Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chiến Kỳ Giương Cao
Unknown
Chương 117: Goldnor
Sáng sớm, hàng hóa của thương đội được vận chuyển lên thuyền, xe chở hàng và ngựa cũng được tháo dỡ để vận chuyển qua sông.
Lance đứng trên bến tàu quan sát nhóm khuân vác làm việc.
Willie đã lên con thuyền đầu tiên qua sông và chờ đợi ở bờ bên kia.
Mấy tên hộ vệ thì cầm v·ũ k·hí im lặng quan sát mọi thứ xung quanh, lúc sáng sớm người ta lại phát hiện một đống t·hi t·hể trong ngõ hẻm gần với quán rượu.
Hiện trường cực kỳ kinh khủng, mấy người ở gần đó n·ôn ó·i khi nhìn thấy cảnh tượng trong con hẻm.
Lance cũng hiếu kỳ ghé qua nhìn xem, hắn chú ý tới cái xác của tên trọc trong khá quen mắt nhưng không nhớ lại gặp được ở đâu.
Hiện tại đứng đây chờ thuyền chuẩn bị qua sông hắn mới nhớ tới, người kia đã ngồi cạnh mình trong quán rượu.
Khi mấy người khác bàn tán rằng ‘Tên Điên’ g·iết c·hết bọn họ, hắn cũng có phần nào tin tưởng và lo lắng tên kia sẽ nhằm vào nhóm của mình.
Nhưng hắn đã không nhìn thấy tên kia từ lúc sáng sớm.
“Xong rồi Lance, lên thuyền thôi.” Một người hộ vệ vừa bước nhanh lên ván cầu vừa kêu hắn.
“Ta tới đây.” Lance đáp lại, nhanh chóng leo lên thuyền, hắn đứng trên con thuyền sắp rời bến, nhìn xem bến tàu nhỏ này.
Chợt hắn nhìn thấy ‘Tên Điên’ tên kia vẫn là cách ăn mặc như mọi khi, áo choàng che phủ thân thể, thanh kiếm dài đeo bên hông.
Lúc này hắn đang cưỡi ngựa, từ từ chậm rãi rời đi nơi này, hướng về phía bắc mà đi.
Lance cảm thấy bóng người kia có chút cô độc.
---
Vài ngày trước, xứ Helmelo.
Oskar, Noah và mấy người khác ở trong không gian khá chật hẹp của chiếc xe ngựa.
Bọn họ đang đưa tay bám vào thành xe, có vài người còn la hét không ngừng.
“Chậm lại!”
“Chậm thôi thằng nhóc.”
“Đừng, ta c·hết mất.”
“Aaaaa!”
Tiếng la hét cuối cùng là của Noah.
Oskar cười khổ, nhưng rồi thoải mái hưởng thụ làn gió mát thổi mạnh vào mặt mình.
“Còn quá chậm!” Jaxton vừa cười vừa hét lên, hắn tiếp tục vung roi.
Hai con ngựa vung lên tám cái chân tràn ngập cơ bắp, móng sắt gõ vào mặt đường, chiếc xe ầm ầm lăn bánh, vượt qua hết chiếc xe này tới chiếc xe khác trong đoàn xe.
Bánh xe lăn nhanh, gió luồn qua khe hở thổi quần áo bọn họ phập phồng, bụi đất bay lên kéo một vệt dài bị bỏ lại sau lưng chiếc xe.
‘Khục khục.’ Mấy người ở trên đường cùng mấy chiếc xe khác trong đoàn xe không ngừng ho khan khi hít phải bụi đất.
Herman nhăn mặt, trải qua tám ngày, hắn cuối cùng biết được sở thích đặc biệt của con trai út nhà Hollow.
Hắn phải công nhận rằng tên nhóc này có tài, nhưng tên nhóc quá hăng say mỗi khi ngồi trên xe ngựa.
Herman âm thầm cầu nguyện cho mấy tên lính ngồi trên chiếc xe kia.
“Oskar, ngươi muốn chạy một đoạn sao?” Jaxton cuối cùng chậm lại tốc độ xe khi hình bóng của tòa thành hiện ra trước mắt mình, hắn quay đầu qua hỏi thăm Oskar.
Hai người trở nên quen thuộc với nhau qua mấy ngày ở chung, chỉ có người thanh niên này có vẻ thích hợp với thứ tốc độ mà hắn đang theo đuổi.
Mấy người khác thì vừa buông tay ra khỏi thành xe, có mấy tên còn bụm miệng muốn n·ôn m·ửa, vừa nghe tới lời này liền không ngừng hướng Oskar lắc đầu.
Nếu chịu sự t·ra t·ấn này thêm nữa chắc bọn hắn tan vỡ mất.
Dù rằng suốt chặng đường này tên nhóc ác ma đầu đỏ kia không chỉ một lần làm như vậy, để bọn hắn sợ hãi bị quăng ra khỏi cỗ xe đang di chuyển với tốc độ cao.
Nhưng bọn hắn vẫn chưa thể làm quen được.
Noah đưa tay bắt lấy vai của Oskar, “Ngươi sẽ không đồng ý phải không Oskar?”
Oskar cười cười đáp lại sự mong đợi của Jaxton và khẩn cầu của những người khác.
“Lần sau đi Jaxton, hôm nay bọn hắn chịu đựng không nổi nữa đâu.” Hắn nói, “Với lại đích đến cũng đã ở trước mắt rồi.”
Câu nói sau của Oskar để đám lính mới ngạc nhiên mừng rỡ reo hò, nhao nhao đến gần phía trước muốn nhìn xem thành Loshek.
“Được rồi, vậy lần sau chúng ta đua với nhau.” Jaxton nhe răng cười, cũng không quá thất vọng.
