Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa
Mộ Nghĩa
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 40: Lời đồn đại
Biện Mạn Mạn và Giang Nguyệt ở bên cạnh cười ranh mãnh, Giang Nguyệt sờ đầu cô, còn cố ý bắt chước giọng điệu của Lục Kiêu Trần: “Em không sao chứ? Có đau không?”
Chuyện bài đăng bị xóa là do Giang Nguyệt nói cho Vân Nghê nghe.
“...”
Mấy người họ sợ đến mức điên cuồng gật đầu: “Anh Trần, cậu yên tâm, chuyện này tuyệt đối không thể lan truyền trong khối 12, một khi nghe được tin đồn, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý!”
Bên kia, Lục Kiêu Trần nhìn thấy tin nhắn liền ném điện thoại vào bàn học, cả người lười biếng tựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, khóe miệng không ngừng cong lên.
Trong phòng tự học ở thư viện trường, một nữ sinh đang ngồi trên ghế làm bài tập.
“Nói cho cậu biết làm gì.”
Khi đi đến cửa phòng tự học, cô ấy quay đầu lại nhìn thấy mấy nam sinh đứng ở hành lang đang nhìn cô ấy, cô ấy nhận ra bọn họ là những người thường xuyên chơi với Lục Kiêu Trần, bình thường bọn họ luôn cà lơ phất phơ khiến người ta không dám lại gần.
Chu Phi Trì nhìn thấy anh: “Cậu có thấy Vân Nghê không?!”
Ý của cô gái nhỏ này là muốn tránh mặt anh ở trường từ bây giờ sao?
Vân Nghê hoàn toàn choáng váng.
Sau khi anh xoay người rời đi, Chu Phi Trì và đám người bên cạnh đi đến, vẻ mặt kinh ngạc: “Anh Trần, chưa đến một phút đã giải quyết xong rồi sao? Chỉ vậy thôi sao?”
Chu Phi Trì gãi đầu: “Vậy… Vân Phong có biết chuyện này không?”
“Diễn đàn trường học?”
Vân Nghê gửi tin nhắn hỏi anh, đối phương đã thừa nhận cho nên cô không cần phải lo lắng nữa.
Anh có xảy ra chuyện gì không…
Trong lòng cô rối bời, lúc này cô có chút không dám gặp anh: [Không được rồi anh Kiêu Trần, anh về trước đi, tối nay em còn có việc.]
Thật ra đã nhiều ngày không gặp nhau, làm sao cô có thể không muốn gặp anh được chứ…
Chu Phi Trì cười: “Thật sự không sao, nhưng anh cũng không biết bây giờ cậu ta đang ở đây, em ở chỗ này chờ nhé?”
Vân Nghê vẫy tay với anh, vội vàng nói: “Em về nhà trước đây, em sắp muộn tàu điện ngầm mất rồi…”
“Anh Kiêu Trần đâu rồi anh? Anh ấy không sao chứ, có bị thương nghiêm trọng không?”
“Tôi cũng không dám, tôi chưa nói gì hết…” Chu Phi Trì buông tiếng thở dài, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, nói: “Quên đi quên đi, chuyện này coi như tôi không biết gì, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không liên quan đến tôi, nhưng nếu Vân Phong trách tôi không nói cho cậu ta biết, tôi sẽ nói là do cậu uy h**p tôi!”
Vẻ mặt Chu Phi Trì khó hiểu: “Hả? Bị thương nghiêm trọng gì chứ?”
Trên sân thi đấu, Lục Kiêu Trần quay đầu lại nhìn thấy cô gái nhỏ lẻn ra khỏi sân bóng thì ngẩn người.
Vân Nghê ngây người: “Cho nên anh ấy không sao phải không?”
Lục Kiêu Trần nói: “Bắt đầu cái rắm.”
Cô nắm chặt tờ giấy, cảm thấy có một cảm giác chua chua ngọt ngọt lan tỏa trong lòng.
Nữ sinh nhìn Lục Kiêu Trần trước mặt, sợ đến mức có chút không đứng vững.
