Chiến Kỳ Giương Cao
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 139: Thất vọng
Richard quay trở lại phòng ăn, tạm biệt vợ con rồi thu xếp một chút hành lý, gọi tới quản gia và thống binh, giao phó nhiệm vụ cho họ khi mình không có mặt ở đây.
Richard đưa mắt nhìn xem vị hiệp sĩ vừa tiến tới, “Có chuyện gì vậy Gilbert?”
Timothy thầm than van, chỉ mong khi mình trở về, thì đã nhận được tin tức của Ian, hoặc hắn đã mang theo món trang sức trở về thành Matheri.
Bỗng một tiếng la từ đằng sau vang lên, là một trong hai người hộ vệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vậy được rồi, ông ngồi xuống nghỉ ngơi đi, chờ ta đi chuẩn bị chốc lát, sau đó chúng ta liền lên đường.” Richard gật đầu đồng ý, hắn cũng không có lý do không tuân theo lời mời của lãnh chúa của mình.
---
Đến lúc đó không chỉ là mất đi ba con ngựa, mà nhiệm vụ của họ cũng sẽ bị gián đoạn, bọn họ phải đi bộ quãng đường còn lại để tới được Millson.
Tên hộ vệ khuyên răn nói: “Ngài Timothy, nghỉ ngơi thôi, trời tối đen không dễ thấy đường, đêm nay chẳng có trăng sao gì. Bọn ngựa cũng mỏi mệt rồi, chúng không chịu nổi liên tục chạy nhanh như vậy đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Timothy ngẩng đầu, thở ra một hơi, “Cuối cùng cũng gặp được ngài.”
Trấn Millson, trang viên của gia tộc Langstel.
“Có chuyện gì để ngươi tới viếng thăm Millson vậy Timothy?” Vừa bước vào Richard đã cao giọng cười nói.
Ba người phóng qua cổng thành tây, tiếp tục chạy trên con đường sỏi đá, mục tiêu của họ là một thị trấn ở phía tây thành Matheri, một thị trấn gần với biên giới xứ Stympi và Melitos.
“Có chuyện gì gấp để đích thân quản gia của Matheri tới đây, gần đây có chuyện gì sao?” Richard lẩm bẩm trong miệng.
Timothy thầm than khổ.
Chương 139: Thất vọng
Timothy chú ý tới Richard không mang theo thứ ‘trang sức’ kia, hơi có chút thất vọng, nhưng cũng không mở miệng hỏi thăm, chỉ cầu mong mọi chuyện sẽ không diễn biến quá tồi tệ.
Thị trấn của gia tộc Langstel.
“Làm sao, nhớ ta?” Richard lại trêu chọc.
Nếu Ian và Jens thành công lấy được Chuỗi Ngọc thì có lẽ sẽ không có chuyến đi vội vàng này của Timothy.
“Ta không biết, thưa ngài. Ông ta chỉ yêu cầu ngài ra gặp mặt.” Gilbert đáp.
May mà nhờ tên hộ vệ nhắc nhở, nếu không rất có thể hắn đã b·ị t·hương nặng.
Hắn đi tới chỗ cửa rồi cùng Gilbert ra ngoài, dọc theo hành lang đi tới phòng khách.
Người hiệp sĩ nói tiếp: “Trông vị quản gia có vẻ mệt mỏi, bọn họ đi đường rất vội vàng.”
Không biết kẻ nào nhàn rỗi không có chuyện làm nảy ra ý tưởng tổ chức buổi triển lãm kia, để cho những nam nhân quý tộc trong vương quốc trở nên hào hứng, mỗi người đều riêng phần mình chuẩn bị một đồ vật để góp vào.
“Mọi người tiếp tục dùng bữa đi, ta sẽ trở lại nhanh thôi.” Richard cười nói với vợ và các con mình, đưa tay cầm lấy khăn ăn bỏ lên bàn.
Cưỡi ngựa chạy hơn ba giờ, trời đã tối xuống, hôm nay trời không trăng.
“Quản gia, dừng lại!”
Đường đi không còn thấy rõ nữa, Timothy còn đang cưỡi ngựa dẫn đầu, hắn trong đầu chỉ có suy nghĩ thực hiện mệnh lệnh của Tử tước dù có như thế nào.
“Có chuyện gì vậy?” Richard hỏi.
Hắn biết nếu không có gì quá gấp gáp, Gilbert sẽ không quấy rầy gia đình mình dùng bữa.
Buổi trưa, gia đình Langstel đang dùng bữa, năm người vây quanh bàn ăn, dùng bữa trong sự vui vẻ đầm ấm, những món ăn bày trên bàn cũng không cầu kì, không quá lãng phí và cũng không mộc mạc.
Nam tước Richard Langstel nâng lên ly rượu uống một ngụm, bỗng ngoài cửa vang lên một tiếng bước chân vội vã, sau đó có một người đi vào trong phòng ăn.
Richard nghe vậy thì im lặng liếc nhìn vị hiệp sĩ của mình một chút. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơi thở nặng nề của Timothy và con ngựa hòa lẫn vào nhau, trên trán người quản gia bốc ra mồ hôi dày đặc.
“Đừng đùa, Richard, là ngài Nathaniel muốn gặp ngươi.” Timothy lập tức nói, dường như không kịp chờ đợi.
Vị quản gia xuống ngựa, đưa tay sờ con ngựa của mình, hơi thở của nó nặng nề và nóng bỏng.
