Cháy Nắng - Bát Bảo Chúc Chúc
Bát Bảo Chúc Chúc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Hát
Anh mặc gì cũng đẹp mắt, một chiếc áo ngắn tay có kiểu dáng và chất liệu không được tốt lắm được anh mặc trên người, lập tức trông đắt tiền hơn gấp mấy lần.
Trần Giang Dã không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn, rồi cầm quần áo đi vào phòng thử đồ.
Hai người bắt một chiếc xe ba gác đi siêu thị, nhanh chóng mua đồ xong đi ra.
Cô đang muốn lý luận với ông chủ, lại chỉ thấy Trần Giang Dã bên cạnh mặt không đổi sắc, đưa điện thoại cho ông chủ xem lịch sử chuyển khoản: "Đã chuyển khoản."
Tình yêu dành cho em sẽ không ngừng lớn lên,
Ánh mắt chạm nhau trong không khí, thời gian dường như chậm lại trong giây phút đó, chậm đến mức cô có thể thấy rõ ánh sáng ngoài cửa chiếu vào, nhảy múa lên khuôn mặt anh như thế nào, rồi xuyên vào mắt anh ra sao.
Buổi sáng trong núi không nóng lắm, dù có đốt lửa thì cũng vậy, nhưng Tân Nguyệt phải quạt gió liên tục, cảm thấy cả người nóng vô cùng.
Khi Trần Giang Dã vô tình nhìn qua, anh nhìn thấy đôi mắt sáng ngời như sắp nảy ra một ngôi sao của cô, trông cô rất giống chú nai con chạy nhảy tự do trên núi.
Hành động này khiến Tân Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng nhún vai một cái, đường cong bả vai xinh đẹp của cô căng lên.
Cuối cùng cũng đợi được mì chín, sau khi rời khỏi bếp, nhịp tim cô mới dần ổn định lại.
Lúc này Trần Giang Dã mới có phản ứng —— (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô còn vô thức ngước mắt nhìn anh sau khi lướt qua.
Khi xe khởi động, Tân Nguyệt nhắm mắt chuẩn bị ngủ, nhưng vừa nhắm mắt được một lát, người bên cạnh chạm vào bả vai cô.
Hát đến câu này, giọng điệu của anh bắt đầu trầm xuống.
Âm nhạc thực sự mang lại niềm vui cho con người.
Thích một người là như thế, dù có lý trí đến mấy, cũng sẽ nghĩ đến những chuyện ấu trĩ và vô nghĩa.
*
Gió sáng sớm lùa vào qua cửa sổ, xe chạy trên con đường núi ngoằn ngoèo, động cơ phát ra những tiếng ồn khiến người ta buồn ngủ.
Tân Nguyệt hít sâu một hơi, lấy mũ xuống đưa tới trước mặt anh: "Cho anh mũ, đừng để đầu bị ướt, dễ bị ốm lắm."
Vì thế, cô thử trả lời: "Rất muốn."
Tân Nguyệt nhìn Trần Giang Dã, vẫn đang chờ anh nhường đường.
Hai ánh mắt nhẹ nhàng chạm nhau.
Tân Nguyệt chưa từng nghe bài hát này, nhưng từ giai điệu cô cũng nhận ra, đây là một bài hát khác.
Mỗi lần chạm một cái, trái tim nhỏ bé nơi dưới lồng ngực cô lại nhảy lên một cái.
Cô chỉ mất một giây để lướt qua anh, nhưng tim lại đập nhanh thêm vài giây.
"Có nghe hay không?"
Trần Giang Dã nhếch môi, ánh mắt nhìn sang: "Sẽ không lãng phí mì của cô đâu."
Thậm chí anh hát cũng khác thường ——
Ghi chú: Những bài hát xuất hiện trong chương này lần lượt là: "Somber", "Lover Boy 88",”Nóng bỏng trong cuộc đời em", "Việc nhớ em", "Gặp em ở độ tuổi đẹp nhất", "Một nửa tình ca", "sao Thủy kí".
"Anh có mang kẹo bạc hà không?" Tân Nguyệt thấy anh nhíu mày.