Chương 40: Lời đồn đại
Lục Kiêu Trần: [Làm sao vậy?]
Lời đồn đại cũng dần dần lắng xuống.
“Hả? Cậu ta có sao đâu chứ? Không phải cậu ta đánh nhau với người khác, mà là có mấy nam sinh cùng khối với bọn anh bị đánh, cậu ta đi lên ngăn cản, nam sinh kia bị thương vô cùng nghiêm trọng, cho nên bọn anh mới đi đến bệnh viện cùng cậu ấy thôi.”
“Thật đáng sợ, nhóm người học nghề còn cầm gậy nữa, may mà bảo vệ đã ngăn lại…”
“Được rồi, có điều gần đây cậu cũng đừng tìm Vân Nghê, chuyện xảy ra như thế này, hai người vẫn nên giữ khoảng cách với nhau một khoảng thời gian, kẻo tin đồn lại tiếp tục lan rộng, cuối cùng lại để truyền đến tai của Vân Phong.”
Cô vội vàng chạy đến hỏi những người đang bàn tán: “Xin chào, cho tôi hỏi một chút, vừa rồi mọi người nói là Lục Kiêu Trần bị đưa lên xe cứu thương sao? Anh ấy bị đánh rất nghiêm trọng sao?”
Anh đứng tại chỗ, sắc mặt lập tức tối sầm xuống.
Vân Nghê ngạc nhiên, Giang Nguyệt nói rằng cô ấy vừa nhìn thấy Lục Kiêu Trần ở cầu thang, anh nhờ cô ấy đưa vật này cho Vân Nghê.
Cô nên làm cái gì bây giờ…
Mấy nam sinh nhìn anh, mấy giây sau Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn về phía bọn họ, bình tĩnh nói: “Biết làm thế nào để quản được miệng của mình không?”
Một hơi thở mạnh mẽ nam tính bao lấy cô từ phía sau, mang theo hơi ấm đến từ cốt cách, như thể ôm lấy Vân Nghê vào trong lòng từ phía sau.
“Em nghe người ta nói, anh ấy đánh nhau với người khác, bị đưa đến bệnh viện…”
Bên kia, Vân Nghê đi đến cầu thang, cô đi xuống lầu, vài giây sau, phía sau truyền đến giọng nói của Lục Kiêu Trần.
Trên đường đi, cô ấy nhỏ giọng nói với Vân Nghê: “Nghê Nghê, tớ nói cậu nghe chuyện này, sau khi cậu nghe xong nhất định đừng quá kích động.”
“...”
Trên khán đài, rất nhiều người vẫn còn nhìn theo hướng Vân Nghê rời đi, Tô Thiến Nhiên và bạn bè của cô ta nhất thời sửng sốt không nói nên lời.
Khi những người khác đi qua, cô cúi đầu, mấy ngón tay đan vào nhau, thấp giọng lẩm bẩm: “Anh Kiêu Trần, gần đây chúng ta tốt nhất đừng nên gặp nhau ở trường…”
Những suy nghĩ trong đầu cô rối loạn như một mớ lộn xộn, chóp mũi cô đau nhức, bàn tay căng thẳng nắm chặt tay vịn, lòng bàn tay không ngừng ra mồ hôi.
Sau đó Lục Kiêu Trần ở đầu bên kia cũng không trả lời lại.
Vân Nghê đưa bài tập cho cô ấy, đối phương nhận lấy, nhìn cô với vẻ mặt hóng chuyện: “Vân Nghê, cậu biết giáo thảo khối 12 kia sao?”
Đầu óc Vân Nghê loảng xoảng như tiếng kính vỡ, nhìn thấy vệt máu trên mặt đất, một cơn choáng váng bao trùm lấy cô, một con sóng lớn đập vào ngực cô.
Giang Nguyệt chậc lưỡi: “Ai biết đàn anh Lục lại không kiêng dè chút nào, nhiều nữ sinh đều bị anh ấy dọa sợ, nhưng anh ấy lại chỉ quan tâm đến mỗi cậu!”
