Chỉ Muốn Hôn Anh - Nicolas Đường Hồ Lô
Nicolas Đường Hồ Lô
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 63: Chương 63
Mọi người xúm lại, vừa định hỏi đội phó Giang về bí quyết kỹ thuật, cả hai cùng lúc tháo băng che mắt, một người mắt bốc lửa, một người mắt lạnh như băng.
---
"Có việc gì không?" Người lãnh đạo lớn tuổi ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt sau gọng kính rất sắc bén và bình tĩnh.
"Anh hai, anh đang làm món gì thế, thơm quá…"
Giang Nghiễn cầm hai chai nước, ném cho anh một chai, Cố Trinh nhận lấy, nhướng mày nhìn anh.
Cô chớp đôi mắt trong veo ngây thơ, ngó đầu vào.
Anh quay đầu bước về phòng mình, như một ông già cô đơn bị bỏ rơi.
Trước đây, anh từng phát hiện di chúc trong ngăn kéo bàn làm việc của Giang Nghiễn:
Anh thật ngốc, thật sự. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô có chuyện trong lòng không ngủ được, cũng không dám ngủ nướng - sợ Giang Nghiễn và Cố Trinh ở riêng một chỗ, lỡ có đánh nhau thì không ai can.
Sau đó anh từng hỏi Giang Nghiễn, tại sao lại đi thay anh.
Mọi người nín thở, tim đập thình thịch, chỉ nghe anh nói bằng giọng điềm tĩnh không chút dao động, từng chữ từng chữ:
Cố Trinh ở trên cao nhìn xuống,
Hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp phòng khách, là món cháo bí đỏ mà cô thích nhất.
"Đi gọi sếp của anh dậy ăn sáng."
Cô tự chăm sóc mình trưởng thành, tự làm mình vui vẻ, sau đó khi anh đưa cô về sống cùng, cô lại bắt đầu chăm sóc anh.
Dù đánh c·h·ế·t anh cũng sẽ không bao giờ tham dự đám cưới đó.
Cố An ngây người như một chú nai nhỏ bị kinh ngạc: "Khi nào? Anh nói thế nào? Anh hai em phản ứng ra sao?"
Cố An mím môi, cảm thấy rất khó chịu.
Đi được nửa chừng, anh dừng bước.
Quả nhiên anh trai đã tuyệt giao với bạn trai cô, đến cơm cũng không dành phần cho Giang Nghiễn.
Gương mặt lạnh lùng kia không chút biểu cảm, trước khi nó nói câu "tôi muốn Cố An," anh luôn nghĩ thằng nhóc này là người vô tính (*).
Cảnh tượng năm đó hiện lên rõ ràng, ông đã từng thấy sự hăng hái đầy ấn tượng trên người chàng trai trẻ ấy.
Cô lí nhí, đôi mắt mong chờ, trông như chú c·h·ó con ở trại cảnh khuyển.
"Cần em giúp gì không?"
Hai năm trước, Giang Nghiễn suýt c·h·ế·t trong khi làm nhiệm vụ ở Tây Nam, cách cái c·h·ế·t chỉ một bước.
"Em đi xe buýt qua trường trung học số 1, thấy phía sau trường mình có một khu chợ đêm mới mở!"
Mà tất cả những điều này, Giang Nghiễn đã biết từ trước vụ án 629.
Cô ngơ ngác ngẩng đầu, níu lấy gấu áo phông của Giang Nghiễn: "Anh hai em sao thế? Có phải tới tháng rồi không?"
Nếu bị thương, đừng thông báo cho gia đình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cậu ấy đã nói với anh, tôi chỉ cần vị hôn thê của mình.
Tháng Năm ở thành phố phương Bắc này rất ấm áp. Cô mặc một chiếc váy dài màu kem, khoác thêm chiếc áo len mỏng màu be nhạt, tóc dài xõa với những lọn sóng nhẹ ở đuôi.
Cố Trinh nói: "Cục trưởng Thẩm, nếu không liên quan đến bí mật, tôi có thể hỏi ngài một điều được không?"