Gian bếp nhà cô có bố cục khá đặc biệt, không gian không tính là nhỏ, nhưng lối đi rất hẹp, đặc biệt là bên cạnh bếp, chỉ đủ cho một người đi qua, nhưng Trần Giang Dã không biết đang nghĩ gì, đứng giữa đường không nhúc nhích.
"Nghe..."
Sẽ có bình minh ló dạng vì em.
Trần Giang Dã cũng không hỏi nhiều nữa, đổi tay cầm ô, xoay người nhấc túi đồ trên mặt đất lên, rồi che ô l*n đ*nh đầu cô.
Trần Giang Dã không biết suy nghĩ của cô lúc này, nhìn thấy cô nhíu mày, cho rằng cô cảm thấy lạnh, anh bước nhanh hơn, che ô đến bên cạnh cô, hỏi: "Lạnh à?"
A a a a a tôi động lòng trước rồi! ! ! !
"Anh ăn cay được không?"
Trần Giang Dã: "Tôi không biết thêm nếm đâu."
Tân Nguyệt đột nhiên cảm thấy tim mình run lên, rõ ràng anh không nói gì đặc biệt.
Tân Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh: "Anh chưa từng nghe đến mì khô sợi à?"
"Gì cũng được."
Tân Nguyệt bật cười: "Nhà thím Vương không phải người à ?"
Người ta nói lòng tĩnh lặng tự nhiên sẽ lạnh, có lẽ vì tim cô đập quá kịch liệt, nên mới cảm thấy nhiệt độ rất cao.
Không biết là do giai điệu này, hay là ý nghĩa của lời bài hát.
Anh gặp em vừa lúc hoàng hôn,
Làm một mặt trời không bao giờ lặn,
Tân Nguyệt bừng tỉnh, đưa tay nhận tai nghe: "Nghe."
Đây là một bài hát tiếng Anh, từ ngữ không quá khó hiểu, lời bài hát vang lên trong tai, đại não tự động dịch ra ý nghĩa của lời bài hát:
Đây không phải là lần đầu tiên họ nhìn nhau, nhưng là lần gần nhất, cũng là lần tim cô đập nhanh nhất.
Sau này điều này cũng được xác minh, sau khi cô rời khỏi nơi này, gặp gỡ đủ loại người trong thế giới phồn hoa, mỗi ngày nhìn anh vô số lần, khuôn mặt này vẫn khiến cô phải kinh ngạc.
Hiện giờ trong thành phố không cho phép chạy xe ba gác gắn bình điện nữa, trước đây những chiếc xe ba gác loại này có thể thấy ở khắp nơi, nhưng giờ chỉ còn lại rất ít, ngoài trạm xe còn dễ gọi, trong thành phố thì khó gọi hơn, taxi lại càng hiếm gặp, chỉ có vài chiếc trên đoạn đường ngoài hiệu sách Tân Hoa, nên bọn họ chỉ có thể xách đồ đi bộ về bến xe.
Trần Giang Dã nhìn cô chằm chằm, màu mắt dường như đậm hơn, một lúc sau, anh hỏi cô:
"Đừng nói với tôi là thế này cô cũng không qua được."
Chỉ quan tâm một mình cô thì sao chứ, sau này anh cũng sẽ đối xử với người con gái khác như vậy.
...
"Anh ăn thử xem có hợp khẩu vị không, thấy khó ăn thì lấy ít thôi, nếu còn thừa thì tôi gọi bố tôi dậy ăn."
"Khó ăn không?"
Trần Giang Dã nhìn điện thoại hỏi cô: "Cô muốn nghe gì?"
Tân Nguyệt lắc đầu.
Trần Giang Dã nhìn cửa hàng quần áo nam trước mặt, kéo cô vào trong: "Mua bộ quần áo."
Có lẽ là nhiệt độ mùa hè làm nóng hơi thở của anh, cô cảm thấy hơi nóng.
Rõ ràng mưa to xối xả, nhưng âm thanh không hề ồn ào.
Tân Nguyệt theo phản xạ nhận lấy, biểu cảm ngơ ngác, một lúc sau mới nhớ ra hình như lúc nãy anh đã hỏi có phải cô lạnh không.
"Muốn nghe nữa?"
Lúc này Trần Giang Dã mới thu lại ánh nhìn.
Đúng là một vị đại thiếu gia không biết khói lửa nhân gian.
