Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 146: Hào quang và vô hồn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Hào quang và vô hồn


Khi tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, tiếng bánh xe chậm rãi lăn tới, Richard ngẩng đầu, nhìn thấy tên hiệp sĩ của mình Gilbert, cũng nhìn thấy chiếc xe có huy hiệu của gia tộc mình từ từ đi vào trong sân.

Xe ngựa dừng lại.

Timothy muốn đưa tay đỡ, nhưng lại bị vị Nam tước gạt ra, chính quản gia là người dẫn hắn thẳng tới hang quái vật, đưa hắn vào hoàn cảnh này, Richard không hề cho người quản gia già chút sắc mặt tốt nào.

Hắn trợn nhìn chiếc xe, lo lắng tự hỏi bên trong là người nào.

Kane sau khi lấy lại tinh thần, dời đi ánh mắt khỏi ‘Hào Quang’ hắn thấy được một làn khói bốc lên cao cao, vượt qua bức tường cao của lâu đài và rơi vào trong mắt hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Gilbert nhìn xem lãnh chúa của mình một chút, cảm thấy bản thân mình quá vô dụng, không đối diện quá lâu thì hắn né tránh ánh mắt của ngài Richard.

Nhưng rồi cuối cùng hạ quyết tâm đưa tay ra định cầm tới nó.

Rồi tên hiệp sĩ của Matheri tới gần, đưa mắt nhìn Gilbert một chút, thò tay vén lên vải che cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé ngồi ở bên trong.

Đứa nhỏ gật đầu, lòng dũng cảm của nó tăng thêm khi đứng cạnh bên cha mình.

Richard trợn nhìn con trai mình, vịn lấy tường, mặc kệ v·ết t·hương đau đớn, cắn răng đứng thẳng người dậy.

Hơi thở vị Nam tước nặng nhọc, hắn đứng thẳng một cách yếu ớt trên hai chân, chậm chạp bước xuống cầu thang, mấy bước nhỏ nhưng lại cực kỳ khó khăn với tình trạng hiện giờ của hắn, thân hình lảo đảo giống như muốn ngã xuống bất cứ lúc nào.

Hiện tại hắn lại cực kỳ yết ớt, sắc mặt trắng nhợt nhạt, yếu đuối đến mức phải tựa lưng vào tường để nghỉ ngơi, không thể nào đứng vững được.

Cặp mắt xinh đẹp hơi ửng đỏ khi phát hiện v·ết t·hương trên người ông ấy.

Mái tóc vàng của Richard có chút khô cạn và bù xù, nhiều lớp vải băng bó lại v·ết t·hương, từ vệt máu thấm ướt ra có thể thấy độ dài v·ết t·hương, lớp vải trắng như trang giấy bị họa sĩ tiện tay quẹt lên một vệt màu đỏ sẫm.

Hiện tại Timothy, Kane, Nathan mới hiểu vì sao Nam tước Langstel nói như vậy, theo một cách nhìn nào đó, nó đúng là không phải trang sức!

Oliver hít sâu một hơi, quỳ một chân trên đất, hai bàn tay nhỏ nhắn nâng lên ‘Hào Quang’ Nathaniel lập tức đưa tay cầm nó lên, kéo ra lớp da bọc, lộ ra thân hình sáng bóng và chói lóa kia.

Oliver người khoác áo choàng lớn cực kỳ không vừa vặn, trong lòng ôm một thứ đồ vật dài dài được bọc lại bởi một lớp da màu nâu, một tay giữ chặt thanh dao găm ‘Tạm Biệt’.

“Hắn ở trong xe.” Gilbert nói.

Chiếc xe nhỏ do một con ngựa màu trắng kéo đi.

Trong khoảng sân chỉ còn lại tiếng cười của Tử tước, số phận của Oliver cũng đã được xác định. (đọc tại Qidian-VP.com)

Người hầu Kane đứng cạnh bên Timothy, lo lắng nhìn xem sắc trời, hôm nay là ngày hắn phải trả nợ cho Luke, hắn đang nóng vội không biết đám người kia có thực hiện lời hứa không, hay hiện tại bọn chủ nợ đã đến nhà mình quấy phá rồi.