Đi đến phòng lấy nước ấm, một số bạn cùng lớp vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy cô, nhưng chỉ có thể kiềm chế sự tò mò, vẫn chào hỏi cô như thường lệ.
Lục Kiêu Trần nhăn mày lại, lập tức chạy ra khỏi phòng cấp cứu.
Lục Kiêu Trần đi về phía trước, Chu Phi Trì cũng chạy theo sau, kinh ngạc nhíu mày: “Lục Kiêu Trần, từ khi nào mà cậu có ý nghĩ kia với Vân Nghê thế?! Lúc đầu tôi còn không tin! Tôi vẫn luôn cho rằng cậu chỉ coi Vân Nghê là em gái, khó trách buổi cuối tuần đó tôi lại thấy em ấy ở nhà cậu, cậu còn lừa gạt tôi!”
Bạn bè bên cạnh cũng thấy được, đụng vào cánh tay của Lục Kiêu Trần một cái, nháy mắt với anh: “Anh Trần, sự quan tâm đặc biệt này của cậu làm cô bé sợ bỏ chạy rồi kìa?”
Vân Nghê nói khái quát tình hình với anh, Lục Kiêu Trần nghe xong thì đáy mắt trầm xuống: “Em đừng lo lắng, anh sẽ xử lý chuyện này.”
Yết hầu Lục Kiêu Trần di chuyển lên xuống, trầm giọng nói: “Cô ấy cũng nói tạm thời không cần gặp mặt.”
“...” Quá mất mặt.
Những người sáng suốt đều có thể nhìn thấy, trong mắt Lục Kiêu Trần chỉ chia thành Vân Nghê kia và những người khác, cô ta cũng chỉ là một người bình thường trong số những người bình thường khác mà thôi.
“Alo, sao thế?” Giọng nói của Chu Phi Trì truyền đến từ đầu bên kia. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khóe mắt cô ấy nhìn thấy có một người đứng bên cạnh bàn của mình, cô ấy ngẩng đầu lên, không ngờ lại là khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn của Lục Kiêu Trần.
Đầu óc Vân Nghê ong ong, lập tức mất đi khả năng suy nghĩ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Kiêu Trần nhìn cô, khóe môi cong lên: “Không phải muốn đến gặp anh sao, em chạy cái gì?”
Bề ngoài mọi người đều bình thản không nói gì như gió êm sóng lặng, nhưng buổi tối thứ sáu hôm đó, mọi người trong lớp đều bùng nổ khi biết được chuyện này.
Lục Kiêu Trần lạnh lùng mở miệng: “Không phải cậu sử dụng máy tính rất giỏi sao? Giúp tôi điều tra chuyện này một chút.”
-
Lục Kiêu Trần đánh nhau với người khác, bị đưa đến bệnh viện?!!
Giang Nguyệt lấy điện thoại ra, bấm vài cái rồi đưa cho cô xem: “Sáng nay mấy người ở bàn trước bí mật đưa cho tớ lịch sử trò chuyện trên diễn đàn của mấy nữ sinh trong lớp, thảo luận chuyện của cậu và Lục Kiêu Trần.”
“Hai người là người yêu sao?!”
Cô xuống xe, chạy như bay vào trong bệnh viện, chạy đến quầy thông tin hỏi thăm sự việc, đối phương bảo cô đi thẳng đến phòng cấp cứu trên lầu.
“Vân Nghê!”
Vân Nghê nghĩ, chi bằng tối thứ sáu hẹn anh đi thư viện thành phố một chuyến?
Lục Kiêu Trần sửng sốt: “Cậu định nói cho cậu ta?”
Lục Kiêu Trần xoay người đi ra ngoài, nữ sinh run rẩy đứng lên, mờ mịt đi theo sau.
“C·h·ế·t tiệt, thật không phải anh em! Cậu nhanh nhanh kể cho tôi nghe một chút chi tiết đi…”
Đêm tối.
Anh ngẩn người ra: “Tại sao?”
