Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6: Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 6


Vì vậy suốt một thời gian dài, chỉ cần có thời gian, mỗi bữa sáng trưa tối, anh đều trông chừng cô ăn cơm.

Cô nói: “Nếu có ngày chúng ta chia tay, em gặp phải khó khăn cần anh giúp, anh sẽ giúp em chứ?”

Đoạn đường sau đó khá yên tĩnh, không khí trong xe lại trở nên trầm lắng.

Chu Hành một tay nắm vô lăng, tay kia cho vào túi áo tìm hộp thuốc, nhưng chưa kịp lấy được thì lại lôi ra hai viên kẹo cứng vị trái cây.

Những điều đã không còn khả năng thì không cần phải làm mình rối rắm thêm nữa.

Không ngờ ngay lập tức nghe thấy giọng Chu Hành vang lên: “Sao vậy? Bạn trai gọi điện kiểm tra sao?”

Chu Hành ngồi vào xe, liếc nhìn cô một cái rồi im lặng khởi động xe.

Chu Hành thu ánh mắt lại, bình thản nói: “Tôi quên rồi.”

“……”

Dù sao thì việc phỏng vấn bạn trai cũ đã là một thử thách cực kỳ khó khăn rồi, cô không nên tự làm khó mình thêm.

Khoảng cách từ đây đến khu cô ở còn khá xa, Trầm Nhứ định bắt taxi bên lề đường, nhưng chưa kịp đến nơi, cô lại không may bị gót giày cao vướng vào nắp cống trên đường, cổ chân bị vấp đau khiến cô ngã lăn ra đất.

Khi cô hồi phục lại tinh thần, Chu Hành đã đứng trước mặt cô.

“Hả?”

Lúc học cấp ba, anh thậm chí nghi ngờ Trầm Nhứ bị suy dinh dưỡng, không thì làm sao cao tầm mét sáu mấy mà cân nặng chưa tới 40 ký, nhẹ đến mức anh chỉ cần nhấc bổng bằng một tay.

Bánh xe lăn đều qua mặt đường, giữ tốc độ vừa phải để theo sau cô không xa, gió đêm mùa hè lùa vào từ cửa sổ, mùi nicotine còn sót lại trong xe cũng dần tan biến.

Cô trầm ngâm một chút, ngẩng đầu lại hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười lịch sự: “Vậy phiền anh rồi.”

Không biết có phải để quá lâu nên kẹo hết hạn không, sau vị ngọt là dư vị đắng ngắt nơi gốc lưỡi.

Trầm Nhứ: “……”

“Được chứ, mai tớ cũng không bận gì, tan làm tớ qua.”

Không hiểu sao, Trầm Nhứ lại nhớ đến một câu hỏi mà cô đã hỏi Chu Hành khi còn học cấp ba.

Cô suy nghĩ một chút, giả vờ không hiểu ý anh đang châm chọc, trả lời: “Khu căn hộ Kim Dương Tinh Viên.”

Trầm Nhứ thở dài: “Ai mà biết được, chờ cả buổi tối cũng không thấy mặt đâu.”

Chu Hành hừ nhẹ một tiếng, nhìn thấy vẻ mặt không hề lo lắng của cô càng làm anh khó chịu, đành buông tay cô ra, để cô tự lo liệu: “Không phiền, dù sao cũng không có lần sau đâu.”

“Vậy nếu anh chia tay em trước thì sao?”

Không giống hồi cấp ba, gầy như tờ giấy, gió thổi mạnh một chút cũng có thể bay mất.

“Chắc là sẽ giúp.”

Trầm Nhứ cười nói: “Cam đoan là không đâu, ngày mai gặp.”

Chưa kịp để Trầm Nhứ mở miệng, cô lại nghe thấy anh chậm rãi nói tiếp: “Xin lỗi, tôi không có thói quen ghi nhớ địa chỉ nhà của bạn gái cũ.”

“Lên xe, tôi đưa em đi.”

