Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chiến Kỳ Giương Cao
Unknown
Chương 171: Nữ tu
Người phụ trách của thương đội lần nữa ngồi xuống bàn, nhìn về phía người đội trưởng.
Oskar cũng thoát ra khỏi câu chuyện về buổi triển lãm ở Vương Đô, im lặng bưng rượu lên nhấp một ngụm nhỏ.
“Không có vấn đề gì sao?” Midas hỏi.
“Tất cả đều đã ổn, con đường đã được vạch ra, thưa ngài.” Stan gật đầu nói.
“Noah.” Midas lên tiếng kêu người thanh niên to con lại.
“Có chuyện gì vậy đội trưởng?” Noah tò mò hỏi.
“Ngươi phụ trách dẫn mọi người ra ngoài thành, dẫn đầu bọn họ đi về hướng tây, đi trước tập hợp với Job và Victor.” Người đội trưởng từ từ nói.
Noah nuốt ngụm nước miếng, trong lòng sợ mình không chỉ huy đám người được, lại sợ hãi mình làm ra sự cố gì đó, Oskar đưa tới cho hắn một ánh mắt cổ vũ, Midas thì chậm rãi chờ đợi câu trả lời.
Noah cuối cùng hít sâu một hơi gật đầu, “Ta sẽ cố hết sức.”
Nói xong hắn thở dài ra một hơi, hài lòng với bản thân vì đã không bỏ chạy, đã không yếu đuối chối từ.
Midas nở nụ cười, “Nelson sẽ trợ giúp ngươi.”
Nelson là một người trung niên, cũng là người lính trinh sát.
Trước cửa quán rượu, Oskar, Stan và Midas đứng nhìn đoàn xe rời đi, bốn chiếc xe chất đầy hàng hóa và năm mươi tên lính.
Noah cưỡi ngựa dẫn dầu, đi song song với chiếc xe đầu tiên, trên trán bốc ra chút xíu mồ hôi, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn hướng mấy người còn đứng ở trước cửa quán rượu.
Hắn nhìn về người bạn thân của mình Oskar.
Oskar cười cười đáp lại hắn, vẫy vẫy tay.
Chờ bóng dáng của bọn hắn biến mất, Midas vỗ vai Oskar, “Theo ta.”
Stan xách theo một túi đồ theo sau, bọn họ lên một phòng đã đặt trước ở trên lầu hai.
Nhìn kỹ có thể phát hiện bộ dạng của bọn hắn đã thay đổi một chút so với lúc ban đầu, không có mang theo v·ũ k·hí, giáp da và giáp xích cũng cởi ra, chỉ còn một bộ đồ vải.
Cửa phòng đóng lại, Stan đặt túi đồ kia lên giường, mở ra nút buộc, Oskar thò đầu nhìn tới, thấy bên trong là những bộ quần áo.
Lúc này, Midas đã cởi ra áo ngoài, để lộ ra một thân cơ bắp rắn chắc, một ít vết sẹo đỏ trên tay trái, vai trái và sườn trái, giống với vết bỏng, có lẽ hắn đã trải qua một trận t·ai n·ạn.
Ngoài ra còn rất nhiều vết sẹo do nhiều loại v·ũ k·hí tạo thành, chứng tỏ số lượng các trận chiến mà vị đội trưởng đã trải qua không hề ít một chút nào, hắn đã tôi luyện kỹ năng của mình bằng mồ hôi và máu.
“Nhanh đi Os.” Midas thấy Oskar còn đang đứng im, nhắc nhở một tiếng.
“Ừm.”
Người thanh niên cũng bỏ đi áo ngoài, để lộ ra một thân cơ bắp cân đối.
Stan đứng bên cạnh âm thầm ghen tị, hai người thanh niên này đều sở hữu một thân thể khiến hắn ước ao, bắp thịt to lớn và rắn chắc, tràn đầy sức lực và sức sống của tuổi trẻ.
Không giống như thân thể cọt kẹt yếu đuối và già nua của hắn, Stan thở dài một cái, sờ lên cái bụng hơi nhô lên của mình.
Oskar lấy một cái áo màu đen, trông cũ và dơ bẩn, khá giống với trang phục trước kia khi hắn làm việc trên bến tàu của thành Batgot.
Hắn nhanh chóng mặc lên người mình.
Midas thì đã ăn mặc xong, hắn đưa bàn tay làm mái tóc của mình bù xù một chút, nhìn trang phục và diện mạo bên ngoài, chắc không ai nghĩ tới được đây chính là đội trưởng của một đội lính đánh thuê một trăm người.
Bộ quần áo rộng rãi che giấu đi cơ bắp cường tráng, mái tóc dài phủ kín ánh mắt tinh thần.
Hai người biến thân thành hai tên người hầu, đứng cạnh bên Stan thì điều đó càng nổi bật hơn, giống như hai tên thuộc hạ của vị thương nhân giàu có, làm cho Stan đỏ mặt lên một chút, có chút xấu hổ.
“Chúng ta cần đi tới một nơi.” Midas nói, lần đầu tiên đề cập về điểm đến tiếp theo của mình cho Oskar.
“Cần ta làm gì sao?” Oskar gật đầu, hắn không hỏi nhiều, hắn là đội phó của Midas, hắn sẽ phục vụ và hoàn thành những điều mà đội trưởng yêu cầu, chỉ cần nó không quá bất hợp lý và vi phạm với lẽ sống của hắn.
