Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 3

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3


Tạ Đường từ cổng trườngđivề lớp học, suýt nữathìđãquên khu dạy học ở đâu,mộtlúc sau mới hỏi đượcmộtđàn em khóa dưới, vội vàng chạy vào lớp. Trời tháng tư, qua cơn mưa trời lại sáng, động tác của thiếu nữ uyển chuyểnnhẹnhàng, chỉ có tóc mái theo gió lay động.

……

Con ngươi sáng trong mang theo vẻ lãnh đạm,đanglấy đồ cho bà nội, tư thái hết sức ưu nhã.

Lúc này, ngọc thạch lại tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt nhưngcôbékhôngđể ý, cũngkhôngnghĩ nhiều gì cả.

Mà toàn bộ khí vận củacôta, cũng là từ khi đoạt được cái vòng cổ này mới có.

*

Mà bà nội Tú Quyên nhìn Tạ Đường ưu tú như thế, trong lòng tự nhiên thấy thoải mái. (đọc tại Qidian-VP.com)

……

Nếu là đời trước, Tạ Đườngsẽrất mờ mịt,khôngbiết tại sao cha mẹ lại bạc đãi mình như vậy. Nhưng trọng sinh trở về,côđối với mọi chuyện phát sinh đều hết sức đạm bạc thản nhiên,mộtđời này, mìnhsẽdựa vào chính khả năng của bản thân, sống chothậttốt.

Có mấy lầncônghe thấy mọi người bàn tán về mìnhtrênhành lang, nghe thấy nhiều nhất chính là “ Nếukhôngphải Tạ Đường và Tạ Khinh đều xinh đẹp, thậm chí em còn xinh hơn chị, tớthậtđúng làkhôngthể tưởng tượng được đây là chị em ruột đấy, khả năng khứu giác cũng quákhôngtương đồng rồi “.

khôngbiết qua bao lâu, Tạ Đường vẫn lặng lẽ ở phòng bếp bận rộn, trong con ngườiđãnhàn nhạt tỏa rasựvui sướng.

hiệntại, bản thânsẽkhôngcứu Lục Trác nữa, càngsẽkhôngnghĩ tớianhta.

côta nhìn chằm chằm tay Tạ Đường.

Tác phẩm của ai đây?

Chương 3

“khôngphải thiên vị “ Cha Tạ thở dài: “ Mấu chốt là, mẹ cũng thấy được, Đường Đường lấy gì để so với Khinh Khinh? TừnhỏKhinh Khinhđãđược tỉ mỉ bồi dưỡng, tự nhiên hào phóng hơn, khứu giác lại nhanh nhạy, thành tích cũng ưu tú, sau này khẳng định là muốn thừa kế khác sạn? Mà Tạ Đường, ngoại trừ gương mặt ra..... “.

Tính tình Tạ lão thái cổ quái, vẫn luôn ở biệt thự trong núi dưỡng lão, khó có đượcmộtlần ra khỏi nhà. Lần này đến đây, bà cụ rất có hảo cảm với Tạ Đường, đêm đó quyết định ở lại biệt thự Tạ gia.

Chẳng qua cha Tạ làmộtngười con hết sức hiếu thảo lại rất cao hứng, mẹ ông luônkhôngthích lui tới nhiều với con cái, lần này thế mà lại chịu ngủ lạimộtđêm ở đây?

Chẳng qua việc quan trọng trước mắt, vẫn là nên cẩn thận nhìn kĩ khối ngọc thạch để lại cho mình!

côcó chút khát, vừa vặn uốngmộtngụm tuyết lê chưng cách thủy ở đầu giường.

Cho dù tất cả những việc này có haykhôngquan hệ gì với khối ngọcđichăng nữa, đời này Tạ Đường đềusẽvô cùng quý trọng đồ vật ông ngoại để lại,khôngđể bất luận kẻ nào khác cướpđi.Vô luận này hết thảy haykhôngcùng này khối mất mà tìm lại ngọc thạch có quan hệ, nàymộtđời, Tạ Đường đềusẽhảo hảo quý trọng ông ngoại để lại cho chính mình đồ vật,sẽkhônglàm bất luận kẻ nào cướpđi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giám sư Tư Minh cùng hai trợ lý bước vào,nóihai câu, liền đem khóa giao cho giáo viên quản lý bêntrên, còn mìnhthìxách hộp kia đem đến văn phòng.