Hai tên hộ vệ đứng phía sau Timothy cũng không khá hơn chút nào.
Gia tộc Langstel thề trung thành với gia tộc Grimster từ thời xa xưa rồi, quan hệ của hai bên vẫn luôn khá tốt đẹp, hắn cũng không nghĩ tới lãnh chúa của mình sẽ hãm hại mình.
“Có chuyện gì vậy?” Timothy quay đầu lại, ngựa vẫn đang phi nhanh.
“Timothy, hắn đến đây làm gì?” Vị Nam tước bỏ xuống ly rượu, đứng dậy, cái ghế gỗ vang lên tiếng két két vì bị đẩy lui lại.
Nghĩ tới thứ trang sức của gia tộc Langstel, Timothy càng không chắc chắn, tự hỏi rốt cuộc Nam tước trấn Millson sẽ quyết định như thế nào.
Hắn nhận ra tốc độ của ngựa đã giảm xuống nhiều, nếu tiếp tục ép chúng chạy nữa, ba con ngựa sẽ kiệt sức trước khi tới được Millson.
Hắn nhớ tới nơi này từng là một quán trọ cho khách qua đường, không biết vì sao bây giờ đã thành một căn nhà rách nát không có hơi thở người.
“Phù, phù.”
Vị Nam tước im lặng một lát rồi nói: “Gấp gáp lắm sao?”
Đến lúc này Timothy mới nhìn thấy có một bóng đen ở trước mắt mình, không biết lúc nào trước mặt hắn xuất hiện một ngôi nhà, suýt nữa thì hắn đâm đầu vào trong vách tường gỗ kia.
Phu nhân Langstel và ba người con của họ cũng dừng lại, đưa mắt nhìn về phía vị hiệp sĩ.
Hắn lại chọn ra bốn vị hiệp sĩ và hai mươi tên lính hộ vệ cùng đi với mình, hơn một giờ sau, bọn hắn rời khỏi trấn Millson, đi về hướng đông, thẳng tiến thành Matheri. (đọc tại Qidian-VP.com)
Con ngựa đã rất mệt mỏi rồi, người quản gia biết không thể thúc ép được, gật đầu, “Vậy thì nghỉ ở đây đêm nay đi.”
Hắn đã phục vụ gia tộc Grimster hơn 30 năm, kể từ khi cha của Nathaniel còn chưa trở thành lãnh chúa, đến khi ông ta c·hết và Nathaniel thừa kế tước vị, dù thế nào hắn cũng sẽ đứng ở phía nhà Grimster. (đọc tại Qidian-VP.com)
Timothy kéo cương, con ngựa hí lên, bốn móng chà chà mặt đất, cuối cùng cũng dừng lại.
Timothy trầm ngâm, không biết nên mở miệng như thế nào, lướt qua phòng khách một lượt, cũng không nhìn thấy vật kia ở đây, hắn do dự trong giây lát rồi nói: “Chúng ta mau lên đường đến thành Matheri, ta nghĩ ngươi nên nghe việc này từ ngài Nathaniel.”
“Xảy ra chuyện gì sao?” Richard thu lại nụ cười, nghiêm túc hỏi.
Timothy nhìn xem ngôi nhà bỏ hoang trước mắt mình, một ngôi nhà hai tầng bằng gỗ.
“Chúng ta nên đi ngay bây giờ.” Timothy gật đầu.
Bước vào phòng khách, Richard liền thấy được quản gia Timothy, đúng như lời của Gilbert, Timothy có vẻ mỏi mệt, hắn đang dạo bước qua lại khi chờ đợi, áo ngoài đã thấm ướt mồ hôi.
Cha của Nathaniel c·hết đi, và hắn trở thành lãnh chúa mới của thành Matheri.
Bình thường Nathaniel cũng không có gì quá đáng, nhưng bắt đầu kể từ lễ lên ngôi của Hoàng đế mới, Vua Hector Aswia Valenthall, có gì đó đã thay đổi.
Khi bọn hắn xuất phát đã là buổi chiều, vị quản gia cũng biết rõ mình phải phi ngựa chạy suốt đêm.
Nhà Langstel thề trung thành với gia tộc Grimster, một trong những phong thần trung thành nhất, mạnh mẽ nhất dưới trướng Tử tước Nathaniel.
Vị hiệp sĩ tên Gilbert nói: “Thưa Nam tước, quản gia của lâu đài Matheri đến tìm ngài.”
Nhà Grimster xưa nay cũng đối xử công bằng với các phong thần của mình, bọn hắn chưa để họ phải thiệt thòi bao giờ, các đời Tử tước luôn đứng ra bảo vệ lợi ích cho họ, nhưng lần này, có lẽ mọi chuyện sẽ đổi khác.
Timothy và hai tên hộ vệ cưỡi ngựa phóng nhanh, vượt qua đường đi trong thành, bọn hắn cũng không để ý tránh v·a c·hạm với dân thành, kẻ nào phản ứng chậm coi như xui xẻo.
Trong đầu hắn tràn đầy suy nghĩ, Timothy và hai tên hộ vệ cưỡi ngựa phóng nhanh, nhưng khoảng cách từ thành Matheri đến trấn cũng không gần, có khoảng chừng 40 cây số.
May mắn lúc này đã là buổi chiều, dòng người trên đường giảm bớt, nếu không thì sẽ không bất ngờ nếu có người bị ngựa đâm trúng.
“Dừng lại!” Người kia lại hét lên.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.