Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 188: Rương

Chương 188: Rương


‘Cộc cộc cộc’

Tiếng gõ cửa vang lên trong đêm đánh thức những người hầu đang tựa vào tường ngủ gật, và cũng làm giật mình người canh gác ở trong sân.

Một tên người hầu cầm theo nến sáng đi tới mở ra cánh cửa của trang viên, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy một vị hiệp sĩ, hắn ta nói gì đó với một người đàn ông rồi quay ngựa rời đi, biến mất trong bóng đêm.

Hai người thanh niên bưng hai cái rương nhỏ từ trên xe ngựa đi xuống, đứng sau lưng Joren.

Joren tiến tới, đưa một đồng bạc tới, người hầu kia nhìn hắn một chút, nhận lấy đồng bạc, những ngón tay vuốt ve, hắn có chút ngạc nhiên, cúi đầu nhìn kỹ, phát hiện đây không phải là một đồng Dobra, nhưng đúng là một đồng bạc, cân nặng có lẽ cũng không xấp xỉ bao nhiêu.

Hắn vui vẻ, không còn tức giận vì b·ị đ·ánh thức nữa, mở miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Joren nói rõ ràng từ chữ: “Xin báo cho ngài Cowanii, ta là Joren thành Coreco, ta thay mặt cho thành chủ Stefan đến đây để gặp mặt ngài ấy.”

Tên người hầu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía trong trang viên, có chút khó xử nói: “Ngươi không chờ đợi tới ngày mai được sao, bây giờ đã trễ rồi, chủ nhân của ta hẳn đã ngủ say, ngài ấy sẽ không vui nếu ta đánh thức ngài ấy.”

Người đàn ông trung niên lại đưa tới một đồng bạc nữa, dùng giọng nhỏ nhẹ nói, “Xin nhờ, ta đã đi liên tục vài ngày để tới đây, chuyện rất gấp gáp, ngài ấy biết ta là ai, ngài Cowanii sẽ không trách phạt ngươi đâu.”

Tên người hầu vuốt vuốt hai đồng bạc trong lòng bàn tay, có một xíu do dự, nhưng rồi gật đầu, “Đứng đây chờ đợi một lát.”

‘Két’

Cánh cửa khép lại.

Joren thở dài một hơi, lui lại vài bước, đánh giá tòa trang viên trước mặt, sau đó lại quan sát xung quanh, nhìn xem nhà cửa đường xá, lối kiến trúc ở nơi này.

Đến bây giờ hắn mới có chút thời gian rảnh rỗi quan sát kỹ nơi này, nó hơi khác so với những phòng ốc và đường xá tại quê nhà hắn.

Hắn đưa mắt nhìn xem mặt trăng treo trên cao, tròn trịa và sáng rực rỡ, đêm nay là một đêm trăng đẹp.

Lòng hắn chờ đợi buổi gặp mặt, và lo lắng cho kết quả của nó.

Khi cánh cửa một lần nữa mở ra, một nhóm người xuất hiện ở phía sau cánh cửa, tên người hầu kia đứng ở phía sau, dẫn đầu là một người khác, một người cường tráng mang theo kiếm dài, trên người mặc giáp.

Hắn nói: “Ngài Cowanii cho mời ngươi.”

Joren vội vàng gật đầu, quay lại vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ của mình.

Khi Klaas và Elco bước tới, người đàn ông cường tráng kia giơ tay ra chặn họ lại rồi nói gì đó.

“Ngươi…” Klaas trừng mắt, không biết người này có ý gì, nhưng hắn không biết ngôn ngữ của Aswia đáp lại.

Người kia lặp lại một lần nữa: “Vũ khí không được phép mang vào.”

Elco nhìn về phía Joren, chỉ cần đám người này muốn gây hại hay c·ướp đoạt, hắn sẽ ngay lập tức ra tay chống trả, trong mắt ánh lên sự quyết tâm.

“Elco, Klaas, giao v·ũ k·hí của các ngươi cho bọn hắn.” Joren dùng ngôn ngữ chỉ có ba người mới hiểu rõ mà nói.

“Đừng để mọi thứ bị p·há h·oại vì những chuyện nhỏ nhặt, số phận của rất nhiều người đang trông chờ vào chúng ta.”

Klaas nói, “Nếu bọn hắn ra tay chiếm đoạt thì sao thưa ngài.”

Hắn cảm thấy ánh mắt mà đám người này nhìn mình không có ý tốt chút nào, nơi hắn sống không có kẻ nào sẽ tước đoạt quyền mang v·ũ k·hí của hắn cả.

Joren tức giận la lên, “Đã đi đến đây rồi, ngươi phải sẵn sàng bỏ ra mạng sống, dù lúc này bọn hắn muốn g·iết c·hết chúng ta thì cũng không còn đường lui nữa.”

Elco quay sang đồng bạn của mình, nhỏ giọng nói: “Klaas, nghe theo ngài Joren đi.”

Vừa nói hắn vừa đặt cái rương gỗ xuống trên đất, rút ra kiếm và dao găm trên thắt lưng giao cho một tên lính.

Klaas hậm hực một chút nhưng cũng ngay lập tức làm theo.

