Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46: Chương 46

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Chương 46


Còn anh, như cô đã nói, chỉ là "anh trai". Chỉ có vậy.

Giang Nghiễn cúi đầu nhìn cô bé tối nay đặc biệt im lặng, tóc búi củ hành lỏng lẻo, mái tóc có độ cong nhẹ, chỉ là cô cứ cúi đầu, hai tay cùng nắm lấy dây túi chéo hình cừu nhỏ, hoa văn chìm trên váy chuyển động nhẹ theo động tác của cô.

Mấy chữ "Mình muốn anh nắm tay" này, xoay tới xoay lui trong cổ họng cô, nhưng không thể nào nói ra được.

Thất Tịch năm 17 tuổi, cô đến thành phố A để huấn luyện mỹ thuật.

Và ngay khi cô loay hoay điều chỉnh góc độ nhưng vẫn không chụp được bức ảnh ưng ý, có người đứng sau cô, cánh tay vòng qua từ bên hông cô.

Nhưng đó là vì lo lắng cho vết thương của anh, chứ không phải để xem anh c** đ*...

Trên đầu là bầu trời đầy sao, bên tai pháo hoa nổ tung, trước mắt cô, anh nắm tay cô giữ lấy điện thoại, ngón tay dài trắng lạnh bao phủ tay cô, nâng tay cô lên, lặng lẽ điều chỉnh góc độ và bố cục.

[Tôi ghen tị quá]

Cô ngồi ngay ngắn, dáng người nhỏ nhắn thẳng thắn, trông giống một tiểu thư nhỏ chính hiệu, đôi mắt tròn xoe không chớp, chăm chú nhìn từng món tráng miệng lóng la lóng lánh trong suốt trên bàn.

-

"Là ai vậy?" Chủ tịch câu lạc bộ truyện tranh giọng hơi khô khan: "Bạn trai sao?"

Cô vất vả nuốt miếng bánh nếp trong miệng xuống, nhỏ giọng nói: "Là anh trai."

Suốt cả bộ phim, Cố An xem mà hồn xiêu phách lạc, lúc thì thấy nam nữ chính hôn nhau, lúc lại là cơ bụng của anh chàng đẹp trai.

"Mỗi món nếm một chút thôi, ăn nhiều không tiêu hóa tốt."

"Chẳng lẽ đây là người mà cậu từng nhắc đến..." Một chàng trai khác nói nửa chừng, đối diện với ánh mắt của Cố An, nở nụ cười đầy ẩn ý.

Cố An cầm điện thoại mở camera, ghi lại ngày lễ tình nhân duy nhất của cô, bên cạnh người mà cô thích.

Giang Nghiễn rất nghiêm túc nhìn cô: "Lần đầu tiên anh đưa em đi là lúc em 16 tuổi phải không?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang Nghiễn hơi nhướng mày, đưa tay ra cho cô. Ngón tay thon dài, gầy guộc, khớp xương rõ ràng.

Gò má cô chạm vào vai áo của anh, mang theo hơi lạnh của đêm, và mùi bạc hà nhè nhẹ dễ chịu. Còn lưng cô, dường như sắp dựa vào lòng anh.

"Cố An, trùng hợp thế, cậu cũng ăn ở đây à, đi một mình sao?"

Nhưng khi cô nhìn rõ ba chữ nhỏ bên dưới, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng: "Aoo" một tiếng chui mặt vào cánh tay.

Thất Tịch năm 16 tuổi, cô vừa đến thành phố Kinh không lâu.

Giang Nghiễn buồn cười nhìn cô, không nói một lời.

Ngày 25 tháng 8, tức ngày 7 tháng 7 âm lịch.

Đã đến rồi!

Mặc dù đã vào công viên giải trí, cả người cô cứ nhảy cẫng lên muốn nhảy nhót, nhưng cuối cùng chỉ tìm được một cái ghế dài, ngồi cạnh Giang Nghiễn, chờ đợi màn pháo hoa lễ Thất Tịch lúc tám giờ.

Còn bây giờ, gương mặt anh được ánh trăng khắc họa cực kỳ lạnh lùng, làn da trắng mịn, đôi mày kiếm và hàng mi chìm vào bóng tối, lạnh lẽo ít nhất là dưới âm mười độ.

Không biết có phải do ảo giác của Cố An hay không, cô luôn cảm thấy sau khi Giang Nghiễn đi gọi đồ ăn khuya cho đội về, áp suất không khí có chút giảm.