"Mưa này chắc không kéo dài lâu đâu, chúng ta đợi chút đi."
Ăn xong, hai người xuất phát, chưa đến tám giờ, sớm một chút sẽ mát mẻ hơn.
Cô vội nói: "Tôi không lạnh."
Không còn gì thoải mái hơn thế.
Một lát sau, anh cầm lấy chiếc mũ cô đưa tới, rồi lại trở tay đội lên đầu cô.
Nói vậy có vẻ cũng không đúng.
*
Con người là loài động vật thị giác điển hình nhất, Đấng Tạo Hóa đã ban cho con người đôi mắt và khả năng phân biệt cái đẹp, nên khi gặp người quá đẹp, rung động là bản năng, không thể tránh khỏi.
"Vậy thì đội đi."
Tân Nguyệt sửng sốt, sau một lúc mới rời mắt khỏi anh, cũng buông tay đang nắm cánh tay anh ra.
Dự báo chương sau: Tại sao Trần Giang Dã đến đây, chương sau sẽ biết
Tân Nguyệt lấy mì khô sợi trong nhà ra.
You're the star that I can't replace,
"Ngồi bên này."
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc cô trống rỗng.
Nói xong, thật trùng hợp, đúng lúc này cô lại hắt xì một cái.
Mỗi câu ca, dường như đều được anh chọn lọc kỹ lưỡng, nhưng động thời lại toát lên vẻ ngẫu hứng.
"Ừm... Thì chúng ta chỉ có thể dầm mưa một đoạn thôi."
Tác giả có lời muốn nói:
Mưa mùa hè thường là những cơn mưa xối xả, nhanh chóng tạo thành những chấm tròn đen trên mặt đường bê tông, vài giây sau là ướt đẫm cả mặt đường.
Tân Nguyệt không nhắm mắt như đại đa số người trong xe, mà luôn mở to đôi mắt như nai con, nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Giang Dã bên cạnh cũng đang nhìn trời, khi cô nghe thấy lời bài hát phù hợp với anh.
Trần Giang Dã chọn bừa một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng, rồi tiện tay lấy một chiếc áo khoác mỏng đưa cho cô.
Tân Nguyệt chọn một chỗ không bị chói nắng, để Trần Giang Dã ngồi cạnh cửa sổ.
Tân Nguyệt cho hai gáo nước vào nồi, ngẩng đầu nhìn Trần Giang Dã: "Tôi nấu ít cho anh thôi nhé, sợ anh ăn không quen, dù sao bình thường anh ngủ thẳng đến trưa không ăn sáng."
Trần Giang Dã vẫn lái chiếc xe máy cũ của Tân Long, và vẫn đi rất nhanh.
Hơn nữa, anh khiến cô rung động không chỉ vì khuôn mặt của anh.
Bình thường khi người ta hát cho ai đó nghe một bài hát đều sẽ từ từ cất giọng hát khúc dạo đầu, còn anh thì không cần dạo đầu, trực tiếp vào điệp khúc:
Tân Nguyệt ngạc nhiên mở to hai mắt, chút không gian anh để lại chỉ vừa đủ để cô phải nghiêng người lách qua mới lọt được.
Nhạc từ tai nghe chậm rãi vang lên, là bài hát Tân Nguyệt chưa từng nghe, giọng hát độc đáo của nữ ca sĩ nhẹ nhàng cất lên:
Tân Nguyệt nhìn bầu trời ngày càng âm u, có một dự cảm không lành, cô luôn cảm thấy chắc họ đi được nửa chừng thì trời sẽ mưa.
"Anh tự thêm gia vị hay tôi giúp anh?" Cô hỏi Trần Giang Dã.
Giọng anh bình thản, như thể việc anh nói chỉ là một hành động rất bình thường. Tim Tân Nguyệt lại đập mạnh một cái.
Tân Nguyệt: "..."
Chỉ một cái nhìn này, dù đã qua rất nhiều năm, cô vẫn có thể nhớ rõ hình ảnh hiện lên trước mắt mình lúc đó ——
Nhà Tân Nguyệt cũng có một chiếc ô trong suốt, cô thường xuyên che ô đi trong sân vào những ngày mưa, đứng dưới ô ngửa đầu nhìn mưa rơi xuống như thế nào, bọt nước xinh đẹp bắn tung tóe, rồi chảy xuống tán ô, biến mất khỏi tầm mắt ra sao.
