0
Sau khi tên lính thú rời đi, Phù Vĩnh cũng thong thả đi bộ quanh chiến tích của mình.
Xung quanh là một màu đen đặc, mùi tanh vẫn nồng nặc chưa kịp phai. Phù Vĩnh giẫm lên mối ngổn ngang ấy, trong lòng tràn ngập vui sướng, từ nay hắn đã có một trợ thủ đắc lực ở bên cạnh, chân chân chính chính giống tiểu Hắc tiểu Mã để hắn có thể tín nhiệm, tin tưởng.
Gió sột soạt theo từng bước chân Phù Vĩnh, nghịch ngợm bám vào ngọc bội xám tro, nhẹ nhàng ma sát. Đêm nay sẽ là một đêm dài. Đêm dài vì có rất nhiều người đang chờ đợi bình minh tới. Chọn một cái cây to lớn đã trụi lá, Phù Vĩnh trèo lên trên một cành cây rắn chắc, tựa mình vào thân cây, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mờ nhạt đang dần khuyết đi. Ấy vậy mà sắp qua tháng mười một rồi, hắn cũng đã quen với khí hậu nơi đây. Phía Nam khi đêm xuống đặc biệt mát mẻ, khác hẳn với cái nóng hừng hực buổi ban chiều. Hắn lim dim hai mắt, dùng tay gõ nhịp nhàng lên ngọc bội.
Giốc thanh vạn lý khê sơn nguyệt
Tiếng hát khàn khàn như thủ thỉ với dải đất biên giới mênh mông rộng lớn đang đắm chìm trong sương đêm nặng mùi huyết. Cỏ cây bốn phía lay động, bỗng đồng loạt nổi lên một khúc rào rào.
Kỳ cước thiên nham thảo mộc phong.
Phù Vĩnh dần mơ màng, nhịp gõ cũng chậm lại. Đằng xa cờ xí không phất vẫn sáng chói, khúc khải hoàn rợp bóng bao trùm lên cả miền đất bạt ngàn, xơ xác.
Tứ hải vĩnh thanh tòng thử thỉ,
Phù tang tảo biện quải thiên cung.*
Bốn bề từ nay sắp yên lặng mãi? Hắn đợi chờ ngày cây cung mắc vào ngọn phù tang.
---
Ánh mặt trời lấp ló rạng đông, vài tia nắng nhạt đã nhảy nhót trên mái quân trại, trượt cả xuống mặt sông, ánh lên vài điểm lấp lánh. Quân sĩ đã đầy đủ, quân tiếp viện đã được đưa tới. Một trận này Đông quốc chiếm thế thượng phong chuẩn bị đè lên trên đất Kỉ quốc, sẵn sàng trút lên bất cứ tòa thành nào của quân địch những trận oanh tạc, những tiếng nổ giòn giã, những tia lửa tóe lên từ nòng súng hoa mai. Phù Vĩnh chỉnh tề mặc giáp phục, đeo kiếm, giắt ngọc bội bên hông, uy nghiêm ngồi trên hắc mã, nhìn lần lượt từng người sẽ tham gia trận đánh lần này. Đáp lại hắn, những gương mặt sạm nắng góc cạnh ấy đang tràn ngập quyết tâm, kiên định nhìn vào mắt hắn. Phù Vĩnh nhìn cho đến hoàn mỹ, cuối cùng mới ra lệnh gióng trống, chính mình đi đằng sau thổi một tiếng tù dài thúc giục ba quân lên đường.
Đinh Trác chắc chắn không phải là con hổ giấy. Đinh tướng quân lừng lững cưỡi bạch mã đi ra, dừng lại phía sau Phù Vĩnh, cúi chào một tiếng. Tinh thần của danh tướng trẻ qua nhiều trận chiến đã được khôi phục phần nào, có lẽ quân cờ vừa đánh sai đã có nước đỡ lại, Đinh Trác biểu hiện vô cùng hăng hái, hò hét cùng binh lính xông lên.
Phù Vĩnh vừa giải quyết mấy tên lính tử thủ được thả ra ở bên ngoài, vừa quan sát cách Đinh Trác điều phối hỏa lực địch. Phải thừa nhận rằng hỏa lực của Kỉ quốc đánh rất rát, quân ta trúng đạn nằm xuống như ngả rạ. Đinh Trác ban đầu còn lúng túng, sau đó đã dần xoay chuyển được thế cục, bắn nát hàng rào phía trên của quân Kỉ. Phù Vĩnh xem đến đây liền hạ lệnh đặt ván vượt hào, lấy rơm ướt quấn lấy thân, tiến lên công đồn.
Thái tử Kỉ quốc Kỉ Lợi đóng giữ đồn tuyến thấy tình thế bắt đầu trở nên bất lợi, sai người tìm về Kỉ Thúc Trang thúc giục tiếp viện. Riêng bản thân Lợi lên chòi quan sát ở phía trên, nghĩ cách đánh bật lại quân Đông.
