Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 137: Sẽ có, tất cả mọi thứ đều sẽ có

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Sẽ có, tất cả mọi thứ đều sẽ có


Không biết có phải thật lòng hay không nhưng Thẩm Mộ Khanh luôn nhận được lời khen và sự yêu thích từ các khách hàng.

Chỉ có một chuyện khiến cô đau khổ!!!

Ngay khi thiếu nữ định lên đ·ạ·n, bắt đầu vòng bắn tiếp theo, người đàn ông phía sau không nhịn được nữa.

“Em biết rồi.”

Nói xong, chỉ trong nháy mắt, cô gái đã hành động trước, chủ động ghé qua, hôn lên môi người đàn ông.

Thẩm Mộ Khanh sung sướng vung tay, trực tiếp bảo Charlotte nghĩ danh sách, gửi thư mời trà chiều cho mỗi quý bà trong danh sách ấy.

“Anh đang làm gì thế?”

Viên đ·ạ·n lại bay vút ra nhưng lần này Thẩm Mộ Khanh không bị giật lại phía sau, cả người cô được Fred đỡ lấy.

Cô kéo tay áo Fred, mắt ầng ậng nước lộ ra chút xuân sắc.

“Khanh Khanh, hôm nay em còn một việc chưa hoàn thành.”

Cô rất yên tâm về Charlotte nên không để ý đến chuyện sắp xếp nhà kính nữa.

Oán giận của Thẩm Mộ Khanh không có chỗ trút ra, cô đành liều mạng làm việc.

Trước khi buổi lễ đính hôn của Finn Eve và Gladster diễn ra, cô lại ra ngoài một chuyến, mang sườn xám cho một người phụ nữ quen biết khác.

Sau đó, anh không chịu nổi sức nặng, chậm rãi ngả xuống đài triển lãm.

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, cả người Thẩm Mộ Khanh bình tĩnh lại, hơi cúi mặt xuống, tập trung chú ý vào bia ngắm phía xa.

Trong đôi mắt long lanh nước ngập vẻ đáng thương, nhìn đôi môi gần trong gang tấc của anh, cô nuốt nước miếng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bây giờ hai người đã chuẩn bị mang thai rồi nhưng mà còn chưa nghĩ tới vấn đề kết hôn.

“Fred Keith, bao giờ mới có hôn lễ?”

Thẩm Mộ Khanh kêu khổ thấu trời, vốn định hôm sau thức dậy sẽ cho người đàn ông này một bài học nhưng không ngờ mở mắt ra, vị trí bên cạnh đã lạnh rồi, anh đã rời khỏi nhà chính.

Mặc dù biết Fred nói thế để dỗ cô nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn rạo rực vui sướng, không ngừng cố gắng, cô xoay người, giơ khẩu s·ú·n·g lục 9mm lên.

“Sẽ có, tất cả mọi thứ đều sẽ có, anh hứa đấy.”

Không hiểu sao, cách bày trí tiệc đính hôn trên bãi cỏ hiện lên trong đầu cô, Thẩm Mộ Khanh nhìn người đàn ông đang nằm rạp xuống, giãy dụa nói:

Chắc là Fred đã nhắc nhở nên Finn Eve và Gladster không mời cô đến thiết kế tiệc đính hôn cùng nữa.

Đêm nào Fred Keith cũng về sau khi cô ngủ say, rõ ràng cường độ làm việc lớn như thế rồi nhưng việc tạo em bé này, anh vẫn làm theo thông lệ.

“Pằng!!”

Cô với một nữ giúp việc khác đứng ở cửa nhà chính đợi các quý bà khác đến theo thời gian đã hẹn.

Thẩm Mộ Khanh nheo mắt nhìn theo tay anh, ngó về phía trước, quả nhiên trên tấm bia ngắm hoàn hảo đã có một lỗ hổng.

“Sau khi xác định xong, đừng do dự, tin tưởng vào chính mình, bóp cò.”

Anh ôm eo cô, cúi người, đầu kề sát đầu cô, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm bia ngắm xa xa, cánh tay dài cầm bàn tay cầm s·ú·n·g nhỏ bé của cô.

Hiệu suất cao hơn, rút ngắn được một phần ba thời gian tạo ra một bộ sườn xám. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ánh mắt sáng quắc nhìn cô chăm chú, cho đến khi nhìn rõ ảnh ngược của mình trong đôi mắt hạnh kia.

Không biết vì sao, sau một đêm này, Fred Keith trở nên bận rộn.

Fred nghệt mặt ra, đột nhiên hối hận vì vừa khen cô.

Anh cướp lấy khẩu s·ú·n·g trong tay cô rồi ném xuống đất.