Chu Hành gật đầu, sau đó khởi động xe, lái về hướng người kia vừa rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tiếng còi ô tô bất ngờ làm Trầm Nhứ giật mình, cô vô thức ngẩng đầu lên, nhưng không kịp phản ứng, qua kính chắn gió, cô nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm.

Cô thật sự không biết mình đã làm gì chọc giận đến anh.

Anh nghĩ chắc mình điên thật rồi.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa khu chung cư, ngay trước cửa nhà Trầm Nhứ.

Trầm Nhứ hoài nghi anh cố ý hỏi: “Không phải anh đã đến nhà tôi lần trước rồi sao?”

Nhưng cơn “thèm cô” thì không có cách nào cai nổi.

Nghe vậy, Khúc Thanh Lê hừ lạnh một tiếng, rồi đổi chủ đề: “Mai tan làm rảnh thì qua chỗ tớ chơi đi, lâu rồi không gặp, lần trước sinh nhật tớ cậu cũng bận tăng ca mà lỡ mất, mai tụi mình đi ăn một bữa nha?”

Chương 6: Chương 6

Ăn xong phần oden đó, Trầm Nhứ mới tạm thời lấp được chiếc bụng rỗng.

Nghe vậy, Chu Hành hừ nhẹ một tiếng, trong lúc lái xe anh liếc nhìn cô một cái: “Mấy năm không gặp, miệng lưỡi của em lại sắc bén hơn rồi.”

Ánh sáng mờ mờ khiến làn da anh càng trở nên sáng lạnh, Chu Hành không có biểu cảm gì trên mặt, ánh mắt hạ xuống nhìn cô.

“Ngày mai gặp.”

“?”

Một giọng nói trầm ấm, trong trẻo với chút trầm nhẹ vang lên trên đầu cô, vừa quen thuộc vừa lạ lẫm.

“Đi đâu cũng được.” Nhìn người kia càng lúc càng đi xa, Chu Hành cũng mất kiên nhẫn: “Về nhà hay về câu lạc bộ đều được, tôi còn có việc, cậu gọi xe đi, tôi thanh toán cho.”

Chu Hành nhướng mày: “Anh sẽ chia tay em à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh gõ nhẹ vào vô lăng, cười khẽ rồi quay sang nhìn cô, hỏi: “Anh ta biết em đi xe của bạn trai cũ về nhà không?”

Trầm Nhứ cười, nhưng vẫn không buông tha câu hỏi lúc trước: “Nhanh trả lời đi, trả lời nghiêm túc một chút.”

Cô thu ánh mắt lại, ngay lập tức nghe thấy Chu Hành lạnh nhạt lên tiếng: “Đi đâu vậy?”

“Tớ nói thật, cậu nên để cô bé thực tập sinh chịu trách nhiệm vụ này đi, dù sao chuyện cũng do cô ấy gây ra, chẳng có lý do gì để cậu phải dọn đống lộn xộn này giúp cả.”

Trầm Nhứ mở miệng định từ chối, nhưng thấy Chu Hành vẫn giữ vẻ bình thản, tựa như chỉ là người qua đường làm việc tốt, trong lòng cô lại không hiểu sao cảm thấy khó chịu.

“Thôi, thanh toán làm gì.” Trịnh Viêm mở cửa xe: “Vậy em đi trước nhé, mẹ em đang bảo về nhà một chuyến, có gì thì gọi cho em.”

Cô chưa kịp nói hết câu, điện thoại của cô đột nhiên rung lên.

Im lặng vài giây, giữa việc đi bộ khập khiễng với việc ngồi vào xe của người yêu cũ, Trầm Nhứ quyết đoán chọn phương án sau.

Nếu cô từ chối ngay, có lẽ lại khiến người khác nghĩ cô vẫn còn lưu luyến anh.

Nhưng nghĩ tới trong tương lai, rất có thể vì công việc mà lại gặp lại anh, Trầm Nhứ đành nuốt cơn tức xuống.

