Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chiến Kỳ Giương Cao
Unknown
Chương 160: Hủy diệt
Buổi tối, trong đền thờ Lửa.
Một người đàn ông mặc trên người một bộ đồ đen, cúi đầu, vẻ mặt thành kính quỳ gối ở trước bàn thờ lửa.
Vài tháng trước, ngay tại nơi này đã diễn ra nghi thức tấn phong của Vua Hector.
Hiện tại giờ này trong đền thờ không còn bao nhiêu người, chỉ còn lại vài người tu sĩ trẻ đang quét dọn, thỉnh thoảng bọn hắn đưa mắt nhìn xuống phía dưới.
Người đàn ông kia đã quỳ gối cầu nguyện ở đó suốt từ buổi sáng ngày hôm qua, tới tận bây giờ chưa có một giọt nước vào bụng.
Một vài người lớn tuổi nhận ra hắn ta là tư tế Arvin, trong lòng tự hỏi vì sao ông ta lại xuất hiện ở đây, với tư thái và trang phục như thế này.
Nguyên nhân chủ yếu là khi họ nhìn vào cái bệ đá ở bên cạnh bàn thờ.
Trên bệ đá kia, đặt một chiếc áo dòng trắng và dây thắt lưng đỏ của tư tế, bình thường khi vào đến thờ, đáng ra một tư tế nên mặc trên người trang phục chính thức chứ không phải xếp đặt gọn gàng ở đó.
Họ tò mò bàn luận với nhau đôi câu vài lời, nhưng không dám nói nhiều vì các tư tế khác và Đại tư tế Malcolm đều chưa lên tiếng về việc này.
Đại tư tế Malcolm tiếp đón Arvin vào ngày hôm qua, hai người trò chuyện với nhau vài câu, và rồi người sau bắt đầu cầu nguyện.
Buổi cầu nguyện kia vẫn chưa kết thúc.
Thêm vài giờ nữa trôi qua, ánh sao sáng ngời trên bầu trời tối đen.
Trong đền thờ chỉ còn lại hai vị hiệp sĩ của dòng Khói, và một vị tư tế ở lại canh gác ngọn lửa thiêng.
Dân chúng và những người khác đều đã rời đi, trở về nơi ở của mình, lúc này là thời điểm đền thờ nằm ở trong bầu không khí yên lặng và trang nghiêm nhất.
Tư tế Brynmor đứng dựa vào cột đá, khép hờ mắt, ngáp dài một cái.
Thường ngày khi ở trong phiên canh gác ngọn lửa, hắn sẽ đến gần bàn thờ một chút, nơi đó ấm áp hơn, nhưng hiện tại vị trí kia đã bị Arvin chiếm giữ, hắn cũng chỉ có thể tránh ra xa xa.
Qua một đoạn thời gian hắn lại mở mắt nhìn xuống dưới kia, nhiệm vụ của hắn là phải luôn đảm bảo cho ngọn lửa cháy bừng, người tư tế canh gác phải thức suốt cả đêm dài, đây là nghĩa vụ cũng là vinh dự của các tư tế.
Lần này liếc nhìn khiến Brynmor nhíu mày, hắn cảm thấy được sự lung lay sắp đổ khi nhìn vào bóng dáng kia, Arvin đã thay đổi nhiều khi quay trở về, không biết hắn đã phải trải qua những gì ở phương tây.
Trải qua hơn một ngày không nghỉ ngơi quỳ gối, tên kia đã như nến tàn trước gió.
Chợt có tiếng bước chân nhỏ nhẹ vang lên, từ phía dưới những cầu bậc cầu thang ở ngoài đền thờ.
Brynmor đứng thẳng người lại, xoay người bước nhẹ nhàng vài bước đi ra ngoài, nhìn thấy hai vị hiệp sĩ Patrick và Russell cúi đầu chào, sau đó bóng người của Đại tư tế Malcolm ló ra, từ từ nổi lên, vị Đại tư tế đạp bước lên trên đền thờ, và cũng nhìn thấy Brynmor.
Hắn chậm rãi đi tới.
Brynmor ngước nhìn mặt trăng một chút, giờ này đã khuya rồi, không biết tại sao ngài Malcolm lại đến đây?
