Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 141: Anh ấy đang sợ hãi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 141: Anh ấy đang sợ hãi


Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đột nhiên trong nhà chính có động tĩnh.

Năm giây cuối cùng...

Từng lời xin lỗi nối tiếp nhau đến, với mỗi câu xin lỗi, bàn tay to lớn đang ôm cô lại siết chặt hơn.

Cả hai người đều ngầm hiểu không làm phiền Thẩm Mộ Khanh và Fred Keith, chỉ chậm rãi đi về phía nhà chính.

Khi con người đau buồn cực độ, điều đầu tiên không phải là nước mắt, mà là một loạt phản ứng do cơ thể tạo ra.

Nhìn tình huống hiện giờ, Gloria quyết liều mạng mình, dùng sức kéo Thẩm Mộ Khanh ra khỏi nhà kính, giúp cô chạy ra xa.

Thẩm Mộ Khanh vô cùng sợ hãi cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Cô chậm rãi giơ tay lên bám vào lưng Fred.

Lúc này cô giống như một đứa trẻ, tiếng khóc vang vọng khắp vườn, nước mắt tuôn như đê vỡ, mái tóc dài rối tung buông xõa trên vai dính đẫm vào hai bên gò má.

Lúc bàn tay to lớn đó bế cô lên, giọng Thẩm Mộ Khanh đã khàn đi vì khóc.

Bình hoa và đồ tráng miệng trên bàn rơi xuống đất, tiếng sứ vỡ vang lên cùng với tiếng đồ trang sức rơi tạo nên khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.

Lúc này, trong lòng Charlotte chợt cảm thấy yên tâm.

Trong đôi mắt ngấn nước của Thẩm Mộ Khanh hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng với nỗi run rẩy lúc này, cô chỉ có thể dùng đôi má lem luốc của mình nhẹ nhàng cọ vào lòng anh.

Ba giây cuối cùng...

Lúc này Bach đã giúp Charlotte ra khỏi nhà kính, khoảnh khắc sinh tử vừa rồi vẫn còn ở trước mắt bà ấy, một người phụ nữ mạnh mẽ và điềm tĩnh như Charlotte cũng không khỏi nhũn chân.

Sau khi con số cuối cùng về tới 0, vụ nổ như trong tưởng tượng không xuất hiện, nhưng quả bom thực sự đã nổ tung.

Lúc này Thẩm Mộ Khanh ngã trên xuống đất, đôi tay run rẩy chống đỡ cơ thể, xuyên qua nhà kính nhìn Charlotte.

Xe chạy tới cấp tốc, tiếng lốp xe ma sát với mặt đất, còn có tiếng vài người đang chạy.

Khắp nhà kính đều là hoa, không gian để đi lại không rộng mấy.

Hai bàn tay trắng nõn dính đầy đất, ngón tay bấu chặt vào mặt đất, một cảm giác nghẹt thở mãnh liệt ập đến.

“Gloria!”

Cô được Fred Keith ôm chặt trong ngực, giống như một con búp bê vô hồn, đầu cô đờ đẫn gục xuống vai anh.

Người đàn ông cao cao tại thượng này, người mà ngay cả khi mắt và cơ thể bị thương nặng vẫn chưa từng rơi một giọt nước mắt vậy mà lại thực sự khóc vì trò hề này.

Trước mắt Thẩm Mộ Khanh bắt đầu tối sầm lại, nhưng hình bóng của Charlotte vẫn còn in trong mắt cô.

“Không sao đâu.”

Trên vai đột nhiên truyền đến cảm giác ẩm ướt ấm nóng khiến cô run rẩy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Gloria đang ngồi, cô ấy quay đầu lại một cách máy móc, đập vào mắt là Fred Keith và Ockham Charles đang lo lắng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tay chân cô như bị gãy, cổ họng như bị cắt đứt, liều mạng hét lên, nhưng lại chỉ có thể câm lặng phát ra mấy tiếng th* d*c.

Đột nhiên, những cảnh tượng của cuộc đời này bắt đầu tua lại nhanh chóng trước mắt bà ấy.

Cô gái cao quý ấy khóc đẫm nước mắt, lớn tiếng kêu cứu, động tác trên tay không hề dừng lại.

“Khanh Khanh!”

Cảm giác sống sót sau thảm họa và sự tức giận khi bị kẻ tiểu nhân đùa bỡn đan xen trong lòng.

“Hu hu hu, sao anh lại tới đây!”