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến mức đầu anh đau nhức. Giờ đây, khi đã bình tĩnh lại, anh mới dần lấy lại khả năng suy nghĩ.
Bây giờ, anh thực sự giận, đến mức không buồn mở miệng mắng cô nữa.
Biết vậy đã không để Giang Nghiễn nói ra.
Cục trưởng Thẩm im lặng một lúc lâu, đứng lên.
Người chụp ảnh, người mê mẩn, người quay phim chuẩn bị về nhà xem lại từng khung hình, có người còn lấy sổ tay ra, ghi chép chi tiết, mắt đầy sùng bái.
Tóc mái đã ướt một nửa, làm cho lông mày đậm hơn, sâu trong đôi mắt đang khép hờ kia là sự tàn bạo.
Anh trai cầm đĩa thức ăn đi về phía bàn ăn, một luồng gió thoảng qua.
Đêm 19 tháng 7 hai năm trước, Giang Nghiễn có phải cũng đứng trước cửa văn phòng cục trưởng gõ cửa như thế này không? Có phải cũng đứng trên vị trí của anh lúc này không?
Cố Trinh đột nhiên đứng lên, chạy thẳng đến cảnh cục.
Em gái đáng thương của anh từ khi học trung học đã không lớn thêm được chút nào, nhìn vẫn nhỏ bé.
"Trước đây không nói với tôi, giờ thấy lương tâm cắn rứt à?"
Khi đám đông tản ra, Cố Trinh ngồi trong sàn đấu, áo khoác vắt sang một bên, kéo vạt áo thun lau mồ hôi.
Những cảnh chiến đấu không thấy được trong phim cảnh sát và tội phạm, giờ được Cố Trinh và Giang Nghiễn đích thân biểu diễn, thật k*ch th*ch.
---
Một bát...
Cố Trinh đột nhiên cảm thấy như mình đang gả con gái.
Dù anh tính khí rất tệ, nhưng từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ thực sự tức giận với cô.
Dù sao một người là bạn trai, một người là anh trai ruột, lòng bàn tay, mu bàn tay đều là thịt.
Cố An ngẩng đầu, chỉ thấy khuôn mặt đẹp trai của anh ruột còn lạnh hơn của Giang Nghiễn.
Anh quay lưng về phía cô, múc cháo, giọng không tự chủ dịu lại, mặc dù vẫn có chút ngứa đòn: "Anh đã làm xong bữa sáng, em còn giúp gì được nữa."
"Mời vào."
Một năm trước, khi Giang Nghiễn vừa hồi phục sau cơn bệnh nặng, ngồi phơi nắng ở công viên khu phố.
Cô cúi đầu, mắt ngấn nước, như học sinh tiểu học không làm bài tập đang nhận sai với thầy giáo.
"Nếu đồng ý thì rất tốt. Nếu không thích, cũng không ép buộc. Ông ngoại mong các con hạnh phúc và vui vẻ, nhà họ Giang cũng nghĩ như vậy."
Trọng tài bấm giờ, cuộc thi kết thúc, Giang Nghiễn thắng sít sao với chênh lệch 0,03 giây.
"Cảnh sát Cố, đây là trà sữa khoai môn mà anh thích nhất."
Anh, Cố Trinh, mới là người thừa.
Những người đứng xem không kịp cân nhắc đến kỹ thuật chi tiết, hai khẩu s·ú·n·g đã bị tháo ra và lắp lại.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Cô ngẩng lên nhìn, thấy Cố Trinh múc bát thứ ba, đầy tràn.
Cố Trinh hít sâu một hơi.
Cục trưởng Thẩm ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì.
Cái vẻ kiêu ngạo ngày xưa kiểu "tất cả các người đều nợ ông đây năm trăm vạn" đã hoàn toàn biến mất, giờ chỉ còn lại sự mệt mỏi và nặng nề. Rõ ràng anh đã bị dưa lớn đè bẹp, trong vài giây ngắn ngủi, già đi mười tuổi.
Khi còn bé không tim không phổi hay khóc hay cười, làm sao mà lại trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện đến thế, anh không dám nghĩ, nhưng lại cứ canh cánh trong lòng.
