Chiếm Hữu Tuyệt Đối - Dã Mã Vô Cương
Dã Mã Vô Cương
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Tôi không thèm sợ anh đâu
“Cậu cam lòng lấy ra uống rồi sao?!” Đôi mắt màu xanh lam của Gladster lập tức trợn to, giọng nói không giấu được sự vui mừng.
Anh vừa lên tiếng cảnh cáo thì cô gái bên cạnh bỗng nhiên bật cười thành tiếng, khóe mắt đến đôi môi đều cong lên cười, đôi mắt hạnh sáng long lanh nhìn anh.
“Xem ra hôm nay tôi được hưởng ké của cô đây rồi, trước đây anh Fred Keith keo kiệt sống c·h·ế·t cũng không chịu lấy rượu ra, xem ra hôm nay tôi gặp may rồi.”
Nhưng Thẩm Mộ Khanh vẫn biết Fred Keith và Gladster có chuyện quan trọng cần bàn bạc nên cũng chậm rãi đứng dậy, cầm ly rượu đỏ đi theo sau lưng người phụ nữ, cả hai đi ra ban công đầy ánh nắng.
Thấy Gladster không ngừng lên tiếng trêu chọc, Fred Keith hơi nheo mắt lại: “Gladster…”
Mà người phụ nữ người Đức kia lại hơi nheo đôi mắt xinh đẹp của mình lại, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Mộ Khanh cũng có chút lạnh lùng.
“Cô gái châu Á xinh đẹp, cô nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ chúng ta đã từng gặp nhau trên con phố nào đó sao?”
Cô trừng mắt nhìn Fred Keith, dẩu miệng nói: “Tôi không thèm sợ anh đâu!”
Có người đến!
Ở cạnh một người lạ mới gặp nhau lần đầu tiên dĩ nhiên sẽ vô cùng lúng túng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mộ Khanh nghe thấy có người dùng một từ như ‘keo kiệt’ để miêu tả về Fred Keith. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hương rượu nồng ấm tràn ngập khoang miệng, bàn tay to còn lại của người đàn ông gãi nhẹ cằm cô.
Dường như không ngờ Gladster lại đột nhiên nhắc đến mình, người phụ nữ mỉm cười điệu đà, nắm bàn tay thoa sơn móng tay màu đỏ lại rồi đánh nhẹ vào lồng ngực anh ấy.
Gladster cười cười không lên tiếng nói gì, dẫn người phụ nữ này đi hẳn vào trong phòng, dứt khoát ngồi luôn xuống ghế sofa đối diện ghế Fred Keith đang ngồi.
Thấy dáng vẻ hăm dọa của Fred Keith, Thẩm Mộ Khanh lập tức định bắt chước nông dân khởi nghĩa, chống lại tên bạo chúa này. (đọc tại Qidian-VP.com)
Fred Keith bình tĩnh nhìn Thẩm Mộ Khanh, đặt tay lên trên bàn tay đang để trên ghế sofa của cô, gằn giọng nói nhỏ giống như đang hù dọa: “Cô bé, xem ra hôm nay em to gan thật đấy.”
“Đúng lúc anh Gladstone đã nói muốn nếm thử đám rượu đỏ này từ lâu, coi như được hưởng ké của em đi.” Fred Keith nhìn vết rượu đọng trên môi Thẩm Mộ Khanh, ánh mắt dần trở nên tối tăm.
Dáng người lả lướt uyển chuyển bị một lớp vải mỏng màu đen che giấu, đôi chân dài lộ ra ngoài trông thật nóng bỏng trong cái nóng mùa hè.
Thấy Fred Keith không nói cũng không tỏ thái độ gì, nụ cười trên môi Gladster càng tươi hơn, anh ấy còn quay sang nâng ly rượu không lên với Thẩm Mộ Khanh.
“Đây là rượu mới được đưa đến hôm nay, mang cho em nếm thử.” Thấy khuôn mặt nhỏ của Thẩm Mộ Khanh có phần sững sờ, Fred Keith giơ tay bưng ly rượu đế cao đến bên miệng cô, ra vẻ muốn đích thân đút cô uống.
Sắc mặt lạnh lùng này của anh cho dù có đeo kính vào cũng có thể cảm nhận được sự nghiêm túc tột độ.
Giọng điệu trêu ngươi, một câu trêu chọc đơn giản lại khiến Thẩm Mộ Khanh ngay lập tức hiểu được mối quan hệ giữa hai người.
Chẳng qua Thẩm Mộ Khanh chỉ nhập hờ hai ngụm nếm thử mà cũng đã cảm thấy có chút lâng lâng.
Thấy cô làm như vậy rõ ràng đang biểu hiện mình ở thế yếu, sắc mặt Fred Keith có hơi dịu lại, cầm ly rượu đưa lên môi rồi nhấp nhẹ một ngụm.
Vừa thu tay về, người đẹp tóc xù đứng bên cạnh anh ấy đã hoàn toàn dựa vào người Gladster.
Thời gian trôi qua, có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó có mấy người đàn ông mặc đồng phục cầm tài liệu đi vào.
Không hổ là rượu ngon, được chưng cất và cất giữ trong hầm rượu bằng phương pháp hết sức tinh vi.
Mãi cho đến khi bàn tay đeo găng tay trắng kia đưa ly rượu đỏ đến trước mặt Thẩm Mộ Khanh, người đàn ông mới ngước mắt lên, mở miệng nói.
Đến tận lúc này, Thẩm Mộ Khanh mới để ý thấy vừa nãy đi từ cửa vào không chỉ có một mình Gladster mà còn có một người phụ nữ người Đức xinh đẹp.