Vân Nghê thấy anh hoàn toàn không biết gì, cô cũng không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể bịa chuyện: [Lớp em sẽ ở lại làm bài kiểm tra, có thể sẽ tan học rất muộn, anh không cần phải đợi em đâu.]
Là anh ra mặt giải quyết sao?
“Xóa bài đi, muốn tôi nói lần thứ hai sao?”
Anh nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô, mỉm cười: “Em làm sao vậy?”
Chu Phi Trì hỏi tiếp: “Hai người bắt đầu từ khi nào?”
Cô tạm biệt Chu Phi Trì rồi vội vàng rời khỏi phòng cấp cứu, vừa mới đi không được bao lâu thì Lục Kiêu Trần trở về từ toilet.
Lục Kiêu Trần đút một tay trong túi, giơ tay kéo cà vạt: “Nếu không thì sao?”
Mặc dù bài viết chỉ có vài chục phản hồi, cũng không gây náo loạn gì, nhưng dù sao đây cũng là một nền tảng công cộng, không giống như việc lan truyền trong lớp học.
Tốt nhất là như vậy…
Ánh mắt lạnh lùng của Lục Kiêu Trần dừng lại trên người cô ấy, sự kiên nhẫn của anh dần dần mất đi.
Một ngày cuối tuần nhanh chóng trôi qua.
Nữ sinh đi rồi, Vân Nghê nằm xuống bàn, khuôn mặt đỏ ửng: “Tại sao mọi người đều hóng chuyện như vậy hu hu hu…”
…
Vân Nghê nhìn thấy các học sinh đi ngang qua nhìn bọn họ chằm chằm, cô nhất thời đỏ mặt, muốn nói rồi lại thôi.
Nếu Vân Phong biết chuyện này, anh ấy nhất định sẽ bùng nổ!
Vừa rồi Chu Phi Trì kiểm tra ID này thì phát hiện bài đăng này được đăng trong phòng máy tính của trường, cuối cùng anh ấy cũng biết được cụ thể là máy tính nào, qua camera giám sát có người nhận ra là nữ sinh lớp 12 bên cạnh, sau đó lại tìm hiểu một lúc, đến cuối cùng mới có cảnh gặp mặt trực tiếp như thế này.
Lục Kiêu Trần mở mắt nhìn cô ấy, mở miệng nói: “Xóa bài viết cô đã đăng trên diễn đàn.”
Vì thế trong hai tuần tiếp theo, Lục Kiêu Trần thậm chí còn không nói cô để anh đưa đón cô đi học.
Nữ sinh đột nhiên ngây người.
Đôi mắt cô đỏ hoe, giọng nói không ngừng run rẩy.
Mấy người họ lắc đầu: “Chúng tôi cũng không thấy rõ, nhưng anh ấy đã lên xe cứu thương, chắc là đi đến bệnh viện gần đây nhất…”
Lục Kiêu Trần nghe vậy, lập tức nhíu mày.
Cô chưa kịp quay đầu lại thì cổ tay cô đã bị nắm lấy, Lục Kiêu Trần nhẹ nhàng kéo lấy tay cô, phía sau lưng cô đập vào ngực của anh.
Rốt cuộc là đồ ngu nào đăng chuyện này lên diễn đàn trường học vậy.
Vân Nghê cho rằng chuyện ở sân bóng rổ sẽ nhanh chóng trôi qua, lại không nghĩ rằng chuyện này sẽ được lan truyền rộng rãi.
Lục Kiêu Trần:???
Lục Kiêu Trần nheo mắt lại: “Sau này tôi sẽ tự mình nói cho cậu ta biết.”
Vân Nghê không nghĩ đến Lục Kiêu Trần lại vô tư chăm sóc cô trước mặt nhiều người như vậy, cô cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía đang đổ dồn về phía mình, nhịp tim đột nhiên trở nên hỗn loạn, cô cảm thấy khuôn mặt của mình nóng đến mức muốn nổ tung.
