Chị Gái Giả Mạo Tôi Là Mối Tình Đầu Của Boss
Minh Quế Tái Tửu
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 6
Tạ Khinh cẩn thận nhìn xung quanh, thấykhôngcó ai mới kéo tay Tạ Đường, thấp giọng vội vàngnói: “ Đường Đường, lần này nhất định em phải giúp chị “.
Cho nên nghĩ thế nàođinữa, chuyện này vẫn khiến người takhôngthể đoán ra.
Tạ Khinh làm ra vẻ thấp thỏm
Sau đó,côbị trói lại bị ép phải nằmtrênbàn giải phẫu....
Chỉ thấy Tạ Đường đứng im ngoan ngoãn, theo bản năng mà liếc nhìn chịmộtcái, lại cúi đầu, ngón tay rũ xuống theo mép quần.
....
khôngphảinóimuốn tìm trợ lý sao, như thế nào...
Chẳng qua, tính tình của vị giảng viên này vẫn luôn thanh cao cổ hũ mà..
Nếuđãhỏi xong, ông ta vẫy vẫy tay, ôn hòanóivới hai chị em: “ Các em về lớpđi“
Thậm chí cũng giống như lúc làm nũng với bố mẹ, ôm tay emgáimình.
Cho nên bọn họthậtsựcó phần hâm mộ Tạ Khinh —— giáo sư Uôngđãđạt đến cấp độ đại sư đánh giá mỹ thực, là long phượng lân trong ngành này, là người có uy quyền, giờ lại gọi Tạ Khinh đến, khiến mọi người đều nghĩ Tạ Khinhsẽthành trợ lý của ông ….
Chương 6 (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Khinhnhẹthở ra, cười mói với Minh Thù: “ Cảm ơn giảng viênđãkhích lệ em “
Tạ Khinh cuối cùng cũng buông được tảng đá trong lòng, may mắn Tạ Đường đồng ý phối hợp, nếukhôngthậtsựxong đời rồi.
Đây là ý gì chứ? Tạ Khinhkhônghiểu lắm vẻ mặt của giáo sư Uông, lập tức cảm thấy tắc nghẹn.
Tạ Đường nhíu máy: “ Chị, có chuyện gì,khôngthểnóiđược ở đây sao? Em còn phải vào lớp “
đanglúcanhta miên man suy nghĩ, Tạ Khinh nhịnkhôngđược mà liếc mắt về phía giáo sư Uông vẫn luôn im lặng.
Râu rậm minh cho rằng giáo sư Uông kêu hai tỷ muội tới, chính là vì hỏi cái này,hắnđáy lòng còn buồn cười, giáo sư Uông nàykhôngphải làm điều thừa sao, ngẫm lại liền biết, loại này đạo sư cấp bậc mới có thể làm được tác phẩm, sao có thể là c ban bình thường Tạ Đường làm được?
Tạ Khinh được bạn học hâm mộkhôngthôi. Đầu tiên là học sinh ưu tú, sau lại là trợ lý của giáo sư Uông, trong trường càng thêm chúng tinh củng nguyệt.
Tác phẩm của Tạ Đườngkhôngtồi? Sao có thể? Chỉ bằng nó?!
“ Emsẽgiúp chị “
( Bất cận nhân tình: Tính tình quái dị, con ngườikhônglàm theo lẽ thường tình – HVD)
Bọn họ học chungmộttrường, tuy rất có khác hệ nhưngkhôngtránh khỏi việc ngẫu nhiên gặp Lục Trác. Có lẽ, hẳn là mình nên coianhta hoàn toàn trở thành người xa lạ, sau đó, từ từ lau sạch hình bóng này trong tâm trí.
Đồ ngọt mê người vừa rồi, Tạ Đường ban C có khả năng làm sao? Quả thực làkhôngcó khả năng.
Mà bây giờ,sẽkhônggiống vậy nữa.
“ Giáo sư Uông cũng ở đó, em biết chị có bao nhiêu ngưỡng mộ với giáo sư Uông mà. Nếu thầy ấy có ấn tượng xấu với chị, chịsẽchết mất “
Ánh mắt thầy râu rậm nhìn Tạ Khinh mang theo vẻ thưởng thức nhiều hơn.
Mà bây giờ, mới chỉ là bắt đầu...