Đúng lúc đó, Khúc Thanh Lê gọi tới, nói đã nhận được quà sinh nhật cô gửi, Trầm Nhứ nhân tiện than phiền một chút.

Trịnh Viêm ngẩn ra: “Em xuống xe làm gì?”

Nói xong, cô nghe thấy Chu Hành chậm rãi “À” một tiếng rồi quay đầu nhìn cô, vẻ mặt giả vờ hỏi: “Nhà em ở đâu?”

Giữa mùa hè oi ả, xe cộ đi lại vội vã trên đường, khung cảnh đêm ngoài cửa sổ như lao đi theo hướng ngược lại, tóc của Trầm Nhứ bị gió thổi bay tán loạn.

Chu Hành nghĩ ngợi một chút rồi trả lời: “Tùy tình huống, nếu em chia tay anh trước thì chắc chắn anh sẽ không giúp đâu.”

Động tác khựng lại, trong đáy mắt đen như mực hiện lên thứ cảm xúc khó lường.

Cô vô thức cúp máy, định lên lầu rồi gọi lại sau.

Kim Dương Tinh Viên là một khu chung cư cũ, lúc họ còn học ở Lâm Giang, khu này đã tồn tại, gần trường trung học Lâm Giang, ngày trước là khu nhà ở cho học sinh, lúc đó có thể coi là đất vàng.

Thấy thời gian không còn sớm, Trầm Nhứ không nói chuyện nhiều với Khúc Thanh Lê, sau khi cúp điện thoại, cô đứng dậy, nhặt hộp giấy còn lại trên bàn rồi vứt vào thùng rác, sau đó bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

Trầm Nhứ gật đầu. Trong tình huống này, cô chắc chắn không thể cứ lúng túng đi khập khiễng nữa.

Kết quả là vừa lãng phí thời gian ăn, vừa bị cho leo cây.

“Chỉ biết đấu khẩu với tôi thôi à?”

“Ồ.”

Trầm Nhứ: “Về nhà.”

“Đi ngang qua.”

Lần này không cần anh nhắc nhở, Trầm Nhứ lập tức thắt dây an toàn khi lên xe.

Bao nhiêu năm không gặp, tính tình anh vẫn không thay đổi, vẫn kiểu thất thường như vậy.

Cô lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình, là mẹ cô, Hứa Nguyên Cầm gọi đến.

Dáng người anh cao ráo, vạm vỡ, quần tây đen ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp, áo phông đen rộng rãi trên người, rồi đến yết hầu nổi lên với đường cong vô cùng quyến rũ, mang vẻ ngoài trông thì lạnh lùng nhưng lại thu hút ánh nhìn không thể rời.

Gần đây bệnh dạ dày lại tái phát, chỉ cần không ăn đúng giờ là nó phản ứng ngay, lúc nãy ở quán cà phê, đồ ăn đắt quá nên cô không nỡ gọi, chỉ mua một ly Americano đá.

Cô nhớ lại lúc đó, Chu Hành còn nghiêm túc suy nghĩ vài giây rồi mới trả lời: “Anh cũng không chắc lắm.”

Chu Hành không lấy thuốc nữa, bóc kẹo bằng một tay rồi cho vào miệng, giây tiếp theo, vị ngọt ngào lan khắp khoang miệng.

Nghĩ đến đây, Trầm Nhứ im lặng không nói thêm gì nữa.

Chưa để Trầm Nhứ kịp trả lời, một mùi hương quen thuộc bất ngờ xộc vào mũi cô, ngay sau đó là một cảm giác ấm lạnh lướt qua tay cô, chưa kịp phản ứng, cô đã bị Chu Hành kéo lên từ mặt đất.

Trầm Nhứ đau đến mức hít một hơi lạnh, trong lòng thầm nghĩ thật xui xẻo.

Hóa ra là đèn đỏ.

