Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Trương Thành Công.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Trương Thành Công.


Thật trùng hợp vì hôm nay là ngày cuối tháng, đã đến lúc đi lĩnh lương rồi. Trương Thành Công khoác ba lô, cầm theo mũ bảo hiểm, đi xuống tầng 5 của chung cư, bước vào phòng của tổ kỹ thuật bảo trì nằm ở tầng kỹ thuật này, nơi hắn biết rõ tổ trưởng sẽ ở đó.

Trương Thành Công đi ra thang máy, bấm nút xuống tầng hầm để lấy xe máy. Đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, hắn thấy đã 6 giờ sáng và vẫn còn đủ thời gian để ăn một tô bún bò Huế full topping trước khi thực hiện chuyến đi mà mình đã lên kế hoạch từ lâu.

Xem mọi người đi phà đảo Cát Bà nhiều trên TikTok rồi, nhưng đích thân trải nghiệm vẫn là một cảm giác rất phấn khích.

Đó chính là Trương Thành Công.

Khi Trương Thành Công vừa lên phà, hắn bắt gặp một nhóm sinh viên đại học đang quay phim và chụp ảnh rất vui vẻ. Họ cười nói, tạo dáng trước ống kính và cùng nhau ghi lại những khoảnh khắc vui vẻ của chuyến đi. Cảnh tượng đó khiến Trương Thành Công không khỏi cảm thấy một chút tiếc nuối.

Hmm... Rất bình thường, đúng không? Trương Thành Công cũng không chắc nữa. Giữa xã hội hiện đại thế kỷ 21, những kẻ như hắn đâu có hiếm. Phải chăng vì vậy mà cuộc đời hắn trở nên tầm thường?

Cũng do đi chậm nên gần trưa hắn mới tới bên phà để sang đảo Cát Bà. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trương Thành Công đã lên kế hoạch cho chuyến đi này từ lâu và chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Trên giường, hắn bày biện tất cả các vật phẩm đã chuẩn bị cho hành trình. Một chiếc ba lô leo núi 40 lít nằm gọn gàng bên cạnh các đồ dùng cần thiết: quần áo và giày leo núi cho chuyến khám phá rừng quốc gia Cát Bà, thực phẩm khô và sạc dự phòng dung lượng cao.

Cuối cùng, Trương Thành Công không quên mang theo chiếc iPhone 14 Pro Max mới mua trả góp, dự định sẽ dùng nó để ghi lại những khoảnh khắc đẹp và giữ liên lạc với bạn bè khi cần.

“Chào anh Nam, em đến để lĩnh lương.” Trương Thành Công nở một nụ cười tươi nói.

Anh thanh niên năm nay ngót nghét ba mươi, nhưng vẫn chưa có nhà, không có xe, tài khoản tiết kiệm trống rỗng, và người yêu cũng chẳng thấy đâu.

Tất nhiên, Trương Thành Công cũng không có bành chướng đến mức không coi ai ra gì, cũng không tiêu xài phung phí vào mấy thứ tệ nạn xã hội. Đối với hắn, ăn những món ngon chính là cách tiêu tiền đúng đắn nhất.

Hắn cảm thấy hào hứng hơn bao giờ hết khi nghĩ về những khám phá sắp tới trên đảo. Những lo lắng và tiếc nuối vừa rồi đã bị thay thế bởi sự háo hức và mong chờ. Chuyến đi này không chỉ là một phần thưởng cho bản thân, mà còn là cơ hội để hắn tận hưởng và khám phá những điều mới mẻ...

Tầng kỹ thuật của tòa nhà luôn bận rộn với các cuộc họp giao ca phân chia công việc sửa chữa và bảo trì, nhưng hôm nay không khí có vẻ nhẹ nhàng hơn. Hắn bước vào phòng, tìm thấy tổ trưởng đang ngồi bên bàn làm việc, tập trung vào các giấy tờ và máy tính. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Năm nay thưởng tận 500k cơ à. Nhiều dữ vậy.” Trương Thành Công cất tiền vào trong ví, cảm thán nói với anh Nam.

Chương 1: Trương Thành Công.

Ngày xưa, hắn đã từng mơ ước có thể học đại học và trải nghiệm những giây phút như thế này. Tuy nhiên, vì hoàn cảnh gia đình và những lựa chọn khác, hắn đã phải chọn con đường làm việc sớm để hỗ trợ gia đình. Giờ đây, khi nhìn thấy những sinh viên đầy sức trẻ và niềm vui, hắn không khỏi cảm thấy một chút tiếc nuối về những gì mình đã bỏ lỡ.

Nhưng ngay lập tức, hắn gạt bỏ những suy nghĩ đó. Hắn biết rằng mỗi người có một con đường riêng và những trải nghiệm riêng biệt. Hắn tự nhủ rằng dù không có cơ hội học đại học, nhưng hắn vẫn có những cuộc phiêu lưu và trải nghiệm thú vị trong cuộc sống của mình.