Ngoài phòng học ban A có người gọi: “ Khinh Khinh, giáo viên bảo bạn đến văn phòng đấy “.
Tạ Khinh liếc mắt nhìn giáo sư Uông, có chút thất vọng mà xoay ngườiđivề phía cửa.
“ Khinh Khinh, mau tới đây “ Đây chính làm học sinh đắc ý của Trác Thụy,anhta chạy nhanh tới vẫy tay với học trò.
Sắc mặt Tạ Khinh chợt biến đổi.
Đáy lòng Tạ Đường kịch liệt hoảng sợ.
Trong lòng Tạ Khinh lộp bộp, hoảng sợ.
Đời trước chị ta cũng dùng cái bộ dáng này, vừa nắm tay vừa hoảng sợ nhìncô.
Chỉ có Tạ Đường biết.
côta đẩy cửa ra, cố che dấu vẻ mặt vui sướng, hòa nhã bước vào.
“ Tác phẩm lần này, em đặt rất nhiều tâm huyết làm ra,khôngbiết giảng viên đánh giá thế nào? “
Nhìn khóe mắt thông minh của giáo sư Uông, Tạ Khinh khẽ cắn môi, ngẩng đầu mỉm cườinói: “ Giảng viên, hình như emgáiemđãdán tên nhầm rồi, hộp bên trái mới là của em “.
Tạ Đường rầu rĩ lên tiếng: “ Là đúngsựthật, em xin lỗi “
côta chờ đợi nhìn Tạ Đường.
Chẳng qua, ánh mắt Nhậm Tiểu Báo liếc qua cái hộp hồng phấn kia, cảm thấy tác phẩm này cũngkhôngquá kém, Tạ Đường cũng có tiến bộ sao? Cái này còn có thể coi như món ăn thượng đẳng, chẳng qua do châu ngọc ởtrên, trông có vẻ kém cỏiđirất nhiều.khôngchừng con bé cũng có tiềm lực …
Ngành sản xuất mỹ thực ở nước Hoa rất nổi tiếng,khôngchỉ thành lập thành các cơ cấu mà còn phân chia cấp bậc, gần như những ai qua bài kiểm tra đạt được cấp độ mỹ thực bậcmộtđều có vị trí rất cao trong xã hội. Cho nên, cha mẹ bọn họ mới cho con em mình học ở đây, trông cậy họ có thể trở nên nổi bật.
Thầy Uông đeo mắt kính có dây vàng lên, thoạt nhìn nghiêm túc mà bất cận nhân tình, cũngkhôngnhìncôta, mà nhìn thẳng về phía Tạ Đường: “ Em là Tạ Đường đúngkhông, chị emnóihai người các em đóng nhầm nắp hộp của nhau, emnóixem, là thế sao? “
Khả năng duy nhất có thể giải thích chuyện này là —— Tạ Khinh, Tạ Đường, hai chị em nộp nhầm bài.
Tạ Khinh nhìn về phía giáo sư Uông, thân thiết cười cười: “ Giáo sư, đây là emgáiem, Đường Đường có chút nhan gan, sợ người lạ, thầy thắc mắc gì cứ hỏi em là được “.
Tư Minh biết học sinh Tạ Đường này, giữa học kỳ mới chuyển tới,khôngcó cơ sở căn bản gì, so với chịgáimộtchút cũngkhôngbằng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tư Minh cho rằng giáo sư Uông gọi hai chị em tới, chỉ để hỏi cái này, bỗng cảm thấy buồn cười.khôngphải ông ấyđãlàm điều thừa thãi sao? Chỉ cần vừa nghĩ cũng biết, món ăn đạt cấp bậc giáo viên này, sao có thể là Tạ Đường bình thường ở ban C làm chứ?
Đứanhỏnày, aiz,thậtlà, khiến người ta thất vọng ……
Tạ Khinhkhôngkịp hiểurõchuyện gìđãxảy ra, ở trong mắtcôta, Tạ Đường là đứakhôngcó thiên phú gì,côta thường xuyên sống c·h·ế·t măc bây, cười cười nhìn mẹ châm chọc emgái, mẹ luônnóichỉ cần Tạ Đường có nửa phần thiên phú của chịgáiđãtốt lắm rồi. Như vậy, tuyệt đốikhôngcó khả năng là do con ranh kia làm —— nhưng từ lúc từ bệnh viện về, hình như Tạ Đườngđãthay đổi, giống nhưkhôngphải là đứa emgáikhiến lòng người nặng nề đắn đo năm nào nữa.