Lúc này đang là giờ cao điểm của buổi tối, phải hai mươi phút sau cô mới đến bệnh viện.
Người ở đầu bên kia nhanh chóng trả lời: [Được, cùng đi đi.]
“Đám người khối 12 này đánh nhau thật hung hăng, sẽ không gây ra thiệt hại tính mạng chứ…”
“Không có không có!”
Cô ta gục đầu xuống, vẫn không khỏi cảm thấy buồn bã.
Vân Nghê: QAQ???
Lục Kiêu Trần chưa kịp trả lời thì cô gái nhỏ đã nhanh chóng chạy đi.
Đổ đầy nước ấm rồi quay lại lớp, Vân Nghê ngồi vào vị trí của mình, tổ trưởng tổ ngữ văn đến thu bài tập.
Cô chớp đôi mắt hạnh, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Kiêu Trần, gần đây anh không cần đến đón em tan học, ở trường học nếu như anh nhìn thấy em thì cứ làm như là không quen biết em… Được không?”
Vì vậy trong mấy ngày tiếp theo, Vân Nghê vô cùng mong chờ cuộc gặp mặt tối nay.
Một buổi sáng, Vân Nghê đến trường không bao lâu thì trời bắt đầu đổ mưa, trước giờ đọc sách buổi sáng, Giang Nguyệt đi vào lớp đưa cho cô một chiếc túi, mỉm cười nói: “Này, đàn anh Lục đưa cho cậu.”
“Nhưng chúng ta vẫn có thể liên lạc trên điện thoại, nếu anh có việc cũng có thể tìm em, em sẽ liên lạc lại với anh ngay lập tức.”
Buổi chiều, trước giờ học cuối cùng, đột nhiên có người nhắn tin cho Giang Nguyệt, Giang Nguyệt vội vàng mở điện thoại, nghịch một hồi thì nhìn thấy một tin nhắn, cô ấy không khỏi mở miệng chửi mắng.
Cô không nghĩ đến chuyện này lại được thảo luận sôi nổi như vậy sau lưng cô, cô chỉ nhìn thấy một phần ảnh chụp màn hình lịch sử trò chuyện, có lẽ sẽ có một số lời nói khó chịu, chỉ là chúng không hề lọt vào mắt cô.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
“Người cuối cùng vừa lên xe cứu thương có lẽ là học sinh khối 12 Lục Kiêu Trần của trường chúng ta…”
Anh thì không quan tâm, nhưng cô gái nhỏ da mặt mỏng, một số tin đồn vớ vẩn như vậy quả thật sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cô.
Vài giây sau, cô nhanh chóng chạy đến trạm xe buýt.
Bên trong có một tờ giấy: [Đừng để mắc mưa rồi bị cảm.]
Cô ấy đưa điện thoại cho Vân Nghê: “Xong rồi, ai đăng chuyện này lên diễn đàn của trường vậy?!”
Giang Nguyệt cười nhìn cô: “Thật ra cũng không có gì to tát, mọi người cũng chỉ bàn tán có mấy câu rồi xong chuyện thôi, làm sao có thể lan truyền ra toàn trường được? Qua mấy ngày nữa sẽ xuất hiện những câu chuyện phiếm mới, còn ai có thể nhớ rõ chuyện này?”
Buổi tối tan học, đám người Giang Nguyệt rời đi trước, Vân Nghê ở trong lớp làm bài tập một lát rồi mới thu dọn cặp sách.
“Sớm biết có ngày này thì tớ sẽ không đi xem trận bóng ngày hôm đó…”
Nữ sinh sợ hãi vội vàng khôi phục sự bình tĩnh, liên tục gật đầu: “Không, xin lỗi, tôi lập tức xóa ngay.”
Lục Kiêu Trần lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, đối phương nhanh chóng làm động tác khóa miệng lại: “Tôi khóa mồm rồi.”
Trước giờ tự học, Vân Nghê đột nhiên nhận được tin nhắn của Lục Kiêu Trần: [Tối nay anh đưa em về nhà.]