Một cảm xúc không tên ập vào tâm trí, Thẩm Mộ Khanh mới vừa rồi còn đờ đẫn, đột nhiên khóc lớn, cả người nằm trên mặt đất, toàn thân dính đầy bụi bẩn.

Hai giọng nói đột nhiên vang lên.

Thẩm Mộ Khanh không có thời gian để suy nghĩ, cả người cô lúc này cứ như mất hết sức lực, một cơn đau đớn mãnh liệt dâng lên từ đáy lòng.

Bàn tay to lớn đặt sau lưng cô ấy, không ngừng an ủi: “Anh xin lỗi, là lỗi của anh, sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Được Charles ôm, sau bao nhiêu năm làm vợ chồng như thế, đây là lần đầu tiên anh ấy thấy vợ mình chật vật yếu đuối đến vậy.

May mắn thay… phu nhân không có việc gì.

Nghĩ đến Fred Nick, sát ý trong mắt Charles đã hiện lên rõ ràng.

Đồng tử giãn ra, lúc này đôi mắt cũng đã trợn lồi dữ tợn, hai hàng nước mắt trong veo của Charlotte lăn dài, lập tức nhỏ giọt xuống quả bom hẹn giờ lạnh như băng.

Điều hai cô gái cần nhất bây giờ chính là sự trấn an và nghỉ ngơi, nhưng chuyện này không thể để yên!

Gloria lúc này cũng không khác gì cô, bất lực ngồi phịch xuống đất, còn đâu vẻ quý phái của bà chủ gia tộc, nó cũng biến mất trong trò hề vừa rồi.

“Chạy đi!”

Cô cảm nhận rõ ràng người đàn ông này đang run rẩy.

“Fred Keith…”

Cơn đau thấu tim không chỉ hoành hành ở lồng ngực, mà nó còn lan rộng khiến toàn thân cô như bị chặt thành từng mảnh.

Đôi mắt của cô đỏ ngầu tơ máu, mắt hạnh mở to, nhãn cầu cứ như sắp rơi ra khỏi hốc mắt.

Nhìn ​​mười giây cuối cùng, Charlotte nắm chặt con dao, đau lòng gầm lên với Thẩm Mộ Khanh: “Chạy mau! Chạy mau!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời vừa dứt, Thẩm Mộ Khanh chỉ thấy cả người mình bị đẩy mạnh, loạng choạng ngã về phía trước cửa nhà kính. (đọc tại Qidian-VP.com)

Charlotte nở một nụ cười bi thương với Thẩm Mộ Khanh vẫn luôn nhìn mình không rời mắt, rồi bà ấy ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà kính.

Thẩm Mộ Khanh không kìm được nước mắt, cuối cùng chỉ có thể ngã trên mặt đất.

Chương 141: Anh ấy đang sợ hãi

Cả Charlotte bên trong lẫn Thẩm Mộ Khanh và Gloria ở bên ngoài, đều choáng váng, đứng yên tại chỗ.

Thẩm Mộ Khanh ở bên cạnh lại không có phản ứng gì cả, tai cô ù đi và nước mắt đong đầy khiến giác quan của cô biến mất, hoàn toàn bỏ qua tiếng gọi kia của Fred.

Anh đang sợ hãi.

Như phải chịu ấm ức lớn, trong khoảnh khắc thấy Charles đến, Gloria bật khóc nức nở.

Một đống kim tuyến đủ màu sắc sặc sỡ b*n r*, tràn ngập toàn bộ căn nhà kính. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nước mắt ầng ậc trong ốc mắt, nhòe đi tầm nhìn, cuối cùng nặng nề rơi khỏi khóe mắt.

Gloria không biết phạm vi nổ của quả bom sẽ lớn đến mức nào, chỉ có thể tuyệt vọng đỡ Thẩm Mộ Khanh đang kiệt sức chạy đi ra xa.

Ba… Hai… Một...

Như đã kìm nén cả thế kỷ, giọng nói mang theo sự lạc lõng run rẩy rơi vào tai cô: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi…”

Lực đẩy của Charlotte không hề nhỏ, bà ấy dùng hết sức bình sinh để đẩy hai thân thể bủn rủn kia ra xa.

“Soạt… Soạt…”

Charles nhìn hai người ôm nhau, không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ôm Gloria lên xe rời khỏi nhà chính của gia tộc Fred.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 141: Anh ấy đang sợ hãi