Nhưng mà, loai chuyện này vẫn phải dựa vào thiên phú.
Cái người gọi là học sinh xuất sắc ban A nàynóidối lần đầu cũng cho quađi,đãtạo cơ hội chocôta hối cải làm hai, lại dámnóidối tiếp sao, còn bức ép emgáimình nữa.
Vài vị giáo viênđangchờ đợi, Minh Thù chờ hai học sinh kia tới, cũng thắc mắckhôngbiết giáo sư Uông chưa bao giờ chú ý tình hình của học sinh, sao đột nhiên hôm nay lại muốn gọi Tạ Đường đến đây. Ngài ấy muốn làm gì vậy?
Tạ Đường theo Tạ Khinh vào văn phòng.
Trong mắt hoảng loạn cùng kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất,côta buột miệngnói: “ …. Phải “
Nếuđãthưởng thức tác phẩm này như vậy, sao vẫn chưanóigì?
*
Tầm mắt giáo sư dừng lạitrênngười Tạ Đường. Thiếu nữ này, an an tĩnh tĩnh, trước kiathậtsựkhôngnổi bật, mình đến trường hai lần nhưng cũngkhôngpháthiệnra con bé. Chẳng qua vừa rồi nhìn tư liệu Tiểu Báo đặttrênbàn, chỉ cần liếc mắt hai cái, ai cũng biết đứa trẻ này ở nhà bị vắng vẻ.
Minh Thù còn muốn khen Tạ Khinh hai câu, đột nhiên nghe thấy giáo sư Uông mở miệng: “ Như vậy,khôngphải cũng nên gọi học sinh Tạ Đường lên sao? Gọi Tạ Đường tớiđi“
Bọn họ ở cùngmộtnhà, ký tên sai tác phẩm,khôngphải rất có khả năng sao?
thậtvất vả Nhậm Tiểu Báo mới có tia hy vọng le lói, chưa kịp bừng sángđãbịmộtchậu nước dập tắt.nóiđicũng phảinóilại, lần trước Tạ Đường làm bài kiểm tra lý thuyết cũng chỉ được 85 điểm, sao có thể làm ra tác phẩm khiến Minh Thù và giáo sư Uông thưởng thức chứ ….
“ Nghe rồi, giáo sư Uông cũng ở trong văn phòng đấy. Ông ấyđãlà cố vấn mỹ thực cấp 4 mà trường mời tới, đặc biệt nghiêm khắc, mình còn chưa được gặp ông lần nào”.
Tạ Đường biết, Tạ Khinhkhôngcó khả năng làm ra chuyện gì đó trong trường.
Trước đây tuy có ấn tượng tốt với Tạ Khinh, em ấy với Mạnh Tử Nghĩa cũng coi như là học sinh ưu tú hiếm có khó tìm. Nhưng vẫn luôn cảm thấy con bé thiếu sót gì đó, thiên phú? Độc đáo? Hoàn mỹ?
“ Có phải em và emgáiđãnộp nhầm bài của nhaukhông? “
Quanh co mãi! Trác Thụy thở dàinhẹnhõmmộthơi, đắc ý dào dạt liếc mắt nhìn Nhậm Tiểu Báomộtcái, bước tới thân thiết quàng vai: “ Tôiđãnóirồi, tác phẩm xuất sắc thế này, sao có thể là từ ban C được?! “
Sở dĩ giáo sư Uông có thể trả thành đại sư đánh giá mỹ thực cấp 4 danh giá, so với Minh Thùkhôngbiết lợi hại hơn bao nhiêu lần.
côta hoảng loạn nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, xung phong nhận việc: “ Hình như Đường Đường ở nhà ăn, để emđigọi con bé “
Tạ Đườngkhôngtìm được Lận Quyết, từ khoa nghệ thuật tới khoa kinh tế tương đối gần, nhưng lại cách khá xa so với khoa mỹ thực. Buổi chiều còn có tiết,côđành xách theo túi thuốc chạy về khu dạy học. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tạ Khinh nhìn emgái, sắc mặt hơi hơi đổi. Buổi sángcôtađãcảm thấy Tạ Đường hơi khang khác rồi, còn tưởng là do ảo giác của mình, nhưng nhìn con bé gọn gàng dứt khoát cự tuyệt bản thân,rõràngđãthay đổi rồi.
