Chí Tôn Chi Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Đấu giá hội
Đem khối khải giáp mang đi, Vạn chưởng quỹ vung tay lên, ngọn đèn trên đài ảm đạm xuống, Vạn chưởng quỹ có chút dừng lại, rồi từ từ lấy ra một chiếc mâm bạc, trên đó có một quyển trục cổ phác màu xanh.
Vân Uyên hơi ngần người, sau đó mặt hơi đỏ.
Hồng y võ giả quay lại, nhìn vào gian đó với mục quang cực kỳ lăng lệ.
Sau cùng Tăng khí tán bị mua với giá ba nghìn nguyên kim.
- Hắc, đây là các vị mỹ nữ nổi danh nhất của Bắc Hoang châu từ trước tới nay được điêu khắc lại. Mỗi vị đều thiên phú trác tuyệt, mỹ mạo tiên thiên. Lần đầu tên ta vào cũng phải quan sát ít lâu.
- Ha ha, Vạn Kim các quả nhiên chu đáo, đãi ngộ thế này, về sau có đồ tốt không bán cho họ cũng khó.
Hoàng Phủ Thiên trực tiếp tăng thêm một trăm nguyên kim. Người bên dưới ưới do dự một chút, tăng thêm năm mươi nguyên kim. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tham gia phách mại hội đều là tu sĩ hiểu biết nên Điền chưởng quỹ vừa dứt lời lập tức hàng loạt tu sĩ đua tranh nhau, giá tăng vù vù,.
Hoàng Phủ Thiên tâm hơi động, cũng muốn mua nhưng đúng như hắnđoán, cái giá đầu tiên từ góc phía tây dãy quý khách phát ra đã khiến hắn lắc đầu.
Giọng nói khàn khàn trong gian quý khách đó không hề e dè, bình thản tiếp lời:
- Tiếp theo là Tăng Khí tán, dưới Huyền Nguyên trung kì uống và là trực tiếp đột phá nhưng dược tính có tác dụng phụ nhất định với khí hải và nhục của võ giả, trong ba năm tiếp theo tu vi khó lòng tiến bộ, giá khởi điểm một nghìn nguyên kim. Mỗi lần trả giá không ít hơn hai trăm nguyên kim.
Hoa phục thiếu niên nhìn Hoàng Phủ Thiên với vẻ đồng tình, đúng là đáng thương, chắc sau này mĩ nữ này không theo ngươi nữa.
Điền chưởng quỹ lấy ra một vật khiến mọi võ giả, kể cả Hoàng Phủ Thiên khẽ kinh hô.
Tại cửa Lăng Tiêu phường có bốn hoa phục võ giả mang tiêu ký Vạn Kim các, không ngờ giá bốn võ giả ở cửa nghênh tiếp khách nhân vào phách mại hội lại đều là nhân vật tu luyện đến Hoàng Nguyên hậu kì.
Giọng nói của Hoàng Phủ Thiên còn pha chút xấu hổ tự trách.
Bốn hoa phục võ giả xem ngọc phù của Hoàng Phủ Thiên cùng Vân Uyên rồi thì rất lễ mạo mời cả hai vào, mới vào đến cửa lại có hai hoa phục thiếu niên dẫn đường.
Đan dược này khẳng định sẽ được tranh nhau, giá sẽ rất kinh nhân. Vì như đấu với yêu thú hoặc địch nhân, kém hơn một chút mà không đánh lai, có thể bị đối thủ g·iết c·hết, lúc đó mà có một viên đandược trực tiếp đề thăng lực lượng để xoay chuyển càn khôn thì còn gì bằng.
- Tám trăm nguyên kim.
Vân Uyên hiểu ý, cũng lấy ra mười nguyên kim đưa cho hắn. Ý hắn là đây là cuộc giao dịch, không phải ân tình. Cầm trong tay Băng Sương kiếm, mặt Vân Uyên có chút đỏ.
Nhưng Hoàng Phủ Thiên không có tiền, thứ hai không biết luyện nên mấy món đồ này bị rơi vào tay của đám khách quý hoặc võ giả lắm tiền.