Tìm qua tìm lại thế nào, đột nhiên mũi ông giật giật, như bị sấm sét đánh trúng người, ánh mắt sáng lên, ngón trỏ di chuyển nhanh chóng, bịmộtcái hộp cơm trong suốt hấp dẫn.

Từ khi đem congáitừ quê lên đây, bọn họ cũng mời giáo viên về huấn luyện lễ nghi cho Tạ Đường, tuy rằng con békhôngphải người trọng điểm được bồi dưỡng, nhưng là congáiTạ gia, ăn uống quá xấu cũngkhôngtốt.

Có thể do pháthiệnđược dị năng của miếng ngọc, Tạ Đường nằmtrêngiường trằn trọc hơn nửa ngày cũngkhôngthể ngủ.

Nhưngrõràng, nếu chịgáikhôngcướp được miếng ngọc này, cũngsẽkhôngphải thiên tài giống lời cha mẹnói.

Bà nội chịu ở lại đây thêmmộthai ngày, tự nhiên đáy lòng Tạ Đường tràn đầy vui mừng. Đối vớicômànói, cũng chỉ có bà là người thân thôi.

Nhưng.... Chợt nhớ tới những lời tối qua của con trai, lại có chút than tiếc. Nếu cháugáinhỏcũng có năng lực khứu giác như chịgái, đãi ngộ ở nhà cũngsẽkhôngđến nỗi nào.

khôngphải vị ngọt của tuyết lê, càngkhôngphải của đường cát, hẳn là người giúp việcđãsử dụng mật ong, hoàn toànkhôngsử dụng đường trắng. Còn nữa, tuy nhìnkhôngcó nhiều cẩu tử, nhưng vị của nguyên liệu nàycôcó thể cảm nhận đượcrõràng.

Tạ Đường vào phòng, ngồitrêngiường, ra ngoài ban công đem miếng ngọc để dưới ánh trăng tinh tế nghiền ngẫm.

Hai chị em đều học tại trường mỹ thực quốc tế, để sau này có thể quản lý được khách sạn, trước tiên phải họcmộtloạt chương trình để có thể làm ra được các món ăn. Lần kiểm tra định kỳ đó đương nhiên làmộtcột mốc rất quan trọng. Trước tiênsẽgiám thịsẽđưa ramộtmón ăn, sau đó phải phân biệt được nguyên liệu để làm, cuối cùng đến hạnsẽlàm rồi nộp lại cho giáo viên.

Tạ Đường cầm lấy bánh kemđãlàm tốt vội vàng trở về phòng, lúcđingang qua thư phòng của cha,côđinhẹhơn. Chẳng qua, còn chưađiđến gần,đãnghe thấy tiếng bà nộinóichuyện với con trai bà: “ Con bé họ Đậu kia đẩy Đường Đường vào nước như thế.khôngphải cố ýthìcũng làkhôngcẩn thận, con làm cha lạikhônghỏi chorõràng, liệu có xứng đáng làm cha của con békhông?”

Lúc ấy bởi vìcôvẫn bị bệnh, trong miệng khô khốc, căn bảnkhôngthể nếm ra hương vị gì. Hơn nữa chưa kịp chuẩn bị gì, ởtrênlớp làm lung tungđãvội vàng nộp sản phẩm.

côbước vào lớp từ cửa sau, đặt sản phẩm vào hộp để đồsẽchấm điểm, an tĩnhkhôngkhiến người ta chú ý.

Tuy rằng mấy năm gần đây Tạ gia kiếmkhôngít tiền nhưng cha Tạ vẫn là người dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, xuất thân nghèo khổ,sẽkhôngphô trương lãng phí quá mức. Bởi vậy biệt thự vẫn giống hệt mười năm trước, khi đó Tạ Đường cònkhôngcó phòng riêng. Cho tớihiệntại, phòng bây giờ cũng vẫn là phòng dành cho khách.

cônhanh chân rời khỏi đấy, trở về phòng, trở lại phòng, lau vết nước mưa bắn vào cửa sổđi. đem bắn đến cửa sổ thượng mưa to tầm tã phấtđi. Phòng mình theo hướng bắc, cũng chẳng phải phòng tốt đẹp gì, hè khô ráo đông lạiâmu lạnh lẽo.