Trong bến xe trống vắng, cùng với tiếng mưa rơi thưa thớt bên ngoài, Trần Giang Dã hát từng đoạn của bài hát này sang bài hát khác:
Ví dụ như vừa rồi.
Cô nghiêng người, cố gắng ép lưng về phía bếp, nhấc chân bước qua.
Lá cây bên đường trĩu xuống do không chịu nổi sức nặng của những giọt nước.
"Vậy thì thêm."
Chiếc ô nghiêng về phía cô nhiều hơn.
You're a night sky getaway,
"Còn có thể làm gì?"
Tân Nguyệt thêm nhiều ớt vào bát của anh, mì sợi khô mà chỉ có nước lèo thì thật sự khó ăn.
"Vậy cô còn đội mũ làm gì?"
...
Lần này, vẫn là Tân Nguyệt dời ánh mắt trước.
Tân Nguyệt không hề cảm thấy do mình thiếu hiểu biết nên mới thấy anh tuyệt vời như vậy.
Anh lùi về sau một bước, lười biếng dựa vào tường, rồi hất cằm về phía cô, ý bảo cô cứ thế đi qua.
Trần Giang Dã trực tiếp đi thẳng ra ngoài đợi cô, không cho cô cơ hội trả lại chiếc áo khoác trong tay.
"Đề phòng chuyện lỡ như."
Trần Giang Dã thấy cô không phản ứng, lại hỏi lần nữa.
Tân Nguyệt vừa xuống xe đã nói với Trần Giang Dã: "Mua đồ xong chúng ta về nhanh đi, có thể trời sẽ mưa đấy."
Có lẽ vì không oi bức, mùi trên xe không quá nồng, nhưng khi lên xe, Trần Giang Dã vẫn cau mày.
Tân Nguyệt mở mắt ra, thấy một chiếc tai nghe chìa ra trước mặt: "Làm gì thế?"
Cô không nói gì, Trần Giang Dã cũng không lên tiếng nữa, vẫn nhìn cô, nụ cười trên môi càng rõ rệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tân Nguyệt ngẩn ra, bước chân cũng dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Làm gì?"
Tân Nguyệt hít sâu một hơi.
"Ừ."
Tân Nguyệt khó hiểu nhướng mày: "Anh lười đến mức di chuyển một bước cũng không được sao?"
Tân Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm thì thấy hơi mất tự nhiên, do dự một lúc rồi mím môi nói: "Anh có đi hay không?"
Trần Giang Dã liếc nhìn chiếc mũ cô đưa tới: "Cô không sợ bị nhận ra à?"
Cô làm thế nào cũng không thể nghĩ đến, người như anh lại sẵn lòng hát cho cô nghe...
"Anh có muốn thêm dầu tiêu không? Vị đậm hơn sẽ ngon hơn."
Trần Giang Dã: "Thực sự chưa nghe qua."
Trần Giang Dã hơi ngước cằm lên, ánh mắt chuyển từ mặt cô xuống chiếc mũ trong tay cô.
Tân Nguyệt lắc đầu.
Cuối cùng khi nhận ra mình đã nghĩ đến mức này, Tân Nguyệt bật cười vì sự ngốc nghếch của bản thân.
Cô không biết liệu anh có quan tâm với tất cả các cô gái như vậy không, hay chỉ đối xử vậy với một mình cô.
Có lẽ vì trời mưa, lại là buổi sáng, nên bến xe không có nhiều người, nên trông vắng tanh.
Trần Giang Dã lại một lần nữa bị cô làm cho cứng họng.
...
Ngày và đêm cũng không thể ngăn cản,
Kiểu tóc thực sự rất quan trọng đối với nam giới, không có mái tóc che chắn làm giảm đi phần nào sự u ám trên người anh, nhưng thoạt nhìn trông anh còn ngầu hơn trước.
Chín giờ sáng, mọi người lần lượt xuống xe buýt bên ngoài trạm xe.
Trần Giang Dã lấy kẹo bạc hà trong túi quần ra: "Có mang."
Tân Nguyệt ngơ ngác trả lời.