Cô chậm rãi đi xuống lầu, nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang ngồi trên băng ghế ở trong vườn hoa trước khu dạy học, dáng vẻ thảnh thơi lười biếng, trong tay vẫn còn cầm những bài thơ cổ mà cô đã bảo anh học thuộc lòng.
Phía dưới lập tức có người ở suy đoán nữ sinh này là ai, chỉ là không có ai nhắc đến tên Vân Nghê.
Vân Nghê nhìn thấy có người nặc danh đã đăng việc xảy ra trên sân bóng rổ vào tối thứ sáu lên diễn đàn, đối phương còn đính kèm ảnh ảnh góc nghiêng gương mặt của Vân Nghê, còn có ảnh chụp Lục Kiêu Trần, người đăng hào hứng kể lại câu chuyện xoa đầu, trong câu nói tràn đầy sự phấn khích “Tôi tới rồi đây”.
“Cậu đừng lo lắng, thật ra cũng không có ai nhắc đến cậu, chuyện này qua mấy ngày nữa sẽ lắng xuống thôi.”
“Trước mắt cái gì cũng không có.” Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn anh ấy: “Biết, nói, chuyện, không?”
Các bức ảnh chụp màn hình cũng không có gì phản cảm, họ chỉ đang suy đoán về mối quan hệ giữa hai người.
Trên đường đến bệnh viện thành phố, Vân Nghê lo lắng như lửa đốt trong lòng, cảm giác như trái tim cô đã nhảy lên cổ họng.
Đối phương che miệng cười nói: “Không sao, tớ hiểu hết, không hỏi nữa không hỏi nữa.”
Vân Nghê lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho anh, nói cảm ơn túi đồ mà anh đã đưa cho cô, sau đó hỏi đến chuyện ngày thứ sáu.
Cô đi về phía đám người, sau đó cô nhìn thấy trên mặt đất có một vũng máu, bên cạnh còn truyền đến một giọng nói thổn thức…
Vân Nghê nhìn thấy anh đi đến trước mặt cô, ngạc nhiên: “Anh Kiêu Trần, không phải em nói anh về trước rồi sao…”
“Nữ sinh này là ai?!”
Có thể được Lục Kiêu Trần thiên vị như vậy, đúng thật là rất hạnh phúc…
Anh lại hỏi: [Thứ sáu đó sau giờ tan học em có thể chờ anh ở cổng trường được không?]
Giang Nguyệt an ủi cô: “Không sao, nếu người khác không nói cho tớ biết thì tớ còn không biết trường chúng ta còn có diễn đàn, tớ giúp cậu bình luận lại các bài viết cũ, ép bài đăng này xuống.”
Một lúc lâu sau, bạn bè mới nhìn về phía Tô Thiến Nhiên, yếu ớt nói: “Cô gái này rốt cuộc là ai, tại sao Lục Kiêu Trần lại đối xử với cô ta đặc biệt như vậy…”
Cô không biết tại sao, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng cũng không nhìn thấy Lục Kiêu Trần.
Vân Nghê ngẩn người ra: “Sao vậy…”
Lục Kiêu Trần thật sự không ngờ hành động ngày hôm đó của anh lại gây ra sự náo loạn như vậy.
Điện thoại di động của cô hết pin, bây giờ cô cũng không thể gọi điện thoại cho anh được.
Trong lòng Vân Nghê thắt lại, bỗng nhiên cô rất sợ chuyện này sẽ càng ngày càng lan rộng, cuối cùng truyền đến tai của giáo viên hoặc là anh trai của cô…
Cô muốn chôn mình xuống đất.
Người đăng: [Nữ sinh này rất xinh đẹp, vóc dáng nhỏ nhắn, không biết học lớp nào, đại lão lại đi đến sờ đầu cô ấy như vậy, a a a a hành động kia thật sự quá ngọt ngào rồi!]
Vân Nghê nhìn thấy xung quanh có rất nhiều nam sinh mỉm cười nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, cô nghĩ đến chuyện vừa rồi thì lại bối rối đến mức sắp khóc, sự xấu hổ lập tức xuất hiện trên gương mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau giờ học tối thứ sáu, Vân Nghê phải dọn vệ sinh nên rời lớp học hơi muộn một chút.