“khôngcó đâu “ Tạ Khinh đắc ý cười cười, cũng hết sức vui mừng, vội đến mức chưa thèm hỏi thầy Minh Thù gọi mình lên làm gìđãchạyđiluôn.
Giáo sư Uông cómộtvăn phòng riêng, rất ít khi ở trường. Hơn nữa lại là người cổ quái, bất cận nhân tình*. Bọn họ đềukhôngđủ hiểu biết về con người này, cũngkhôngthể nào đoán được vị đại sư nổi tiếngđangnghĩ gì.
Ông ta là giảng viên đánh giá của cả ba lớp. so với Nhậm Tiểu Báo hay phụ đạo Trác Thụy càng biếtrõhơn về năng lực của học sinh từng ban.
........
Tạ Khinhđiqua, sửng sốtmộtchút. Trong văn phòngkhônggiống như trong suy nghĩ của mình, ngược lạikhôngkhí có chútcôđọng, giáo sư Uông hiếm khi đến trườngđangngồitrênsô phakhôngnóimộtlời, thầy Tư Minh lại nhìn chăm chú vào chiếc hộp trong suốt đựng bánh ngọt,khôngbiếtđangnghĩ gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đời trước, giáo sư Uôngkhôngtìm học sinh làm trợ lý. Nhưng sau nàythậtsựthiếu người, mới đến chỗ Tư Minh, theo đề cử mà chọn giữa Tạ Khinh và Mạnh Tử Nghĩa. Mà khi đó, đúng lúc Mạnh Tử Nghĩa sinh bênh, cho nên chịgáithành trợ lý của ông.
Chị ta vẫn duy trì hình tượng thiếu nữ thiên tài, ưu tú xinh đẹp lại dễ gần. Những lúc có mặt người khác, vĩnh viễn đều ôn nhu thân mật với mình. Chẳng quacôta như thế, cái gì của mình cũng đều cướp đoạt mất.... Cha mẹ chiều chuộng chị ta, giáo viên trong trườngyêuquýcôta, tất cả mọi người đều xoay quanh Tạ Khinh.
Tạ Đường cố nén nỗi xúc động, nâng mắt lên, nhàn nhạt nhìn người đối diện: “ Là do chịkhôngcẩn thậnnóisai, hay là cố tìnhnóidối? “
“ Emgáiem luôn hấp tấp vội vàng, mang đến phiền nhiễu này, mong mọi người đừng trách phạt em ấy “
Như vậy, hành vi ăn cắp tác phẩm này, ở trước mặt thầy ấy,khôngkhác gì thằng hề nhảy nhót mua vui.
nóicách khác, ông chỉ cần ăn món trước kia của chị, chắc chắnsẽbiết, tác phẩmkhôngghi tên kia, tuyệt đốikhôngphải do Tạ Khinh làm.
Mấy người tiểu tỷ muội hoa hòe hoa sói vây quanh Tạ Khinh, cười cườinóinói, nhưng đáy mắt lại có tia ghen ghét.
Thế nhưngkhôngai biết, cómộtbóng người từtrênlầuđixuống, ngừng bước, kinh ngạc mà chứng kiến hết cảnh Tạ Khinh cầu xin Tạ Đường.
“thậtsựphải lau mắt mà nhìn em “ Minh Thù giơ ngón cái với Tạ Khinh
Đời trước, Tạ Đườngđãtừng thấy ông phát biểu luận văn. Trong đó cómộtlý luận: Bất cứ ai làm ra được mỹ thực, đều cómộthương vị độc đáo của riêng mình. Khác hẳn với những tài liệu sẵn có, thậm chí còn được trộn lẫn với cái đẹp của bản thân. Tất cả đềukhônggiống nhau, đều bị phân hóa theo từng cá thể độc đáo khác nhau.
Chẳng qua, vẻ mặt bình tĩnh của giáo sư Uông đột nhiên trầm xuống.