Vừa vào phòng, mấy người đó đã lần lượt bày đồ ngay ngắn lên cái bàn dài trước mặt rồi cung kính cúi đầu, sau đó mới ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.
Sợ anh sẽ đột ngột làm gì đó, cô vươn bàn tay nhỏ nhắn xinh xắn trắng trẻo ra, túm góc áo âu phục của Fred Keith rồi kéo nhẹ.
Mưa gió nổi lên, rõ ràng Thẩm Mộ Khanh đã nhận ra luồng áp suất thấp Fred Keith đang tỏa ra lúc này.
Người đẹp ngay trước mặt bỗng dưng biến mất, sắc mặt Fred Keith lập tức tối sầm lại, anh ngồi ngay ngắn, quay ra nhìn người đàn ông vừa đi từ ngoài cửa vào.
Tiếng Đức ngắc ngứ được cô gái hung dữ nói ra lại có đôi chút dịu dàng, điềm đạm.
Cũng thật đúng lúc, người đến lại là Gladster được xem như người hiểu rõ anh nhất trong số những đối tác của anh, thấy dáng vẻ bình tĩnh không nhìn ra vui buồn của anh, anh ấy nghĩ thầm trong lòng không hay rồi.
Gladster có mái tóc nâu, ngoại hình lãnh tử, đôi mắt có màu lam của biển cả.
Gladster nở nụ cười ranh ma như hồ ly: “Không ngờ đến cả anh Fred Keith tiếng tăm lừng lẫy cũng không thoát khỏi ải mỹ nhân.”
Tất nhiên Gladster đã phát hiện ra ánh nhìn của Thẩm Mộ Khanh, anh ấy nở nụ cười, nói với người đẹp đang sửng sốt nhìn mình kia.
“Ai hưởng ké của ai cơ?”
Ngay sau khi nghe anh ấy nói vậy, cô lập tức tỉnh táo lại, Thẩm Mộ Khanh ngượng ngùng cười cười, lắc đầu nói: “Chưa từng gặp, anh tuấn tú tài giỏi, tất nhiên người khác sẽ nhìn thêm vài lần.”
Dáng vẻ nghiêng đầu sững sờ này của anh ấy khiến sắc mặt Fred Keith tối sầm lại lần nữa.
Fred Keith bật cười, khóe miệng cong lên nở nụ cười nhẹ, bàn tay v**t v* cái đầu nhỏ của Thẩm Mộ Khanh đầy thân mật: “Được.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai bàn tay thon dài của Fred Keith vẫn chưa dừng lại, đôi mắt tinh tường kia vẫn nhìn chằm chằm vào chất lỏng trong ly.
Bởi vì uống chút rượu đỏ nên hai má Thẩm Mộ Khanh đỏ hây hây, đôi mắt trong sáng cũng trở nên mơ mơ màng màng, ẩn ý đưa tình giống như sóng nước.
Gladster chưa bao giờ nhìn thấy bên cạnh Fred Keith có con gái, cho dù là bạn gái cũng chưa từng có.
“Đi đi, đừng uống nhiều quá.” Thẩm Mộ Khanh còn chưa kịp mở miệng lên tiếng, Fred Keith đã vỗ nhẹ lưng cô, ra hiệu cô đi theo người phụ nữ này qua đó.
Giờ phút này, đôi mắt hạnh này lại nhìn thẳng vào Gladstone.
Chương 21: Tôi không thèm sợ anh đâu
Cô ta giơ tay trái lên chỉ vào ban công ở cuối phòng: “Cô đây có bằng lòng đến đó ngắm cảnh với tôi không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thẩm Mộ Khanh đột nhiên đẩy mạnh Fred Keith đang sáp bên cạnh mình ra, ngả người ra sau.
Gladster nở nụ cười vui vẻ, gật đầu nói: “Xin lỗi cô, người tuấn tú như tôi đã có người trong lòng rồi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Anh ấy liếc mắt nhìn sang thì thấy Thẩm Mộ Khanh đang cúi đầu ngồi bên cạnh Fred Keith, ngay lập tức Gladster hiểu ra tại sao tâm trạng của tên bạo chúa này lại không tốt.
Bây giờ đột nhiên bên cạnh anh lại xuất hiện một gương mặt châu Á, lại còn đau lòng căng thẳng như thế, nhớ đến cậu hai của gia tộc Fred đang rục rịch muốn vùng lên tranh giành kia, Gladster cười lắc đầu.
Thế nhưng cơ thể anh vừa sáp lại gần Thẩm Mộ Khanh mấy phân thì cửa lại bị nhân viên phục vụ đang đứng bên ngoài mở ra, theo ngay sau đó là một giọng nam đang rất vui vẻ vang lên.
Cũng không biết tình huống như bây giờ rốt cuộc là tốt hay xấu nữa.
Thấy hai người định bắt đầu bàn chuyện công việc, người phụ nữ người Đức kia đột nhiên bật cười.
Người đó có dáng người cao gầy, cao khoảng chừng một mét bảy, mái tóc óng mượt được uốn sóng lọn to, xõa tung trên vai, trông vô cùng quyến rũ.
“Anh Fred Keith vẫn còn ở đây đấy, anh lúc nào cũng chỉ biết nói đùa thôi.”
Thấy anh đột nhiên làm vậy, Thẩm Mộ Khanh cũng vô thức ngẩng đầu nhập một ngụm rượu từ ly rượu người đàn ông đang cầm trong tay.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.