Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chấp Niệm Kỳ Thư
Unknown
Chương 3: Nữ nhân (3)
Cái cảm giác tựa như quen thuộc nhưng xa lạ tràn về, cái cảm giác thổn thức của kẻ mang tâm thái đã già mỗi khi nhớ về chuyện xưa.
Hắn nhận ra vị Phật tu này, lão là người đã từng cứu mạng của hắn, là một người chú trước đây của Phương Lâm, Quách Lạc.
Quách Lạc hai tay chấp lại, khuôn mặt già nua tràn đầy hiền từ nhìn hắn gật đầu, lão chậm rãi bước tới trước bức tượng Phật thi lễ, sau đó xoay người nhìn về Phương Lâm, giọng nói khàn khàn.
“Đã quá lâu rồi…sao giờ con lại tới?”
“Có chút chuyện ạ”
Phương Lâm thần sắc ngượng ngùng, nói nhỏ.
“Đứa trẻ này, ốm đi nhiều quá”
Quách Lạc một vòng nhìn toàn bộ vẻ ngoài của Phương Lạc rồi mở miệng đánh giá.
Tay lão chậm rãi đặt lên tay hắn, bỗng dưng tay lão rụt lại, tựa như bị giật, ánh mắt kinh nghi nhìn hắn nói.
“Sao tay con…”
Phương Lâm nghi hoặc, nâng lên bàn tay, khó hiểu hỏi ngược.
“Làm sao ạ?”
Quách Lạc nhìn về hắn rồi âm trầm lắc đầu, thở dài tiếc thương.
“Theo ta, ta dẫn con đi gặp người này”
Lão không nói gì nữa, đôi chân chậm rãi, bước qua lối nhỏ cạnh bên, nhẹ giọng nói.
“Gặp được vị này thì con phải khiêm tốn đối đáp, biết chưa?”
“Vâng”
Phương Lâm lòng tràn nghi hoặc nhưng vẫn vâng dạ đáp lại.
Gã cúi đầu đi qua lối nhỏ, nhìn qua bên trong là một sảnh khác, dưới chân sàn nhà cũng trở nên sậm màu hơn, cũng có lẽ là do tối nên hắn nhìn thấy như vậy.
Trung tâm của sảnh là vài ba tu sĩ đang ngồi trên ghế đệm, nhắm mắt tụng kinh, phía trước là một bức tượng Phật, to lớn uy nghiêm.
Phương Lâm nhìn qua rồi thu hồi ánh mắt, nhìn về bóng lưng của vị lão tu phía trước, trong lòng thầm đoán.
“Không lẽ Lạc thúc đoán được chuyện của ta?”
Nghi hoặc tràn về trong đầu của hắn, Phương Lâm chân bước đi qua cánh cửa, tới một rừng trúc sau viện, bên ngoài để một cái bảng, cắm sâu xuống đất.
“KHÔNG PHẬN SỰ, MIỄN VÀO”
Đọc cái dòng chữ in to trước mắt, gã không khỏi nhìn ra khung cảnh phía sau tấm bảng.
Hiện lên gần đó là đồi trúc xanh mát, bóng râm bên dưới mặt đất.
Chân hắn khẽ đạp lên những phiến đá bên dưới mà đi, bước lên cỏ lá tạo ra thanh âm lẹp xẹp.
Đi tầm trăm bước thì trước mắt của hắn là tòa viện đơn sơ, như là trạm gác của q·uân đ·ội phong kiến, nhưng lại nhỏ hơn rất nhiều.
Cái nơi mà vua chúa trong phim hay ngồi lại bàn chuyện sau vườn.
Ngồi ở bên trong là một vị “lão” niên với cái đầu bóng loáng, bộ râu dài qua ngực, lấm tấm bạc màu, khuôn mặt chữ điền với ánh mắt thanh trong, ngập tràn dáng vẻ ‘tiên nhân đắc đạo’.
Tay cầm quyển sách, lão nhấp ngụm trà rồi đặt lên bàn đá, dẫu không ngẩn đầu nhưng lại cười bảo.
“Có chuyện gì…”
Lời còn chưa dứt thì thanh âm chén bể vang lên.
Xoảng.
Đại sư đôi mắt kinh nghi, trừng to nhìn về Phương Lâm rồi cao giọng quát.
“Sao lại dẫn ‘ma đồ’ đến đây?”
“Thưa thượng sư, vị này là con cháu trong nhà của tiểu Lạc”
Người được gọi là thượng sư nhanh chóng đứng dậy, đôi chân chậm rãi, tay chống trượng gỗ bước tới quan sát Phương Lâm, giọng nói có phần dịu đi.
“Ấn đường màu đen, khí chất u ám, thảo nào ta nhìn qua rất giống ma đồ”
“Vậy là…?”
Quách Lạc nghe thế thì vội vàng hỏi lại.
“Đứa trẻ này, khả năng là ‘người được chọn’ ”
Đại sư vuốt râu, nhìn về Phương Lâm, giọng nói khẳng định, hứng thú nói tiếp.