Hai hoa phục thiếu niên quả nhiên dẫn bốn người vào một gian khách quý ở phía đông lầu hai. Gian phòng rất rộng, trải thảm lông màu đỏ không hiểu da của loại yêu thú nào chế thành, trừ bốn chiếc ghế gỗ đỏ dựa vào khán đài thì còn mấy kỷ trà, đừng nói hai người mà dù mười người vào đây cũng thoải mái.
- Đây là một thanh Băng Sương kiếm là bán Bảo khí cấp một. Mặc dù là bán thành phẩm nhưng so với đao kiếm phổ thông đặc biệt cao cấp hơn. Nếu người sử dụng đạt tới Hoàng Nguyên trung kì có thể kích phát hàn khí bên trong kiếm phát ra trong hai thước, đường coi thường hai thước này, sự việc bất ngờ có thể chiếm được tiên cơ trong chiến đấu. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Tám trăn năm mươi
Tần Quân mỉm cười giải thích.
Tần Quân thấy Hoàng Phủ Thiên trả giá liền nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đột nhiên thấy trong gian khách quý bên trái có người nhìn đến chỗ bốn người, nhìn lại thì lập tức lầm bầm, đúng là đồ ngốc! Kẻ đó là Hồng Vũ phong lưu anh tuấn, gian của hắn cách gian của họ không xa, nói ta một chú là song phương đều nghe rõ.
- Không sao chúng ta cũng có tiền mà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đột nhiên, trong gian khách quý gần như đối diện với gian của Hoàng Phủ Thiên vang lên giọng nói khàn khàn trả giá.
- Hài, chúng ta cũng là lần đầu tiên được tiến vào phòng riêng như này ngồi, đúng là sảng khoái.
- Ta mới nhớ ra ta có kiếm rồi, thanh kiếm này bán cho cô. Mười nguyên kim, một kim cũng không thiếu.
Hoàng Phủ Thiên cũng khá muốn nhưng chỉ có thể nhìn mà thôi. Gần đây hắn liên tiếp phát tài, hơi có cảm giác của kẻ mới phất, nhưng so với người ở phách mại hội thì hắn hiểu mình vẫn là tên mạt rệp.
- Tám trăm nguyên kim lần một…..Tám trăm nguyên kim lần hai…. Tám trăm nguyên kim lần ba…. Đấu giá thành công.
- Ba nghìn nguyên kim.
- Một nghìn hai trăm nguyên kim.
Vạn chưởng quỹ nói:
Hoàng Phủ Thiên lắc đầu nói, cả tầng hai Lăng Tiêu phường có chừng bốn, năm chục gian quý khách, có lẽ vì là tiểu hình phách mại hội nên chỉ chừng hơn hơn hai chục gian có người, ai cũng lặng lẽ, ngồi lùi lại, không như Hồng Vũ cố khiến mình vênh vang.
- Tiếp tới Nhị Miêu Vĩ non, cái này khỏi giới thiệu các vị cũng biết giá khởi điêm một nghìn nguyên kim. Mỗi lần trả giá không ít hơn một trăm nguyên kim.
Hiển nhiên bình đài này là chỗ bày vật phẩm đấu giá.
Ngọc phù của Hoàng Phủ Thiên cùng Hồng Vũ lại cho phép tới bốn người vào, cao hơn Hồng Vũ một cấp.
Một hoa phục thiếu niên thác bưng hộp ngọc đến bên Điền chưởng quỹ mở ra, vật đầu tiên của phách mại hội, là một khối tinh thảo lớn cỡ nắm tay trong hộp.
Đỉnh cấp phường thị ở Vân La thành cũng có thực lực không nhỏ.
- Một nghìn năm trăm nguyên kim
Thấy không còn ai trả giá thêm, hoa phục thiếu niên chuẩn bị bưng Băng Sương kiếm lên gian quý khách của Hoàng Phủ Thiên thì một giọng uể oải vang lên từ gian bên trái.
Hoàng Phủ Thiên thấy thế liền nói:
- Năm trăm nguyên kim.
