Chị Em Của Tôi Đáng Giá Bạc Tỷ
Đinh Thập Tam
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 3
Anh ta cũng rộng rãi thật.
Thấy tôi, Trâu D·ụ·c ném điếu thuốc đi, dập tắt , rồi hỏi câu đầu tiên: "Hứa Tinh Niên, rốt cuộc em muốn làm gì? Em đâu phải là kiểu phụ nữ bám riết không buông."
Trâu D·ụ·c mím môi, lấy ra một phong bì từ túi, đưa cho tôi.
"Tức là anh cho rằng tôi đến gần Hứa Tiểu Mễ chỉ để dây dưa với anh? Trâu D·ụ·c, anh cũng tự cho mình là quá quan trọng quá rồi đấy."
Hứa Tiểu Mễ nghịch điện thoại: "Anh yêu, anh có cần em mở bản đồ chỉ đường không?"
Khóe môi tôi nở nụ cười mỉa mai, tôi nói: "Khu Hạnh Phúc." (đọc tại Qidian-VP.com)
Dù sao chuyện này cũng hơi khó chấp nhận, tôi cố ý chưa tiết lộ tên Trâu D·ụ·c, chỉ kể về mối tình năm năm của mình, bị đối phương giấu giếm ngoại tình, cuối cùng chọn ở bên một cô gái giàu có.
"Tinh Niên, anh đang ở dưới nhà em. Chúng ta nói chuyện chút đi."
Bỗng ai đó hỏi tôi: "Em ở đâu?"
Khi tôi ra ngoài, anh ta đang hút thuốc, dưới chân vương vãi bốn, năm đầu lọc thuốc lá.
"Trong này có hai mươi nghìn, chúng ta nên kết thúc tốt đẹp."
Tôi và Trâu D·ụ·c đã yêu nhau năm năm, thậm chí mới tháng trước, tôi còn cùng hắn đi dạo phố chọn bộ váy cho lễ đính hôn. Tôi đã mơ tưởng về việc cùng nhau cố gắng, mua một căn nhà riêng tại thành phố này, xây dựng tổ ấm nhỏ của chúng tôi.
"Hứa Tinh Niên, em đừng quá đáng." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Vậy ý anh là gì? Trâu D·ụ·c, rốt cuộc lý do anh đến với Hứa Tiểu Mễ là gì? Nếu anh là đàn ông thật sự thì nói thẳng ra."
"Không cần, anh từng đi qua đó rồi."
Nghe máy, là giọng nói mệt mỏi của Trâu D·ụ·c.
Nghe vậy, tôi không kìm được mà bật cười.
Suốt quãng đường im lặng.
"Thì ra là không có ý nghĩa gì." Tôi cười lạnh: "Muộn rồi, nếu không có chuyện gì thì tôi về đây. Sau này đừng đến tìm tôi nữa, tránh để người ta hiểu lầm tôi dây dưa không dứt với tình cũ."
Lần đầu tiên tôi có góc nhìn kỳ lạ thế này, nhìn người yêu cũ đang lái xe phía trước và... bạn gái mới ngồi ở ghế phụ của anh ta.
Điều duy nhất mà tôi không thể tha thứ, đó là sự lừa dối của Trâu D·ụ·c.
Ngày hôm sau, tôi cố ý xin nghỉ một ngày, định tìm Hứa Tiểu Mễ nói chuyện.
Tôi nhìn Trâu D·ụ·c: "Tôi quá đáng sao? Nếu anh không trả, tôi sẽ có cách quá đáng hơn đấy."
Trâu D·ụ·c nhíu mày: "Anh không có ý đó."
Anh ta vò đầu rồi nói tiếp: "Anh yêu em, thật đấy, nhưng tình yêu không thể ăn thay cơm. Đến đi ăn cũng phải để em trả tiền, em nghĩ anh cam lòng sống như thế sao? Anh là đàn ông, anh cũng có lòng tự trọng." (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh đợi em mười phút, nếu em không xuống, anh sẽ lên. Đến lúc đó, nếu có làm hàng xóm thức giấc thì cũng chẳng sao, dù gì thì họ cũng biết rõ mặt anh luôn .”
Làm như tôi là người có lỗi không bằng.
Nhưng rồi, Trâu D·ụ·c lại nhanh chóng bám vào một "cành cây" mới.
Trâu D·ụ·c đi rồi, tôi mới chậm rãi lấy ra chiếc máy ghi âm từ trong túi, mặt không biểu cảm bấm nút dừng.
3
Khoảng một tiếng sau, khi tôi đã tắm xong và chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Chương 3
Tôi cầm lấy số tiền, nói: "Nếu anh muốn cắt đứt hoàn toàn, thì cũng trả lại những thứ tôi tặng anh đi. Chiếc đồng hồ của anh, tôi từng mua với giá ba mươi nghìn, rồi cả quần áo, giày dép của anh nữa, gom lại gửi cho tôi.
Có vẻ Trâu D·ụ·c nhận ra sự chế giễu trong giọng nói của tôi, anh ta mím môi rồi tiếp tục lái xe.
Không ngờ lời vừa dứt, Hứa Tiểu Mễ đã nổi đóa.
Cuối cùng, Trâu D·ụ·c nhìn tôi một cái, buông lời: "Lúc đầu anh thật sự nhìn nhầm em," rồi quay lưng bỏ đi.
Nghe tôi hỏi, sắc mặt Trâu D·ụ·c thay đổi đôi chút.
Những thứ lặt vặt thì bỏ đi, coi như tôi làm từ thiện."
Và chấm dứt hoàn toàn với tôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tên đã bị tôi xóa, nhưng dãy số quen thuộc như khắc sâu vào trí nhớ của tôi.
"Vậy nên anh đi tìm một cái đùi để bám vào?"
Nhân tiện cho cô ấy nghe đoạn ghi âm này.
Chỗ tôi ở, anh ta đã đến không biết bao nhiêu lần, giờ lại thản nhiên hỏi.
"Ồ."
Thành thật mà nói, tâm trạng của tôi không tốt chút nào.
Nhận lấy phong bì, lòng tôi lạnh hẳn.
Thì ra hôm nay Trâu D·ụ·c đến chỉ vì sợ tôi gây chuyện, định dùng tiền để chấm dứt tất cả.
Một năm còn chưa đến bốn nghìn.
Xe dừng lại, tôi xuống xe, vẫy tay chào họ rồi lên lầu.
"Đây là thành ý của anh?"
Tôi ngẩng lên nhìn, Trâu D·ụ·c khẽ quay đầu lại, như thể đang hỏi tôi.
Năm năm, hai mươi nghìn.
"Chúng ta đã chia tay rồi, giờ nói chuyện này còn ý nghĩa gì không?"
Về chuyện chia tay, tôi cũng cũng chẳng bận tâm quá nhiều.
Thật ra, từ trước đến nay tôi vẫn luôn là một người khá thoải mái. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.