"Làm đội phó mà còn bày đặt kiểu cách nhà quan."
Những điều anh không từng nghĩ đến, dường như luôn ẩn giấu một sự thật khác.
Dù c·h·ế·t cũng không đi! (đọc tại Qidian-VP.com)
Trên sân bắn lúc đó mây đen phủ kín, áp suất thấp khiến người ta khó thở.
Ánh mắt đó, dường như thật sự... rất rất thích.
Năm đó, trước khi ông ngoại qua đời, ông đã từng đùa giỡn định sẵn hôn ước cho Cố An.
"Không sao đâu," anh kéo cô vào lòng, giọng dịu dàng an ủi: "Có lẽ cần thời gian để quen thôi."
Giang Nghiễn ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu, giọng rất nhẹ.
"Cục trưởng tan làm chưa?"
Cố Trinh uống hết ly trà sữa, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm, khuôn mặt đẹp trai cool ngầu của anh bỗng chốc lại có vài nét giống em gái.
Theo lời những người chứng kiến, ngày hôm đó, hai trụ cột của đội điều tra hình sự, từ trí tuệ đến ngoại hình đều đỉnh nóc, chỉ mất chưa đầy hai mươi giây để tháo rời và lắp ráp s·ú·n·g. Hành động quá nhanh, mắt thường không thể nhìn rõ.
Hai bát...
"Ăn cơm mà cũng phải để ông đây tự mình đi mời à?!"
"Về tư, Cố Trinh có một em gái, chưa đến mười chín tuổi, chỉ có mình anh ấy là người thân."
Cố Trinh phát hiện, dường như mình không bao giờ có thể lạnh lùng với em gái.
Bây giờ, ông nhìn Cố Trinh, lặp lại những gì cấp dưới từng nói với mình.
Những cảnh sát có mặt cảm thấy như có bánh rơi từ trên trời xuống trúng đầu, sau khi đã được chứng kiến màn bịt mắt lắp ráp s·ú·n·g ở khoảng cách gần, giờ lại được xem một buổi học võ thuật đẳng cấp từ hai vị đàn anh.
"Đội phó Giang, đây là xiên nướng anh thích nhất."
Lẽ ra cô nên tự thú với Cố Trinh...
Sáng hôm sau, Cố An dậy rất sớm.
Trông cô như một quý cô nhỏ nhắn, nhưng khi mở túi giấy trong tay, nở nụ cười tươi với đôi răng khểnh nhỏ, cô lại giống như một đứa trẻ mang báu vật đến khoe.
Cố Trinh: "Vụ án 629 năm ngoái, tại sao cuối cùng lại là Giang Nghiễn đi, rõ ràng ban đầu người được chọn là tôi."
Anh từng ngây thơ nghĩ rằng, Giang Nghiễn đối tốt với Cố An là vì tình bạn mười mấy năm của họ. Dù sao thì người anh em này luôn là kẻ cô độc, chưa từng thấy nó để tâm đến cô gái nào, Cố An nhỏ bé thế kia, anh không hề nghĩ đến phương diện "tình yêu nam nữ".
Tiếp theo, cửa "rầm" một tiếng đóng lại, Cố An rõ ràng run lên.
Cố An đưa tay ra sau lưng, vặn xoắn ngón tay vào nhau, giọng lí nhí: "Anh hai, em sai rồi, lẽ ra em nên tự nói với anh…"
Cố Trinh chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh, điều này chưa từng xảy ra khi anh đối mặt với sinh tử.
Anh chưa kịp bù đắp cho cô, cô đã có bạn trai rồi.
Cố Trinh cau có kéo khóe miệng.
Bàn tay của Giang Nghiễn đặt lên đầu em gái anh, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt, chỉ muốn chặt phăng nó đi!
Nếu hy sinh, hãy hủy hôn ước của tôi và cô ấy.
Nụ cười khô khan, khóe miệng cứng đờ, trông vừa tội nghiệp vừa nịnh nọt.
Trước khi cửa phòng đóng lại, Cố Trinh hít một hơi thật sâu trà sữa, tức giận nói: "Cay mắt quá!"
Hóa ra, không phải vậy.