Lâu dần, cô nhìn nhiều thành quen, có thể nhìn gần vào vết thương của anh mà mặt không đỏ tim không đập nhanh, nằm bò bên giường bệnh của anh, mắt không chớp cái nào, thần kinh thô đến mức không cảm thấy có gì không đúng.

Khung đầu tiên: Cảnh sát J đưa An An 16 tuổi đi xem phim, anh dịu dàng cúi xuống nhìn thẳng vào mắt bé An An: "Anh đưa em đi xem một lần, là muốn em nhớ sau này, đừng để mấy cậu nhóc lừa đi chỉ bằng một vé xem phim." (đọc tại Qidian-VP.com)

Khóe miệng Giang Nghiễn khẽ cong lên, anh chỉ nghĩ muốn mua tất cả những thứ cô thích, không ngờ lại gọi nhiều như vậy.

"Thật biết vẽ chuyện, lại làm nũng rồi."

Trước đây, anh còn cho cô cái góc áo, hoặc nắm hờ cổ tay cô.

Nhưng so với tất cả những thứ này, rõ ràng người đàn ông trẻ ngồi đối diện lại thu hút hơn.

Anh chàng gặp ở trường đại học khi đưa cô đi báo danh, bạn học trong ảnh chụp trên mạng xã hội luôn nhìn cô chăm chú, và bây giờ là anh chàng này, người sẽ liên lạc lại với cô sau... Thậm chí là Sở Hàng, người từng nửa đùa nửa thật nói sẽ đợi cô lớn.

Lời cô nói chẳng có tí uy lực nào, giọng mũi nghe thật mềm mại, còn thêm hai chữ "của tôi" sau từ "cậu ấm".

Đến khi về nhà, đầu óc cô vẫn quay cuồng, má nóng bừng, không hề giảm chút nào.

Vừa dứt lời, Cố An nhìn xuyên qua anh ta, thấy Giang Nghiễn ở phía sau.

Mãi đến khi ánh mắt cô rời khỏi eo anh, mới phát hiện vành tai Giang Nghiễn đỏ lên không rõ nghĩa, trên làn da trắng lạnh, càng trở nên nổi bật.

Cố An cứ lải nhải, không đợi Giang Nghiễn trả lời.

Anh có chút không tự nhiên đưa tay đẩy đầu cô ra: "Nhìn đường, đừng nhìn anh."

Cố An thích ba chữ này vô cùng.

Như một cậu trai nhà lành bị trêu chọc, thuần khiết, xinh đẹp, ngoan ngoãn vô tội.

Lúc đầu, Giang Nghiễn đều chắn mắt cô hoặc cố tình để cô tránh đi, nhưng từ khi cô khen cơ bụng của Thẩm Nhiên, anh không còn để cô tránh nữa, thậm chí thoải mái cho cô xem.

Bên cạnh cô, những chàng trai như thế này, có phải còn nhiều lắm không?

Cô ngẩng đầu lên, áp suất bên cạnh anh chàng đẹp trai... hình như thấp hơn một chút.

Giang Nghiễn căn chỉnh tiêu điểm, màn hình điện thoại hiển thị hình ảnh hoàn hảo, như một khung hình cắt ra từ anime.

(*) Đại đại, thái thái: cách gọi tôn trọng của dân mạng TQ đối với họa sĩ, tiểu thuyết gia v.v…

"Mặc dù những bông hoa đó rất đẹp, nhưng bây giờ giá đã tăng gấp mấy lần so với bình thường, mua bây giờ thật sự là quá đắt, sáng mai giá chắc chắn sẽ giảm xuống..."

Anh dồn mấy món mà đầu bếp đặc biệt đề xuất về phía Cố An: "Anh sai rồi, em không ăn hết thì anh sẽ ăn."

"Nắm lấy đi."

Còn bây giờ, anh dường như đã ở ngay trong tầm tay.

"Mai gặp lại!"

Cuối cùng cô cũng chỉ cẩn thận nắm lấy ngón tay của anh, động tác rất nhẹ, lòng bàn tay không dám chạm vào, lực nắm không đáng kể.

Cố An và Giang Nghiễn đi trên đường, khắp nơi trong tầm mắt đều là các cặp đôi đang tình tứ.

Bây giờ ngay cả đãi ngộ đó cũng không còn nữa sao?

[Đại đại đừng biến mất nữa, một năm qua thật sự rất lo lắng cho bạn QAQ]

Anh nhíu mày cười cũng rất đẹp, Cố An trực tiếp lại gần anh, dỗ dành như một đứa trẻ: "Vui chưa? Vui chưa?"

Anh nghĩ rằng anh có thể đợi đến khi cô hai mươi tuổi.

