Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Dã Mã Vô Cương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 116: Sẽ là con chứ?
Nhưng không ai phát hiện, cửa thư phòng bỗng dưng bị mở ra một khe hở nhỏ.
Người phụ nữ đã c·h·ế·t dưới tay Fred Keith. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 116: Sẽ là con chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy Fred ngơ ngác đứng tại chỗ, cha anh cũng không có bất cứ biểu cảm vui vẻ nào, mà gọi một hầu gái đang run cầm cập dẫn anh vào lâu đài, dỗ anh đi ngủ giống như mọi khi.
Nhưng tất cả mọi người không thể ngờ được rằng, đến giữa trưa ngày thứ hai, thiếu niên cao lớn ấy lại bước xuống núi với thân thể đẫm máu.
Fred ngây ngẩn cả người nhưng ngay sau đó lại bị hầu gái đưa đến trước mặt người phụ nữ này.
Suốt cả một đêm, Fred không ngủ, trong đầu chỉ có hai suy nghĩ.
Đúng vậy, Fred cũng thừa nhận sự thật này.
Đến nay, anh vẫn nhớ như in mỗi câu nói của ngày hôm ấy.
Anh không trả lời câu hỏi của cha mà ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi: “Người thừa kế của gia tộc Fred sẽ là con chứ?”
Trong lúc đang buồn bực, Fred nghe được thông báo của cha mình ngay trên bàn cơm.
Nước mắt không chảy xuống, Fred Keith đẩy bà Lydia ra thật mạnh, sau đó chạy về phía ngọn núi mà mình đã lâu không đến.
Mãi đến chiều tối, khi Fred Keith tỉnh dậy, nhìn thấy toàn bộ gia tộc Fred đèn đuốc sáng trưng, trong lòng anh dần dần nhận thấy có gì đó khác thường, cảm xúc bối rối bắt đầu nảy sinh trong lòng anh.
Đôi mắt xanh biếc của Fred khẽ nhúc nhích, đáy mắt dâng lên sóng biển.
“Kể từ khi bước chân vào gia tộc Fred các ông, tôi vẫn luôn chăm sóc đứa con trai bị nguyền rủa của ông, hầu hạ ông chu đáo, chưa bao giờ dám lơ là dù chỉ một khắc. Không ngờ đến cuối cùng, con trai tôi còn chưa sinh ra đã đánh mất quyền được kế thừa gia tộc! Ông không thấy có lỗi với tôi sao?!”
Cha anh rõ ràng sửng sốt, sau đó bất ngờ bật cười thật to. Ông ta đứng dậy từ trên chỗ ngồi, đi đến trước mặt anh.
Ngón tay đè xuống, viên đ·ạ·n thoáng chốc bắn xuyên qua đầu của lính gác tòa nhà chính của gia tộc Fred.
Sau một lần trò chuyện với cha, Fred Keith chợt nhận thấy cha mình bắt đầu già đi với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Lydia chậm rãi ngồi xuống, dịu dàng lau nước mắt trên mặt anh, nhẹ nhàng trả lời: “Bởi vì bà chủ đã mang thai cậu hai, sau này ngài không còn mẹ nữa. Từ hôm nay trở đi, Fred Keith ngài vẫn sẽ cô đơn một mình.”
Câu nói này khiến người đàn ông bình tĩnh cả đời bỗng nổi trận lôi đình, bàn tay gầy yếu đập mạnh lên bàn.
Song gia chủ dần dần già đi lại càng thích Fred Keith.
Anh đã có mẹ. Mẹ của anh đối xử rất tốt với anh, sẽ dỗ anh ăn cơm, sẽ ôm anh dỗ anh đi ngủ vào ban đêm, cũng sẽ hôn lên trán anh mỗi khi rời đi.
Cuối cùng, anh cũng sắp có mẹ rồi à?
“Keith à, sau này, ta sẽ là mẹ của con.”
Cuối cùng vào một ngày thấy anh chạy đến, mẹ anh lập tức đẩy anh ra, anh giữ chặt bà Lydia đi ngang qua, khóc lóc hỏi bà ta: “Vì sao mẹ không cần tôi?”
Hơn nữa, anh ta còn đứng trước cổng nhà chính hét lên: “Fred Keith, tất cả mọi thứ của gia tộc này và cái mạng của mẹ tôi, tôi đều sẽ đòi lại từ chỗ anh! Kẻ từng bị ác quỷ nguyền rủa như anh sẽ không bao giờ có kết cục tốt!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không tổ chức lễ cưới, hôm sau khi Fred rời giường thì thấy một người phụ nữ mà mình chưa bao giờ gặp mặt ngồi trên sofa phòng khách. (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh tận mắt chứng kiến mẹ của Fred Nick bỏ một loại thuốc dạng bột vào ly trà mà mỗi ngày cha anh nhất định phải uống.