Trầm Nhứ tháo dây an toàn ra: “Cảm ơn anh hôm nay đã đưa tôi về, tôi đi trước—”

Nhưng mấy năm gần đây, các khu chung cư mới mọc lên ngày càng nhiều, khu nhà từng nổi bật nhờ vị trí gần trường đó giờ đã bị các khu chung cư với tiện ích đầy đủ và hiện đại xung quanh bỏ xa.

Trong lòng Trầm Nhứ dâng lên nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Hình như cao hơn rồi, cũng tròn trịa hơn một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không xa, trong xe, Chu Hành thấy vậy theo phản xạ giơ tay ra, vô tình chạm vào tay lái, phát ra một tiếng còi “bíp” đột ngột.

Chu Hành thu lại ánh mắt: “Không có gì, cậu xuống xe trước đi.”

Dù có ngốc đến đâu, Trầm Nhứ cũng có thể nghe ra sự chế giễu trong lời nói của anh, cô không nhịn được phản bác lại: “Đúng vậy, nơi chúng tôi ở chỉ là chỗ của những người bình thường, thiếu gia Chu tất nhiên là không thèm để mắt tới rồi.”

Lúc trước anh cai thuốc cũng nhờ mấy viên kẹo trong túi, mỗi lần thèm thuốc lại lấy một viên ra ngậm.

“Thôi bỏ đi.”

Nếu như lúc nãy còn có nghi ngờ, thì giờ Trầm Nhứ gần như đã chắc chắn anh cố tình hỏi cô rồi.

“Á——”

Dù có theo dõi cô ăn đủ ba bữa mỗi ngày thì cũng không thể nhanh chóng tăng cân, năm cuối cấp áp lực học hành lớn, anh sợ Trầm Nhứ bị hạ đường huyết, thậm chí đã quen với việc nhét vài viên kẹo trong túi áo để phòng bất trắc.

Chu Hành cũng chẳng rõ vì sao mình lại làm những chuyện thế này.

Cuối cùng thì lái xe vẫn nhanh, chưa đi được bao xa anh đã thấy bóng lưng quen thuộc trên lối đi bộ phía trước.

Trầm Nhứ nhớ đến lời Tổng biên Trần nói lúc sáng: “Không biết có phải hôm đó bị dọa sợ hay không, sau đó cô bé không tới tòa soạn nữa, xin nghỉ liền một tuần.”

Cơn thèm thuốc lại nổi lên.

“Không phải chứ, người này cố tình đúng không?” Khúc Thanh Lê thấy bực: “Ai đời hẹn người ta mà trễ lâu như vậy?”

“Hành ca, anh vừa nói gì cơ?” Trịnh Viêm không nghe rõ, rướn cổ hỏi.

“À——”

Trái tim Trầm Nhứ đột ngột nặng trĩu, sao cô lại luôn gặp anh trong những lúc lúng túng như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khúc Thanh Lê: “Vậy quyết định vậy nha, không được cho tớ leo cây đấy nhé!”

Anh lặng lẽ đi sau Trầm Nhứ, thấy cô vào cửa hàng tiện lợi bên đường thì mới lấy một điếu thuốc ra châm, vừa hút vừa dừng xe lại, nhìn người con gái bên trong ngồi ở bàn gần cửa, ăn hết một phần oden nóng hổi.

Một cú phanh gấp, Trầm Nhứ bừng tỉnh lại, cô vô thức quay đầu nhìn Chu Hành, thấy anh vẫn giữ vẻ mặt bình thường, cô mới ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Trầm Nhứ hiểu anh đang ám chỉ điều gì, bỗng nhiên ý thức được tối nay mình có chút quá đà, cô không nên nói nhiều với Chu Hành như vậy.

“Còn đứng dậy được không?”

Chân cô giờ như thế này, còn có thể đi đâu nữa?

Và thói quen ấy, không biết từ bao giờ, vẫn duy trì đến tận bây giờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6: Chương 6