- Tiếp đến là khải giáp của Hắc Thiếc Ngạc, dùng nó để luyện khí thành giáp trong tuyệt đối là đỉnh lưu, có thể coi là bán thành phẩm của Hoàng bảo. Dù là bán thành phẩm giá tuyệt đối không thể thấp. Giá khởi điểm sáu trăm nguyên kim, mỗi lần trả giá không ít hơn một trăm nguyên kim.
- Hồng Vũ huynh đệ đúng là hào sảng!
Quan trọng nhất là gian của Hồng Vũ trông có vẻ lớn hơn, xa hoa hơn gian của Hoàng Phủ Thiên, rõ ràng vì muốn lên mặt, y đã tìm người ở phách mại hội để lấy một gian to hơn, lại ở gần chỗ gã.
Hoàng Phủ Thiên nhắt mắt với đám Tần Quân, cả đám liền hiểu ra dụng ý của hắn, nén cười để Hồng Vũ trả giá. May cho hắn không còn ai tranh với hắn, tốn một nghìn bảy trăm nguyên kim mua được Băng Sương Kiếm.
Quả nhiên, Vạn chưởng quỹ giới thiệu đơn giản vừa dứt, một trung niên võ giả gầy gò mặc hồng sắc y phục, mặt mũi nhăn nhúm giơ tay nói to. Tức thì mọi ánh mắt đổ dồn vào người đó.
- Muốn nó hả?
Người lên tiếng tranh giá là Hồng Vũ trông thập phần phong lưu, anh tuấn tiêu sái.
- Cậu có hứng thú với thanh kiếm đó à. Dù sao nó cũng chỉ là bán thành phẩm, uy năng thì có mạnh thật nhưng so với chân chính Hoàng bảo thì kém xa không cần tốn.
- Đa tạ.
Tần Quân với Lý Kiếm đối với Hoàng Phủ Thiên cũng phải dơ ngón cái, cao minh. Dùng tiền của người khác lấy đồ vậy về tay mình.
Bốn người ngồi xuống, nhìn xuống bên dưới có rất nhiều nhân ảnh, có lẽ so với họ thực lực cao hơn nhưng chỉ có thể ngồi bên dưới chứ không ngồi phòng riêng như họ.
- Hắc hắc, tiểu tử này chắc dù phải mặc nội khố cũng quyết mua được kiếm đưa đến chăng?
- Giá khởi điểm là ba trăm nguyên kim, mỗi lần trả giá không ít hơn ba mươi nguyên kim.
- Chín trăm nguyên kim.
Vật đầu tiên đã dẫn dến tranh giành, bầu không khí trong phách mại hội trường sôi lên. Năm sáu vật tiếp theo toàn là nguyên liệu đặc hữu để luyện chế vài loại v·ũ k·hí, ví như Hỏa long tinh hàm chứa chân hỏa nhiệt lượng kinh nhân, Thiên niên thiết tiêu mộc rất dễ kết hợp với nguyên khí, dùng để luyện chế mộc hệ.
Theo lời của Vạn chưởng quỹ trong sảnh vô số tiếng nữ nhân ra giá điên cuồng. Với Tăng Khí tán còn leo thang nhanh hơn cả. Thoáng một cái lên đến đỉnh điểm ba nghìn nguyên kim, ngang với viên đan dược cứu mạng. Thực không hiểu đám nữ nhân này nghĩ cái gì.
Hoa phục thiếu niên cực kỳ lễ mạo đưa cái khay đến trước mặt hắn. Ngoài kiếm ra còn có một số các vật khác.
Vạn chưởng quỹ của Vạn Kim các hớn hở phất tay, hoa phục thiếu niên bưng ngay khay gỗ, nhanh chóng đi qua đại sảnh trong ánh mắt thèm muốn của mọi người, vào gian quý khách của Hồng Vũ.
- Nhật cấp thượng phẩm vũ kĩ: U Minh Kiếm quyết.
Hoàng Phủ Thiên thấy Hồng Vũ cũng lấy ra một tấm hồng sắc ngọc phù, gã hớn hở vì tấm ngọc phù đó tựa hồ chỉ khắc một chữ "Tam" tức là Hồng Vũ tối đa đưa thêm được hai người nữa cùng vào.
