Chiến Kỳ Giương Cao
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 129: Phía tây
“Là vị hiệp sĩ nào, ông ta nổi tiếng sao?”
Midas nhìn theo bóng lưng của hắn, trong mắt mang theo một chút do dự, thì thầm, “Phía tây.”
Đôi tay từng cầm búa rèn kia không có chút nào nghi ngờ càng thích hợp cầm lên v·ũ k·hí.
Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng reo hò, Noah giơ cao lên cây nỏ trên tay.
Hơi thở hắn đều đều, trên trán cũng không có mồ hôi chảy xuống, ánh mắt nhìn rồi điều chỉnh để cho phần đuôi mũi tên, đầu mũi tên và bia ngắm tạo thành một đường thẳng.
Oskar cười khổ, không nghĩ tới tên to xác này lại có năng khiếu trong việc bắn nỏ như vậy.
Sau khi hỏi thăm Midas, Oskar nhờ người đội trưởng mua sắm hai thanh kiếm cho mình và Noah, mặc dù sau đó bọn họ sẽ thống nhất mua sắm các loại trang bị như áo giáp, tên nỏ và mũ giáp, vân vân.
Lúc này người thanh niên mới quay đầu lại trả lời câu hỏi của Midas.
Người bình thường không ai muốn trở thành lính cầm khiên vì tiền lương và đãi ngộ sẽ kém hơn so với lính bắn nỏ, nên đa phần tất cả mọi người đều tập trung tinh thần vào việc huấn luyện.
‘Bặc’
Ngoài việc làm quen với việc lên dây nỏ bằng công cụ hỗ trợ, bọn hắn cũng gắng sức luyện tập lên dây với sức lực từ đôi tay của mình, có người thành công dễ dàng, có kẻ thì cố gắng hết sức vẫn lực bất tòng tâm.
Về phần tên nhóc Jaxton thì có chút khó khăn hơn, tên nhóc chỉ lên dây được đúng một lần. (đọc tại Qidian-VP.com)
‘Phù phù’
Oskar, Noah và Jaxton đã đã trải qua một tuần tại căn cứ của hội lính nỏ Helmelo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Noah đang đi về phía bia ngắm lấy về hai mũi tên mà họ vừa bắn ra.
Bọn hắn đóng vai trò che chắn và bảo vệ cho những người lính nỏ, những tấm khiên lớn kia tạo ra chỗ che chắn, giúp người lính bắn nỏ ẩn nấp phía sau và lên dây nạp tên, những mũi giáo dài để chống lại kỵ binh khi cần thiết.
Bên kia, Jaxton ngáp dài một cái, nhỏm người dậy dáo dát nhìn quanh, không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng tên nhóc cũng vỗ tay vài cái rồi nằm lại trên đất.
--- (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn lại quay sang Oskar nói: “Ngươi là người bắn mũi tên đầu tiên nhưng ta nghĩ có lẽ Noah mới là người sẽ bắn vào hồng tâm trước.”
Midas đứng cạnh bên nhìn Noah, lắc đầu nhìn về phía một bên khác, “Nếu hắn bắn nỏ cũng tốt như cưỡi ngựa, có lẽ sẽ sớm trở thành đội trưởng giống như anh trai mình.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tay phải bóp vào lẫy, ‘bặc’ một tiếng, dây cung thẳng băng trở lại, run run đàn hồi lên, mũi tên nỏ bay ra khỏi nỏ lướt nhanh qua không khí một cách im ắng như một tên tử thần, mãi đến khi nó ghim vào bia ngắm, một âm thanh khác mới vang lên.
Tên nhóc có vẻ không quá hứng thú với thứ v·ũ k·hí này.
“Kiếm sao, nó là thứ mà các hiệp sĩ thuần thục nhất, ngươi mong muốn trở thành một hiệp sĩ.” Midas có chút bất ngờ.
Oskar cho rằng Noah có thể trở thành một tên lính ưu tú, tên kia dùng kiếm cũng không kém, không quá đột xuất nhưng vẫn luôn tiến bộ từ từ qua mỗi ngày tập luyện.