Mấy năm trước, đứa bé này cũngkhôngcó tiến triển gì, so với Tạ Khinh lại càng thua xa. Thế mà sáng nay lại tiến bộ vượt bậc, tựa như trở thànhmộtcon người khác.

Chính mình mười tuổi mới từ ở nông thôn chuyển tới quý tộc trường học, bản thân liền theokhôngkịp những cái đó khách sạn người thừa kế học tập tiến độ, chỉ có thể nghiêng ngả lảo đảo, ngây thơ mờ mịt, từ đầu học khởi. Hơn nữa, lại có tỷ tỷ như vậymộtvị thành tích ưu dị, khoa khoa toàn A, cómộtnhân vật chúng tinh phủng nguyệt* luôn đứng trước, khó tránh khỏisẽbị mang ra làm nền.

Khó nhất vẫn là cơ thể khỏe mạnh,khôngbị mấtđiquả thận nào,khôngphải sao?

Cha Tạnói: “ Ngày thường con xử lý việc công tyđãđủ đau đầu rồi, làm gì còn thời gian mà quản việc của bọn trẻ con nữa? Huống hồ,khôngphải trong nhà đối xử với Tạ Đường rất tốt sao? Đãi ngộ của nókhôngthua kém gì Tạ Khinh, học cùngmộttrường, lại ——”

Bọn họđãlàm mọi cách cũngkhôngcó biện pháp làm mẹ vui vẻ ra mặt, thế mà con bé Tạ Đường này lại làm được sao?

khôngbiết có phải do tác dụng của viên ngọckhông, tóm lại đêm nay, Tạ Đường cả đêm mộng đẹp, thậm chí còn ngủ ngon giấc nhất từ trước đến nay.

Chẳng qua, bị trận mưa to này kéo tới, thần kinh não lạiẩnẩntrướng đau do di chứng của trận sóng thần năm đó,cônắm chặt lấy viên ngọc, lấy lại bình tĩnh, cơn suyễn mới quađi.

( Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại làmộtđám sao tôn lên ánh trăng, giống nhưmộtđám người vây quanh ủng hộmộtai đó mà họ tôn kính quý trọng - fb)

Kết quảkhôngkhó nghĩ.

*

Nhưng còn chưa kịp ngồi xuống, bà nội Tạđãnâng mí mắt,nóivới Tạ Đườngđangđứngtrêncầu thang: “ Đường Đường, lại đây ngồiđi”.

Sắc mặt Tạ Khinhkhôngđược tốt lắm,khôngphải hôm qua chỉ sơ sótmộtchút thôi sao? Bà lão này cũng quá mang thùđi, sáng sớm tinh mơđãbày vẻ mặt đấy ra cho ai xem vậy.

Trường học quốc tế khoa mỹ thực, sáng sớm trong lớpđãồn ào, học sinh theo nguyên tắc cầm đồ ngọtđãlàm tốt đến đưa cho giáo viên, sau đó ngáp ngắn ngáp dài quay lại chỗ ngồi.

Tạ Khinh đành phải ngồi xuống góc bên kia,côta bưng bát cháođangđịnh uống, bỗng nhiên thoáng nhìn qua Tạ Đường, sắc mặt của con bé này hôm này tốtthậtđấy.

*

côtrở mình, bỗng nhiên nhớ tới chuyện của đời trước, hình như bản thânđãxảy ramộtchuyện lớn gì đó. Sau khi ra viện, trở lại trường họcsẽcómộtbài kiểm tra khảo sát định kỳ.

Nắp hộp trong suốt, bánh ngọt được trang trí đẹp đẽ tươi mát, ngọt màkhôngkhôngngấy. Đương nhiên, hương vịkhôngbiết thế nào. Chỉ là, nếu hương vị có quá ngọtđichăng nữathìngười làm ra nó cũngkhôngtầm thường chút nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cứ như vậy,khôngngừng làm thử, hương vị làm rađãgần như hoàn mỹ, trang trí cũng giống hệt như thứ mà giáo viên làm, thậm chí càng thêm ngon mắt mê muội người ta nếm thử.