- Hai nghìn nguyên kim.
- Thằng đần.
Trong gian của Hoàng Phủ Thiên, nhìn hoa phục thiếu niên đưa vật tới.
- Một nghìn hai trăm nguyên kim….
- Ngươi mang giúp ta vật này sang gian quý khách bên kia, giao cho Vân Uyên, nói ta là tặng nàng ta vật này.
Một chốc sau, tại đại sảnh đã tụ tập gần hai người, Vạn chưởng quỹ mặc tử sắc bào của Vạn Kim các từ từ đi lên bình đài, chào hỏi tất cả xong thì lập tức phách mại hội chính thức bắt đầu.
Rồi Lý Kiếm cười hớn hở. Hoàng Phủ Thiên dường như đã đoán được.
Cả đại sảnh sôi lên. Tuy Tinh Nguyên thảo khá hiếm, với người đang cần thì tám trăm nguyên kim không là gì nhưng mở miệng là nâng giá thêm hai trăm nguyên, giọng nói trong gian quý khác đó nhạt nhẽo, cơ hồ đối tăng thêm bao nhiêu cũng nhất định mua bằng được.
- Đây là món đầu tiên gốc Tinh Nguyên thảo, trước khi võ giả mở ra Khí Hải phục dụng nó sẽ tăng cơ hội tiến vào Hoàng Nguyên sơ kì. Còn võ giả đã mở ra Khí Hải có tác dụng tăng cường nguyên khí trong khí hải, rút ngắn thời gian tu luyện xuống một chút. Có tác dụng dưới Huyền Nguyên.
Chương 16: Đấu giá hội
- Ba trăm ba mươi nguyên kim.
Hoàng Phủ Thiên cau mày lại tiếp tục tăng thêm giá:
Mấy võ giả vốn đang canh tranh lập tức lắc đầu, từ bỏ ra giá, họ không biết thân phận Hoàng Phủ Thiên mà chỉ cho rằng trong gian quý khách đó là nhân vật có lai lịch không nhỏ, hơn nữa chín trăm nguyên kim không phải con số họ có thể tiếp tục trả giá.
Vạn chưởng quỹ vừa nói dứt tiếng trả giá điên cuồng lại tiếp tục.
Nhờ thế mà đám Hoàng Phủ Thiên kiếm được thêm tiền. Bốn người vui vẻ nhìn nhau, cười.
Quyển trục thoáng có thanh quang, đặt trên mâm bạc, quả là có chút huyền bí.
- Sáu trăm nguyên kim.
- Xin lỗi nàng Uyên Uyên, ta không thể mua lại Băng Sương kiếm cho nàng, chi bằng đợi vật phẩm khác ra có gì nàng thích thì chúng ta mua nhé.
- Tám trăm nguyên kim.
Bên trong Lăng Tiêu phường chia làm hai tầng, bên dưới là đại sảnh có sáu cây bàn long đại trụ nâng đỡ, sáu cây trụ đều dùng gỗ màu đỏ tía điêu khắc thành, sáng bóng lên, tứ phía đều đều treo nhung đỏ, phía bắc đại sảnh là một bình đài gồm chín bậc thang, ánh nắng từ ngoài được cửa sỏ bằng lưu ly trên đỉnh điện chiết xạ chiếu thăng xuống bình đài.
Vạn chưởng quỹ gõ một tiếng, hoa phục thiếu niên đứng cạnh Điền chưởng quỹ bưng Tinh Nguyên thảo đến cho vị khách trong gian khách quý.
- Bốn trăm năm mươi nguyên kim.
Sau cùng một lão đạo mặc đạo bào nguyệt bạch sắc mua được với giá hai nghìn nguyên kim. Tổng giá trị của hai vận này đã đạt tới năm nghìn nguyên kim, dù chia đều cho bốn người thì mỗi người đã có hơn một nghìn nguyên kim, bằng số lượng đi săn yêu thú liên tục trong khoảng một năm mà được của đám Tần Quân.
Một viên đơn dược màu đỏ, lớn cỡ trứng chim câu đặt trong hộp vàng.
- Một nghìn năm trăm nguyên kim.