Hiện tại hắn điều khiển chiếc xe đi với tốc độ bình thường, lúc này nó đã dẫn trước đoàn xe một đoạn dài, tòa thành càng ngày càng gần.
Ven đường xuất hiện nhiều ngôi nhà và người qua lại, có những chiếc xe chở theo hàng hóa đi trên đường.
Càng tới gần tòa thành, dòng người càng đông đúc hơn.
Oskar nhấc chân bước ra ngoài, ngồi cạnh Jaxton, hắn hiếu kỳ quan sát tòa thành trước mặt.
Tường thành cao xây bằng đá kéo dài vượt ra khỏi tầm mắt, cánh cổng phía tây ở trước mắt bọn hắn mở ra, rất nhiều người và xe cộ xếp hàng ra vào thành.
Hắn thấy được cờ hiệu dài phủ xuống hai bên cánh cổng, lá cờ xanh với huy hiệu là lưỡi rìu trắng.
Gia tộc Goldnor xứ Helmelo, chủ nhân của thành Loshek.
Oskar lướt qua khung cảnh, thấy được thứ gì đó, hắn chỉ tay qua phía bên phải cổng, chỗ kia cắm một lá cờ hiệu của hội lính nỏ.
“Qua bên kia, Jaxton.” Hắn nói.
“Được rồi.” Jaxton nhìn hai bên một chút rồi điều khiển chiếc xe ngựa đi qua bên kia.
Dưới bóng râm của bức tường thành, có khoảng mười người đang đứng chờ đợi cạnh lá cờ hiệu.
Họ ngẩng đầu nhìn qua khi thấy chiếc xe ngựa chạy tới, trên xe có tiêu chí của hội lính nỏ, họ biết được kia đám lính mới được tuyển dụng.
“Huuuue.” Jaxton kéo cương ngừng xe, mấy người sau thùng xe như được ân xá mau chóng nhảy xuống, không muốn dừng lại ở trên thêm một phút giây nào nữa, có người còn cúi gập người n·ôn m·ửa.
Một người thanh niên trong những người đứng đợi thấy vậy nhăn mày lại, “Đội trưởng của các ngươi đâu?”
Chẳng lẽ tố chất của đám lính mới kém đến như vậy sao, phải biết đây sẽ là thuộc hạ của hắn trong tương lai.
Trên chiếc xe này toàn là lính mới, ngay cả người đánh xe Jaxton cũng vậy, bọn hắn nhìn nhau không biết nên nói sao, Oskar đi tới nói.
“Đội trưởng Herman còn ở phía sau, chúng ta đi hơi nhanh một chút.”
“Ừm.” Người thanh niên tóc đen nhìn hắn, “Hơi nhanh? Ngươi tên là gì, lính mới?” Cặp mắt màu xanh lam nhìn vào Oskar, giọng nói mang theo chút hứng thú.
“Oskar.” Hắn không để người trước mặt chờ đợi lâu.
Khi người kia quan sát hắn, hắn cũng đang đánh giá người trước mắt mình.
Một người thanh niên cao ráo với dáng người săn chắc, mặc áo vải màu đen, Oskar không nghi ngờ gì rằng dưới lớp vải kia là một thân thể tràn đầy cơ bắp.
Khuôn mặt người kia góc cạnh và sắt nét, có chút cứng rắn thiếu xúc cảm, một phần tư khuôn mặt phía trên bên trái có vết bỏng đỏ ửng, tăng thêm phần nào khí chất dữ dội cho hắn ta.
Hắn gật đầu một cái, “Ta tên là Midas, đội trưởng của các ngươi.” Người thanh niên tự giới thiệu bản thân mình.
“Oskar, vào đây tránh nắng đi, cùng ta chờ đợi những người khác đến.” Midas lại nói.
“Cả các ngươi nữa, tới đây đi.”
Mái tóc đen tối màu quạ của Midas lắc lư theo làn gió nhẹ, để vết bỏng bên trái khuôn mặt lúc ẩn lúc hiện, tăng thêm sự bí ẩn cho hắn ta.
Oskar, Jaxton và Noah đứng sau lưng Midas, uống nước và nghỉ ngơi hồi phục, chờ đợi Herman và đoàn xe phía sau tới.
Lúc này Oskar mới để ý thấy, ngoài mấy người mang huy hiệu của hội lính nỏ, trong nhóm người này còn có mấy hiệp sĩ đeo huy hiệu lưỡi rìu trắng của nhà Goldnor.
Bọn họ đứng quanh người thanh niên kia, cho thấy thân phận hắn có lẽ không đơn giản chỉ là một tên đội trưởng bình thường.
Hắn hiếu kỳ về quan hệ của gia tộc Goldnor với hội lính nỏ Helmelo, một gia tộc quý tộc cao quý với một tổ chức đánh thuê.
Hai phía có lẽ có một mối liên kết bền chặt, nên hội lính nỏ mới tập trung lính mới đến đây, có lẽ căn cứ của bọn họ cũng được thiết lập gần thành Loshek.
Hiện tại mấy người hiệp sĩ xuất hiện ở đây thì không còn nghi ngờ gì nữa.
Hội lính nỏ Helmelo, chẳng lẽ đây là một tổ chức quân sự thuộc về Bá tước của xứ này?
Midas dường như đọc được ý nghĩ của Oskar, “Người hiếu kỳ tại sao hiệp sĩ của gia tộc Goldnor đứng cùng với chúng ta?”
Oskar cũng không chối mà gật đầu, chờ đợi câu trả lời của Midas.
“Ngươi không biết sao, hội trưởng của chúng ta là người nhà Goldnor.”
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa!!!