ý nghĩ.

Hắn không khỏi hướng về nàng nói với thanh âm mập mờ.

“Nhịn đi, tối về cho anh cho ăn”

Minh Hà hướng về hắn nhìn rồi đánh nhẹ vào vai, nở nụ cười xinh đẹp mê người, đồng thời nhón chân lên hướng về lỗ tai Phương Lâm, nói.

“Cũng được, tối qua đón em…”

Hơi thở có phần gấp rút của nàng va vào tai của hắn làm Phương Lâm không khỏi nóng lên, nhịp tim của gã đập loạn cả lên.

Hắn vội vàng dời sang chủ đề khác nói: “Thôi kiếm gì ăn đã, đói lắm rồi”

Minh Hà thấy hắn chạy trốn như thỏ thì không vui vẻ, che miệng cười duyên hướng về hắn hỏi.

“Thật sự là trai tân sao?”

Phương Lâm như bị chạm vào lòng tự ái, hướng nàng nở nụ cười khó coi, thanh âm trầm thấp.

“Đêm nay thử là biết mà?”

“…”

Buổi trưa của họ cứ như thế trôi qua, hai người ngồi trên chiếc air blade đời cũ của Phương Lâm, tấp vào bên trong một quán cơm bình dân gần trường.


Sau khi chở Minh Hà về trường, Phương Lâm vốn định đi về giáo hội thì nàng lại bảo hắn chờ một tí.

Phương Lâm chờ khoảng năm phút thì thấy nàng bước ra từ bãi xe, trên tay là một cái hộp đen hướng về hắn mà tặng.

Trong lúc Phương Lâm ngơ ngác thì nàng nhanh giải thích, gương mặt có phần ngại ngùng kể.

“…”

Hóa ra hôm trước mua tặng sinh nhật bố thì thấy một mẫu áo khá đẹp, vì thế muốn tặng hắn một cái.

Dặn hắn là tối nay mặc nó theo nàng đi một cái sự kiện.

Phương Lâm ôn nhu nhớ lại thì không khỏi cảm thấy ngọt ngào, nàng rõ ràng là mua cho cha nhưng vẫn nhớ tới hắn.

Hắn cứ cười tủm tỉm cứ như được mùa, bỗng nhiên hiện ra trước mắt của gã là cánh cửa giáo hội.

Phương Lâm không khỏi cảm giác hôm nay đi đường có vẻ nhanh quá đi?

Đúng là khi yêu thì mọi chuyện đều có vẻ thuận buồm xuôi gió.

Trong lúc Phương Lâm ngẩn người thì bên tai của hắn đã vang lên thanh âm xào xạt.

Tiếng chổi khô quét trên mặt đất tạo ra thanh âm vui tai, hắn không khỏi nhìn qua thì thấy một vị tiểu tăng đang quét lá cây gần đó.

Tiểu tăng nhìn lên thấy hắn thì chấp tay thi lễ, hướng hắn cười nói.

“Phương thí chủ lại sang chơi à?”

Cũng từ cái ngày Phương Lâm chạy lon ton trong giáo hội với cái đạo bào thì gần như ai cũng đã biết hắn.

Lại biết lấy một cái con cháu của đại sư trong chùa thì mọi người khá là thân thiết hướng hắn chào hỏi.

Phương Lâm gật đầu với vị tiểu tăng, dừng lại hàn huyên vài ba câu nói sau đó dắt xe đi gửi.

Chân hắn theo bước đi tới một cái bậc thang dài ngoằng, gã nhăn mày ngước đầu lên nhìn cái đại điện uy nghi kia thầm thở dài một tiếng, nâng chân bước.

Lại một lần nữa, cái cảm giác gột rửa tâm hồn của hắn lại xuất hiện.

Cả người cứ ngày càng nhẹ nhõm bên trong từng cái bước chân, hắn không khỏi hiện ra ánh mắt mê ly, thầm nói trong lòng.

Thoải mái nha.

Nhưng rất nhanh cái cảm giác đó lại trôi qua, Phương Lâm hiện tại có một cái cảm giác nhẹ nhõm khác thường.

Tựa như cánh chim bồng bềnh trôi trong gió xuân.

Nó còn sảng khoái hơn cả sau khi ngâm mình bên trong nước mát đi ra.

Lúc này trước mặt của hắn đã là đại điện nghiêm trang, các vị Phật đều đã được bài trí chỉnh chu bên trong.

Nhìn qua hương hỏa, hắn ngước mắt nhìn lên bức tượng Phật tổ đang hững hờ nhìn xuống.

Có lẽ là ngoài tên của vị này ra thì các vị sau lưng, hắn hoàn toàn mù mịt.

Dù là tiếp xúc với các thầy có phần thân thiết nhưng để nhận biết các vị trước mắt thì đối với Phương Lâm vẫn là một bài toán khó.

Gã đưa mắt nhìn vào bên trong, thấy cũng chẳng có ai thì không khỏi nghi hoặc, nhưng nghĩ lại thì thật ra cũng bình thường, bởi lẽ hôm nay là ngày thường trong tuần nha.

Thường dân thì đều đã bận công ăn việc làm chứ đâu phải ai cũng rảnh rỗi như hắn, còn các sư thầy thì có lẽ cũng đang nghỉ trưa.

Dù sao tu tập thì cũng cần nghỉ ngơi, tất cả đều là phàm nhân sinh sống, có chăng là bọn họ lựa chọn rời khỏi cuộc sống xô bồ mà về chốn thanh tu.

Chọn một hướng đi khác bên trong nhân sinh.