Malcolm đi ngang qua những chậu lửa được đốt cháy đặt ở hai bên đường, ngọn lửa chiếu rõ con đường dẫn vào đền thờ, hắn dừng bước khi tời gần Brynmor, vị tư tế đứng ở một bên cúi đầu chào.
“Hắn đâu rồi?” Malcolm hỏi.
Brynmor đưa mắt về phía đền thờ, biết Đại tư tế đang hỏi đến ai, hắn thấp giọng nói, trong lời có chút thương tình, “Vẫn tại trước bàn thờ, thưa ngài.”
Hắn nói tiếp, “Không biết điều gì đã đẩy hắn đến trên bờ vực, không, ta cảm thấy…” Brynmor nói được một nửa thì đổi giọng, có chút chần chờ không mở miệng được.
“Ngươi cảm thấy thứ gì?” Malcolm cũng nhìn về phía bên kia, trong đền thờ có chút ánh sáng vàng tỏa ra, nhưng ngọn lửa không đủ để chiếu bừng cả một không gian rộng lớn.
Brynmor nhớ tới ánh mắt và thái độ của Arvin từ hôm qua đến nay, “Hắn giống như đang tìm kiếm, tìm con đường để quay trở lại, hắn không phải đứng trên bờ vực mà đã rơi vào trong bóng tối, hắn đang đứng dưới vực sâu tối tăm ngước nhìn lên trên, chờ mong được cứu rỗi, chờ mong lại thấy được ánh sáng của hi vọng.”
Vị tư tế trung niên thở dài một hơi, nói nốt suy nghĩ cuối cùng của mình, “Có vẻ như hắn vẫn chưa tìm thấy con đường kia, con đường của ánh sáng, chỉ hi vọng hắn có thể quay trở về.”
Giọng hắn yếu ớt nói.
Malcolm trầm mặc, đứng lặng một hồi, gió đêm thổi tới, để áo dài của hắn phập phồng rung động.
Hai người cứ như vậy lặng thinh đứng trên khoảng sân rộng này hứng chịu từng đợt gió lạnh.
Trải một lúc lâu, hắn quay sang Brynmor, mỉm cười, “Trở về đi Bryn, phần còn lại của phiên trực đêm nay ta sẽ lo liệu.”
Brynmor nghe vậy cúi đầu, thể hiện sự vâng lời của mình, không thắc mắc hỏi nhiều, bước ngang băng qua Đại tư tế mà rời đi.
Malcolm chậm rãi đi tới, sau lưng hắn bóng dáng của Brynmor cũng dần đi xa rồi biến mất.
Ông lão tiến vào trong đền thờ, ngửa đầu nhìn, hình dáng lá cờ lớn ở phía trên nóc u ám không rõ ràng, hắn bước thêm vài bước nữa, cuối cùng thấy được bóng người Arvin, tên kia vẫn đang quỳ gối.
Ánh mắt nhắm nghiền kia nhíu nhíu, mí mắt từ từ chậm rãi bung ra.
Lúc này cựu tư tế của trấn Tithega mở to mắt nhìn vào ngọn lửa lớn, miệng lẩm bẩm, ánh mắt thiếu thốn sự tự tin, đầy hoang mang và bối rối.
Malcolm không lên tiếng mà cử động cẩn thận im ắng nhất có thể, hắn ngồi xuống tại bậc thang đầu tiên, hai tay đặt trên đùi, mười ngón tay đan lại với nhau.
Ngày thường, khi các giáo dân từ khắp nơi tới đây, bọn hắn cũng thường ngồi như vậy, vây ở xung quanh bàn thờ lửa, trên các bậc thang này, bọn hắn ở cách xa và không được tiếp cận gần nó.
Nền đá phía dưới cùng kia chỉ có những người mang theo chức thánh hoặc tại trong một vài dịp đặc biệt mới có thể giẫm lên.
Đáng ra khi không mặc theo chức phục của mình, Arvin còn không được phép quỳ tại vị trí kia, nhưng Malcolm không có cứng nhắc như vậy.
Kể từ khi nhận được lá thư từ Arvin, hắn không mất nhiều thời gian để đưa ra quyết định cho phép Arvin rời khỏi Tithega, Malcolm đã gửi một tư tế trẻ tuổi khác tới đó để thay thế vị tư tế cũ.