Phía sau lưng họ, Tử tước Nathaniel chưa hề rời ánh mắt khỏi bọc đồ kia kể từ khi nó rơi vào tầm mắt của mình, hắn bước xuống bậc thang, bịch bịch bịch, tiếng bước chân lộ rõ trong bầu không khí im ắng.

Gilbert gật đầu.

“Quỳ xuống, dâng nó lên cho lãnh chúa của ngươi, Oliver.” Nathaniel nói, ánh mắt sáng rỡ nhìn vật kia tới gần sát bên mình.

Dù hắn cũng hiểu rõ đó là chức trách của Timothy, và người quản gia không thể từ chối được lãnh chúa của mình.

“Nói chuyện với lãnh chúa của ngươi một cách tôn kính, Langstel!” Nathaniel gầm lên, “Ngươi nên nhớ vị trí hiện tại của mình.”

Nhưng chưa chờ hắn chạm tới, Nathaniel lại nói tiếp, “Để Oliver mang nó tới đây cho ta!” Giọng nói lạnh lùng và không cho phép cự tuyệt.

Đám thuộc hạ lần trước b·ị b·ắt lại hiện tại đang đứng chờ đợi ở một bên, trên người không còn áo giáp hay v·ũ k·hí, lo lắng đứng sát bên cạnh nhau.

Những người lính của trấn Millson thỉnh thoảng đưa ánh mắt nhìn về phía chỗ cửa lâu đài, nhìn về một bóng người đang ngồi trên đất.

Tử tước Nathaniel Grimster hai tay đặt tại sau lưng, nắm chặt với nhau, cố gắng che giấu sự kích động của mình, nhưng nét mừng trên khuôn mặt càng ngày càng hiện rõ.

“Gilbert.” Nathan mỉm cười gật đầu, trên thân mặc một bộ giáp có nhiều hoa văn xinh đẹp và bóng loáng.

Đoàn người của trấn Millson dừng lại, Gilbert dẫn đầu tiến tới.

Người kia là lãnh chúa, là thủ lĩnh, là người lãnh đạo, là chủ nhân của họ.

Đám lính hộ tống đưa mắt nhìn vị chỉ huy của mình, Gilbert biết không thể làm trái được, “Đi thôi.” Hắn nói với người đánh xe, người kia gật đầu điều khiển chiếc xe tiến lên, Gilbert đi ngay bên cạnh.

Không quá lâu sau, Gilbert quay lại cổng thành tây, sau lưng hắn là hai mươi người lính đi bộ bước theo, cưỡi ngựa đi bên cạnh hắn ta Nam tước Richard.

Vị Nam tước như người vô hồn chậm rãi cưỡi ngựa tiến lên, bỏ mặc cho con ngựa mang mình đi bất cứ đâu mà nó muốn.

Hai mắt Richard u ám xuống, Oliver ngước đầu nhìn cha mình, “Không sao đâu, cha.” Giọng nói non nớt vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tên quý tộc nhỏ tuổi vịn vào tay hiệp sĩ Gilbert xuống xe ngựa, ôm lấy ‘Hào Quang’ đứng vững hai chân trên đất, hắn nhanh chóng chạy tới gần cha mình, cái áo choàng dài kéo lê trên đất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hai mươi tên kỵ binh của Matheri lập tức áp sát vây quanh nó, họ từ từ vào thành, người dân trong thành tránh né khi thấy đoàn người tiến lên.

“Cha!” Oliver nói nhỏ, hai tay ôm lấy ‘Hào Quang’ nó quá to lớn và nặng nề, tên nhóc muốn ôm lấy cha mình, nhưng lại không biết đặt nó ở đâu, vẻ quẫn bách hiện lên trên khuôn mặt trơn bóng.

Hắn vượt qua Gilbert, rồi cưỡi ngựa đi đầu, khoảng hai mươi tên thuộc hạ của hắn cũng leo lên ngựa.