Một hắc một bạch đang xông pha giữa trận tuyến, bên cạnh những giáo mác cuốn lấy nhau đã thu hút Kỉ Lợi. Kỉ Lợi chắc rằng đây là hai vị tướng quân của Đông quốc. Trông tới trang phục, thì có lẽ người cưỡi hắc mã là hoàng thân trong triều chăng? Kỉ Lợi nhìn miếng ngọc bội xám tro lạnh lẽo giắt bên người Phù Vĩnh nghĩ thầm. Mà mặc kệ là ai, chết là được. Kỉ Lợi với lấy cây cung bên cạnh, hướng về phía ngực trái Phù Vĩnh, cẩn cẩn dực dực ngắm nhìn.
''Phập''
Mũi tên lao đi như xé gió, vun vút xuyên qua khoảng trống giữa các điểm giao tranh, sượt qua hông Phù Vĩnh. Ngọc bội rơi xuống đất, đập vào đá sỏi, kêu lên một tiếng lạnh lẽo, cùng với mũi tên cách đó không xa vùi ngay sau chân hắc mã. Phù Vĩnh quay phắt người lại, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm, tay lăm lăm Tây Hạ kiếm, cẩn thận nhìn xung quanh.
Kỉ Lợi nhìn mũi tên lao đi, tiếc nuối gãi đầu, có vẻ trình bắn cung của Lợi lại giảm rồi, cũng lâu rồi hắn chưa luyện tập. Kỉ Lợi đang quay đi định lấy một mũi tên khác thử lại thì bỗng bắt gặp ánh mắt của người ngồi bạch mã.
''Khả năng quan sát cũng khá tốt đó chứ.''
Hắn cứ nhìn chằm chằm Kỉ Lợi như vậy, tay trái từ từ lấy ra một khẩu hoa mai, chĩa thẳng về hướng Kỉ Lợi. Tay đang mò mũi tên của Kỉ Lợi bỗng chốc dừng lại, hắn thầm than một tiếng, chính mình cũng nhìn thẳng nam nhân ngồi bạch mã, tươi cười chào nam nhân rồi tiếp tục lấy tên lắp vào cung, chĩa về hướng nam nhân ấy.
Nam nhân bạch mã thấy vậy cũng không đả động gì, khóe môi nhẹ nhàng kéo lên, gật đầu với hắn. Kỉ Lợi ngạc nhiên chứng kiến biểu tình của nam nhân, cũng không dám làm hắn thất vọng thả đi mũi tên. Mũi tên vẫn như lần trước nhanh như chớp đã xuất hiện trước mặt nam nhân, lại chỉ thấy hắn nhẹ nhàng dùng kiếm gạt đầu mũi tên khiến mũi tên bất ngờ chuyển hướng mà lao về phía người ngồi hắc mã ban nãy, cắm sâu vào ngực một binh sĩ Đông quốc đứng chắn trước hắc mã đang giao tranh.
Kỉ Lợi lần này thực sự là trố mắt nhìn nam nhân bạch mã, thấy hắn dùng kiếm khua lên trên không thành một chữ Đinh. Đinh tướng quân này quá khách khí với Kỉ Lợi đây rồi. Bản thái tử sống chưa quá lâu những vẫn đủ để gặp được nhiều loại người khác nhau, ngươi sẽ là loại người gì đây?
Dù sao cũng lại có đồ để chơi, Kỉ Lợi vòng tay làm lễ một cái, rồi xoay lưng đi xuống đồn tuyến, thúc ngựa chạy về phía Kỉ Thúc Trang. Hôm nay hai mũi tên bắn ra đều không trúng, tâm trạng hắn đáng nhẽ ra sẽ cực kì tệ, nhưng đúng lúc lại có người tự mang mình đến trước mặt hắn khiến hắn vui vẻ chẳng thôi.
Phía bên kia sau khi quan trấn đồn hay là thái tử Kỉ Lợi rời đi, quân sĩ nháo nhào hoảng loạn, trước sức tấn công như vũ bão của quân Đông cuối cùng cũng vỡ trận, như ong vỡ tổ chạy ra ngoài tìm lối thoát thân. Phù Vĩnh nhìn đồn tuyến cuối cùng bị hạ, lau đi giọt mồ hôi trên trán, mặt mày nghiêm trọng thổi tù rút quân. Trước khi rời đi không quên nhặt lên khối ngọc bội và mũi tên đang vùi trong đất sỏi cằn cỗi, bạc màu.
*Hạ tiệp kỳ 2 (Nguyễn Trãi)
P/s: Chúc mọi người 20/10 vui vẻ và tràn ngập niềm vui. Hôm nay cũng là ngày ta đăng lên chương 20. Tuy vẫn chưa là gì nhưng vô cùng biết ơn những ai đã dành chút ít thời gian ra đọc những dòng chữ ta viết ra. Đa tạ các hạ!