Hắn vốn tưởng rằng Arvin chỉ mất một ít thời gian để phục hồi tinh thần và củng cố đức tin của bản thân rồi quay trở lại với công tác phục vụ trong giáo hội.
Nhưng khi gặp mặt hắn vào sáng ngày hôm qua, Malcolm cũng cảm nhận được những thứ giống với Brynmor.
Có vẻ như ngọn lửa trong lòng Arvin đang lụi tắt dần.
Chỉ Arvin mới hiểu rõ, sao nó có thể cháy mạnh và tỏa sáng khi tâm trí hắn tràn ngập bóng đêm lạnh lẽo.
Hai người bọn họ nói chuyện với nhau nhiều lời, và Malcolm để cho vị tư tế quỳ gối cầu nguyện tại đây, cả hai người đều mong mỏi rằng tại trong ngôi đền thờ lớn nhất vương quốc, sẽ có điều gì đó đặc biệt xảy ra.
Có lẽ là một liều thuốc tinh thần, hay một nguồn sức mạnh đến từ chốn xa xăm, nó giúp Arvin chống cự được cơn tật bệnh đang ăn mòn đức tin của hắn.
Một tiếng ai thán vang lên trong đền thờ.
Arvin thở dài ra một hơi, như tuyên cáo mình đã thua cuộc trong trận chiến kia, trận chiến vừa diễn ra trong tâm trí hắn, hai cánh tay gầy yếu chống đỡ thân thể từ từ đứng dậy, đôi chân như mất hết cảm giác vì quỳ gối quá lâu, hắn xoay người, tựa vào bàn thờ, chờ cho đôi chân tìm về chút sức mạnh.
Khi hắn ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy Đại tư tế Malcolm.
Malcolm cũng nhìn thẳng vào đôi mắt kia.
Trải qua hai ngày một đêm, trong cặp mắt chỉ còn sót lại có lạc lõng và thất vọng, một chút xíu hi vọng và chờ mong đã bị tước đoạt mất.
Arvin như người lạc bước giữa sa mạc, trông mong tìm thấy nguồn nước để cứu mạng.
Liều mạng bước đi tới phía trước và nhặt lên được một cái túi da, hắn đã đặt hết hi vọng vào đó, nhưng hi vọng càng nhiều thất vọng sẽ càng nhiều, hắn trở nên tuyệt vọng khi mở nó ra, chỉ có cát bụi chảy xuôi ra, lách qua những ngón tay rồi bay theo cơn gió.
Người lữ hành lúc này mất đi trụ cột tinh thần, hắn quỵ ngã, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, ánh nắng chói chang từ trên kia chiếu xuống, gay gắt và kịch liệt, sức nóng g·iết c·hết hắn từ từ.
Không hiểu sao Malcolm cũng thở dài, hắn thấy được sự sợ hãi và cầu khẩn từ trong ánh mắt kia, không cần mở miệng thốt ra, âm thanh kêu cứu của Arvin cũng tự động hiện lên trong óc hắn.
Đại tư tế bước từng bước xuống bên người đàn ông trung niên.
“Ngươi vẫn tràn ngập nghi ngờ và dao động.” Malcolm nói với giọng nhẹ nhàng nhất, trần thuật sự thật tàn nhẫn nhất.
Arvin ủ rũ gục đầu xuống, mắt vô thần nhìn chằm chằm nền đá dưới chân.
“Arvin.” Malcolm đặt tay lên vai hắn, “Nghi ngờ cũng không phải là yếu đuối, ngươi đừng sợ hãi.”
“Có vẻ như đây không phải là đích đến định sẵn cho ngươi…”
Tiếng nói của Malcolm nhỏ dần, hắn ghé sát vào tai Arvin mà thì thầm.
Không biết hắn nhắc tới điều gì, nhưng những lời kia lại khiến cho Arvin bừng lên một chút hi vọng.
Nói xong lời cần nói, Malcolm lui lại một bước, giơ bàn tay phải lên hướng về phía vị tư tế, đưa ra lời chúc phúc của mình.
“Mong rằng ngọn lửa sẽ hủy diệt ngươi!”
Hắn nhìn vào mắt Arvin, “Và con người mới của ngươi sẽ tái sinh trong đống tro tàn!”
---
Cảm ơn Nấm tặng hoa.