Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 46: Một hiệp sĩ

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Một hiệp sĩ


Peter hét lớn: “Đẩy lui bọn hắn, đừng để mất bức tường.”

Basil vung kiếm, tăng thêm một vết chém trên người Roderick.

Những dư âm của quá khứ trôi đi rất nhanh, khi bóng tối bao trùm, vị hiệp sĩ già cảm thấy một cảm giác bình yên và mãn nguyện bao trùm lấy mình, hắn sống không thẹn với danh hiệu ‘hiệp sĩ’.

Roderick và người của ông ta yếu hơn, họ bị đẩy lùi, từ sảnh lui vào trong hành lang, từng bộ t·hi t·hể bỏ lại trên đường đi.

Thanh kiếm mà ông ấy đã sử dụng một cách khéo léo và duyên dáng giờ đã tuột khỏi tay.

Quân thủ thành mang theo v·ết t·hương, cố gắng đẩy lui kẻ địch, như những lần trước họ đã thành công làm được, nhưng mà lần này mọi chuyện không như mong đợi, có lẽ số lính thủ thành giảm bớt đáng kể sau nhiều ngày chiến đấu, có lẽ kẻ địch đã điên cuồng khi quay đầu rút lui quá nhiều lần.

Những đòn đánh đẩy những kẻ ngoan cố chống cự qua mép tường.

“Hỡi những người đàn ông của Haarton, chúng ta phải chiến đấu để bảo vệ lãnh chúa mà mình đã thề trung thành. Hãy bảo vệ lâu đài này bằng mạng sống của mình, cho bọn hắn thấy ý nghĩa thực sự của danh dự.”

“Khốn kiếp, làm sao còn chưa kết thúc.”

Các lực lượng của kẻ địch tiến lên phía trước, phá vỡ lớp phòng thủ cuối cùng, đẩy xuống những kẻ cuối cùng ráng chống đỡ tại cầu thang, rồi chúng xông xuống dưới.

Không khí ông ông với tiếng v·a c·hạm của kim loại và tiếng binh lính gầm rú.

Sự thất thủ của pháo đài này đã là tất yếu và không thể ngăn cản.

Peter nhìn quanh người, tuyệt vọng khi số lượng kẻ địch leo lên bức tường càng ngày càng nhiều, thân thể người hiệp sĩ trẻ tuổi đã hao mòn và kiệt lực do những ngày thủ thành kéo dài.

Lại một đòn đánh tới, Roderick muốn đưa kiếm đỡ lại, nhưng sức lực yếu ớt và đôi tay run rẩy không làm nên chuyện.

“Oakland, ông không nên c·hết như thế này. Nhìn xem, ông còn không mặc nổi giáp.” Basil nói, thưởng thức sự dũng cảm của vị hiệp sĩ già.

Hắn nhớ lại ngày mình được phong làm hiệp sĩ, có người đã nói với mình, ‘Đã từng có thời, hiệp sĩ không bao giờ bỏ chạy khỏi một trận chiến.’

Basil nhìn Roderick nhắm mắt lại, thở dài tiếc nuối, rảo bước qua hành lang.

Nhưng một khoảnh khắc mất tập trung cũng có thể đưa tới t·ử v·ong.

Cơ thể đầy thương tích kia lộn nhào trong không khí trong một cú lao xuống khủng kh·iếp, rơi xuống v·a c·hạm mặt đất, tạo thành một hiện trường đẫm máu bên dưới.

Peter vung vẩy thanh kiếm, chém c·hết một tên lính trẻ, lưỡi kiếm tìm thấy mục tiêu của nó, cắt sâu vào bên cổ tên kia, tước đoạt tính mạng của hắn.

Peter trợn mắt nhìn xem người trước mặt mình, tay run rẩy, sức mạnh trôi theo dòng máu đang phun trào.

Sự căng thẳng có thể cảm nhận được rõ ràng khi hai bên nhìn chằm chằm vào nhau, không khí đặc quánh với sự khó chịu và thù hận.