Tên dẫn đầu nhìn vào hai cái rương gỗ một chút, rồi bước vượt lên đầu tiên, nhìn về phía Joren, hắn biết chỉ có người này mới nghe hiểu lời mình nói, “Đi thôi, đừng để ngài Hugo đợi lâu.”

Joren gật đầu bước theo hắn.

Klaas và Elco cũng nhanh chóng theo sau, đôi tay bọn hắn chùn xuống, trong hai cái rương kia hẳn chứa một thứ gì đó không nhẹ.

Vài tên người hầu ra ngoài dắt chiếc xe ngựa kia vào sân, đám lính gác b·ị đ·ánh thức giờ đây túc trực tại cổng.

Nhóm người tiến vào sâu trong trang viên, đám người hầu có vẻ như vừa b·ị đ·ánh thức, bọn hắn đang qua lại trên hành lang thắp sáng những ngọn đèn, có tiếng ồn ào vụn vặt vang lên.

Người kia dẫn ba người họ tới một sảnh lớn, trong sảnh có một người thanh niên đã chờ đợi sẵn, hắn còn mặc trên người áo ngủ dài màu trắng, bưng một ly rượu nhấm nháp, gặp Joren đi vào cũng không đứng dậy, ngồi im trên ghế ở giữa phòng, lưng tựa vào thành ghế.

Hugo đưa tay luồn vào mái tóc xoăn của mình, lười biếng nói, “Ngươi đến rồi, có vẻ như ngươi rất vội vàng.”

Joren hơi thấp người: “Ngài Cowanii.”

“Ngồi đi, khách của ta.”

Hugo đưa tay chỉ vào một cái ghế ở bên trái.

Joren gật đầu đi tới, ngồi xuống ghế, lại dùng ngôn ngữ của mình nói, “Đem tới đây đi.”

Klaas và Elco bước lên, đặt hai cái rương gỗ trên đất.

‘Cạch’ ‘Cạch’

Sau hai âm thanh hơi nặng nề, hai cái rương nằm yên trên tấm thảm lót.

Hugo chờ hai người lui lại sau lưng Joren mới cười nói:

“Stefan không đến đây sao, ta đã rất mong chờ được gặp hắn.”

Joren nhìn về phía người thanh niên, “Ngài ấy phải ở trong thành Coreco, nó cần ngài ấy có mặt ở đó.”

“Vậy ngươi sẽ toàn quyền đại diện cho hắn ta sao?”

“Ngài ấy cho phép ta đại diện thương lượng, nếu nó không nằm quá quyền hạn mà ngài ấy giao cho ta, ta sẽ có thể tự mình quyết định, ta nghĩ sẽ không quá khó khăn để chúng ta thống nhất ý kiến với nhau.”

“Ngươi là thương nhân sao, Joren?”

“Không thưa ngài, trước khi trở thành sứ giả cho thành chủ Stefan trong chuyến đi lần này, ta là một người thu thuế.”

Hugo liếm môi cười, “Vậy công việc của ngươi cũng dính dáng đến tiền, ta nghĩ chúng ta sẽ có tiếng nói chung với nhau.”

“Ngươi đem đủ tiền đặt cọc đến sao?”

Người chủ thương hội Cowanii bước từng bước tới gần hai cái rương kia, để ý thấy nó bị khóa lại, hắn liếc qua người khách của mình.

“Klaas.” Joren nói.

Người thanh niên tiến lên phía trước, mò tay vào áo lấy ra hai thanh chìa khóa nhỏ bị hắn treo trên cổ, giật đứt sợi dây buộc, ngồi xuống mở ra hai cái rương gỗ.

Hắn hít sâu vài hơi, bản thân hắn biết rõ thứ gì ở trong này, suốt quãng đường ba người đã phải lo lắng cẩn thận, cuối cùng không gặp được nguy hiểm gì mang nó tới được nơi đây.

Nhưng giờ phút này khi sắp nhìn thấy chúng, người thanh niên lại không khống chế được có chút tim đập nhanh, hít thở dồn dập lên.

Một đôi giày xuất hiện trong tầm mắt.

Khóe mắt của Klaas run lên một cái, ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của chủ nhân nơi này, hắn lập tức biết điều đứng dậy lui về chỗ cũ.

Hugo Cowanii dùng chân đá ra nắp rương, trước người bỗng bị soi chiếu có chút lấp lánh sáng rỡ.

Hắn lại cuối xuống mở ra cái rương bên cạnh, trong hai cái rương đặt những vật giống hệt nhau, những đồng vàng, không phải hình tròn đặt giống đồng Verres của vương quốc Aswia mà là những đồng vàng hình vuông, chính giữa là một lỗ hình tròn.

Người đội trưởng của đội lính gác cũng nhìn thấy được vật trong rương, hít sâu một hơi, hắn phục vụ ngài Cowanii đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên thấy có người mang tới nhiều vàng như vậy.

Hugo cười nói, “Rất đẹp.”

“Đồng vàng Uswen, hình vuông, trái ngược hoàn toàn với đồng lửa của Aswia.” Hắn cầm lên một đồng vàng nhìn ngắm một chút, rồi vứt nó trở lại trong rương.

Hắn đi tới bên bàn, bưng lên bình rượu nho, rót cho Joren một ly, “Vậy chúng ta vào chuyện chính thôi.”

Chương 188: Rương