Ngày hôm đó đúng vào thứ Sáu, hai người vừa về đến nhà, Cố An liền xách theo túi lớn túi nhỏ, vui vẻ nhảy chân sáo vào cửa.
Chương 63: Chương 63
Tay anh theo thói quen thọc vào túi quần, mới nhớ ra đã cai thuốc lâu rồi, anh cố giữ bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được muốn chửi thề.
Không khí giương cung bạt kiếm căng thẳng tột độ, mọi người đều câm nín.
Giang Nghiễn bình thản đáp rằng, tôi là người phù hợp hơn, đó là quyết định sau khi cẩn trọng suy xét của tổ chức.
Cố An còn chưa kịp phản ứng, Cố Trinh quay đầu, nhíu mày, giọng điệu ngạo nghễ như thường ngày:
Nếu là anh đi, có lẽ Cố An chỉ có thể chờ anh trở về vào ngày mùng một mười lăm, mất đi người thân duy nhất trên thế giới này.
Cháo bí đỏ đặc quánh thơm lừng, bốc khói nghi ngút.
Khi ấy, anh không coi đó là thật, càng không nghĩ đến việc để em gái mình gả cho một người chưa từng gặp mặt.
Thì ra, nhà họ Giang này chính là nhà họ Giang ở thành phố Kinh.
Cố An ngáp một cái, có cơ hội giơ tay lau mắt ướt.
Tiếng bát sứ trắng chạm vào mặt bàn đá cẩm thạch rất giòn.
Cố Trinh mặt đen lại, nhận ly trà sữa với vẻ mặt ai oán.
"Chưa, tôi vừa đến gặp ông ấy để báo cáo công việc."
Giang Nghiễn mỉm cười, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Cảm ơn Cố An." (đọc tại Qidian-VP.com)
(*) Người vô tính (Asexual) là một trong những xu hướng t*nh d*c LGBT nhưng ít phổ biến hơn và ít được biết đến hơn. Nhiều người nhầm lẫn vô tính là tình trạng ở những người “lãnh cảm”, “bất lực”, tuy nhiên đây là xu hướng khác ở người không hoặc ít cảm thấy hấp dẫn về mặt t*nh d*c.
Bây giờ, vành mắt oắt con đỏ hoe, đầu mũi cũng vậy.
Khi cô từ gác xép đi xuống, cảnh sát Cố đang đeo tạp dề SpongeBob của cô, làm bữa sáng.
"Sàn đấu võ."
Ngoài cửa văn phòng cục trưởng, Cố Trinh giơ tay gõ ba tiếng.
---
Có lẽ sau này cô không cần người anh ruột này nữa.
"Đi không?"
"Vì tôi phát hiện ra, hình như tôi muốn kết hôn."
Cổ họng anh khô khốc, cảm giác khó chịu như lúc chưa bỏ thuốc lá.
Nhưng Cố An lại nhìn thằng này bằng đôi mắt sáng ngời, không chớp.
"Phần còn lại là của Cố An, bánh mochi nhân lòng đỏ trứng muối và chà bông."
"Đây là so sánh gì vậy," Giang Nghiễn bật cười: "Anh đã nói với anh ấy rồi."
"Sếp."
Cố Trinh không nói một lời, ném khẩu s·ú·n·g trên tay lên bàn, trong ánh mắt của các đồng nghiệp trong đội điều tra hình sự, bước ra khỏi sân bắn.
"Cục trưởng Thẩm."
Nếu sau này cô kết hôn, mà dám sắp xếp anh làm lễ trao tay cho Giang Nghiễn thì...
Cố An phồng má thở một hơi, chậm chạp di chuyển như một chú ốc sên đến bên cạnh Cố Trinh.
Hơn nữa em gái mình chăm sóc Giang Nghiễn cũng hoàn toàn vì nể mặt ông anh này, không thể không dành tình cảm, quan tâm Giang Nghiễn như quan tâm một ông già cô đơn. Dù sao thì Giang Nghiễn có cái nết lạnh lùng, khó tính, miệng độc, khó gần, ngoài ra cũng không có khuyết điểm gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.