Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 126: Sửa kiếm

Chương 126: Sửa kiếm


Trong một ngày ba cao thủ trẻ tuổi của tam đại môn phái đều xuất hiện, cùng nhau hợp lực đuổi g·iết Lưu Duyên và Cẩm Khẩu.

Giữa Bắc Hoang Châu và nơi Yêu Thần tông cứ điểm có mảnh đất rộng mấy trăm dặm, nơi này chắc chắn sẽ trở thành điểm chém g·iết kịch liệt, kích thích đấy! Các cao thủ trẻ tuổi cùng lão làng yêu tộc đang bị trọng thương sẽ xảy ra một hồi quyết chiến kịch liệt.

Sự tình này các đệ tử thực lực yếu chỉ có thể ở trong tông môn bàn bạc, và hóng hớt từ kẻ khác mà thôi.

Trong nửa tháng nay Hoàng Phủ Thiên căn bản rất nhàn rỗi.

Thành quả của chuyến lịch luyện thì Vân Uyên thay hắn xử lý và báo cáo, thành quả của cả nhóm được hơn một nghìn điểm tích lũy. Thì Hoàng Phủ Thiên được chia một phần hai, tất cả mọi người đều nhất trí về việc này. Hắn cũng vui vẻ nhận lấy, ai bảo hắn lỗ không ít dược liệu trong cuộc chơi này.

Thời gian còn lại chủ yếu luyện Tức Long Lưu Ly kiếm ngày càng thuần thục. Đồng thời bắt đầu lĩnh ngộ thức thứ hai của Khai Thiên kiếm pháp. Nhưng tới tận bây giờ thức thứ hai tới hình còn chưa nắm được.

Thôi diễn lại hình ảnh của lão sư phụ tiện nghi trong đầu cũng không thể học theo được, so với thức thứ nhất cũng không chỉ gọi là khó gấp đôi.

Còn Động Thiên quyết thì hắn đã đả thông ba tầng đầu, theo lời lý giải của Mộc lão thì pháp quyết này là một dạng thổ nạp nguyên khí của võ giả, người bình thường có thiên phú tu luyện sẽ khai sinh ra Linh Hồn giới. Nhưng vì Linh Hồn giới của Hoàng Phủ Thiên được lão mở ra từ trước nên pháp quyết này cũng không còn hữu ích gì trừ việc Linh Hồn lực sung mãn hơn người bình thường, còn với

Với ba tầng đầu của pháp quyết này thì không thể ngưng tụ ra ấn pháp trở thành Nhất ấn minh văn sư được.

Hoàng Phủ Thiên cũng không để ý lắm, dù sao hắn chỉ có ý định thành Luyện Dược sư nhàn nhã luyện đan không cần tốn tiền mua đan của người khác. Còn Minh văn sư vẫn là bỏ đi, võ đạo chưa thành thì Minh văn sư cái gì.

Trái lại thì uy danh của Hoàng Phủ Thiên trong Đông Viện lại tăng cao bất thường. Làm mỗi lần hắn ra khỏi tiểu viện của mình là thấy một đám tiểu đệ chạy sau lưng của hắn.

Đến một ngày Hoàng Phủ Thiên lại nhìn thấy một mỹ thiếu niên đang đứng trước cửa phòng của hắn.

- Hôm nay sao rồng lại tới nhà tôm thế này Lâm Lộ huynh đệ.

Lâm Lộ ngũ quan thanh tú, thân mặc thanh y mang lại cảm giác mỹ nữ xinh đẹp.

Hoàng Phủ Thiên mỗi lần nhìn Lâm Lộ đều phải tự nhủ rằng đó là đồng chí, là đồng chí cầm kiếm giống hắn.

Mối quan hệ hiện nay của hai người có thể nói là khá vi diệu, không đến nối bạn thân thiết như Trần Thập Nhất, Lý Kiếm. Cũng không giống hai người xa lạ. Nên rất khó để Hoàng Phủ Thiên ứng xử phù hợp.

Lâm Lộ cảm nhận đa động trên người Hoàng Phủ Thiên nói:

- Ngươi tới đã đột phá Huyền Nguyên cảnh rồi sao, trong đồng lứa nhập ngoại môn tốc độ của ngươi là nhanh nhất rồi đó.

