Sau một ngày dài săn lùng và tiêu diệt xác sống, Trương Thành Công trở về nơi trú ẩn tạm thời tại phòng bếp ở đuôi thuyền du lịch. Dù không còn nguyên vẹn, nơi này vẫn đủ chắc chắn để bảo vệ hắn qua đêm nay.
Trời đã tối, ánh trăng mờ ảo len lỏi qua những kẽ hở của các đám mây, chiếu sáng nhẹ nhàng mặt biển tĩnh lặng. Trương Thành Công mở túi bim bim vị bí ngô, từ từ nuốt từng miếng rồi uống nước khoáng đóng chai. Dù không thấy ngon, nhưng chúng vẫn giúp hắn nạp lại năng lượng đã mất suốt cả ngày.
Hắn vẫn còn nhớ, chỉ mới sáng hôm qua, hắn mua gói bim bim này với giá hai mươi nghìn đồng. Thế mà hôm nay, khi tận thế đã đến, gói bim bim này chắc chả ai bán nữa và nó có lẽ đã trở thành thứ vô giá.
“Anh đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ hôm nay.” Lạc lên tiếng, giọng nói không chỉ mang theo sự cổ vũ mà còn chút tự hào.
“Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu khám phá những điểm tài nguyên trên bản đồ. Đó là những mảnh vỡ của con tàu, có thể chứa đựng vật tư hoặc thông tin quý giá.” Lạc tiếp tục nhắc nhở.
Trương Thành Công liếm sạch bột gia vị dính trên đầu ngón tay, rồi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Những điểm xanh vẫn rải rác quanh hòn đảo, như chờ đợi hắn đến khám phá. Hắn biết xác sống trên đảo đã bị tiêu diệt, nhưng đây mới chỉ là một góc nhỏ của hòn đảo khổng lồ này, hắn vẫn phải cẩn thận, nhỡ đâu có người sống sót khác còn lẩn trốn, hoặc là thứ gì đó khác ngoài xác sống.
Ngày hôm nay Trương Thành Công đã giúp cả gia đình người đàn ông mập mạp đoàn tụ, đồng hành cùng bảy người nhà họ còn có một nữ sinh viên đại học có hình xăm sau gáy và mấy thủy thủ đoàn, du khách nước ngoài. Tính ra thì mười sinh viên đại học và Dương vẫn còn mất tích cùng vài vị khách nước ngoài khác.
Trong tận thế, đáng sợ nhất không phải là xác sống, thiên tai hay quái vật, mà chính là lòng người.
Khi mọi quy tắc ràng buộc con người sụp đổ, bản chất thật của con người mới bộc lộ, và nó có thể mục nát đến mức nào?
Trương Thành Công thở dài một tiếng, rồi nói với giọng đầy quyết tâm: “Sáng mai, chúng ta sẽ bắt đầu với điểm gần nhất.”
“Nếu may mắn, chúng ta có thể tìm thấy thêm thực phẩm, nước uống, hoặc thậm chí là manh mối để rời khỏi hòn đảo.”
Lạc cũng đồng ý đáp: “Chúng ta sẽ cẩn thận từng bước một. Đêm nay, anh hãy nghỉ ngơi đi. Anh cần hồi phục để chuẩn bị cho những thử thách tiếp theo.”
Trương Thành Công khẽ gật đầu, đặt phóng lợn bên cạnh rồi nằm xuống. Cảm giác mệt mỏi len lỏi vào từng thớ cơ của hắn. Dù đã có chút quen với việc chiến đấu và giết chóc, hắn vẫn không thể ngăn nỗi lo lắng về những gì còn chờ đợi phía trước. Tuy nhiên, ý chí sống sót và hy vọng trở về nhà là thứ duy nhất giúp hắn vượt qua tất cả.
Trong không gian im lặng, chỉ còn lại tiếng sóng biển vỗ nhẹ vào bờ. Trương Thành Công dần dần chìm vào giấc ngủ…
......
Một đêm trôi qua mà chẳng có chuyện gì xảy ra, trời yên biển lặng. Khi ánh sáng đầu tiên của bình minh bắt đầu len lỏi qua những tán cây và chiếu xuống nền cát trắng, Trương Thành Công đã thức dậy từ rất sớm. Hắn cảm nhận được sự mệt mỏi trong cơ thể đã vơi đi rất nhiều và nhận ra rằng mình đã có một giấc ngủ yên bình hiếm hoi, không phải đối mặt với bất kỳ mối nguy hiểm nào trong đêm.
Sau khi kiểm tra lại phóng lợn và đồ đạc của mình, Trương Thành Công đứng dậy, sẵn sàng cho một ngày mới đầy thử thách.
Bỏ qua điểm tài nguyên là phòng bếp đuôi tàu du lịch, trên bản đồ còn bảy điểm tài nguyên khác, không cách quá xa nhau và hầu hết đều tập trung ở khu bãi đá ngầm của hòn đảo. Những điểm này đánh dấu những mảnh vỡ của con tàu, nơi có thể chứa đựng những vật tư hoặc thông tin quan trọng có thể giúp ích cho hắn.