Chương 129: Phía tây
Sáng sớm, trời trong xanh.
Sau mỗi lượt bắn hai người lại thay phiên đi tới đằng xa thu thập chúng lại rồi bắt đầu một lượt bắn mới.
“Giỏi lắm Noah!” Oskar vỗ vai người bạn của mình, người thanh niên cười to như một đứa trẻ.
Khi đó nỏ sẽ trở thành v·ũ k·hí phụ của bọn hắn.
Bên cạnh Noah ‘ồ’ một tiếng, cúi xuống lên dây cho cây nỏ của mình.
Thiếu chút xíu nó liền bắn vào hồng tâm.
Cảnh tượng khi đó là hắn cả người nằm trên đất, mái tóc đỏ lấm tấm bụi đất, một chân đạp vào vòng sắt ra sức đạp mạnh mới lên dây cho cây nỏ của mình được.
Trong thời gian rảnh Noah còn cùng Oskar luyện tập sử dụng kiếm.
Lúc này, trên sân huấn luyện, Oskar cúi người đạp vào vòng sắt, hắn dùng sức, hai tay kéo lên dây nỏ, trên eo hắn mang theo thắt lưng kép nhưng lại không dùng tới, hắn đang muốn luyện tập cơ bắp cho đôi tay của mình.
Ngoài chỗ ở là khoảng sân dành cho việc huấn luyện, tại đây bọn hắn luyện tập cách sử dụng nỏ, mỗi ba người dùng chung hai cây nỏ.
Lính cầm khiên sử dụng v·ũ k·hí chính là một tấm khiên to lớn hình chữ nhật và giáo dài, v·ũ k·hí phụ của bọn họ thường là kiếm ngắn hoặc rìu.
Hắn nghĩ cũng không cần thiết phải giấu diếm bản thân mình đến từ đâu.
Oskar dần quen thuộc với cuộc sống tại tòa căn cứ này, trong tòa nhà nơi hắn ở mới dọn ra một góc trở thành nhà bếp.
Oskar nhìn bóng lưng của Noah nói: “Có lẽ vậy, tên to xác kia thực sự rất thích hợp sử dụng thứ này.”
Oskar và Noah thuận lợi hoàn thành việc lên dây bằng tay.
Oskar thong thả đi qua bên kia, nhìn xem hai mũi tên ghim trên hai cái bia, nhe răng một cái, tự hỏi không biết khi nào mới tới lượt mình bắn trúng hồng tâm.
Midas đứng ở phía sau họ, cười nói: “Tốt lắm, Noah!”
Hắn, Herman và Midas khá thân với nhau, bọn họ thỉnh thoảng sẽ ra ngoài cùng nhau.
Cảm ơn Nấm tặng hoa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Với mỗi cây nỏ được phân phát xuống, hội lính nỏ kèm theo một mũi tên, sau đợt huấn luyện họ phải tự bỏ tiền lương của mình mà bổ sung tên nỏ cho bản thân.
“Cảm ơn.” Oskar nhận lấy mũi tên từ tay Noah, hắn đem nó cài lên thân nỏ, hít sâu một hơi giơ lên.
Oskar nhìn qua đầu bên kia của khoảng sân dài, trên bia ngắm của Noah, chỉ thấy được phần nhỏ còn lại của mũi tên ở ngoài, cả mũi tên ghim sâu vào chỗ hồng tâm.
Trong sân vang lên tiếng vỗ tay hoan hô, họ thường làm điều đó khi có người bắn trúng hồng tâm.
Tuy nhiên theo thời gian tập luyện tăng lên, động tác của bọn hắn càng ngày càng thuần thục và những bó cơ trợ giúp sử dụng nỏ cũng tăng cường sức mạnh.
Midas nghe vậy ngẩn người một chút, hắn đột nhiên im lặng không nói nữa, ánh mắt lơ đãng liếc qua khoảng sân rộng này.