- Không phải mỗi ta đột phá.

Hoàng Phủ Thiên thâm ý nhìn Lâm Lộ, khí tức người ở trước mặt này không kém hắn xem ra cũng đã đột phá vào Huyền Nguyên cảnh rồi.

- Ngươi thật sự trốn thoát khỏi tay của hai Thiên Nguyên cảnh vô sự.

Lâm Lộ không giải thích mà hỏi một câu làm người khác toát mồ hôi hột.

Hoàng Phủ Thiên kinh ngạc, không biết tại sao đối phương lại biết được điều này.

- Không cần kinh ngạc như vậy, ta còn biết một số sự tình như ngươi đem ca ca của Tiêu Vô Địch vì một thiếu nữ phải không. Thật không nhìn ra ngươi là người như vậy.

Lâm Lộ còn tung ra quả bom kinh khủng hơn khiến Hoàng Phủ Thiên rùng mình.

- Ai nói, ai tung tin đồn ác độc như vậy để ta biết ta liều mạng với hắn. Lâm Lộ đại ca, sự tình này không thể nói bừa được đâu, c·hết người như chơi đó.

Hoàng Phủ Thiên khuôn mặt đau khổ, trong lòng hỏi thăm tổ tông tên khốn nào tung tin đồn ác ôn như vậy, muốn hại c·hết hắn hay gì. Hiện tại là tin đồn nhưng càng đồn càng xa, đến khi đó thì đúng là bùn ở đũng quần không phải phân thì cũng sẽ là phân.

Thả nào khi hắn đi ra ngoài nhiều đệ tử nhìn hắn với các loại ánh mắt khó hiểu, chắc bọn họ đều nghe được lời lan truyền này.

Trước bộ dáng hoang mang của Hoàng Phủ Thiên, Lâm Lộ kín đáo nở một nụ cười, sau đó hắn nói:

- Yên tâm, sự tình này chỉ lưu chuyền trong một số ít đệ tử của Đông Viện thôi, ta có thể khống lế lại luồn tin tức này giúp ngươi…..

- Đội ơn Lâm Lộ sư huynh rất nhiều, ta thật sự vô cùng cảm kích.

- Ta còn chưa nói xong, muốn ta giúp cũng được nhưng hãy kể lại toàn bộ câu chuyện về việc người lừa gạt được Thiên Nguyên cảnh cường giả như thế nào.

Thì ra mục đích của Lâm Lộ là như vậy, đúng là trên đời không ai giúp không ai cái gì, thế mà hắn trong thoáng chốc cứ tưởng Lâm Lộ này tốt bụng thế. Hắn cũng không có lựa chọn ngoài tóm tắt những gì bản thân đã làm để đánh lừa được Thiên Nguyên cảnh.

Lâm Lộ nghe vô cùng nhập tâm, thậm chí trong lòng còn âm thầm phân tích tính khả thi của sự việc. Đến khi nghe xong sự việc hắn mời hài lòng, đồng thời nói:

- Được rồi, về sự tình này thì ngươi yên tâm đi. Trước khi đến đây ta đã giúp ngươi xử lý mọi việc xử lý ổn thỏa rồi.

Hoàng Phủ Thiên liền nhận ra mình bị Lâm Lộ lừa gạt, thôi đối phương giúp hắn khống chế tin tức rồi, coi như trả công vậy.

- À ta con nghe tin ngươi dạy dỗ đám Thiên Nhất môn đứng đường c·ướp b·óc nhỉ. Những tên đó không chỉ có vài kẻ yếu đuối vậy đâu, trong đó những đệ tử thực lực mạnh của ngoại môn Thiên Nhất môn đều có phần. Chân dung của ngươi có lẽ đã được phác họa lại, làm nhiệm vụ tông môn thì cẩn thận một chút nhé tránh gặp đám đệ tử đó.

Lâm Lộ đồng tình nhìn hắn rồi xoay người bỏ đi.

- Phiền phức thật đấy. Thôi đi tới Trảm Phá thành đã.

Trảm Phá thành.

Hoàng Phủ Thiên tiến tới Vạn Binh các theo lời Trảm Phá thành chủ, cô thiếu nữ lần trước lại ra nghênh đón hắn.

- Tiêu chưởng quỹ có ở trong các không?