Trần Giang Dã nhận bát, gắp mì trong bát đưa vào miệng, như cảm thấy mùi vị mới lạ, đuôi lông mày anh khẽ nhướng lên.
Con người có rất nhiều mặt, sau khi nhìn thấy anh vén tóc lên, khi anh cười, khi bị anh thương...
Trần Giang Dã mím môi: "Tôi không kén ăn đến vậy."
"Muốn nghe nhạc không?"
"Nhà tôi chỉ có mì khô sợi, anh ăn tạm nhé."
Vì nghĩ nếu thừa mì sẽ cho Tân Long ăn nên Tân Nguyệt nấu khá nhiều, Trần Giang Dã lại gắp hơn phân nửa.
Người mình thích chở mình, gió mát trong núi thổi qua.
Tân Nguyệt gật đầu, không phủ nhận.
Từ đây đến bến xe không xa, đi chậm cũng chỉ mất hơn mười phút.
Trần Giang Dã cau mày: "Cơm thím ấy nấu, người ăn được sao?"
Trần Giang Dã nói với giọng điệu lơ đãng.
Anh nín thở chờ gió thổi qua anh rồi lại thổi qua em
Như sao mai không thể thay thế,
Khi xe ở trên núi, gió thổi qua cửa sổ xe khá mát mẻ, nhưng khi lên cao tốc, không khí trở nên vừa ngột ngạt vừa nóng, gió thổi vào mang theo hơi nóng ẩm.
Tân Nguyệt tháo tai nghe ra đưa cho Trần Giang Dã, vẻ mặt hơi mất mát: "Trả cho anh."
Ven đường bên này không có chỗ nào bán ô, ở gần đây chỉ có cửa hàng phụ kiện thời trang bên kia đường chỗ bọn họ mua mũ hôn trước mới có bán ô.
Để che giấu sự bối rối, cô nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ.
Trần Giang Dã biết mì ramen, mì gói, mì lạnh, mì dao, mì udon, mì cuộn bằng tay... Nhưng không biết mì khô sợi.
Tân Nguyệt không hiểu sao anh lại nhìn mình như vậy, cho đến khi giọng nói trầm thấp của anh cất lên:
Trần Giang Dã chú ý đến vẻ mặt của cô.
“Nếu mưa kéo dài thì sao?"
Tân Nguyệt không khỏi hít một hơi thật sâu.
Chỉ là gió mát trong núi cũng đủ khiến cô vui vẻ, huống chi là một người như anh.
Thấy anh không động đậy, Tân Nguyệt thúc giục: "Anh phải bước ra ngoài một chút, tôi mới qua được."
Xe đến thị trấn Thuận Long vừa rời đi trước khi bọn họ đến, chiếc tiếp theo phải đợi ít nhất nửa tiếng.
Người nào đó còn giống như cố ý, ra vẻ lười biếng “Ừ” một tiếng.
"Đi thôi."
Tân Nguyệt tưởng anh sẽ hát tiếp nửa phần sau, hoặc là dừng lại, nhưng anh lại đột nhiên chuyển sang bài khác ——
"Ăn được."
Tân Nguyệt vội vàng kéo anh lại, "Anh định làm gì?"
Anh tựa như một cơn gió, một cơn gió thổi qua đồng cỏ bao la và bờ sông, mang theo sự lười biếng tột độ dưới ánh nắng mặt trời, đôi khi lại là sự mát mẻ mỗi khi vượt qua núi tuyết, một cơn gió tự do tự tại.
Tân Nguyệt nhìn chiếc tai nghe trước mặt đột nhiên thoáng ngẩn người ra, cô không có điện thoại cũng không có mp3, cô chỉ có cơ hội nghe nhạc trên CCTV-15 trên tivi và vào buổi chiều ở trường thôi.
Lông mi dài của Tân Nguyệt run rẩy, nhìn anh ngồi bên cạnh.
Tân Nguyệt ngẩn ngơ đứng đó nhìn anh chạy màn trong mưa.
Đây là lần đầu anh thấy dáng vẻ này của cô, trước đây ở nơi đáy mắt cô luôn lạnh lùng như ánh trăng, chỉ khi cười rộ lên mới lóe lên vài ngôi sáng lấp lánh, nhưng bây giờ đôi mắt ấy, không cười mà cũng tỏa sáng như những vì sao.
