Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chiến Kỳ Giương Cao
Unknown
Chương 31: Doanh trại
Đầu trọc cưỡi ngựa, dẫn theo vài người lính đi l·ên đ·ỉnh đồi, hôm trước bọn hắn liền truy đuổi một toán lính trinh sát từ phương nam ở nơi này.
Hôm nay không phải phiên tuần tra của hắn, nhưng đội lính tuần tra trước đó không trở về đúng giờ, lãnh chúa không quá yên tâm, phái hắn ra ngoài tìm kiếm những người kia.
Đột nhiên, vài tiếng lộp cộp truyền vào lỗ tai của hắn, hắn ngẩng đầu nhìn lên, không khí dường như ngột ngạt, hơi thở bị bóp nghẹt trong cổ họng, hắn đứng hình tại chỗ.
“Đội trưởng… chúng ta…” Thuộc hạ của hắn đứng bên cạnh, run sợ đến nỗi nói cà lăm.
“Chạy mau đồ ngu.” Hắn quay ngựa phóng nhanh, tiếng nói lúc này mới vang lên, trong giọng nói mang theo hoảng sợ tột cùng.
Mấy tên thuộc hạ cũng mau chóng chạy trốn.
Phía sau bọn hắn, trên đỉnh quả đồi, Adam đưa mắt nhìn mấy tên lính kia chạy đi, không tự mình đuổi theo, cũng không hề ra lệnh cho người của mình truy đuổi, hững hờ nhìn phía dưới mảnh lều vải trong doanh trại kia.
Chung quanh anh ta, đoàn đoàn lũ lũ kỵ binh đã đứng kín cả một mảng lớn, che kín ngọn đồi nhỏ, bọn họ trên thân mặc giáp sắt, cưỡi ngựa chiến, dáng dấp cao lớn vạm vỡ, góc cạnh rõ ràng như những pho tượng được điêu khắc từ đá.
Những con ngựa chiến phì phò thở ra hơi nóng, phát ra tiếng kêu khẽ, dường như đang sẵn sàng cho thứ sắp sửa xảy ra.
Những lá cờ hiệu tam giác dài nhỏ tung bay trên mũi thương của họ, các hiệp sĩ đang chờ đợi mệnh lệnh từ vị chỉ huy.
Không để họ đợi lâu, Adam liếc qua hàng ngũ tùy tùng, thuộc hạ, hiệp sĩ, kỵ binh dưới trướng mình, trong mũ giáp khóe miệng cong lên, tay cầm thương giơ cao ra hiệu.
“Tiến lên.” Adam nói lớn.
“Tiến lên.”
“Tiến lên.”
Những tiếng hét lớn vang vọng trên mảnh đất này, mệnh lệnh được truyền xuống, những con ngựa đều bước tiến lên đi xuống ngọn đồi này, chúng di chuyển từ những bước đi chậm đến bước nhanh, sau đó chúng nó nhún nhảy chạy càng ngày càng nhanh.
Trên mặt đất vang ầm ầm tiếng vó ngựa, những cái móng sắt gõ đập mặt đất, để nó như rung chuyển lên bởi trận đ·ộng đ·ất.
Phía trong doanh trại, một số người lính nghe tới âm thanh kia, dường như nhận ra điều gì, nhìn về phía nguồn âm thanh bất thường kia, họ thấy bụi mù bốc lên từ phía nam, có những người kinh nghiệm lão luyện, biết được đó thứ gì, ba chân bốn cẳng chạy đi thông báo, trong miệng hét loạn lên.
Cả tòa doanh trại trở nên xôn xao, đám người chạy ra khỏi lều vải, nghe ngóng xem chuyện gì xảy ra.
Tiếng vó ngựa như sấm vang vọng, một đội kỵ binh tiếp cận doanh trại là không nghi ngờ gì nữa.
“Thức dậy mau.”
“Chúng ta bị tập kích.”
“Quân địch tới rồi!”
Những tiếng la hét sợ hãi vang lên, những người lính căng mắt đầy tơ máu nhìn về phía bên kia.
Một số người dũng cảm cầm lên v·ũ k·hí, chuẩn bị cho chiến đấu thực hiện nghĩa vụ của người lính, thể hiện lòng trung thành với lãnh chúa của mình.
Một số khác, đông đảo hơn, thì bị sự sợ hãi chiếm cứ đầu óc, họ bắt đầu quay lưng chạy trốn, kéo theo càng nhiều người gia nhập cuộc trốn chạy.