- Tiêu chưởng quỹ vẫn đang có mặt.

Thiếu nữ lễ phép đáp.

- Vậy nhờ cô gọi Tiêu chưởng quỹ ra có món đồ muốn nhờ ngài ấy kiểm tra.

Thiếu nữ gật đầu vào mời Tiêu chưởng quỹ. Sau đó Tiêu chưởng quỹ cũng xuất hiện với nụ cười quen thuộc hỏi:

- Hoàng công tử lần này tới không biết muốn mua vật gì?

- Lần này tại hạ tới đây muốn nhờ Vạn Binh các sửa hộp thanh trưởng kiếm này.

Hoàng Phủ Thiên lấy Thiểm Lôi kiếm ra đưa cho Tiêu chưởng quỹ xem.

Tiêu chưởng quỹ cầm kiếm lên xem, ánh mắt lập tức khác thường lại nhìn Hoàng Phủ Thiên.

- Người lưu lại thứ này trên kiếm nói với tại hạ là tìm tới Vạn Binh các sẽ có khả năng phục hồi lại nên mới phiền Tiêu chưởng quỹ.

Hoàng Phủ Thiên chỉ nói.

Tiêu chưởng quỹ hiểu ngay, lại nở nụ cười nói:

- Thanh kiếm này phẩm chất tốt, ở Vạn Kim các muốn tu sửa lại nó hoàn hảo e rằng hơi khó. Nhưng là người đó nhờ vả thì ta sẽ dẫn Hoàng công tử tới địa phương này. Tay nghề tốt hơn hầu hết Luyện Khí sư ở Vạn Binh các nhiều.

- Vậy thì trước khi đi tại hạ mua một cái dược đỉnh, không biết Vạn Binh các có bán không.

Hoàng Phủ Thiên còn muốn mua thêm một cái dược đỉnh luyện đan.

- Hoàng công tử yên tâm nơi đó sẽ có, dù không có thì ta cũng có thể nói giúp công tử để đặt làm một cái được.

- Vậy thì phiền Tiêu chưởng quỹ rồi.

Tiêu chưởng quỹ dẫn Hoàng Phủ Thiên tới một cửa tiệm, cửa tiệm này có chút hơi khó tưởng tượng. Nhìn mặt cửa tiệm có phần cũ nát như có thể sập ngay lúc nào.

Sắc mặt Hoàng Phủ Thiên trong lòng thầm nghĩ:

- Không phải Tiêu chưởng quỹ chơi hắn đấy chứ, cái cửa tiệm này chính là nơi có tay nghề Luyện Khí đỉnh cao đấy hả. Trảm Phá thành chủ không phải lừa gạt hắn đấy chứ.

Tiêu chưởng tựa hồ đọc được suy nghĩ của hắn, giải thích nói:

- Hoàng công tử ở đây chỉ là mặt tiền bên ngoài nên có chút khó coi chính là những người ở đây cố tình làm vậy, nơi tinh túy là ở bên trong nơi này ẩn bên dưới lớp đổ nát bên ngoài.

Hoàng Phủ Thiên cũng không nói gì thêm, bước vào bên trong xem thử nó tinh túy tới mức nào.

- Người tới xin dừng bước, hôm nay cửa tiệm không muốn mở cửa, nếu muốn luyện khí, mua binh xin hẹn lại nửa tháng sau mới đến.

Bên trong căn tiệm sập xệ chỉ có một người đàn ông nằm trên ghê thái sư, tay cầm bình rượu, bộ dáng sống như say xỉn, đung đưa ghế nói.

Hoàng Phủ Thiên ánh mắt ngờ vực lần hai liếc Tiêu chưởng quỹ.

Tiêu chưởng quỹ sắc mặt hơi ngại ngùng, bước lên lấy lệnh bài ra nói:

- Ta là chưởng quỹ của Vạn Binh các, hôm nay có đến nhờ Xích đại sư, xin chuyển lời giúp ta.

Người say xỉn kia nhìn thoáng qua cái lệnh bài cũng vì thế mà thay đổi sắc mặt, chỉ chỉ vào bên trong, biếng lười trả lời:

- Thì ra là Tiêu chưởng quỹ, đường đi vẫn như cũ, ông cứ vào bên trong là được.