--------------------
. . .
Được rồi, cô cứ thế đi qua.
Anh rất hiếm khi xuất hiện vào giờ ăn cơm ở nhà thím Vương, thường thì vào buổi trưa khi xuống lầu, nhà thím Vương đã ăn xong rồi. Buổi chiều quay về, thím Vương và mọi người vẫn còn làm việc ngoài đồng, nên anh chưa từng thấy nhà thím Vương nhóm lửa nấu cơm, đôi khi anh quên mất đây là ở nông thôn.
Nhưng rõ ràng bây giờ mới sáng sớm.
Bọn họ không nói gì, dường như cũng không cần nói chuyện, im lặng lắng nghe tiếng mưa rơi là đủ.
All the lights, but it's not the same,
Đến thị trấn, mới hơn bảy giờ.
Trần Giang Dã bị cô làm cho nghẹn họng.
Làm sao cô có thể không đắm chìm được đây.
*
Ngồi ở góc này nhìn toàn bộ bến xe, thấy được càng ít người hơn, lác đác vài bóng người đều cách họ rất xa, hơn nữa cô còn bị cận thị, những người đi ngang qua, trong mắt Tân Nguyệt giống như hư ảnh trong mơ.
Thấy cô ngây người, anh hỏi lại lần nữa.
"Cô nhất định phải dầm mưa với tôi?"
"Đi."
Cô khó tránh khỏi sẽ mong đợi, sẽ hy vọng xa vời được thấy anh chơi bóng rổ, mặc vest, và nhiều hơn nữa.
Khác với lần hết hồn hết vía trước đó, lần này Tân Nguyệt không chỉ không sợ, mà còn ngẩng đầu tận hưởng, nhắm mắt đón gió.
Dù anh không làm gì, chỉ đứng đó, cô cũng khó mà không rung động.
Tuy cô và anh không nằm xem cùng một bộ phim, nhưng bọn họ đang nghe cùng một bài hát, ngồi cùng một chiếc xe, và nhìn cùng một bầu trời.
Nói xong, anh định bước vào màn mưa.
“Nhớ em, chuyện này luôn hiện hữu trong tâm trí anh,
Vốn cô không cảm thấy lạnh, nhưng bây giờ thật sự lạnh, mặc dù không phải tiêu tiền của cô, lòng cô vẫn thấy lạnh ngắt.
Trần Giang Dã liếc cô một cái, lướt màn hình điện thoại một hồi, cuối cùng chọn một cái tên "Ôm lấy vẻ đẹp và làn gió mát buổi sáng."
Ngày mưa mùa hè không có tiếng ve kêu, thế giới chỉ còn tiếng tí tách, tí tách...
Tân Nguyệt chỉ củi dưới bếp: "Không nhóm lửa thì nấu kiểu gì?"
Nhìn anh như vậy, một cảm giác buồn bã chợt trỗi dậy.
Bến xe ở thị trấn Thuận Long nằm ở phía sau cùng, Tân Nguyệt và Trần Giang Dã cũng không biết vừa có một chiếc rời đi, nên ngồi trên băng ghế đợi.
"Không khó ăn."
Trần Giang Dã liếc Tân Nguyệt một cái.
Bởi vì ô rất nhỏ, hai người cùng che, bả vai sẽ vô tình chạm vào nhau.
"Hai cái bao nhiêu tiền?" Anh đi ra, trực tiếp hỏi ông chủ.
Anh không khỏi nhìn đến ngẩn người, cho đến khi Tân Nguyệt cũng lơ đãng quay qua nhìn anh.
Em là mê cung mà anh sẽ không bao giờ thoát ra được,
Anh để trống cả trái tim chỉ để em ở trong đó,
Những ngày mưa trong tác phẩm văn học thường dùng để tô đậm nỗi bi thương, con người cũng dễ dàng buồn rầu vào ngày mưa, ví dụ như cô vừa rồi, nhưng ngày mưa cũng có thể là những khoảnh khắc xao xuyến...
Dù chỉ dựa vào khuôn mặt này, đôi mắt này.
Ngay cả bóng lưng của anh cũng khiến người ta rung động.
Đi được nửa đường, Trần Giang Dã dừng lại, bàn tay kéo cánh tay Tân Nguyệt.