Phương Lâm chân trước bước vào, thì bỗng dưng có một cái cảm giác lạ, hắn có một cái cảm giác dường như ai đó đang nhìn chằm chằm mình từ xa xăm.

Hắn không khỏi quay đầu lại, nhìn xuống.

Nhưng trước mắt gã là cả một khuôn viên nắng rực, chứ dường như chẳng có ai cả.

Nghi hoặc là thế nhưng hắn chỉ cho rằng mình đã suy nghĩ nhiều nên hắn đành mặc kệ cái cảm giác đó.

Phương Lâm sải bước ra phía sau đại điện, hắn đưa mắt nhìn vào bên trong thì thấy hai ba vị sư thầy đang tu tập bên trong nghiên cứu kinh tu.

Mọi người ngẩn đầu lên nhìn thì thấy là cháu của Quách Lạc đại sư, nên hướng hắn gật đầu.

Phương Lâm gật đầu chào lại với bọn họ rồi đẩy cửa phòng ra.

Cót két---

Chân hắn bước tới một cái lối đi quen thuộc, một cái vườn trúc với cái biển cấm rõ là to dựng phía trước mắt.

Nền đỏ chữ trắng được in nổi bật lên trên bề mặt, cắm sâu xuống đất.

KHÔNG PHẬN SỰ, MIỄN VÀO.

Phương Lâm nhìn qua rồi nở nụ cười nhạt, chân bước vào trong.

Hắn đương nhiên là có phận sự rồi.

Bởi vì chính thượng sư là người đã hướng hắn cho mời nha.

Chân bước vào trong rừng trúc tươi mát, bên dưới là những phiến đá tạo thành đường đi với vài ba cái lá cây nằm rụng bên trên.

Bình yên đến lạ.

Xoạt, xoạt.

Phương Lâm chân dẫm lên lá phát ra thanh âm, hắn vừa đi vừa cảm nhận cái sự mát mẻ của nơi đây, cảm nhận gió nhẹ thoáng qua tạo ra thanh âm xào xạt quanh quẩn bên trong rừng trúc.

Những cơn gió dịu nhẹ lướt qua làn da nóng cháy mà xoa dịu đi lý trí bên trong, hắn không khỏi hiện lên một cái ý nghĩ trong đầu.

Đó là rời khỏi đô thị xô bồ mà trở về chốn thanh tịnh, tiềm tu cách biệt.

Nhưng ý nghĩ chỉ chợt lóe lên rồi bị hắn gạt bỏ, bởi vì có một bóng hình trong đầu Phương Lâm đang đè nặng lên trên mọi cái ý nghĩ của hắn.

Nàng chỉ cần hướng hắn nở một nụ cười là gần như mọi áp lực biến tan.

Phương Lâm vừa thẫn thờ vừa bước lên bên trên phiến đá, dần trước mắt hắn hiện ra một cái đình viện cổ xưa, bên trong có một cái lão nhân đang ngồi yên tĩnh đọc sách, tựa như cao nhân đắc đạo.

“Chào thượng sư”

Phương Lâm hướng về lão nói lớn.

Đan Huyền vốn đang ngồi thả hồn bên trong kinh tự thì ngẩn đầu nhìn qua, tay lão cầm lên tách trà, nhấp lấy một ngụm rồi gật đầu với hắn.

Lão chăm chú quan sát Phương Lâm hồi lâu làm hắn có chút ngượng ngùng thì gật đầu nói.

“Trên người ngươi có chút gọi là chính khí, xem ra là dạo này tâm tư có phần rộng mở chăng?”

“Ha ha ha, là do các thầy dạy bảo cả”

Phương Lâm vuốt mũi, cười cười nói.

“Ừm, bữa giờ thân thể ta có phần chưa khỏe nên không thể gặp ai, cậu không trách ta chứ?”

Phương Lâm cũng biết ‘người già’ thì sức khỏe yếu đi, nên cũng hướng về thượng sư mà xua tay, giọng nói thoải mái.

“Trời ạ, có cái gì đâu, ngài cứ nghỉ khỏe đi đã, gặp cháu sau cũng được mà”

“Khéo mồm khéo miệng”

Đan Huyền liếc nhìn hắn rồi nở nụ cười, gật gật nói.

“Cậu cũng có tố chất làm quan đó”

“Dạ thôi ạ, cháu thích an nhiên tự tại hơn”

Nghe hắn nói thế thì Đan Huyền không khỏi ngẩn người, lão nhìn hắn hồi lâu rồi hướng hắn hứng thú hỏi.

“Thế có muốn tu đạo không?”

“Tu đạo? Là tu tập như ngài sao?” Phương Lâm ngẩn người hỏi lại, nhìn thấy thượng sự gật đầu thì hắn lắc đầu liên tục.

Đùa sao, ta còn chưa lấy vợ sinh con nha, còn chưa hương diễm trần tục đâu.

Nhưng hắn không có hướng lão nói ra mà vẻ mặt từ chối, nhẹ giọng nói.

“Thôi ạ, cháu chưa có ý định đó đâu”

Đan Huyền nhìn hắn cũng không thể hiện vẻ mặt thất vọng, lão chỉ gật đầu rồi hướng về chỗ kế bên mình nói: “Ngồi xuống đi, chúng ta nói chính sự chút”

Phương Lâm gật gật, bước tới.

Hắn biết.

Chủ đề hắn muốn.

Rốt cuộc cũng tới.

Đan Huyền đôi mắt xa xăm ngẩn lên nhìn trời, thanh âm t·ang t·hương chậm rãi vang lên.

Chương 27: Công đức (2)