Ba người không nói gì, tiếp tục đi theo hoa phục thiếu niên.
Hồng Vũ trong gian bên trái sáng mắt lên. Lúc đó có người trả giá một nghìn ba trăm nguyên kim, y càng ngạo nghễ, hô to hơn:
- Một nghìn năm trăm nguyên kim!
- Bảy trăm nguyên kim.
- Bốn trăm nguyên kim.
- Tám trăm.
….
Trên hành lang còn có mấy bức tượng mỹ nữ bưng như ý hoặc bình hoa khiến Hoàng Phủ Thiên quan sát rất lâu.
- Hồng thiếu gia, đây là đồ của ngài.
- Không phải bên cạnh các người còn có một vị tuyệt thế mĩ nữ đây sao? Sao phải ngắm pho tượng làm gì.
Hoa phục thiếu niên gật đầu hiểu ý đi khỏi.
Hoàng Phủ Thiên lại dâng lên sự rung động, bộ giáp bọc nhung đỏ đã được Vạn Kim các mài giũa, vết nứt bị bỏ đi, hiện tại trông mượt mà, không một tý tỳ vết. Thứ này đối với luyện khí sư là một món đồ rất dễ luyện chế.
Hoàng Phủ Thiên triệt để tắt tiếng, hắn khẳng định Hồng Vũ cố ý chèn ép.
Điện sảnh rộng lớn bày ít nhất ba trăm cái ghế, giữa mỗi ba, bốn cái ghế lại được dây mây đan lại thành một phòng riêng nho nhỏ. Tầng hai là một khán đài vòng quanh đại sảnh, gồm nhiều phòng quý khách, từ đó nhìn xuống sẽ thấy toàn bộ điện sảnh.
- Sáu trăm nguyên kim.
Hoàng Phủ Thiên nói xong bên dưới có người ra giá:
Hành lang Lăng Tiêu phường cách mấy chục bước lại khảm một viên dạ minh châu, chiếu sáng cả hành lang. Trên cột trụ hai bên hành lang có khảm tinh kim màu sắc đặc biệt tổ thành nhiều hình trân cầm dị thú. Nền rải noãn ngọc màu vàng nhạt khiến người đi vào Lăng Tiêu phường đều có cảm giác ấm áp, xa hoa.
- Tiếp theo, sẽ là tiêu điểm của buổi đấu giá hôm nay!!
Hồng y võ giả ngây người, hung quang dịu hẳn đi, không trả giá thêm nữa, hắn biết người tùy tiện trả giá tám trăm nguyên kim thì mình không chạm vào được. (đọc tại Qidian-VP.com)
- Giá sáu trăm nguyên kim, mỗi lần tăng giá không thấp hơn năm mươi nguyên kim.
Hoàng Phủ Thiên gật đầu nói với hoa phục thiếu niên, cầm Băng Sương kiếm đưa cho Vân Uyên nói:
Tuy nói là có tác dụng lớn nhất trước khi mở Khí Hải, nhưng sau khi mở rồi vấn có thể sử dụng để năng lượng nguyên khí trong Khí Hải là điều rất động dụng, nên sẽ có người tranh đoạt.
Đám Tần Quân bị bộ dáng này của hắn dọa hết hồn, định hỏi thì Hoàng Phủ Thiên che trước mồm bộ dáng đừng nói.
Người ở trong gian quý khác vẫn nhạt nhẽo nói. Lần này tăng lên hai trăm nguyên kim.
Hồng Vũ thản nhiên tăng giá.
Hồng y võ giả cười gằn, mắt ánh lên sát ý.
So với tính mạng, đừng nói ba năm không thể tăng tiến tu vi, dù ba mươi năm thì tính mạng vẫn quan trọng hơn, hà huống có người trong ba năm chắc gì đột phá được.
- Hai nghìn nguyên kim.
Vân Uyên ánh mắt nhìn Băng Sương kiếm có chút động rung.
- Một nghìn nguyên kim.
Hoàng Phủ Thiên nhếch miệng gian xảo nói:
Mà bên cạnh hắn thực sự có một tên đần lắm tiền, mua về.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.