Trên đời này làm gì có người đặc biệt như anh.
Lúc này, Tân Nguyệt và Trần Giang Dã vừa đến một ngã tư, nếu bọn họ không muốn phải xông vào màn mưa, thì chỉ có thể trú tạm dưới mái hiên trước cửa hàng chờ cơn mưa tạnh.
Anh sẽ ở nơi em có thể nhìn thấy,
"Vậy sao cơm thím Vương làm anh không ăn lấy một miếng?"
Tân Nguyệt chậm rãi chớp mắt, khi nghe bài hát này, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả, như thể có một chiếc lông vũ rơi xuống mặt hồ tạo ra làn sóng gợn lăn tăn.
Cuộc đời dài này của anh đang mang theo ánh bình minh của năm tháng,
Tân Nguyệt dịch sang bên cạnh một bước: "Thế anh tự lấy nhé, lấy bao nhiêu ăn bấy nhiêu, không được lãng phí."
Khóe mắt cô nhìn thấy Trần Giang Dã dường như khẽ nhếch môi mỉm cười, sau đó cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô nói nghe, giây tiếp theo anh bắt đầu hát, không chút e dè.
"Muốn nghe đến mức nào?"
"Ừ."
Bị mê hoặc bởi đôi mắt của em, dải ngân hà có dấu vết để theo dõi
Tân Nguyệt không biết anh định làm gì, có chút tò mò, khi ngước mắt nhìn thấy ánh mắt khó đoán của anh, cô càng tò mò hơn.
Trần Giang Dã "Xì" một tiếng, ném túi đồ lớn xuống đất: "Ở đây đợi tôi."
Trên con đường dài, bọn họ cứ kề vai nhau như vậy, chậm rãi bước đi, mỗi người một tai nghe, nghe cùng một bài hát.
"Sẽ có bình minh ló dạng vì em..."
Cũng là lúc đó cô mới giật mình nhận ra, có lẽ trái tim cô đã bắt đầu rung động với anh ngay từ khi anh xuất hiện dưới bầu trời hoàng hôn rực lửa ấy.
Cô lắc đầu, gạt bỏ những ý nghĩ không đáng có ra khỏi đầu, đứng yên tại chỗ chờ anh.
Lúc này, một câu hát vừa vặn vang lên trong tai nghe:
Anh nghiêng mặt, đường viền cằm rõ nét, yết hầu nhô ra lăn lên lăn xuống theo tiếng hát, mí mắt thản nhiên rũ xuống, thỉnh thoảng sẽ đảo mắt liếc qua cô, rồi bình tĩnh chậm rãi dời đi.
"Đi thôi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô nghĩ, những người nói chỉ nhìn vẻ bề ngoài là nông cạn, chắc chắn chưa từng gặp người như anh.
Muôn ngàn ánh sao, không cái nào giống nhau.
Tân Nguyệt múc một muỗng nước mì vào bát đã bỏ sẵn gia vị, rồi gắp một đũa mì trong nồi bỏ vào, sau đó đưa cho Trần Giang Dã.
Tân Nguyệt nghĩ ngợi rồi nói: "Vậy tôi đi cùng anh."
Giọng nói trầm thấp từ tính vang lên, kèm theo hành động nhẹ nhàng đè vành mũ xuống.
Cô nâng vành mũ nhìn lên trời, không thấy mặt trời, chỉ có những đám mây đè xuống rất thấp, có thể thấy những con mối chỉ xuất hiện khi nước lên bay lượn đầy trong không khí.
Sắp mất kiểm soát rồi…” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh thật sự là người tự do tùy ý, muốn làm gì thì làm, không quan tâm đến hoàn cảnh, mọi thứ đều tùy tâm trạng lúc đó, không màng đến những điều khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Nghe không?"
Dù là ngẫu hứng hay đã được lên kế hoạch từ trước, anh luôn biết cách khiến người ta rung động.
Trần Giang Dã đột nhiên nở nụ cười, đôi mắt đen như mực kia nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Trần Giang Dã chầm chậm nâng cằm lên, lông mi dài rũ xuống.
Khoảng mười phút sau, Trần Giang Dã cầm ô xuất hiện trong tầm mắt cô.