“Chắc em không tham gia được, em có kế hoạch đi du lịch rồi.” Trương Thành Công tỏ ra tiếc nuối đáp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sự va chạm giữa ước mơ, lý tưởng và hiện thực đã làm phai nhạt, thậm chí hủy hoại bao giấc mơ của tuổi trẻ. Những người như Trương Thành Công thực sự cần một khoảng thời gian để dừng lại, để dành cho bản thân một quãng nghỉ.

“Ừ, vậy thôi, đi lại cho cẩn thận.” Anh Nam gật đầu tỏ ra đã biết dặn dò.

Ngoài ra, trên giường còn có đèn pin, bật lửa điện, loa Bluetooth, laptop, camera GoPro, và ổ cứng lưu trữ rời. Hắn cẩn thận kiểm kê và xếp tất cả vào trong ba lô, đảm bảo không thiếu bất kỳ thứ gì quan trọng.

“Hừ... Công lao anh mày tốn hết nước miếng xin ban quản trị đấy. Cho anh em thêm mấy đồng để mọi người có tiền tổ chức liên hoan. Mà mày có tham gia liên hoan không đấy?” Anh Nam hỏi.

Trương Thành Công tiếp tục bước về phía cuối phà, nơi có không gian mở để ngắm cảnh. Hắn hít thở không khí trong lành, cảm nhận những cơn gió mát rượi từ biển thổi vào. Đảo Cát Bà đang dần hiện ra trước mắt hắn, với những ngọn núi xanh mướt và bãi biển dài trắng xóa.

Khi chiếc xe máy lăn bánh ra khỏi khu chung cư, Trương Thành Công cảm thấy vô cùng tự tin. Quả đúng như câu hát của một vị Việt kiều nào đó: “Nếu ta có tiền, ta sẽ có quyền. Một lời ta nói vang như sấm sét trên thiên. Trong tay có tiền, trên vai có quyền. Mời vài nàng tiên cùng ta ân ái hàn huyên...”

“Em biết rồi, em đi đây.” Dứt lời, Trương Thành Công quay người rời khỏi phòng.

Anh Nam tổ trưởng, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trương Thành Công, gật đầu rồi nhanh chóng làm thủ tục. Anh lấy ra hai chiếc phong bì cùng một bản danh sách và nói: “Anh tưởng mày về quê từ hôm qua rồi. Đến đúng lúc đấy. Mày cũng có thêm tiền thưởng dịp 2/9 nữa. Cầm lấy đi xong ký nhận vào đây cho anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Hà Nội, ngày 31 tháng 8 năm 2024.

Thời tiết hôm nay thật đẹp. Bầu trời trong xanh, sáng rõ và quang đãng.

Hơn 5 giờ sáng, trong khu ký túc xá dành cho công nhân viên làm việc tại tòa chung cư Tháp Nông Dân, có một thanh niên với mái tóc xoăn dài được búi gọn sau gáy. Hắn khá cao, hơi gầy, gương mặt không tính soái khí nhưng cũng thanh tú đường hoàng. Thoạt nhìn, vẻ ngoài trẻ trung khiến người ta tưởng hắn mới đôi mươi, nhưng thực tế hắn đã gần ba mươi tuổi rồi.

Mọi thứ Trương Thành Công đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn thiếu một yếu tố rất quan trọng. Đó là tiền lương.

“He he he eh...” Trương Thành Công nở một nụ cười đầy bỉ ổi đáp: “Chưa cầm được tiền lương thì sao em về được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Chính vì thế, sau một năm miệt mài làm việc với cương vị nhân viên bảo trì tại chung cư ở Hà Đông, Hà Nội, hắn cảm thấy mình xứng đáng có chút thời gian thư giãn và tái tạo năng lượng. Nhân dịp nghỉ lễ Quốc Khánh 2/9, Trương Thành Công quyết định tự thưởng cho bản thân một chuyến du lịch đến đảo Cát Bà, điểm đến mà hắn đã khao khát từ lâu.

Đứng trong phòng trọ, Trương Thành Công nhìn chăm chú vào bản thân trong gương. Một lúc lâu sau, ánh mắt hắn lướt qua căn phòng nhỏ bé, gọn gàng đến mức hoàn hảo. Hắn thở dài, khẽ lẩm bẩm: "Ấm nước đun sôi tướng quân mộng. Hiện thực đè nát thiếu niên kiên."

Hắn vừa cầm phong bì chứa tiền lương và tiền thưởng, không chờ được liền xé bỏ phong bì và tự nhiên như ở nhà ngồi xuống ghế sofa nhẩn nha đếm tiền, trong lòng vui mừng khôn xiết.

“Vạn sự cụ bị, chích khiếm đông phong.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Trương Thành Công.