Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 40: Quán rượu

Chương 40: Quán rượu


Những bước chân lê thê trên con đường đất, Oskar nhìn quanh mình, các cửa phòng đều bị đóng kín, một số căn phòng có v·ết m·áu dính trên ngưỡng cửa cho thấy điều gì xấu có lẽ đã xảy ra cho những người ở trong phòng.

Oskar cùng đội của hắn ta tiến bước, đi về phía bắc, sâu vào trong thị trấn, trên con đường, số lượng nhiều nhất là các binh lính rảo bước kiếm chỗ nghỉ chân sau một ngày mệt mỏi, thỉnh thoảng có những người lính cưỡi ngựa qua lại truyền tin.

Phía trước mặt, có một căn nhà lớn, từ bên trong có tiếng ồn ào náo nhiệt truyền ra, đám lính hớn hở vui vẻ, khoác vai nhau đi vào trong.

Gilbert cũng dẫn đầu đi vào, những người khác theo phía sau anh ta, Oskar thì dừng bước ở cửa, nhìn lên bảng hiệu treo ở phía trên.

“Cá Đỏ.” Người thiếu niên lầm bầm tên của quán rượu, trên bảng hiệu, có một con cá và một ly bia lớn, một con cá màu đỏ cong thân thể lại, như muốn nhảy vào, tắm rửa trong ly bia kia.

Oskar bước tới chuẩn bị đi vào, bỗng ngừng lại, quay đầu nhìn phía sau, vài cột khói bốc lên từ phía nam, hắn nhíu mày như có điều suy nghĩ, nhưng không chần chờ thêm nữa, theo bước đồng đội vào trong.

Trong quán rượu, hầu như tất cả các bàn đã được chiếm lấy, chỉ còn vài bàn trống, đám binh lính ồn ào náo nhiệt cụng ly cùng uống rượu bia, chè chén giải tỏa sau một ngày dài chiến đấu, một ngày mệt mỏi và kinh hoàng.

Gilbert cùng những người khác chiếm lấy mấy cái bàn còn trống, Oskar tới gần bọn họ ngồi vào chung một bàn với Jasper.

Oskar ngồi trên ghế, đưa mắt nhìn chung quanh, đám lính đang không ngừng uống vào bia và rượu, miệng lớn cắn thức ăn, nhai nuốt, vừa ăn vừa nói chuyện ầm ĩ với nhau.

Maxwell bưng tới bốn ly bia lớn, đặt lên bàn, Urry theo sau, bưng tới một cái mâm, bên trong là bánh mì, thịt cùng một chút trái cây.

Oskar cầm lên ly bia, “Không cần tiền sao?” Hắn hỏi Maxwell.

“Không, nghe nói ông chủ hình như chạy mất, Tử tước cho phép đám lính ăn uống thỏa thích, tạm thời chính là như vậy.”

Oskar gật gật đầu, thấy bên cạnh Jasper đã ực ực uống sạch bia trong ly, người thanh niên quay đầu về phía Maxwell, “Bia lấy ở đâu?” Câu nói đầu tiên của hắn ta kể từ khi trận chiến kết thúc.

Maxwell ngẩn người ngạc nhiên với tốc độ uống của đồng đội, đưa tay chỉ chỉ về phía quầy, “Bên kia, ở đó còn rất nhiều.”

Oskar hơi lo lắng nhìn Jasper rời đi, hắn cùng Maxwell và Urry cụng ly, uống một ngụm vào bụng, bia chảy qua cổ họng, tưới mát cổ họng đã khô khan của hắn, “Aaaa.” Hắn thoải mái phát ra âm thanh.

Gilbert từ bàn bên cạnh đứng lên, bưng tới ly bia, kéo theo đám người cùng uống, hét lớn, “Chúc mừng thắng lợi!”

“Chúc mừng thắng lợi!” Cả nhóm cùng la to, rất nhanh những bàn xung quanh, rồi cả quán rượu đều vang lên tiếng chúc mừng, reo hò.

