Chiến Kỳ Giương Cao
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 134: Quà
Bọn hắn nhìn thấy cái thắt lưng tiêu chí kia, ngay lập tức liền nhận ra đây là người của hội lính nỏ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thân phận của hắn hiện tại gần với Herman, cao hơn Jaxton một chút, hắn còn phải cố gắng nhiều hơn nữa, hắn chưa thể hiện được gì cả, mọi thứ đều phải quy công cho sự lựa chọn của Midas.
Không qua bao lâu, một loạt tiếng bước chân vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đối với Oskar, tòa thành này có chút giống với thành Batgot, nhưng rộng lớn hơn, những tòa nhà xung quanh cũng cao lớn hơn nhiều.
“Ngồi vào chỗ đi.” Midas vẫy tay, ra hiệu mọi người ngồi vào bàn.
Nhưng nếu trở về như thế này, với thân phận hiện tại, chiến đấu cho phe Josiah Murden, bọn họ sẽ đứng ở hai phía đối lập với nhau.
“Đây là Oskar và Noah, thành viên trong đội của ta, Oskar chính là đội phó.” Midas khoanh tay dựa vào cột đá nói.
“Chào mừng ngài trở về nhà.” Một người trong đó nói, người còn lại đẩy ra cánh cửa sau lưng mình.
Mọi người nâng ly rồi cùng uống, hương rượu nho thơm ngọt chảy qua cổ họng, đây là thứ rượu ngon nhất mà Oskar từng uống.
---
Midas giơ ly rượu của mình lên. “Uống thôi.”
Oskar nhìn vào người thanh niên trước mắt mình, vậy ra đây là hội trưởng của thương hội Cowanii, người thanh niên có một mái tóc xoăn màu nâu và đôi mắt màu hạt dẻ quyến rũ, một nét đẹp khác hẳn với mái tóc đen và mắt đen của Midas.
Hugo cười lên có ngượng ngùng một chút, nhìn mấy người đi theo phía sau, “Paxton, Herman.” Hắn lên tiếng chào hỏi, hai người đội trưởng là người quen của hắn.
Midas nói: “Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, để cho bọn hắn kết thúc một tháng huấn luyện rồi lên đường.”
Lời nói hơi lạnh lùng, nhưng không ai phản bác cả.
Trước cổng thành vẫn là đám đông người ra vào như mọi khi.
Oskar hỏi: “Breiter, nó nằm ở đâu?”
Midas dần đầu cả nhóm đi tới chỗ cổng thành, rồi bọn hắn giống với những người khác xuống ngựa chờ đợi tới lượt mình vào thành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chừng mười phút sau, Leslie mở mắt ra, hỏi: “Sao rồi?”
Hai người kia mặc giáp da và đeo kiếm dài, không giống với những người gác cổng thông thường của nhà giàu có, bọn hắn vừa nhìn thấy Midas liền vội vàng tiến tới chào hỏi.
Midas cười nói: “Ta muốn bọn hắn chuẩn bị kỹ càng một chút, mất đi một nửa quân số sau trận chiến đầu tiên thì không tốt chút nào, vừa tốn tiền vừa tốn công sức thời gian huấn luyện bọn hắn.”
“Thôi, một trăm người là đủ rồi, quá đông chắc chẳng còn đám c·ướp nào dám bén mảng tới gần nữa.”
“Vâng.” Jaxton gật đầu, tò mò quan sát xung quanh.
Herman trầm ngâm nói: “Liệu rằng c·hiến t·ranh tại Alklen có nổi lên một lần nữa không? Ta nghĩ Josiah sẽ rất vui lòng bỏ tiền thuê mướn chúng ta.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ba người này là?” Sau đó Hugo chú ý tới ba người lạ mặt khác.
Năm người còn lại cũng xuống khỏi ngựa, Noah có chút loay hoay, khó khăn rời khỏi yên bước xuống đất.
Hugo gõ gõ bàn: “Các ngươi muốn vận hàng cho thương hội?”
Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện với nhau.
“Các ngươi hộ tống thương đội vận chuyển hàng hóa của chúng ta tới đó giao hàng cho những khách hàng ở trong thành, rồi mua sắm hàng hóa mới vận chuyển trở lại nơi này.”
Người hội trưởng thương hội nói: “Thành Breiter, lãnh chúa của nó là gia tộc Newham, nó nằm ở xứ Nanieg, tòa thành kia nằm ở phía tây Nanieg, rất gần với Helmelo.”
Người kia thấp giọng nói: “Hắn ta loanh quanh dò hỏi về tu viện Nữ Hoàng Helen.”