“Vậy ngươi là Oliver Langstel?” Tên Tử tước trẻ tuổi nói, hắn đứng cách hai cha con nhà Langstel vài bước chân.

Một hiệp sĩ của Tử tước Grimster ngồi trên ngựa, đứng ngoài cổng thành phía tây chờ đợi, hắn đã ở nơi này từ sáng sớm, cuối cùng cũng chờ được người cần chờ.

“Nathan.” Gilbert gật đầu chào, hai người là thuộc hạ của hai vị lãnh chúa, họ quen biết nhau, Gilbert không nghĩ tới có một ngày lại đứng trong hoàn cảnh này.

Thấy màn vải bị kéo ra, hắn đưa mắt nhìn về phía tên hiệp sĩ, con ngươi màu xanh lam non nớt và cảnh giác, ôm chặt ‘Hào Quang’ trong ngực mình.

Oliver nhìn thấy cha mình, hắn cũng nhận ra có gì đó không ổn ở đây, đây không phải chỉ là một lần đưa đồ vật thông thường, tuổi tác của hắn không nhỏ tới mức không hiểu rõ bất cứ điều gì.

Buổi chiều, một đoàn người tới Matheri, chiếc xe ngựa được hai mươi người lính vây quanh hộ tống.

Quản gia Timothy đứng sau lưng lãnh chúa của mình như một đầy tớ trung thành.

“Con trai của ngài Langstel đâu?” Nathan nói, ánh mắt đưa tới chỗ chiếc xe ngựa phía sau.

Nathan xuống ngựa đi tới nói nhỏ vào tai Nathaniel.

Nathan thúc nhẹ chân vào bụng ngựa, chầm chậm đi tới, vòng quanh chiếc xe ngựa một vòng, thái độ kiêu căng và ngạo mạn, để đám lính hộ tống xung quanh nhăn mặt khó chịu.

Oliver và Richard đưa mắt nhìn tới, đứa bé thì hoảng sợ, người đàn ông thì tức giận.

Chương 146: Hào quang và vô hồn

Màn xe mở ra, bóng người nhỏ nhắn kia xuất hiện ở trước mặt tất cả mọi người.

Trước mặt họ là một hàng binh lính trang bị đầy đủ, sẵn sàng ra tay trấn áp nếu có kẻ phản kháng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi Gilbert một lần nữa đi vào trong khoảng sân của tòa lâu đài, rất nhiều người đã chờ sẵn ở nơi này.

Richard bây giờ mới tập trung tinh thần lên báu vật gia truyền của gia tộc mình, hắn có chút cay đắng, có chút bất lực, có chút thống khổ.

“Đồ vật cũng ở trong sao?” Nathan tiếp tục hỏi.

Đám lính của trấn Millson quen thuộc với hắn, họ đều bất ngờ khi nhìn thấy con trai nhỏ của lãnh chúa xuất hiện ở đây.

Nathan lướt nhìn món đồ, thả tấm vải che xuống, “Đi thôi, ngươi và chiếc xe ngựa, những người khác chờ đợi ở đây.”

“Đây là Hào Quang của Langstel sao, ta có thể nhìn xem nó sao?” Nathaniel giơ ra một bàn tay của mình.

Richard nhắm mắt lại, Oliver bước chầm chậm tới trước mặt Nathaniel, cái đầu nhỏ tuổi kia không hiểu vì sao Tử tước lại đối xử như vậy với cha con mình, vì thứ đồ mình đang cầm trên tay sao?

Richard thở hắt ra một hơi, sắc mặt càng khó coi hơn, không nghĩ tới Nathaniel làm tới mức này, “Grimster, ngươi đừng làm quá mức!” Hắn nói lớn tiếng.

“Oli, con ta.” Richard cười đau đớn, đưa tay ra chạm tới mái tóc vàng, xoa nhẹ đầu Oliver để thằng bé bình ổn lại cảm xúc chập chùng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 146: Hào quang và vô hồn