Thiếu nữ mặc thêm áo choàng mỏng khoác ngoài quần áo ngủ, chân trần bướcđi, lặng lẽ tới phòng bếp. Lần trướccônhớ rấtrõyêucẩu của giáo viên là làm đồ ngọt,khôngcần nóng nảy, chỉ cầnkhôngphát ra động tĩnh gì, có thể hoàn thành màkhôngđánh động đến mọi người.

*

Hơn nữa, tất cả học sinh trong trường đều biết tương lai Tạ Khinh mới là người thừa kế khách sạn, trực tiếp tạo mối quan hệ vớicôta, còncôtừ khi bước vào ngôi trường này, đều như người ngoài cuộc. Chính vì thế mà đời trước, Tạ Đườngkhôngcó bạn bè.

Người emgáinày vẫn luôn lớn lên tại nơi thôn dã, vẫnkhôngbiết dùng dao nĩa. Thế mà buổi sáng hôm nay lại dùng dao nĩa ưu nhã đến vậy? Thậm chí còn thuần thục hơn so với mình.

Chẳng qua là thôi, thừa dịp bà già này vẫn còn, che chở nhiều hơn cho con bé là được.

Mười tuổi mình mới bắt đầu từ quê chuyển tới trường quý tộc, bản thânkhôngthể ngay lập tức theo kịp tiến độ dành cho người thừa kế khách sạn được, chỉ có thế nghiêng ngả lảo đảo, ngây thơ mù mịt, bắt đầu học lại từ đầu. Hơn nữa, cómộtchịgáicó xuất sắc như vậy, lần nào cũng đạt điểm A toàn khoa. Cómộtchúng tinh củng nguyệt Nghĩ đến, hệ người bắt đầu chê cười chính mình quá mức bình thường chính là từ khi đó bắt đầu, cứ việc sau lại chính mình tiến bộ rất lớn, khá vậykhôngcó thể thay đổi đại gia đối chính mình ấn tượng.

Bị giáo sư nghiêm khắc phê bình chỉnh đốnmộttrậntrênlớp.

côđeo lại vòng cổ, lại cảm nhận đượcmộtluồng hơi thở ôn nhuận tràn đầy khắp cơ thể.

Tạ Khinh sợ sai lầm, nên rất chăm chỉ tập luyện khứu giác.

Ông lật mặt sau lên, lại pháthiệnhọc sinh nàyđãquên ghi tên mình!

Vừa rồi lúc ăn cơmcôcũng cảm giác được.thậtsựrất kì lạ, đời trước bản thânkhôngcó khả năng này.

khôngbiết có phải là ảo giáckhông, vị tuyết lê ngọt lịm tràn vào khoang miệng, cảm thấy vị giác so với trước kia càng thêm nhanh nhạy tin tế,khôngchỉ nếm được vị ngọt, mà còn có cảm giác lành lạnh ẩm ướt đến thích ý trong cổ họng.

Tóm lại, những nguyên liệu nấu ra ly nước này, tất cả mình đều có thể phân biệt được.

Nghĩ vậy,côgáilại càngkhôngngủ được

Tạ Khinh trong lòng lộp bộpmộtcái,khôngbiết vì sao vẫn cảm thấytrênngười em mìnhđãcó biến hóa gì đó, nhưng trong thoáng chốc cũngkhôngnóirõra được là gì.

Chờ đến khi mình làmkhôngsai biệt lắm với món mẫu, thế mà trời lại mưa to,côdùng hộp quả bọc lại thành phẩm, định ngày maisẽmang tới trường.

Ánh trăngnhẹnhàng chen chân vào phòng bếp, chiếu lên bộ quần áo ngủ trắng thuần của thiếu nữ, cả ngườicôbé như được phủ thêmmộttầng trăng sáng trong. Suốtmộtđêm, Tạ Đườngkhôngchợp mắt, tuy khởi đầu của mình chậm hơn, nhưng có dị năng của miếng ngọc, khứu giácđãđược phóng đại gấp trăm lần, bởi vậy chỉ cần nhắm mắt lại, là có thể phân biệt được từng nguyên liệu của đồ ngọt kia....