Cũng không nên phô trương quá mức khi còn đang ở trường.
Lục Kiêu Trần nhìn cô vài lần nữa, sau khi xác nhận cô không có vấn đề gì thì mới bình tĩnh xoay người đi xuống khỏi khán đài, quay trở lại sân thi đấu một lần nữa.
Lục Kiêu Trần bị đánh nghiêm trọng như vậy sao…
Chu Phi Trì ôm lấy bả vai anh: “Lục Kiêu Trần, tôi thật sự không ngờ một tảng băng lạnh lùng như cậu sẽ rung động với Vân Nghê, nếu không có chuyện hôm nay thì cậu còn muốn đợi đến khi nào mới nói cho tôi biết?!”
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách, cô ấy cúi đầu viết, bỗng nhiên có một bóng đen xuất hiện trên tờ giấy trước mặt.
-
Như vậy vừa có thể nhìn thấy anh lại còn có thể cùng nhau học tập?
“Một số bạn học cùng lớp có mặt trên sân bóng rổ ngày hôm đó, dường như tất cả đều nhìn thấy cảnh đó, sau đó lan truyền câu chuyện này, một truyền mười, mười truyền trăm.” Giang Nguyệt nói.
Vân Nghê nhìn thấy trong túi có một chiếc ô che mưa, còn có sandwich và sữa bò.
Vân Nghê nhất thời sửng sốt, vội vàng xem lại lịch sử trò chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy có rất nhiều học sinh đứng ở bên cạnh cổng trường, một chiếc xe cứu thương cũng vừa rời khỏi đây.
Trong lòng Vân Nghê có rất nhiều cảm xúc đan xen, không ngờ mình lại trở thành mục tiêu bàn tán, khiến cô khóc không ra nước mắt.
Tuy Lục Kiêu Trần đi rồi nhưng người trên khán đài vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Tô Thiến Nhiên gục đầu xuống, bỗng nhiên cảm thấy hành động đưa bóng cho anh vừa rồi của mình thật ngu ngốc.
[Trong khoảng thời gian này ở trường học anh sẽ không tìm em, em cứ chăm chỉ học tập, nếu còn nghe thấy có người lan truyền chuyện này thì nói cho anh biết.]
Cô nhìn thấy Chu Phi Trì thì lập tức chạy đến trước mặt anh ấy, đối phương nhìn thấy cô, sửng sốt một chút: “Vân Nghê, sao em lại đến đây?”
Cũng may buổi sáng cô đã nói với Lục Kiêu Trần, anh nói cô cứ từ từ đến, anh sẽ ở cửa đợi cô.
Một hành động trong nháy mắt đã dấy lên ngàn sóng gió, tất cả những người nhìn thấy cảnh này đều khiếp sợ, trong đầu chỉ hiện lên hai câu hỏi…
Nữ sinh sợ tới mức đồng tử run lên, giây tiếp theo cô ấy nghe thấy giọng nói lạnh lùng và mệt mỏi của nam sinh vang lên: “Đi ra ngoài.”
Sau đó, Lục Kiêu Trần liếc nhìn cô ấy một cái, nhìn thấy cô ấy bị dọa sợ đến mức tay cầm điện thoại cũng run rẩy liên tục.
Khả năng buôn chuyện của con gái quả thật rất đáng sợ, ở đâu có tin đồn thì ở đó có suy đoán ác ý.
Lục Kiêu Trần ngẩng đầu nhìn thấy cô, sau đó đứng dậy đi về phía cô.
Lông mày Vân Nghê giật giật, trong lòng cảm thấy không ổn: “Sao vậy?”
Vân Nghê nghe được giọng nói của Lục Kiêu Trần, tim đập thình thịch, ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt đen láy của anh.
Đây là nơi nào vậy?