Tân Nguyệt cười, bước lại gần, dừng lại trước mặt anh: "Nhường đường chút."
Tiếng mưa bên ngoài nhỏ dần, thế giới dường như đột nhiên yên tĩnh lại, ngay cả tiếng nhạc trong tai nghe cũng im bặt.
Giọng hát trầm ấm từ môi anh chậm rãi tuôn ra, mang theo sự lười biếng mệt mỏi như chiều muộn, bắt được lòng người trong sự thờ ơ.
Em sẽ được anh ôm thật chặt, anh sẽ hát bất cứ bài hát nào để em vui vẻ
Một lúc lâu sau, anh nói:
"..."
Nó chỉ nóng lên khi được hòa vào với cuộc sống của em,
Em là bầu trời đêm khó kiểm soát,
Cô chớp mắt, thu lại ánh nhìn.
Trần Giang Dã quay đầu nhìn cô: "Mua ô."
Trực giác của con gái quả nhiên đáng sợ, bọn họ vừa đi được nửa đường, trời lập tức đổ mưa lộp bộp.
Đồ bán trên đường phố huyện Bồ bán đều là những nhãn hiệu không nổi tiếng, mức tiêu dùng ở địa phương cũng không cao, một cửa hàng vô cùng bình thường không có gì đặc biệt như này làm sao có thể hai bộ đồ mùa hè mà tới ba trăm hai, Tân Nguyệt đoán chắc chắn là ông chủ liếc mắt một cái đã nhìn ra Trần Giang Dã là người có tiền, nên đã hét giá cao.
Trần Giang Dã khó hiểu nhìn cô: "Không phải cô nấu mì sao?"
Như con nai con nhẹ nhàng nhảy nhót, như con bướm rung cánh.
Cô lại một lần nữa chắc chắn, anh sẽ mãi là điều nổi bật nhất trong năm tháng thanh xuân của cô.
"Tôi biết hát, có nghe không?"
"Mì khô sợi?"
"Này!"
Hai người cùng bước vào màn mưa, mưa rơi trên chiếc ô trong suốt, có thể thấy những bọt nước bắn lên.
"Ba trăm hai."
Dưới ánh sáng yếu ớt trong phòng, Trần Giang Dã lười biếng dựa vào tường, mái tóc trước trán rủ xuống che đi hàng chân mày, anh hơi ngẩng đầu, nhưng ánh mắt lại cúi xuống dõi theo cô, ý cười đọng lại trong đôi mắt đen láy đó.
Vai lưng cô mảnh mai, khung xương cũng hẹp, nhưng dù vậy, khi cô lướt qua anh, vẫn cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh phả lên trán mình.
Tân Nguyệt không biết từ khi nào ánh mắt của anh trở nên nóng bỏng vô cùng, ở khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí không kiên trì được nửa giây, vừa đối diện với ánh mắt anh, trái tim cô lập tức loạn nhịp.
Tân Nguyệt trừng mắt nhìn anh: "Bây giờ chắc không còn ai nhớ rõ tôi nữa đâu."
"Quán mì bên ngoài mì cuộn bằng tay và mì ramen, chủ yếu đều là gốc nước, dai hơn mì khô sợi nhưng chỉ có thể bảo quản lạnh. Mì khô sợi là khô, để một năm cũng không sao, chỉ là không ngon bằng."
Dọc đường đi, Tân Nguyệt vẫn không hề nhắm mắt, cả người hoàn toàn đắm chìm trong giọng hát và giai điệu truyền đến từ tai nghe, cùng tiết tấu nhẹ nhàng, ánh sáng rực rỡ trong mắt cô cũng lóe lên theo.
Mưa làm ướt mái tóc anh, anh chỉ đơn giản vuốt hết tóc ra sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt, ngoại hình quá ưu việt khiến anh hoàn toàn có thể cân được kiểu tóc này, thậm chí còn đẹp hơn kiểu tóc mái che nửa lông mày thường ngày.
[Một ngày nào đó sẽ cùng anh nằm xem cùng một bộ phim, nghe cùng một bài hát.]
Chương 20: Hát
Cô đành chịu, chỉ có thể mặc áo khoác đi theo anh.
Chờ cô sững sờ mất vài giây, lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy bóng lưng Trần Giang Dã chạy vào màn mưa.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.