Tiêu chưởng quỹ đối với việc này đã quen cũng không nói gì, hướng về phía Hoàng Phủ Thiên gật đầu, cả hai cùng nhau đi vào bên trong.

Hoàng Phủ Thiên trước khi đi vào liếc người say xỉn bộ dáng lôi thôi kia mấy lần, trong mắt có chứa nghi hoặc.

Tiến vào tiểu viện bên dưới bắt gặp vào người đàn ông nửa trên trần trụi ở bên cạnh lò lửa không ngừng dùng búa gõ xuống mảnh sắt vừa nung nóng.

Mấy người này thân thể cao lớn cường tráng, hơn nữa nguyên khí phát ra đều không thua kém gì Huyền Nguyên cảnh hậu kì. Đúng là khiến người ta kinh ngạc.

- Luyện khí sư không phỉa chỉ khi mở ra Linh Hồn giới tu thành linh hồn lực, khắc được ra minh văn tự mới mới làm được luyện khí sư hay sao? Huyền Nguyên cảnh sao lại có thể vào đây làm việc.

Hoàng Phủ Thiên khó hiểu, tuy những người ở đây thực lực không kém nhưng đạt được yêu cầu về Luyện khí sư vẫn còn kém một chút.

- Hoàng công tử nói không sai, nhưng thật ra những người ở đây có chút đặc biệt…

Tiêu chưởng quỹ cười giải thích.

- Những người này lại có dao động của Linh Hồn lực! Dù chưa vào Địa Nguyên cảnh sao!

Chưa nói dứt câu thì Hoàng Phủ Thiên như nhìn ra được điều đặc biệt, thốt lên. Hắn cứ nghĩ bản thân mình là trường hợp đặc thù có Linh từ rất sớm mới có khả năng đấy, không ngờ tới cũng có người giống hắn ư!

- Hoàng công tử quả nhiên ánh mắt vô cùng tốt.

Tiêu chưởng quỹ kinh ngạc, không nghĩ tới một thiếu niên trẻ tuổi mới tiến vào Huyền Nguyên cảnh lại có thể nhận ra cái huyền diệu như Linh Hồn lực. Lão nói:

- Đúng là bọn họ chưa vào Địa Nguyên cảnh không thể mở ra Linh Hồn giới để lưu trữ Linh Hồn lực. Ở đây có chút đặc thù là nếu họ được tiếp xúc với môn công pháp về Linh Hồn lực nên có thể trong thời gian ngắn kích phát Linh Hồn lực của bản thân để Luyện Khí. Phương pháp này khá khắt khe, yêu cầu cường độ Linh Hồn lực phải mạnh mẽ và có tính bền dẻo mới làm được. Nếu may mắn có thể luyện ra một kiện Bảo Khí nhất tinh, thăng lên làm Luyện khí sư chính thức. Mặc dù tỉ lệ này hơi nhỏ một chút xíu, hầu hết chỉ là kiện bảo khí bán thành phẩm thôi.

- Thì ra là như vậy. Vậy luyện đan cũng giống như vậy, tuy chưa vào Địa Nguyên cảnh nhưng Linh Hồn lực đủ mạnh liền có thể tiến hành luyện chế đan dược.

- Đúng vậy, bản chất luyện đan với luyện khí giai đoạn đầu là giống nhau. Luyện khí khó khăn ở chỗ cần nắm giữ mức độ hiểu biết về minh văn tự và sản phẩm luyện chế ra kiện Bảo Khí đó. Luyện đan thì thư thái hơn không phải khắc minh văn mà yêu cầu mức độ tinh tế vào khoảng khắc dung đan và ngưng đan.

Hoàng Phủ Thiên lại học thêm được sự đặc thù của Linh Hồn lực, vậy thì tỉ lệ hắn thành Nhất phẩm Luyên Dược sư cũng không khó lắm.

Vào càng sâu Hoàng Phủ Thiên mới mở mang tầm mắt. Các loại binh khí ở đây nhiều gấp mấy lần cái nơi hắn từng mua ở Vân thành. Phẩm giai thấp nhất ở đây có lẽ là bán thành phẩm, nhiều vô số kể. Đem ra bán cũng không biết bao nhiêu tiền cho đủ.