“Không.” Midas cười cười, “Ngươi không cần lo lắng, cũng không cần làm gì cả, ta chỉ là muốn tận mắt thấy một người mà thôi, nhìn thấy người kia, chúng ta liền rời khỏi nơi đó, lên đường trở về.”
“Vậy được rồi.” Oskar gật đầu, cũng không hỏi nhiều người kia là ai, quan hệ với Midas như thế nào, hắn biết khi cần thiết thì đội trưởng sẽ nói cho mình biết.
“Đi thôi.” Midas quay sang Stan.
“Vâng.” Người phụ trách gật đầu, dẫn đường ở phía trước.
Từ trên những bậc thang đi xuống, Midas cười nói, “Ngươi nên thay đổi cách nói chuyện của mình, nhớ rằng hiện tại ngươi là ông chủ, Stan.”
Stan dừng bước lại, vừa định đáp lại nhưng kịp thời ngậm miệng lại, nhìn người đội trưởng một lát, thấy Midas cúi thấp đầu, hắn ‘ừm’ một tiếng trầm thấp.
Ra ngoài quán rượu, Oskar quăng bao quần áo bọn hắn vừa thay đổi lên xe, leo lên ngồi ở phía trước.
Cạnh bên hắn, Midas cầm cương điều khiển chiếc xe ngựa tiến lên.
Sau thùng xe, một mình Stan đang ngồi, tay vịn vào thành xe.
Người đội trưởng lái xe không nhanh và dữ đội như Jaxton, nhưng là ổn định với tốc độ không thay đổi.
Chiếc xe đi tới khu chợ, dừng ở các sạp hàng.
Stan nhảy xuống xe, Oskar cũng xuống theo sau lưng hắn.
“Vác nó lên xe đi.” Stan nói với người đội phó bằng giọng ra lệnh.
“Vâng.” Oskar bình tĩnh làm theo, đem những túi lương thực chất lên xe.
Sau đó là những giỏ trái cây, rau củ, một chút thịt và cá, dầu và rượu, cuối cùng có cả những khúc vải tối màu.
Bọn hắn rảo qua nhiều cửa hàng sạp hàng, mua mỗi thứ một ít, chiếc xe dần dần bị chất đầy kín kẽ, chỉ còn lại một ít khoảng trống ở phía sau để cho Stan ngồi.
“Chúng ta đi đâu tiếp đây.” Midas nhỏ giọng hỏi thăm.
“Rời khỏi khu chợ, rẽ trái, đến đền thờ.” Stan đã hoạch định sẵn mọi thứ trong lòng, lên tiếng nói.
“Ừm.” Midas đáp lại một tiếng, vung roi điều khiển mấy con ngựa kéo xe tiến lên.
Ngồi bên cạnh hắn, Oskar đổ mồ hôi đầy người, quần áo thấm ướt và dính nhiều bụi bẩn, hắn đang dựa lưng nghỉ ngơi.
Hắn đã lao động cực nhọc, bỏ ra nhiều sức lực trong hơn hai giờ vừa rồi, hiện tại cả người hơi có chút mỏi nhừ, nhưng công việc khuân vác không xa lạ với hắn.
Hắn từng làm công việc này hơn một tháng tại Batgot, những đồng tiền kia nuôi sống hắn, hôm nay làm lại nghề cũ khiến hắn có chút hoài niệm, trên mặt mang theo nét cười.
Trời đã về chiều, trên đường người đến người đi ít hơn trước, chiếc xe thoải mái đi trên đường, nhanh chóng tới chỗ đền thờ.
Đây là một kiến trúc bằng đá to lớn, bảy bậc thang dẫn lên trên, xung quanh nơi này dòng người có chút đông đúc hơn những chỗ khác trong thành.
‘Bịch’ Stan nhảy xuống xe, “Chờ ta một chút.” Hắn nói khi đi ngang qua đầu xe, đôi chân bước lên bậc thang vào trong đền thờ.
Không lâu sau, Stan trở ra, không phải một mình nhưng là đi chung với một người khác, nhìn từ vóc dáng có vẻ là một người phụ nữ hơi mập.
Oskar hiếu kỳ trước trang phục của cô ta, một bộ đồ đen, che kín từ trên xuống dưới, có khăn trùm đầu và khăn che mặt che kín tóc và mặt mũi lại, chỉ có đôi bàn tay và ánh mắt là lộ ra ngoài.
Qua ánh mắt Oskar đoán được đây có lẽ là một người phụ nữ tuổi trung niên, không quá trẻ.
“Một nữ tu.” Midas nhỏ giọng nói, hắn thấy Oskar được sự tò mò của người đồng bạn.
“Các tư tế không phải chỉ có đàn ông sao?” Oskar hỏi, trước đây hắn chưa từng nhìn thấy tư tế đỏ nào là nữ.
“Không phải tư tế đỏ, nàng là một tu sĩ, thờ phụng tín ngưỡng Gopothy, nhưng không phải là tư tế.” Midas nói rõ hơn.
Lúc này, Stan và nữ tu sĩ kia cũng đi xuống đường, đến trước xe ngựa, hắn mở miệng nói, “Đây là nữ tu Anna, bà ấy sẽ dẫn đường cho chúng ta.”
---
Cảm ơn Nấm và Khôi Nguyên tặng hoa.