Những lời này đời trước Tạ Đườngđãnghe trót lọt,thìra do thế này, nên mới luôn sống dưới bóng ma của Tạ Khinh.

Tư Minh sợ mình càng xem càng nổi trận lôi đình, vì thế trước tiên xem sản phẩm ở ban A, tập trung tìm kiếm món ăn do học sinh cưng Tạ Khinh và Mạnh Tử Nghĩa làm, chắc chắn chỉ có hai người này mới làm mình hài lòng.

Hơn nữa mình vừa mới có năng lực của viên ngọc, thửmộtlần xem sao......

Xem xem, đời trước động tâm với Lục Trác, liều c·h·ế·t cứuanhta để rồi nhận lại được gì! Mìnhđãsớm nên biết, nhân vật phong vật như thiếu như nhà họ Luc này,điđến đâu cũng có cáccôgáimặt đỏ tim đập đứng ngoài hành lang bàn tán, làm gì đến lượt mình?

“ Kỹ năng của emkhôngđược “,“ Thiên phúkhônggiống nhau “,“ Miễn cưỡng xem như đạt tiêu chuẩn “.

……

Càngkhôngthể bàn đến chính là cảm giácrõràng đến nỗi có thể biết được từng thành phần ở trong đó.

*

Từ lúc đó, mọi người bắt đầu chê cười mình quá bình thường, cho dù sau này tiến bộ rất nhiều, cũngkhôngcó khả năng thay đổi ấn tượng của mình với họ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong chốc lát Tạ Đường trấn định lại,đixuống dưới đại sảnh, càng nghĩ càng vui sướng. Mình nhớ rấtrõđời trước, cha mẹ họ hàng đều khen ngợi Tạ Khinh là kì tài ẩm thực trời sinh, có thể phân biệt được từng loại nguyên liệu trong món ăn, là chiêu bài của khách sạn Tạ thị.

Mẹ con Tạ Khinh tự nhiên có vẻ mặt khác thường, bọn họ rất nịnh bợ vị trưởng bối này. Nhưng nếunóilà tôn trọng, chi bằngnóilà sợ hãi, căn bảnkhôngmuốn cùng bà ngây ngốc dưới cùngmộtmái hiên.

Trong bữa cơm chiều, thấy mẹ mình gắp đồ ăn cho congáiút, cha Tạkhôngnhịn được buồn bực mà nhìn Tạ Đường vài lần.

trênđườngđiqua hành lang, giám sư ngó qua mấy sản phẩm mà hai trợ lýđangôm, có chút ghét bỏ.trênbề mặt bảy tám món nhìn là biết chỉ làm cho có, bánh kem phủ kem thànhmộtđống. Làm thế này mà lại có quyết tâmsẽlàm ra được mỹ thực, học sinh nàythậtđúng là mơ mộng khiến người ta kính sợ, nếu ông đoánkhôngsai chính làmộtphú nhị đại chơi bời lêu lổng, ở trường họckhôngcó lý tưởng gì.

Khuôn mặt tái nhợt gầy yếu do bị viêm phổiđãhoàn toàn biến mất, thay vào đó là khí sắc thanh lệ ban đầu, dưới tia nắng chiếu vào lại phá lệ có vẻ kinh diễm tuyệt luân. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rất đặc biệt.

Tạ Đường nao nao, mặt mày tươi cười ngoan ngoãnđitới.

Buổi sáng ngày hôm sau rời giường,đãthấy Tạ Khinh lấy lòng mà đem đồ ăn tới trước mặt bà nội, định ngồi xuống bên cạnh bà bà.

……

Tạ Khinh chú ý, tất nhiên cha mẹ Tạ cũng chú ý tới, bọn họ có chút buồn bực, chẳng qua cũngkhôngsuy nghĩ nhiều.

“khôngphải vốn phải như thế sao?” Tạ lão tháinói: “ Năm đó mục đíchanhchị sinh ra Đường Đường, tôikhônghỏi nhiều. Nhưng nếuđãsinh ra,khôngđược quá thiên vị giữa hai đứa, cũngkhôngthể làm con bé xa lạ với chính cha mẹ của nó được”.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 3