“Ngươi có muốn là người thế thiên hành đạo hay không?”
“Là gì vậy đại sư?”
Lão ấy xoay người, mắt nhìn xa xăm trên cao, giọng nói phiêu linh làm cho Phương Lâm hốt hoảng.
“Khi mà nhân loại từ bỏ thất tình lục d·ụ·c, quay trở về vo cõi niết bàn thì từ trong hư vô mờ ảo sinh ra một thực thể khác, gọi là ‘ma’.
Ma nhân xuất hiện bên trong mỗi người, cùng với ‘thiện nghiệp’ tranh đấu tạo thành tâm tính, ‘ma đồ’ từ xưa đã chiếm lấy đại thế.
‘Thiện nghiệp’ cũng từ đó bại lui bên trong nhân sinh, thế nhân dần dần gọi là ‘trắc ẩn’.
Những ‘ma đồ’ sau khi c·hết đi, nếu còn tâm nguyện chưa hoàn thành sẽ là ‘ma’ trong phàm thế, là ‘u linh’ trong truyền thuyết.
Chấp niệm của bọn họ lớn đến mức thượng thiên cũng chẳng thể diệt trừ, nhưng cũng có lẽ, trời cao có đất hiếu sinh, vì thế cho họ cơ hội hoàn thành tâm nguyện.
Từ đó có những nhân tộc ‘khác biệt’ có khả năng là ‘người được chọn’.”
Phương Lâm nghe lời giải thích thì có phần khó hiểu, mờ mịt gãi đầu đáp.
“Thế thì liên quan gì đến thế thiên hành đạo?”
Đại sư gương mặt tươi cười, nói tiếp.
“Nếu ngươi hoàn thành tâm nguyện của thực thể tâm linh, là thực hiên ý đồ của thượng thiên, đó là thế thiên hành đạo rồi đi?”
“Nhưng mà con sợ…”
“Không phải sợ, thực thể đó nếu muốn g·iết ngươi thì ngươi đ·ã c·hết rồi, ắt hẵn đêm nay…nó sẽ nói chuyện với ngươi”
Lão chỉ lên bầu trời đỏ rực mà nói, sau đó khoác tay, không cho hắn đáp lại.
“Được rồi ngươi về đi, lão tăng còn chuyện cần làm, nếu ngươi…”
“…”
Phương Lâm gương mặt đầy vẻ oán trách, cùng với Quách Lạc bước khỏi ngôi chùa, lão vỗ vai Phương Lâm mà nói.
“Tin tưởng ta, việc ắt hẵn thành công mà”
“Con biết rồi, con đi đây”
Phương Lâm gật gật, quay đầu chào Lạc thúc rồi lên ga mà đi.
Gã vịn ga, bon bon trên con đường cùng dòng người kẹt xe, thanh âm còi bíp liên tục nhưng hắn như người mất hồn mà không hề nghe thấy.
Đoạn đường ngày thường làm hắn kẹt xe khó chịu, nay cảm giác chẳng còn quan trọng nữa, hắn cứ tà tà phóng xe, đi hơn một giờ đồng hồ thì đến ngõ nhỏ quen thuộc, chỗ căn hộ đang ở.
Gã lái xe xuống tầng hầm, ánh mắt vô thần dựng xe như thói quen, rồi chán nản bước tới cửa thang máy, bấm nút chờ đợi.
Tiếng xe lao xuống hòa vào thanh âm vui đùa của những học sinh cấp ba truyền quanh quẩn tai hắn, làm hắn nghiên đầu sang nhìn.
Tại tầng một của tòa nhà nơi đây, vốn là một trung tâm dạy thêm nên việc có học sinh ở đây cũng là chuyện thường tình, cũng chẳng có gì làm cho hắn bất ngờ.
Đing.
Phương Lâm nghe thấy chuông reo thì bước vào thang máy, nhìn lên đồng hồ đã gần mười tám giờ ba mươi, cảm giác đói bụng cũng bắt đầu dâng trào.
Bước vào căn phòng 20m2, được người dì cho thuê với giá thành rẻ mạt, Phương Lâm chán nản quăng lấy balo lên giường, thả người nằm xuống, cảm giác mệt mỏi rã rời, như muốn sụp đổ đến nơi.
Bỗng nhiên hắn chống người đứng dậy, từ chiếc tủ lạnh lấy ra hai quả trứng gà, nấu thêm chút nước để ăn với mì tôm.
Là sinh viên thì bữa ăn đơn giản thế này thôi, tiền đâu mà ăn những món thịt, cá hoài chứ.
Phương Lâm đôi mắt liếc qua chiếc thùng đựng rác sinh hoạt, nhìn thấy cũng đã gần đầy thì cũng chẳng thèm quan tâm.
Thật ra là hồi trưa hắn còn tính dọn phòng, nhưng vì cố sự ban chiều nên đã vứt ra sau đầu.
Đứng trên lầu cao nhìn xuống dòng xe tấp nập ngoài đường lớn, tay hắn cầm ly coffee đá lạnh vừa pha, trong đầu dần hồi tưởng lại cuộc đối thoại ban nãy.