Vẫn còn trẻ con lắm, Fred thầm cười trộm, bấy giờ cuối cùng anh cũng có thể thuận lợi dán sát vào lưng cô.

Có vẻ hôm nay cô phải bắn cho thỏa thích rồi.

Làm cô đang ngủ cũng phải thức giấc, lúc cô thút thít oán giận, người đàn ông còn ấm ức dỗ cô nhưng động tác vẫn mạnh bạo như trước, không hề giảm bớt.

Lần đầu tiên cô bắn bia mà không xuất hiện pha bắn trượt trong truyền thuyết, Thẩm Mộ Khanh sung sướng quay đầu nhìn Fred: “Nhìn kìa, em không bắn trượt bia, em giỏi không?”

“Em lại tiến bộ kìa.” Đôi mắt hạnh cong cong, cười lộ răng, chỉ vào kết quả bắn đối diện, khoe khoang với Fred.

Nhìn nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Khanh, Fred đành phải đè nén d*c v*ng sắp ngoi ra của mình xuống, thành thật đỡ cho cô gái bắn.

Sau khi nghe xong, quả nhiên người đàn ông hôn lên má cô: “Khanh Khanh rất có thiên phú! Lần đầu tiên đã có thành tích tốt thế này.”

Địa điểm các quý bà uống trà chiều là trong nhà kính, tất cả hoa tươi đều được thay mới, trong ngày thu nhìn rất thích mắt.

Vừa dứt lời, eo nhỏ đã bị đôi bàn tay to kia ôm lấy, đặt lên bàn ngắm trước mặt.

Hơi thở hormone nồng nặc của người đàn ông ùn ùn kéo tới, hai tay anh chống bên người Thẩm Mộ Khanh.

Cô cũng không nghĩ nhiều, mình nghe được những lời khen kia, lòng cảm thấy vui vẻ là được rồi.

Ở sân bắn đầy vũ khí lạnh, cô gái đang chủ động phơi bày vẻ đẹp của mình.

Tin tưởng chính mình.

Cô vợ nhỏ ngay trước người mình, anh có phản ứng lâu rồi, đang định nhanh chóng đưa cô về phòng, không ngờ bây giờ lại tự bê đá đập chân mình.

“Nhìn kìa, em bắn xuyên qua bia rồi.”

Fred tránh né ánh mắt Thẩm Mộ Khanh theo bản năng, anh giơ ngón tay chỉ vào bia ngắm bị bắn thủng để chuyển sự chú ý của cô gái đi.

Đôi môi tiến đến bên tai cô, sau khi trả lời xong, anh lôi cô gái đắm chìm trong đó.

Chương 137: Sẽ có, tất cả mọi thứ đều sẽ có

Sau khi bắn xong, cô nhìn chằm chằm vào bia ngắm đối diện.

Lúc đầu Thẩm Mộ Khanh không phát hiện ra, vẫn làm sườn xám theo yêu cầu của các quý bà như trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Yết hầu bất giác lăn lên lăn xuống, hô hấp nóng rực, anh thở hổn hển, sự ngứa ngáy vừa đè nén trong lòng không ngừng phá đất chui ra, d*c v*ng trong mắt phun trào.

Sáng sớm, cô chỉ huy đám người hầu bắt đầu sắp xếp hoa viên sau lâu đài cổ.

Người đàn ông chìm trong h*m m**n hôn lên cổ cô, nghe thấy cô hỏi thể, cơ thể cứng đờ, sau đó từng nụ hôn nóng rực trút xuống như gió táp mưa xa.

Fred nhắm mắt lại, cảm nhận được cánh môi mềm mại mang hương thơm giống đóa hoa chạm vào mình.

“Tay phải vững vào, ngắm chuẩn mục tiêu.”

Hơi nóng tấn công vùng thắt lưng, phá hủy lý trí anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thẩm Mộ Khanh kinh ngạc quay đầu lại, nhìn khẩu s·ú·n·g kia sau đó mới giận dữ nhìn kẻ đầu têu, Fred Keith. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này viên đ·ạ·n không bị bắn trượt bia, thậm chí còn tới gần hồng tâm hơn, cô bắn được vào vòng trong rồi.

Mắt anh tối sầm lại, h*m m**n trào dâng, hơi thở nóng hổi phun lên mặt.

Giọng nói lạnh lùng nhưng lại có vẻ quyến rũ khó hiểu, đầu Thẩm Mộ Khanh choáng váng, trán cô chạm trán anh, cô như con dê mềm mại túm lấy áo anh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 137: Sẽ có, tất cả mọi thứ đều sẽ có