Jasper lúc này đi trở về, ôm theo vài ly bia, ngồi xuống liền bắt đầu uống, lại một ly bia đầy nhanh chóng hết sạch.

“Jas, đừng uống quá nhiều.” Oskar quan tâm vỗ vỗ vai hắn.

“Không sao, Oskar.” Jasper ợ một cái, lau đi bọt bia trên môi, hít sâu một hơi, “Ta chỉ muốn say một trận, rồi sẽ ổn thôi.” Jasper cuối đầu nhìn ly bia, mím môi nói.

Oskar gật đầu, yên tâm khi thấy Jasper mở miệng nói chuyện, bản thân hắn hiện tại cũng cần chút men bia, thử xem liệu nó có thể xoa dịu được vết thương trên thân thể và trong tâm hồn của mình hay không, hắn đẩy ly của mình tới, đụng nhẹ vào ly của Jasper, “Vậy thì cùng say.”

“Ừm.” Jasper không nói nhiều, tiếp tục uống vào bia.

Urry thì không uống quá nhiều, người đàn ông trung niên chăm chú ăn vào đống thức ăn, muốn lấp đầy bụng mình.

---

Ngoài cổng trấn, đầu phía nam cây cầu đá, hiệp sĩ Mario đang đứng ở nơi này, khuôn mặt anh ta đỏ bừng.

Trước mặt anh ta không xa, là một đống lửa lớn đang thiêu đốt lên, khói đen bốc lên ngùn ngụt, hơi nóng của nó tỏa ra làm không khí cực kỳ nóng bức và khô ráo.

“Tiếp tục đi.” Mario nói, chung quanh anh ta, những người lính đem càng nhiều thi thể bỏ vào trong đống lửa, thêm vào củi, than, cung cấp nhiên liệu cho việc hỏa táng.

Tất cả những người c·h·ế·t đi trong trận chiến đều giành được danh dự và cần được tôn trọng, bất kể là đồng đội hay kẻ địch.

Thi thể của họ không còn hơi thở của sự sống, giờ chúng được thiêu đốt, hỏa táng theo như tục lệ của những người đặt niềm tin vào Thần Lửa Gopothy, đánh dấu sự kết thúc cho sự tồn tại của bọn hắn trên cõi đời này.

Thi thể sắp xếp trên đống củi và đốt cháy ở ngoài trời, lúc này, ngọn lửa gầm lên và nhảy múa, thiêu đốt xác thịt của những người lính, đầu tiên là thiêu rụi lông tóc, sức nóng làm khô cạn vết máu trên thi thể, đốt cháy đen làn da, co rút các cơ, vôi hóa xương cốt khiến chúng dễ dàng vỡ vụn.

Mùi khét của thịt cháy tỏa ra khiến cho Mario chán ghét và khó chịu, hắn hơi nhăn mũi, nhưng vẫn không quay đầu đi, chỉ huy đám binh lính tiếp tục công việc, đem một số thi thể còn sót lại ném vào đống lửa, thỉnh thoảng lại tăng thêm củi đốt.

Những ngôi nhà nằm rải rác ở bờ sông phía nam bị đám lính phá thành những mảnh nhỏ, vách tường, bàn ghế, giường tủ trở thành nhiên liệu để thiêu đốt đống xác c·h·ế·t.

Những người sống bên trong đã sớm chạy trốn sạch sẽ, lúc này không biết đã c·h·ế·t chưa hay đang ẩn giấu ở xó xỉnh nào trong trấn, không biết được nhà của mình đang bị tàn phá.

Những đống xác c·h·ế·t bị thiêu đốt, trong ánh chiều tà, những cột khói đen phóng lên tận trời.

Chờ đến mặt trời xuống núi, ngọn lửa vẫn hừng hực cháy, nó đã cháy liên tục khoảng hơn ba giờ, một số thi thể đã cháy hết, một số thì vẫn còn dang dở.