*
*
Nếukhông, đều trongmộtgia đình, vì sao tư liệu chịgáiđược cha mẹ ký tên và dặn dò kĩ lưỡng như vậy, giống như trân bảo nâng niu trong lòng bàn tay, mà emgáilại hoàn toàn khác biệt, tựa nhưđãbị lưỡng quên. (đọc tại Qidian-VP.com)
.....
“ Oa, có phải do bạn làm bài thực tiễn tốt quákhông, lại được giáo sư khen nữa rồi. Khinh Khinh, hâm mộ quáđimất, thiên phú của bạn tốtthậtđấy “.
Tạ Khinh cau mày, dùng ánh mắtkhôngthể tưởng tượng mà đánh giácô, phảng phất nhưkhôngquen mình. Nhìn chằm chằmmộtlát, chịgáimới cườimộtcái, êm áinói: “ Đường Đường, chị có chuyện muốnnóivới em, lại đây “
Tạ Khinh vui vẻ, đúng là muốn khen tác phẩm lần này của mình sao,đangđịnh mở miệng giới thiệu từng bước làm,đãnghe thầy Tư Minhnói:
yêucầu của mình với trợ lý rất nghiêm khắc,khôngchỉ cần thiên phú, mà còn phải cứng cỏi chịu khó chịu khổ. Mà tương đương, bản thân cũngsẽcoi như vừa thu nhận đồ đệ, đem kiến thức cả đời ra dạy hết cho trợ lý của mình.
Chỉ là chưa đợi bọn họ ra khỏi văn phòng, bỗng nhiên giáo sư Uông mở miệng: “ Học sinh Tạ Đường, em có muốn tới văn phòng của thầy làm trợ lýkhông? “
“ Đường Đường, thiếumộtviên thận cũng vẫn sống được bình thường mà, em nhẫn tâm nhìn chị như vậy sao? “
“ Khinh Khinh, bài làm lần này của em …. “ Tư Minh mở miệng.
Sắp xếp lại mọi chuyện,côbình tĩnh chậm rãi quay về.
thậtra giáo sư Uôngkhôngđịnh tìm học sinh làm trợ lý
“ Vừa rồi ởtrênvăn phòng, chị cókhôngcẩn thậnnóisai,nóitác phẩm của chị em ta bị nhầm lẫn, lờiđãnóirakhôngcó cách nào rút lại “.
Con ngươi Tạ Đường mở to, chợt đứng lại, tiếng bước chân ma sát với mặt đất tạo ramộtâmthanh bén nhọn, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc mà nghiêng đầu nhìn về bên cạnh Tạ Đường.
Trác Thụy đắc ý dạt dào. Mà bả vai Nhậm Tiểu Báo lập tức hạ xuống,thậtđúng là do Tạ Khinh làm, aiz, ai bảo học sinh lớp mìnhkhôngbiết cố gắng.
Giúp chị vĩnh viễn mấtđicơ hội làm trợ lý của giáo sư Uông.
côta hítmộthơithậtsâu,đangđịnhnóigì đó, lại thấy Tạ Đường rũ mắt
Nhưnghiệntại, có lẽ vì động lòng trắcẩn, ông muốn nhận thiếu nữ này làm trợ lý.
Tạ Đườngđangmuốn trở lại phòng học, bỗng nhiên bị chặn đường.
Minh Thù nhấc hộp trong suốt đưa về phía học tròcôta, lại đemmộthộp khác nhìn có vẻ tinh xảo hơn nhiều, đây là hộp tiện lợi màu hồng nhạt mà mẹ chuẩn bị cho mình mà: “ Tác phẩm bên tráikhôngtồi nhưng lạikhôngcó tên, cả hai ban cũng chỉ có emgáiem là chưa có bài, nhưngkhôngcó khả năng là emgáiem làm được, cho nên thầy nghĩ, có phải emđãsơ ý dán sai tên rồikhông? “
Nhưng tác phẩm lần này, hình như Tạ Khinhđãđột phá rất nhiều so với những tác phẩm trước! Tuy rằng vẫn còn trang trí giống món mẫu, nhưngthậtsựđãkhiến người kinh diễm, nếu cứ tiếp tục như vậy, theo thời gian, nhất định có thể trở thành nhân tài của ngành này!
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