Cố An đăng trạng thái trên Weibo: "Các bảo bối! Truyện tranh mà các bạn yêu thích đã cập nhật rồi! / Cười rạng rỡ"

So với bây giờ, kẻ đang trêu chọc người khác, thật là hai con người hoàn toàn khác nhau...

Anh nhướng mày, môi mỏng khẽ mở, âm chữ cực kỳ rõ ràng: "May mà không."

Ánh mắt của Giang Nghiễn rơi vào đỉnh đầu mềm mại của cô, nhìn những bông hoa hướng dương trước mặt, cảm thấy rất thích hợp để tặng cô.

Bên cạnh chủ tịch câu lạc bộ truyện tranh còn có hai chàng trai khác, một người nháy mắt cười: "Một cô gái xinh đẹp như vậy, sao có thể đi một mình?"

Công viên giải trí cách nơi ăn không xa, đi bộ khoảng mười phút, Cố An vốn ăn no, không nhịn được xoa cái bụng tròn trịa.

"Để anh giúp em." Giọng nói lạnh lùng của anh dịu dàng, mang theo sự quyến rũ mê hoặc lòng người.

Thất Tịch năm 18 tuổi, cô như thường lệ làm thêm nhiều công việc, lái xe điện nhỏ qua lại trên các con phố của thành phố này. Không dám nghĩ đến anh, nhưng lại không lúc nào không nghĩ đến anh, rất bất lực, rất sợ hãi, không dám thổ lộ.

Cô nhíu mày nhỏ, nhìn anh một cái, lại cắn một miếng bánh nếp, suốt bữa ăn không nghĩ ra được nguyên do.

Mặc dù khuôn mặt đó từ trước đến giờ luôn không biểu cảm, nhưng đôi mắt không thể lừa dối. Bình thường nhìn cô lúc nào cũng sạch sẽ và dịu dàng, giống như nhìn một đứa trẻ.

Ánh đèn vàng ấm áp từ trên cao rơi xuống khuôn mặt anh, đường nét sắc sảo lặng lẽ mềm mại, lộ ra vẻ dịu dàng vốn có.

Dù sao trong thời trung học, đã có cậu bạn lén lút nhét vé xem phim vào sách vở của cô.

Trước mắt là bầu trời đầy sao, phía sau là người mà cô thích nhất trên thế giới này.

Vào công viên giải trí, lượng người đông hơn nhiều so với tưởng tượng, hầu hết đều là những cặp đôi trẻ, thân mật tựa vào nhau, gần như cứ đi ba bước thì ôm một cái, đi năm bước thì hôn một cái.

Cố An lớn lên ở miền Nam, khẩu vị ngọt, không thể kháng cự bất kỳ món ăn dẻo nào.

Nếu cô cao thêm hai mươi phân nữa thì tốt rồi.

Cô thậm chí còn cảm nhận được, khi Giang Nghiễn ngẩng đầu, cằm nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu cô.

Thất Tịch, tổ trọng án mới thành lập của đội điều tra hình sự vẫn đang tăng ca.

"Sắp bắt đầu, sắp bắt đầu rồi!"

Là ngày Thất Tịch năm nay.

[Thật tuyệt, sau một năm vẫn ở bên nhau]

Dù cô cũng không thể phủ nhận rằng cơ bụng của anh chàng đẹp trai thật tuyệt, đường nét lạnh lùng và sạch sẽ.

Cố An gật đầu: "Phải ạ, anh nói đừng để mấy cậu nhóc lừa đi chỉ bằng một vé xem phim..."

Cố An giống như bị mê hoặc, tim đập thình thịch, người không dám động đậy, ngơ ngác đứng yên, bị anh ôm vào lòng.

Tài khoản Weibo của cô, ghi lại tất cả những khoảnh khắc giữa cô và anh, suốt một năm qua cô chưa từng dám xem lại.

Nếu anh nói anh không vui vì cô coi anh như anh trai.

Ngay cả khi anh không cười, anh vẫn rất dịu dàng, khiến cô cảm thấy mình được cưng chiều, có thể hoàn toàn dựa dẫm vào anh.

Ý của câu ‘may mà không bị mấy cậu nhóc lừa đi’, có phải là... ý mà cô đang nghĩ đến.

Tay của Giang Nghiễn vốn định trả tiền, giờ buông thõng xuống bên cạnh, tay áo bị Cố An nhẹ nhàng kéo về phía trước.

Cố An nghe tiếng ngẩng đầu, má phồng lên vì đầy thức ăn, giống như một chú gấu túi đang nhai dở lá cây.