Sự hỗn loạn nổ ra trong doanh trại khi tiếng vó ngựa ầm ầm mỗi lúc một lớn hơn bên tai, những con ngựa lao nhanh về phía trước, đôi chân thúc đẩy chúng lao lên với tốc độ đáng kinh ngạc.
Trên ngựa, các hiệp sĩ ngồi vững trên yên, tay nắm chặt lấy v·ũ k·hí của mình.
Các đội trưởng và hiệp sĩ trong doanh trại bắt đầu hành động, muốn tập hợp q·uân đ·ội, kéo lấy thuộc hạ của mình và đưa ra các mệnh lệnh với hy vọng ngăn chặn lại cuộc t·ấn c·ông.
Nhưng trước khi họ kịp phản ứng, những kỵ binh đã lao tới doanh trại như một bầy sói đói, lưỡi kiếm và mũi thương lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Những hiệp sĩ vung kiếm và đâm thương khi họ tiếp cận quân địch, họ xông vào doanh trại, xé toạc lều vải và giẫm đạp lên chúng.
“Tập hợp!” Một tên chỉ huy của Alklen la lớn, nhưng ngay sau đó giọng nói bị dập tắt bởi một cây thương đâm xuyên qua người.
Tiếng hét chói tai cùng tiếng gươm đao va vào khiên vang lên.
“G·i·ế·t!” Tiếng gầm giận dữ và khát máu tới từ những hiệp sĩ xứ Weskast.
Những tiếng la hét vang vọng bầu không khí khi những người lính ngã xuống, cơ thể của họ bị vùi dập và gãy nát bởi sức mạnh của dòng lũ kỵ binh.
Lều trại đổ sụp và bắt lửa cháy lên, tiếng kêu khóc càng ngày càng nhiều, đám lính bắt đầu tranh giành chỗ ẩn nấp, đạp lên thân thể đồng đội mà bỏ chạy.
Mario giơ lên khiên, cưỡi Sóc phóng qua khe hở giữa những cái lều vải, đem mũi thương đâm xuyên qua cổ một tên lính đang cố gắng chạy trốn, sau đó vứt bỏ mũi thương đã ghim sâu vào thân thể người kia.
Anh ta rút ra kiếm, tiếp tục cưỡi ngựa truy g·iết lên, lưỡi kiếm ‘Người Cắt Cỏ’ vạch qua không khí, cắt ra máu thịt của kẻ địch, đa phần những tên lính bộ không mang giáp sắt, tốc độ chậm chạp của bọn họ không có một chút cơ hội nhỏ nhoi nào để thoát khỏi.
Đây là một trận nghiêng về một phía tàn sát, q·uân đ·ội Alklen, những người lính đến từ trấn Bennet còn chưa kịp phản ứng gì, đợt tập kích bất ngờ để các chỉ huy của họ cũng trở tay không kịp.
Một vài hiệp sĩ thề trung thành với Nam tước Harris Thrall lúc này mới vừa leo lên ngựa, áo giáp không chỉnh tề, lung tung cột lên trên thân mình.
Bọn hắn cũng không nhào về phía đối diện, cố gắng nỗ lực để mà ngăn cản cuộc tập kích, mà chạy theo hướng ngược lại, khoảng chừng ba mươi kỵ binh cưỡi ngựa chạy khỏi doanh trại, hối hả chạy trối c·hết khỏi sự giận dữ của người Weskast.
Loáng thoáng nhìn qua có thể nhận ra Nam tước Harris ở trong đám người kia.
Ông ta lúc này không còn dáng vẻ dũng mãnh như trước đó, quần áo xốc xếch, râu dài dính đầy bụi bẩn và mồ hôi, bết dính lại với nhau.
Harris quay đầu nhìn về phía sau lưng mình, hàm răng cắn chặt, ánh mắt căng tròn giận dữ, nhưng rất nhanh lại quay đầu phóng ngựa chạy đi, sâu trong mắt có một tia sợ hãi lóe lên.
Mario lại một nhát kiếm đâm tới, g·iết c·hết một kẻ địch, Sóc hết đà chạy, nó mang theo chủ nhân đang chạy chậm về phía trước, bên cạnh bỗng phóng ra mấy người cầm giáo đâm về phía Mario, cố gắng đẩy người hiệp sĩ xuống ngựa.
Mario quay đầu liền là một nhát chém xéo qua, cắt ngang khuôn mặt của một người đàn ông, người kia ôm mặt té ngã, rất nhanh liền tắt thở chìm vào im lặng.