Paxton theo sau, dường như đây không phải lần đầu tiên hắn đi tới ngôi nhà này.
“Chưa biết, chưa có hợp đồng lớn nào được ký.” Midas uống một ngụm rượu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi họ vào trong, mấy tên người hầu trong nhà ra ngoài dắt đi mấy con ngựa đi.
Sáu con ngựa đi song hành với nhau, hấp dẫn sự chú ý từ những người đi đường.
“Em trai ta.” Paxton ôm bả vai Jaxton cười nói.
Các món ăn trên bàn cũng đủ loại, bao gồm heo sữa quay, gà nướng, thịt thỏ hầm, bánh táo, bánh quy, trái cây vân vân.
Đám người cụng ly với nhau, tiếp tục bữa tiệc này.
“Hugo, gần đây có chuyến hàng hóa nào không?” Hắn nhìn về phía Hugo, ánh mắt mang theo chút gì đó không nói rõ được.
Những người hầu xung quanh nhìn thấy Midas liền cúi chào.
Midas nhấp một ngụm rượu, trầm ngâm nói: “Hiệp ước hòa bình đó khá mong manh, nhưng ta nghĩ Josiah đã hài lòng về việc phân chia lãnh thổ với cháu gái mình, hắn sẽ không khởi xướng một cuộc c·hiến t·ranh khác đâu.”
Noah dần dần trở nên quen thuộc với con ngựa của mình, hiện tại hắn đã có thể dễ dàng điều khiển nó bước đi, thỉnh thoảng nếm thử tăng nhanh hay giảm chậm lại tốc độ.
Midas lắc đầu nói: “Không, chỉ đội của ta thôi, bọn hắn cần rèn luyện thêm.”
Mọi thứ diễn ra thật sự thuận lợi, giống như bị đ·ánh b·ất t·ỉnh trên chiến trường đã mang đi tất cả sự xui xẻo của hắn, còn lại chỉ có may mắn.
Hắn giống như không phải một tên hội trưởng của một thương hội lớn mà càng giống một người rót rượu đang phục vụ quý khách, khiến cho mấy người khác có chút ngại ngùng.
“Thức ăn đến rồi đây.” Tiếng nói của Hugo truyền tới, theo sau lưng hắn là những người hầu bưng những đĩa thức ăn nóng hổi vẫn b·ốc k·hói, từng người từng người nối đuôi nhau đi vào phòng.
“Nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta là gì?” Herman vừa ăn vừa nói.
Cái bàn dài đặt ở giữa căn phòng, đám người kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
“Vậy chúng ta sẽ tham gia nhiệm vụ đầu tiên sao?” Noah chùi đi dầu mỡ dính ở khóe miệng mình nói.
“Nhóm lính mới này cần huấn luyện thêm, bọn hắn chưa chắc đã sẵn sàng lao vào trong một cuộc chiến thực sự.” Midas nhìn về phía Noah và Jaxton, khi hắn nhìn về Oskar, ánh mắt thay đổi trong chốc lát, hắn hiển nhiên không có ý chỉ Oskar, người đã từng tham chiến.
Căn phòng này được xây dựng bằng đá, những cột trụ ngay ngắn thẳng hàng chống đỡ trần nhà, mấy ô cửa sổ đón ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua.
Oskar thầm nghĩ, ‘Chỉ cần cố gắng, mình sẽ dần giành được những vị trí cao hơn trong xã hội này’.
Paxton nói, “Bọn hắn phải làm quen với c·hiến t·ranh, những kẻ còn sống sẽ học được cách thích ứng với nó.”
“Đừng.” Midas đẩy ra Hugo, “Để đầu bếp nấu ăn, tiếp đãi những người bạn mới của ta đi.”
Gia tộc Cowanii cực kỳ giàu có, Paxton và Jaxton cũng là quý tộc nhỏ, Herman là đội trưởng của đội một trăm người.
“Các ngươi xác định đúng là hắn sao?”
“Khoảng cách vừa đủ, thời gian cũng thích hợp, mong rằng sẽ có chút bất ngờ trên đường đi.” Midas cười nói, hiển nhiên hắn đã có quyết định.
Oskar hơi ngạc nhiên, nhà bếp này chuẩn bị sẵn sàng nhiều đồ như vậy, nếu chờ khách đến mới bắt đầu nấu nướng thì không thể nhanh như vậy được.
Chương 134: Quà
Cảm ơn Nấm tặng hoa!
Oskar, Noah và Jaxton cũng theo tới.