Sau khi ra khỏi tòa nhà dạy học, cô chạy thẳng đến cổng trường, nhưng vừa đi đến cổng trường cô đã nghe thấy tiếng xe cứu thương.
Lục Kiêu Trần sửng sốt: “Cái gì?”
“Vậy hai người…”
Giang Nguyệt vốn dĩ muốn vào diễn đàn xem bài viết có lầu nào bình luận nữa không, không ngờ bài viết lại bị xóa.
“Nguyệt Nguyệt, cảm ơn cậu…”
-
Lục Kiêu Trần đút một tay vào túi quần, liếc nhìn cô một cái: “Không sao, trong lúc chờ em vừa hay anh cũng có thể học thuộc lòng mấy bài thơ cổ này.”
Giang Nguyệt nói không nên lời: “Đã là thời đại nào rồi, mọi người đều dùng Weibo và Wechat, ai còn xem diễn đàn tồi tàn của trường chúng ta nữa chứ, trên đó không có quá nhiều người, cũng không có náo nhiệt, nhưng cũng có người rảnh rỗi, lại còn đăng những chuyện này lên trên diễn đàn.”
Cô suy nghĩ rất lâu, cuối cùng lấy hết can đảm nói sự thật: “Bởi vì… Chuyện ở sân bóng rổ hôm thứ sáu đó bị bạn học của em nhìn thấy, rất nhiều người đều đồn đoán về quan hệ của chúng ta, hơn nữa chuyện này còn bị đăng lên diễn đàn trên trường học.”
Không phải điều đó có nghĩa là từ thứ hai đến thứ sáu anh đều không thể nhìn thấy cô sao?
Vân Nghê cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ và khiếp sợ của những học sinh xung quanh, sắc mặt ửng hồng, cô lắc đầu: “Em không sao…”
Cuối cùng, cô xấu hổ không dám ở lại lâu nữa, kéo Biện Mạn Mạn và Giang Nguyệt rời đi, hai người biết da mặt cô mỏng nên nhanh chóng rời đi với cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi Vân Nghê biết được, bỗng nhiên cô nhớ đến lúc Lục Kiêu Trần nói câu “Anh sẽ giải quyết” kia.
“Em ấy cho rằng cậu bị thương cho nên chạy đến bệnh viện tìm chúng tôi, không chờ cậu đi ra thì đã rời đi rồi.”
Lục Kiêu Trần tức giận, nặng nề thở một hơi thật mạnh, cuối cùng đi về phía trước, gọi một cuộc điện thoại.
Vân Nghê mỉm cười nhợt nhạt: [Được ạ.]
“Lục Kiêu Trần vậy mà sờ đầu của cô ấy?! Bọn họ có quan hệ gì?!”
“Chắc chắn là như vậy rồi, con gái người ta không mặt dày như cậu, bị người khác bàn tán như vậy chắc chắn sẽ rất xấu hổ.”
Buổi sáng thứ hai khi cô đến lớp, Giang Nguyệt cũng có mặt, cô ấy dẫn cô đến phòng lấy nước ấm.
Cô ấy lấy điện thoại di động ra, trực tiếp xóa bài viết ngay trước mặt anh.
Vân Nghê cảm thấy xấu hổ đến mức không thể ở lại lâu hơn: “Không sao, vậy em rời đi trước…”
Cô chạy lên lầu rồi đi vào hành lang, có rất nhiều nam sinh đang đứng bên trong, một số nam sinh còn đang băng bó.
Cái tên “Lục Kiêu Trần” lọt vào tai Vân Nghê, đầu óc cô đột nhiên trống rỗng.
Vân Nghê vốn cho rằng đó chỉ là chuyện bạn học cùng lớp nói vài câu với nhau, nhưng cô không ngờ chuyện này vẫn còn đang ầm ỉ…
Hai người đã lâu không nói chuyện ở ngoài đời, bây giờ cả hai đã có một cuộc hẹn với nhau, trong lòng mỗi người đều rất mong chờ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Vân Nghê rũ mắt, trong lòng vẫn luôn lo lắng bất an.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.