Nếu cô nhớ không lầm, Cố Trinh từng nói Giang Nghiễn có chứng sạch sẽ nhẹ, không nghiêm trọng nhưng cũng không thể bỏ qua.

Thấy Giang Nghiễn hơi sững sờ, thậm chí có chút ngây thơ nhìn cô, Cố An đỏ mặt, chậm rãi nói: "Em sợ sẽ lạc mất..."

Giang Nghiễn mặc áo trắng quần đen đơn giản, cổ tay áo sơ mi xắn hai lớp, để lộ đường nét cánh tay dài thanh thoát, vết sẹo đỏ thẫm che kín gân xanh, đang dần biến mất.

Khung thứ hai: Cùng cảnh đó, nhưng là Cảnh sát J và cô lúc 20 tuổi, và lời anh nói đã trở thành "May mà không."

Còn những vị trí tốt hơn, đã chật kín người, không có chỗ đứng.

Cố An về đến nhà, thay giày, treo túi chéo lên cửa, ngoan ngoãn cảm ơn: "Cảm ơn anh đã đưa em đi xem phim."

Cố An nhìn những món đáng yêu trước mặt, đã có thể tưởng tượng ra vị ngọt thanh của vỏ và nhân, mềm dẻo, đàn hồi, hương vị phong phú.

Ba chữ này luôn khiến cô đầy mong đợi, huống hồ, là từ miệng người cô thích nói ra.

Ngày hôm sau, mùng 7 tháng 7 âm lịch, Lễ tình nhân.

Cố An hít một hơi thật sâu, lòng bàn tay nắm chặt vì hồi hộp, hơi đổ mồ hôi: "Anh ơi, người đông quá, anh lại cao, đi nhanh..."

Mỗi khi nhìn thấy anh, chiếc răng khểnh nhỏ của cô không kiềm được, khóe miệng cũng vô thức cong lên.

Bong bóng màu hồng đang dâng trào sắp nhấn chìm cô, chiếc răng khểnh nhỏ xinh vui sướng nhô lên.

"Anh đẹp trai, hôm nay là ngày lễ tình nhân, mua một bó hoa tặng bạn gái nhé? Hoa bách hợp, hoa hồng... Em gái nhỏ xem thử thích loại nào?"

Cố An gắp một miếng tráng miệng cắn một miếng, nhân ngọt ngào tan chảy, cô hài lòng nheo mắt lại: "Cái này ngon lắm, anh nếm thử đi!"

Liệu có dọa cô không.

-

[Cục dân chính tôi dọn đến đây rồi, làm ơn kết hôn tại chỗ được không? CP của tôi là thật mà!]

"Anh à, anh không vui sao?"

Cố An thở không nổi, quay đầu nhìn anh, trán nhẹ nhàng chạm vào má anh, da kề da, đặc biệt thân mật.

Giang Nghiễn bị khuôn mặt nhỏ đột ngột xuất hiện làm cho mềm lòng, nhịp tim đột nhiên không đều vài nhịp.

Tối nay, công viên giải trí ở thành phố Kinh có màn bắn pháo hoa Thất Tịch hoành tráng, trước khi đi xem pháo hoa, Giang Nghiễn xoa đầu cô: "Trước tiên đưa bạn nhỏ đi lấp đầy bao tử đã."

Không làm gì thì thật có lỗi với thiên thời địa lợi nhân hòa!

Chương 46: Chương 46

Cô bé mặt đỏ bừng, rõ ràng là người muốn anh nắm tay là cô, bây giờ lại ngẩn ngơ không tin được.

"Em ăn trước đi," Giang Nghiễn lấy khăn giấy lau vụn dừa trên khóe miệng cô: "Anh đi xem, gọi chút đồ ăn khuya cho Cố Trinh và mọi người."

Cô chạy tung tăng lên gác xép, đá văng đôi dép cừu nhỏ lao vào chiếc chăn mềm mại, mũi ngập tràn mùi nắng, trong lòng cũng trở nên ấm áp.

Giọng của Giang Nghiễn dịu xuống, nhưng giống như không khí lạnh trong mùa hè: "Không."

Anh nghiêng đầu nhìn ánh đèn bên cạnh, khóe môi hiện ra lúm đồng tiền sạch sẽ dịu dàng.

Cô còn chưa kịp nghĩ về ý nghĩa trong lời nói của anh, đã cảm nhận được bàn tay anh đặt trên đỉnh đầu cô xoa nhẹ: "Mai gặp lại."

"Cố An."