Chờ bầu trời tối đen, ngọn lửa cũng dần nhỏ lại, binh lính đốt đuốc đứng xung quanh, chờ đợi nó lụi tắt.

Mario đã đứng yên một chỗ một hồi rất lâu, hắn đưa mắt nhìn về đống lửa tàn dần kia, miệng lẩm bẩm thứ gì.

“Về thôi.” Khi ngọn lửa dập tắt chỉ để lại than đỏ hồng, Mario nói.

Hắn ta nhìn qua tro xương còn sót lại, cơn gió đêm thổi qua thỉnh thoảng làm than đỏ lên và mang theo chút bụi tro màu xám bay đi, phập phồng trong không khí.

“Ngày mai lại ra thu dọn, trở về nghỉ ngơi đi.” Giọng của vị hiệp sĩ có vẻ mệt mỏi.

Họ tản đi, tiến vào trong thị trấn, Mario thì đứng lại một mình, ngước nhìn bầu trời đầy sao một hồi rồi cũng trở về.


Trong quán Cá Đỏ, Oskar vẫn đang uống, khuôn mặt người thiếu niên đỏ bừng lên, hắn hiếm khi uống nhiều như vậy.

Bên cạnh hắn, Jasper đã nằm úp sấp trên bàn, một tay vẫn còn giữ chặt ly bia của mình, thở khò khè ngủ say.

Quán rượu vẫn còn có chút ồn ào, một số kẻ say rượu vùi đầu nằm ngủ, vài tên ôm lấy xô gỗ đặt trên đùi, thỉnh thoảng nôn ói vào trong.

Có người thì khóc lóc thảm thiết, dường như dư âm của trận chiến tràn về trong tâm trí hắn ta.

“Oskar, thế nào?” Gilbert chuyển cái ghế ngồi bên cạnh Oskar.

“Không có gì, chỉ là, lần đầu thấy hậu quả của chiến tranh.” Oskar ngập ngừng trả lời, “Một số người trong bọn hắn có lẽ không phù hợp với chiến trường.”

“Có lẽ vậy, nhưng bọn hắn phải học cách thích nghi, để mình trở nên càng ngày càng mạnh mẽ hơn, kẻ yếu sẽ chỉ bỏ xác nơi đất khách này.” Gilbert uống một ngụm, cầm lên một quả táo, nắm ở trong lòng bàn tay.

“Giống như ngươi, ngươi thích nghi rất tốt, có lẽ ngươi sẽ càng ngày càng mạnh.” Người đội trưởng cười cười nói, cắn một miếng táo, hiển nhiên hắn rất thưởng thức tác phong của Oskar trên chiến trường, người thiếu niên này là kẻ dũng mãnh và gan lì nhất trong đội.

“Hoặc là c·h·ế·t càng nhanh.” Oskar nói, “Ta có một người bạn thân, hắn lúc nào cũng la hét muốn trở thành một tên hiệp sĩ.”

“Con trai của ngài Mario?” Gilbert suy đoán, hắn nghe nói qua bối cảnh của thiếu niên.

“Đúng vậy, không biết nếu có mặt ở đây hắn sẽ cảm thấy thế nào?” Oskar nghĩ tới bạn từ nhỏ của mình, người anh em được đào tạo cùng với mình, và tên kia chưa từng bước lên chiến trường.

“Nếu hắn giống với ngươi, thì hai người các ngươi sẽ sống tốt trong chiến tranh, chỉ cần đừng c·h·ế·t quá sớm là được.” Gilbert cười nói.

“Mong là vậy.”

“Tiếp tục say sưa đi, chúng ta ít nhất sẽ nghỉ ngơi đến hết ngày mai.” Gilbert cụng ly cùng hắn, đứng dậy qua bàn khác.

Oskar uống sạch ly bia, cầm lên một cái bánh nướng, từng ngụm nhét vào trong miệng, ngấu nghiếm ăn, không để ý tới xung quanh.

Chương 40: Quán rượu