Bất quá theo lời Tiêu chưởng quỹ thì những món hàng này chỉ là thứ phẩm. Còn những món đồ tốt chân chính ở phía sau.

Nghe xong Hoàng Phủ Thiên càng líu lưỡi.

Tiêu chưởng quỹ đưa Hoàng Phủ Thiên tới một căn phòng toàn là Dược đỉnh. Mỗi cái đều vô cùng đẹp mắt, to nhỏ lớn bé đều có hết.

- Đây là phòng bán dược đỉnh, Hoàng công tử cứ chọn lựa thử xem.

Hoàng Phủ Thiên cũng đi xem một vòng, như khi nghìn tới giá tiền của từng cái dược đỉnh thì hắn suýt ngất. Cái rẻ nhất ở đây cũng cần tới hơn ba vạn nguyên kim, hắn không nghĩ dược đỉnh lại đắt tới mức độ này.

Hắn không dám nói thẳng là hắn không có đủ tiền mà mua, ho hai cái che dấu sự ngại ngùng nói:

- Tiêu chưởng quỹ trước cứ đem sửa hộ tại hạ thanh kiếm đã, dược đỉnh chúng ta tính sau.

Tiêu chưởng quỹ cũng không nói gì đưa Hoàng Phủ Thiên đi tới người có thể sửa được Thiểm Lôi kiếm.

Ở bên ngoài phòng bán Dược Đỉnh thì có một cái cầu thang lên tầng. Hai người vừa mới đi ra ngoài thì lầu trên truyền tới một âm thanh hung hãn hét tới:

- Xích Lợi, ngươi đem Thanh Mộc Nhĩ giấu đi đâu rồi. Mau mang nó cút lên đây cho lão tử.

Chỉ nghe thôi đã biết được người hét lên phát hỏa lớn tức mức nào.

Cả hai ngó đầu ra khỏi phòng thì nhìn thấy một bóng người lảo đảo như say xỉn, tay phải cầm bầu rượu, tay trái cầm một loại dị thảo ngát mùi hương lảo đảo đi tới, miệng còn lẩm bẩm:

- Haiz, chỉ uống được mấy ly rượu cũng không được. Nhân sinh thực sự mệt mỏi nga.

Nhìn thấy Hoàng Phủ Thiên và Tiêu chưởng quỹ liền cười hì hì nói:

- Đang xem dược đỉnh hả? Cứ tự nhiên, nhớ trả tiền là được rồi. Ta đi trước đây.

Xích Lợi ngà ngà say nói rồi chạy về phía tầng lầu ở trên.

- Người này có vẻ rất lợi hại thì phải, vì đám người ở đây ai cũng làm việc nghiêm túc, chỉ có hắn làm lười biếng uống rượu như thế.

- Hắn ta là con trai của người đứng đầu ở đây, thiên phú luyện khí rất cao. Đừng nhìn bộ dáng hắn bây giờ như thế, hắn thật ra là Địa Nguyên cảnh cao thủ hàng thật giá thật, còn đột phá được Nhất Ấn của Linh Hồn lực. Tiếc là ám tật làm hắn thực lực thụt lùi, sa sút thành bộ dáng thế này.

Tiêu chưởng quỹ có chút tiếc nuối khi nhìn một thiên tài biến thành bộ dáng đó. Ông nhìn Hoàng Phủ Thiên nói:

- Xem ra Xích Tầm muốn dùng Thanh Sâm Nhĩ ôn hòa thuộc tính áp chế lại ám tật này rồi. Chắc hôm nay ông ta chưa sửa được cho tiểu hữu đâu, chi bằng tiểu hữu cứ gửi lại thanh kiếm ở chỗ ta trước sau đó ta đích thân nhờ ông ta sửa. Khi nào sửa thành công liền gửi về Kiếm Trảm tông cho công tử.

Hoàng Phủ Thiên cũng không thấy có vấn đề gì, Vạn Binh các chưởng quỹ cũng không thể ăn quỵt thanh kiếm của hắn đâu.

Trong Linh Hồn giới, Mộc lão thức tỉnh truyền âm cho Hoàng Phủ Thiên vội vàng:

- Tiểu hữu, tiểu hữu, cái thảo dược đó. Tiểu hữu giúp lão hủ đoạt lấy nó được không.

Chương 126: Sửa kiếm