‘Bặc’ bên cạnh cũng vang lên một âm thanh gần giống, Noah hạ nỏ xuống, nhe răng hướng hắn cười, mũi tên kia cũng chỉ thiếu một chút xíu.
Mũi tên trúng bia nhưng lại không quá chuẩn xác, chỉ một chút xíu nữa là nó bắn lệch ra ngoài.
Người trước thì đã luyện tập từ nhỏ với đủ loại v·ũ k·hí, mặc dù mới tiếp xúc với nỏ nhưng hắn cũng nhanh chóng học được cách sử dụng, hiện tại người thanh niên này đã trở thành một trong những kẻ dùng nỏ thuần thục nhất trong đội lính mới.
Bọn họ phân công nhau nấu ăn, mặc dù chỉ có hai bữa sáng và tối nhưng lượng thức ăn lại đầy đủ để cho đám lính no bụng, để bọn hắn không bị phân tâm và tập trung tinh thần vào việc huấn luyện.
Sau vài buổi dạy học đầu tiên thì Midas không còn tự mình ra sân hướng dẫn nữa mà chỉ đóng vai trò người quan sát, hắn dạo bước qua lại trên sân huấn luyện, uốn nắn những sai lầm rõ ràng của đám thuộc hạ, thỉnh thoảng cất lời tán dương những người xuất sắc.
“Dùng kiếm, ta luyện tập với nó kể từ khi còn rất nhỏ.”
“Ngươi giỏi nhất thứ gì, Oskar?” Midas nhìn người thanh niên trước mặt mình, đôi mắt đen huyền bí kia nhìn chằm chằm muốn dò xét rõ ràng Oskar.
Người sau thì cũng làm việc nặng nhọc và trở thành một tên thợ rèn học đồ đã lâu, cơ bắp trên cánh tay hắn cũng không chỉ để trưng bày, không chỉ thế, hắn còn có chút thiên phú trong việc sử dụng nỏ.
Noah thích ứng với nơi này đặc biệt nhanh, tên thanh niên nói nhiều hơn, hoạt bạt hơn và hắn dần trở thành một trong những người dẫn đầu trong cuộc huấn luyện.
“Không ai giỏi hết tất cả mọi thứ được.” Oskar nói, cúi xuống dùng thắt lưng lên dây, chuẩn bị cho lượt bắn tiếp theo.
Bên kia, Jaxton đang nằm dưới bóng một thân cây lớn mà tránh ánh nắng, đứng ở đây Oskar cũng nghe được tiếng ngáy ngủ.
Oskar có chút thắc mắc, không hiểu sao người đội trưởng trước mặt mình lại tò mò đến vậy, hắn ngẫm nghĩ một chút, nói: “Một vị hiệp sĩ sống tại một ngôi làng nhỏ ở gần thành Arcop.”
Ngày 26 tháng 12.
Trừ tên nhóc Jaxton ra.
Sau hai tuần nữa, sẽ có một phần ba lính mới bị loại và những kẻ đó phải trở thành những người lính cầm khiên.
Oskar gật đầu: “Ta từng là người hầu của một hiệp sĩ.”
Chuyện khá khó khăn với những người mới tập lại trông có vẻ nhẹ nhàng khi hắn thực hiện, sợi dây cong lại gọn gàng cài lên lẫy, Oskar một tay cầm nỏ, một tay đưa ra sau rút ra một mũi tên ngắn đặt lên, giơ nỏ nhắm kỹ vào mục tiêu.
Vòng 8, chỉ một xíu liền có thể bắn vào hồng tâm.
Ngay những ngày đầu cả đội đã phải chịu đói một ngày, đám người có chút không mấy hào hứng, nhưng h·ình p·hạt cũng phần nào giúp cho kỷ luật trong đội tốt hơn.
So với dùng nỏ thì tài cưỡi ngựa của hắn được Midas tán thưởng rất nhiều, thỉnh thoảng tên nhóc sẽ ra ngoài cùng vị đội trưởng, họ rời khỏi căn cứ và huấn luyện với nhau trên những đồng cỏ bên ngoài.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.