Trương Thành Công quyết định di chuyển tới chỗ bãi đá ngầm này.
Hòn đảo hoang này rất lớn, xem trên Maps hiển thị kích thước lên tới 10km2, lớn bằng cả một xã trong đất liền. Khi Trương Thành Công bắt đầu hành trình, hắn dễ dàng nhận thấy rằng trên đảo chỉ có lác đác vài con chim, không có động vật lớn hay dấu hiệu của người sống sót nào khác.
Hắn tiếp tục đi, tâm trạng đôi khi cảm thấy cô đơn khi nghĩ rằng mình là người duy nhất còn lại trên đảo này. Bảy điểm tài nguyên mà hắn lần lượt khám phá đều là những mảnh vỡ của tàu du lịch, chủ yếu là các bộ phận máy móc. Những mảnh vỡ này không chứa nhu yếu phẩm như thức ăn, nước uống hay thuốc men mà chỉ có những thiết bị nặng nề và không dễ di chuyển.
Dù thất vọng về việc không tìm thấy các vật dụng cần thiết, Trương Thành Công vẫn không nản lòng. Hắn tiếp tục thu thập các bộ phận máy móc, vì dù sao chúng cũng có thể hữu ích trong việc sửa chữa tàu hoặc cung cấp các nguồn năng lượng cần thiết. Hắn cẩn thận ghi chép lại từng vị trí của các mảnh vỡ và quan sát kỹ lưỡng môi trường xung quanh, luôn trong tâm trạng đề phòng, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ điều gì có thể xảy ra.
Lạc nhận thấy sự thất vọng của Trương Thành Công và lên tiếng an ủi: “Dù hiện tại chúng ta không tìm thấy thực phẩm hay thuốc men, nhưng đừng quá nản lòng. Những bộ phận máy móc này có thể không hoàn toàn vô dụng. Với kỹ năng của anh và sự hỗ trợ của em, chúng ta có thể chế tạo một máy in lượng tử.”
Trương Thành Công nghe vậy thì ngẩng lên, đôi mắt ánh lên chút hy vọng hỏi: “Máy in lượng tử. Nó là thứ gì?”
“Đúng vậy.” Lạc giải thích: “Chúng ta có thể sử dụng năng lượng tối từ các viên tinh thể năng lượng và mảnh vỡ máy móc để chế tạo một thiết bị lượng tử. Thiết bị này có thể sử dụng các nguyên lý lượng tử để tạo ra các cấu trúc vật liệu ở cấp độ nguyên tử hoặc phân tử. Điều này cho phép in các thiết bị và linh kiện có cấu trúc chính xác và chi tiết cao. Nguyên liệu có thể là các chất lượng cao như hợp chất carbon, kim loại, hoặc các vật liệu đặc biệt khác. Tinh thể năng lượng, có thể là một dạng năng lượng lượng tử, được sử dụng để cung cấp năng lượng kích hoạt cần thiết cho quá trình in.”
“Máy in lượng tử có thể in các thiết bị từ cơ bản đến phức tạp, từ các linh kiện điện tử, bộ phận máy móc, cho đến các thiết bị công nghệ cao như máy tính lượng tử hoặc cảm biến sinh học. Và đặc biệt nhất chính là cổng dịch chuyển.”
“Cổng dịch chuyển? Nó sẽ đưa chúng ta trở lại được đất liền sao?” Trương Thành Công nghe xong mừng rỡ hỏi.
Lạc sử dụng giọng nói đầy tự hào trả lời: “Đó chỉ là một ứng dụng rất nhỏ của cổng dịch chuyển mà thôi. Thiết bị này sẽ mở ra một đường hầm không thời gian, cho phép anh di chuyển tới các thế giới khác. Ở đó, anh có thể thu thập thêm tài nguyên và thậm chí tìm thấy những thứ ngoài mong đợi.”
Trương Thành Công cảm thấy động lực mới trỗi dậy. “Điều đó có nghĩa là anh có thể tìm thấy những thứ cần thiết cho cuộc sống trên đảo và có cơ hội khám phá những thế giới khác?”
“Chính xác.” Lạc đáp, giọng nói tràn đầy sự lạc quan: “Mỗi thế giới có thể chứa đựng các tài nguyên quý giá hoặc thông tin hữu ích. Việc khám phá chúng không chỉ giúp anh tìm được nguồn cung cấp thiết yếu mà còn mở ra cơ hội cho những phát hiện mới. Chúng ta chỉ cần tập trung vào việc chế tạo thiết bị và lên kế hoạch cẩn thận.”
Trương Thành Công gật đầu, cảm giác được tiếp thêm động lực. Hắn bắt đầu sắp xếp lại các bộ phận máy móc, chuẩn bị cho công việc chế tạo máy in lượng tử. Trong đầu hắn, ý tưởng về những thế giới mới và những cơ hội chưa từng có bắt đầu hình thành, tạo ra niềm tin mới rằng việc sống sót và trở về không phải là điều không thể.
0