Bởi vì trong hai đứa con trai, chỉ có Fred Keith kế thừa đôi mắt màu xanh biếc đặc trưng của gia tộc Fred, còn màu mắt của Fred Nick lại có màu nâu sẫm giống mẹ anh ta.
Lần đầu tiên, cha anh dắt tay anh, dẫn anh đi đến trước bàn, để anh ngồi vào vị trí đại biểu cho quyền lực.
Nhưng quãng thời gian ấy không kéo dài bao lâu, mẹ anh lại bắt đầu trốn tránh anh, không cho anh đụng vào, cũng không tiếp tục dỗ anh đi ngủ.
Nụ cười trên môi người phụ nữ tươi tắn hơn, vươn tay xoa đầu anh, thân mật nhéo má anh.
Ngay cả cha anh cũng nhận ra manh mối từ thái độ lạnh lùng của anh. Vào một ngày nọ, sau bữa tối, ông ta gọi anh vào thư phòng, ngồi trước bàn, hỏi anh dạo này thế nào với thái độ như cấp dưới.
Quả nhiên, lại là một bé trai.
Một người phụ nữ quỳ trong sảnh chính, con trai của bà ta cũng quỳ bên cạnh bà ta, khóc lóc ôm mẹ mình.
Đối diện hai người là Fred Keith và cha anh ngồi trên sofa.
Từ đó về sau, Fred chưa bao giờ lên ngọn núi khiến anh vô cùng nhẹ nhõm ấy.
“Keith, hiện tại, vị trí này là của con nhưng không có nghĩa sau này cũng vậy.” Cha anh cúi xuống, yên lặng nhìn anh: “Chỉ khi nào con dùng hết sức, phá vỡ tất cả chướng ngại thì vị trí này mới thực sự thuộc về con.”
Đôi mắt xanh biếc của anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ và con trai của bà ta cách một khoảng cách rất xa, cứ như ánh nhìn của Thần C·h·ế·t.
Nghe thấy tin tức này, Fred Keith hồi ấy còn nhỏ tuổi thoáng chốc quên hết tất cả cảm xúc ưu sầu suốt mấy ngày qua, trở nên phấn khởi vô cùng.
Thời gian thấm thoát trôi qua, hai đứa con trai của gia tộc Fred cũng dần dần trưởng thành đến mức có thể gánh vác trọng trách một mình.
Sói hoang khó thuần, lại thích tấn công theo bầy đàn, theo lý thuyết, Fred Keith không có khả năng sống sót rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ông ta muốn cưới một người vợ mới, với danh nghĩa là để nuôi nấng Fred lớn lên một cách tốt hơn.
Thân thể ông ta dần dần suy nhược, bước đi mấy bước cũng phải thở hổn hển thật lâu.
Không có một chút hơi ấm, g**t ch*t một người mà cứ như công việc đã được lập trình sẵn.
Vụ việc bại lộ, ngày hôm ấy, toàn bộ gia tộc Fred chìm vào nỗi sợ hãi xưa nay chưa từng có.
Khi anh kinh ngạc ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với đôi mắt màu xanh biếc lạnh lẽo của cha mình.
Máu tươi bắn tung tóe khiến thiếu niên đang chạy dừng bước.
Lại mấy tháng trôi qua, cuối cùng mẹ anh cũng sinh nở.
Người mẹ đã từng chăm sóc anh một quãng thời gian kia bỗng cật lực gào thét với người chồng mà bà ta đã dịu dàng hơn mười năm trời.
Anh không tiếp tục đến gần mẹ, nụ cười ngây thơ của trẻ con cũng từ đó biến mất trên gương mặt anh.
Anh nhanh chóng men theo con đường nhỏ chạy xuống núi, vừa trở về lâu đài, anh tận mắt chứng kiến cha mình cầm một khẩu s·ú·n·g trên tay.
Người phụ nữ run lên nhưng không nói gì hết, xem như im lặng đồng ý.
Không thấy bà Lydia đâu, cha mình g·i·ế·t người.
Mãi đến một ngày nọ, anh muốn rời khỏi tòa nhà chính nhưng lúc bất chợt quay về, anh phát hiện manh mối.
“Hôm nay tôi sẽ cho mấy chục con sói hoang vào sau núi rồi bỏ Keith vào đó. Nếu ngày mai nó vẫn sống sót rời đi thì gia tộc Fred này sẽ thuộc về nó. Nếu nó c·h·ế·t thì để Nick kế thừa.”
Con trai của bà ta, em trai của anh – Nick, sau này dẫn theo quản gia trong nhà là bà Lydia kiên quyết rời đi.
Bà ta vừa xinh đẹp vừa thục nữ, trên người tỏa ra vầng hào quang êm dịu, lúc trò chuyện với cha anh còn sẽ mỉm cười thẹn thùng.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.