“Chăm sóc ngựa cho bọn ta.” Midas nói, xuống khỏi ngựa.
“Xin chờ trong giây lát, ta lập tức đi thúc giục bếp sau đây.” Hugo Cowanii bước nhanh rời đi.
Phía sau cánh cổng là một khoảng sân rộng với hoa cỏ và cây cối tươi tốt, một đài phun nước nằm giữa sân, trên đỉnh đầu là khoảng trời xanh trong trẻo.
Leslie đứng trong một góc của đền thờ, dáng vẻ thành kính giống như đang cầu nguyện, một người đi tới bên cạnh hắn, không cắt ngang mà im lặng chờ đợi.
‘Không hổ là nhà giàu có.’ Oskar thầm cảm thán.
Điều này không phải là điều mà hắn mong muốn.
“Vậy ra đây là Jaxton, mới gia nhập hội lính nỏ sao?” Hugo nói, hắn nhìn đầu tóc đỏ, không nghi ngờ chút nào.
---
Paxton nằm dài trên bàn, rên rỉ nói: “Ta cũng muốn tham gia, bọn ta đã nằm rỉ sét ở trong căn cứ hơn hai tháng.”
Cổng thành phía nam của Loshek đã gần ngay trước mắt, dòng người chung quanh cũng càng thêm đông đúc.
Một loạt món ăn được đặt lên bàn, Hugo đứng ở phía đối diện Midas, chờ người hầu mang rượu lên liền đi tới cầm lên bình rượu mà rót cho mỗi người rồi mới ngồi xuống.
Người thanh niên nhìn về ngọn lửa ở giữa đền thờ, cười nhe răng nói: “Vậy thì giăng bẫy đi, ta muốn chuẩn bị quà cho bạn từ phương xa tới.”
Oskar miệng nhỏ nhai thịt, nhìn những người xung quanh, không nghĩ tới có một ngày mình ngồi ăn cùng bàn với những người có thân phận như thế này.
Thành Breiter, đền thờ thần lửa.
“Chỉ khi nào có c·hiến t·ranh, khi đó chúng ta mới có công việc thực sự để làm.” Paxton ngồi cạnh Herman lên tiếng nói.
“Nâng ly vì những người bạn mới!” Hugo giơ cao ly rượu cười nói.
Oskar nhíu mày, nếu như một lần nữa đạp lên chiến trường ở Alklen, hắn có lẽ sẽ có cơ hội gặp lại Lance và Mario, gặp được Jasper và Maxwell.
Thành Loshek to lớn dần xuất hiện trước mắt của đám người.
“Để ta nghĩ xem.” Hugo khoanh tay dựa vào ghế, một lát sau mở miệng nói, “Mười ngày sau có một đội buôn xuất phát, đích đến cuối cùng là thành Breiter, đó sẽ là một chuyến đi dài.”
Noah sáng mắt lên, đưa tay kéo một cái đùi gà, Jaxton cắt xuống nửa con thỏ.
Đi qua cánh cổng thành to lớn là con đường lát đá rộng rãi trải dài, mọi người lại leo lên ngựa, đi từ từ dạo bước trên đường.
Bọn họ rẽ qua vài ngã đường, chầm chậm đi, sau đó tới một khu phố sạch sẽ với nhiều ngôi nhà rộng lớn, Midas dừng lại ở trước một cánh cổng, hai cánh cửa gỗ khép kín lại, trước cửa có hai người đang đứng canh gác.
“Coi như vậy đi.” Midas gật đầu.
Một người thanh niên từ bên trong bước ra, “Midas, trở về rồi.” Hugo Cowanii cười tươi giang hai tay ra.
Hắn nói tiếp: “Trên đường đi các ngươi sẽ trải qua hai thành trì là Karmitrog và Miris, trên đường về là Rivit và Izhech, nếu không gấp gáp thì ghé qua Bagbed bổ sung vài con ngựa.”
Bọn họ đi qua hành lang đến sảnh chính của ngôi nhà, rồi bước vào một căn phòng rộng lớn.
“Mong chúng ta sẽ cùng nhau đạt được thành công, hoàn thành mục tiêu của mình.” Midas cũng giơ cao lên ly của mình.
“Xin chào, xin chào, hoan nghênh tới nhà Cowanii làm khách.” Hugo cười nói thân thiết, bạn của Midas cũng là bạn của hắn.
“Vâng, người của chúng ta đã theo dõi hắn rất lâu rồi.”
“Vào trong thôi.” Midas đi trước dẫn đường.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.