-

Giang Nghiễn kéo ghế ngồi xuống, cô gái nhỏ đối diện tai đỏ bừng, khi ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng khẽ cong.

Pháo hoa nở rộ trên đầu, sắc màu rực rỡ bất ngờ lan tỏa, ánh sáng của lâu đài ở xa xa lấp lánh, giống như trong câu chuyện cổ tích. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vừa rồi cô cũng cười như thế khi nói chuyện với bạn học.

Còn Thất Tịch năm 19 tuổi, người cô yêu đang ở bên cạnh.

[Á á á á á á tôi khóc mất! Đại đại (*) cuối cùng đã trở lại rồi!]

Chỉ tiếc rằng, vị trí cô đứng không được tốt, không thể chụp được toàn cảnh lâu đài và pháo hoa.

Người chào cô, là bạn cùng trường đại học và đồng hương của cô, cũng là chủ tịch câu lạc bộ truyện tranh mà cô tham gia.

Cô cố tình đi lệch một chút, bước sau lưng anh, có thể lén nhìn bóng dáng cao gầy của anh.

Vết thương của Giang Nghiễn đã hồi phục gần như hoàn toàn, nhưng Cố An tuyệt đối không dám lơ là.

Những lời bình luận khiến cô lúc thì khóc, lúc lại cười. Cố An lật quyển lịch nhỏ của mình.

"Cố Trinh có dẫn em ra ngoài chơi vào ngày lễ Thất Tịch không?"

"Nhưng rõ ràng là có mà," Cố An kéo miệng mình thành một đường thẳng để Giang Nghiễn xem: "Em nói cho anh nghe, khóe miệng của anh bây giờ chính là như thế này." (đọc tại Qidian-VP.com)

Giang Nghiễn đứng dậy, Cố An ngoan ngoãn gật đầu.

Chỉ là lúc đó, Giang Nghiễn đối với cô, giống như vầng trăng sáng trên bầu trời, xa xôi không thể chạm tới.

Nhưng hình như đã đánh giá quá cao bản thân mình.

Nghe kìa, nghe kìa, cậu ấm nhà giàu nói gì vậy!

Cô vừa kéo khuôn mặt tròn trịa của mình, vừa nói với anh, giọng điệu ngọt ngào như kẹo bông. Nói xong, cô còn bày ra vẻ mặt tự cao tự đại "em nhìn thấu anh rồi": "Còn nói mình không buồn."

Cố An lăn người một cái, giơ cao chiếc gối ôm SpongeBob: "Em nói xem, có phải anh ấy thích chị không..."

Ngón tay trắng lạnh bấm nút chụp, khi pháo hoa và tiếng reo hò bên tai biến mất, giọng nói lạnh lùng của Giang Nghiễn vang lên bên tai:

Ngày 24 tháng 8 đánh dấu là ngày xem phim, ngày 25 tháng 8 đánh dấu là ngày đi công viên giải trí.

Giọng của Cố An cao vút, vui mừng như một mặt trời nhỏ đang nhảy nhót.

"Vậy mà anh gọi nhiều thế," Cố An nhăn mặt nhìn anh, nghĩ đến việc lãng phí thức ăn, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó: "Lãng phí là đáng xấu hổ đấy, thưa cậu ấm của tôi!"

Cô bé trước mặt giống như đang nhào nặn bột, đem khuôn mặt tròn trĩnh của mình véo đến mềm nhũn.

Anh không biết phải làm sao, lại không thể nhịn được cười.

Mỗi lần người phục vụ mang lên một món và giới thiệu ngắn gọn, cô đều nghe chăm chú hơn cả nghe giảng bài, và rất nhiệt tình kêu lên "Wow".

Khi Giang Nghiễn nằm viện, cô thật sự nhõng nhẽo đòi xem anh thay băng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi cô nhấp vào đăng nhập, thời gian như lặng lẽ quay ngược, cô vẫn là cô gái nhỏ mang trong lòng mối tình đơn phương.

"Vậy à," chủ tịch câu lạc bộ truyện tranh cười, nhìn Cố An rồi lại nhìn Giang Nghiễn: "Cậu ăn cùng anh trai đi, có việc ở câu lạc bộ, mình sẽ liên lạc lại sau!"

Cô lăn lộn trên giường một lúc, sau đó mang đôi dép nhỏ ngồi vào bàn học, lấy bảng vẽ tay ra, vẽ hai khung truyện tranh:

Cố An cảm thấy mặt mình ngày càng nóng.

"Không phải bạn gái, chị hiểu lầm rồi," Cố An đỏ mặt, lắc lắc tay: "Đây là anh trai em!"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Chương 46