Hắn vô tình trở thành ‘người được chọn’ là người hỗ trợ ‘ma đồ’ sao?
Nhưng ‘người được chọn’ là sao? Hắn làm mẹ gì biết cái này.
Hắn nào đâu phải kẻ tài cao gan lớn mà kêu hắn hợp tác với những thực thể tâm linh?
Bên cạnh đó, đại sư cũng cho hắn cơ hội giải trừ thân phận…
Nhưng Quách Lạc lại lắc đầu từ chối ‘dùm’ hắn, còn nói đây là cơ hội ‘ngàn năm’ giúp hắn đạt được đại công đức, có khả năng trở thành những vị ‘bồ tát’ trên cao.
Tay hắn đưa lên vuốt mặt, nhìn lên trăng tròn trên cao, nhịp tim bỗng nhiên có chút gia tốc.
Màn đêm cũng đã che kín bầu trời, thiên không chỉ còn lại ánh trăng soi rọi.
Phương Lâm nghi hoặc, nhìn về phía sau như nghe ra thanh âm gì đó nhưng lại chẳng thể thành hình.
Hắn vội trấn an tâm tình của mình rồi đành quyết định ‘kệ mẹ sự đời’ cùng lắm thì c·hết thôi, chỉ hi vọng…có cơ hội xuyên không.
Gã nghĩ đến như thế cũng cảm thấy lòng ngực nhẹ hơn, bước vào nhà tắm…hơi sương mịt mờ che phủ cửa kính, thời gian chậm rãi thoi đưa.
…
Phương Lâm tỉnh lại thấy mình đứng ở bên trong tăm tối, mênh mông vô tận là màn đêm. Gã nghi hoặc bước đi, muốn phát ra thanh âm nhưng tuyệt nhiên không hề nghe thấy.
Lúc này trước mặt của hắn chậm rãi hình thành dáng vẻ nữ nhân, nàng mặc lấy chiếc áo trắng dài, mái tóc xõa ngang vai, tươi cười nhìn hắn.
Nhìn thấy dáng người có vẻ dễ gần, Phương Lâm cũng cười cười bước tới, quan sát nữ nhân xinh đẹp trước mắt.
Nhìn qua thân hình nóng bỏng sau chiếc áo dài đoan trang, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra được thanh âm.
Có chút khủng hoảng nhìn nàng, song lúc này…
Nàng nhìn về Phương Lâm rồi ngón tay thon dài chạm vào ấn đường của hắn.
Từng khối hình ảnh trong đầu của hắn chậm rãi liên kết, không gian xung quanh từ tốn thay đổi, xoay chuyển trở thành một không gian lớp học.
…
“Tiểu Bạch à”
Trung niên béo ục ịch, gương mặt tràn vẻ háo sắc trong chiếc bụng mỡ muốn bung khuya áo tiến về một nữ sinh đại học, giọng nói d·â·m d·ụ·c.
Phương Lâm nghe lấy thanh âm thì xoay người nhìn lại, nhìn về người trung niên trước mắt.
Đối diện tầm mắt của hắn là một dáng vẻ nóng bỏng…rõ ràng là người hắn vừa thấy.
Chỉ là lúc này nàng ấy đang run rẩy sợ hãi, từng bước lui về phía sau, từng bước đi xuyên qua thân thể Phương Lâm, giọng nói run rẩy vang lên.
“Đừng, đừng có lại đây”
“Em có la đến khan họng cũng chẳng ai cứu đâu”
Lão cười hắc hắc, giọng nói bỉ ổi vang qua tai của Phương Lâm, thân hình to lớn nhanh chóng lao tới, nhảy vồ vào cơ thể bé nhỏ của ‘tiểu Bạch’.
Phương Lâm đứng yên nhìn nàng cố gắng chống cự, muốn làm gì đó thì ngừng lại.
Lúc này điện thoại của lão rung lên, gã liền đút tay vào túi, lấy ra xem thì vẻ mặt chán ghét quăng qua một bên, sau đó đầy vẻ tà d·â·m nhìn về cơ thể của nàng.
Phương Lâm lúc này lặng yên đứng tại chỗ, có phần âm lãnh quan sát, bỗng chốc ‘tiểu Bạch’ kháng cự kịch liệt, từ trong túi váy lấy ra bình xịt hơi cay loại nhỏ, xịt vào mặt gã.
Gã đau nhức đứng lên, một tay che mặt, một tay chỉ về nàng, lớn giọng quát.
“Mẹ kiếp, con tiện nhân này”
‘Tiểu Bạch’ nghe thế thì nhanh chóng đứng dậy, vội vàng né qua cạnh bên.
Dứt lời thì gã lao tới, nhưng vì bất cẩn, gã đâm mạnh vào tấm kính sau lưng của nàng.
Thanh âm loảng xoảng vang lên, gã theo đà rơi xuống mặt đất, máu văng tứ tung, thịt nát xương tan.