Những người khác vẫn đang dây dưa, bỗng Mario bị người kéo lại ở phía bên hông, vị hiệp sĩ bị lôi xuống ngựa té trên đất, cú ngã để anh ta đau đớn nhe răng, một tên lính dùng kiếm chém về phía anh ta, nhưng lại không hề hấn gì, đòn đánh nhẹ bị lớp giáp cản lại.
Mario rút ra dao găm, cầm ngược, quét ngang chân người kia, để hắn té ngã xuống, sau đó anh ta lật người dùng dao đâm xuyên ánh mắt của hắn.
Mario còn chưa kịp lấy hơi, một tên cuối cùng nhào lên đẩy ngã anh ta, hai người vật lộn trên mặt đất.
“Aaaa.” Tên kia hét lên, hắn là một tên thiếu niên, có lẽ chỉ mới hơn hai mươi tuổi.
Nhưng rất nhanh, Mario giành chiến thắng trong cuộc đọ sức, vị hiệp sĩ đè người kia xuống dưới, từng cú đấm vung mạnh ra, đôi găng sắt rất nhanh bị nhuộm thành màu đỏ, máu tươi lẫn với chút thịt vụn dính lại ở phía trên.
Mario thở hồng hộc, hơi nóng tỏa ra, mồ hôi thấm ướt lớp áo lót, anh ta cúi người nhặt lên kiếm và dao găm, xoay người lên ngựa, tiếp tục tràng g·iết chóc tiếp theo.
Cảnh tượng trong doanh trại là hoàn toàn nghiền ép, một chút ra dáng phản kháng đều không có, những người hiệp sĩ lấp đầy chiến tích của mình với đầu lâu và máu nóng của kẻ địch, không hề có sự khoan nhượng và mềm lòng.
Những tiếng cầu xin tha thứ hay khóc lóc đều là vô ích, thỉnh thoảng xuất hiện yếu ớt phản kháng cũng là bất lực, trận chiến trong doanh trại rất nhanh dừng lại.
Không còn tiếng la hét, không còn tiếng van xin, bởi vì không còn người sống sót, chỉ còn chút ánh lửa vẫn đang tiếp tục thiêu đốt, và những làn khói đen bốc lên.
Doanh trại của Nam tước Thrall có khoảng một ngàn bộ binh, đối mặt số lượng gần với bọn hắn kỵ binh, trong đó đa phần lại là hiệp sĩ, số lượng sinh mạng của bộ binh trong doanh trại còn không đủ chia, một số người chạy tới sau cùng chỉ có thể tiếc nuối không thôi.
Adam xuống ngựa, cởi ra mũ giáp, đầu tóc gọn gàng ban đầu đã hơi lộn xộn, áo trắng trước ngực cũng đã nhuộm đỏ, nhìn kỹ mới có thể thấy rõ hình dáng con cáo đỏ kia, bộ lông nó càng thêm tươi thắm bởi dòng máu của kẻ địch.
“Chúng ta đuổi theo t·ruy s·át bọn hắn sao, thưa ngài?” Hiệp sĩ Angus đứng ở cạnh bên nói, anh ta đang lau sạch máu trên thanh kiếm của mình, bên hông còn giắt theo một cây chùy gai, đầu chùy lúc này nhìn như một quả cầu đỏ lộ ra những gai sắt dữ tợn.
“Không, để mặc cho chúng chạy thôi.” Adam cười cười, nụ cười bình tĩnh mà tự nhiên, hoàn toàn không giống vừa tự tay c·hôn v·ùi sinh mạng của gần một ngàn người tại trên vùng đất này.
Số lượng t·hương v·ong của q·uân đ·ội Weskast là không nhiều, nếu không muốn nói là gần như không có, chỉ có số ít người b·ị t·hương.
Đám hiệp sĩ đi lại trong doanh trại, kiểm tra xem còn có kẻ nào xui xẻo còn sống sót, hiện tại nếu bị họ tìm thấy, kẻ đó hẳn là cực kỳ xui xẻo.
Tiếng reo hò vang lên, không phải của những người chiến thắng, mà là từ phía trên bức tường gỗ.
Reubeu đứng trên tường, trên mặt đã mất đi vẻ lo lắng u ám, nhìn xem cuộc chiến này xảy ra từ đầu đến cuối, lúc này chờ khi mọi chuyện đã kết thúc, anh ta mới quay sang nói với thuộc hạ đứng ở bên cạnh, “Mở ra cổng trấn, ta muốn cùng Tử tước Argall gặp mặt.”
“Vâng.” Caster quay người đi hạ lệnh, cánh cửa của thị trấn Torsen sau nhiều ngày rốt cuộc lần nữa được mở ra một lần nữa.