“Thằng nhóc thành Brivey, đến đây, tao sẽ cắt đầu mày như làm thịt gà con.” Roderick mạnh miệng đổi giọng nói, không nhún nhường, không lui bước, như muốn tiếp thêm sức mạnh cho đôi tay già nua này.

Ngày hôm qua, giữa trưa, pháo đài Haarton.

Nhưng rõ ràng là sự tĩnh lặng c·hết chóc bao trùm lấy ông.

Ông không hối hận với quyết định của mình, dù rằng cái giá phải trả là bằng cả mạng sống, của bản thân và đám thuộc hạ.

Mất đi người chỉ huy, tinh thần của lính thủ thành nhanh chóng b·ị đ·ánh tan, họ ngã gục xuống trước v·ũ k·hí của kẻ địch. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một loạt đòn đánh không ngừng giáng xuống trên thân thể bọn họ, làm họ suy yếu, rồi phá tan lớp phòng thủ của họ.

Bóng tối bắt đầu che mờ tầm nhìn của họ, sức mạnh của họ suy yếu dần theo từng giây trôi qua.

Khi Roderick bước lên phía trước, thanh kiếm của vị hiệp sĩ già tỏa sáng trong ánh đuốc vàng.

Người đối diện một tay đè lại tay cầm kiếm của Peter, tay kia dùng thêm sức, mũi kiếm đâm vào sâu hơn, cho đến kia Peter ngừng vùng vẫy, qua khe hở của lớp mũ giáp, đôi mắt của hắn trở nên vô hồn mất đi sức sống. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trái ngược với họ Roderick nhìn về phía đối diện tràn ngập quyết tâm không run sợ.

Basil dẫn đầu tiến vào bên trong, tiền sảnh của pháo đài vang vọng tiếng giày và tiếng hét lớn khi hai nhóm lính giáp mặt.

Roderick thở dài, biết họ vẫn sẽ chiến đấu, nhưng là trong sự sợ hãi tột cùng.

Một bàn tay ông nắm lấy lưỡi kiếm, hai mắt trừng Basil, dường như đó là tất cả những gì ông có thể làm lúc này, Basil rút kiếm ra khỏi người Roderick, để người hiệp sĩ già té ngã trên đất, bàn tay bị cắt đứt bởi lưỡi kiếm sắc bén.

Cơ thể của họ bị đẩy đến giới hạn, cơ bắp run lên vì kiệt sức.

Lời nói của ông vang lên, hiệp sĩ già cố gắng động viên thuộc hạ của mình, lướt nhìn qua những gương mặt non trẻ đầy sợ hãi kia, chúng không khá hơn chút nào.

Những âm thanh chói tai của c·hiến t·ranh vang dội trong không khí khi những thanh kiếm va vào nhau và những mũi tên bay v·út lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Roderick không kịp mặc vào áo giáp, và cũng không đủ sức gánh vác sức nặng của nó với v·ết t·hương trên người, trên thân ông chỉ mặc một lớp áo vải mong manh, có thể nhìn xuyên qua nó và thấy được v·ết t·hương cũ vẫn được băng bó lại.

Basil dừng bước nhìn về phía vị hiệp sĩ dẫn đầu những người lính cuối cùng của pháo đài.

Đó là một khung cảnh tàn khốc, và trận chiến đã đến hồi kết, sự hỗn loạn sắp chấm dứt.

Họ suy yếu đi vì v·ết t·hương nặng, tay cầm v·ũ k·hí của những người lính run nhè nhẹ.

Khi cuộc chiến kéo dài, mặt đất sặc mùi máu và không khí đặc quánh mùi c·hết chóc.

Chương 46: Một hiệp sĩ (đọc tại Qidian-VP.com)

Số ít binh lính phía dưới bị áp đảo, ngay lập tức bị cuốn trôi bởi làn sóng tiến công dữ dội.

Những con ngựa phi nước đại qua trước mặt.

“Tiến lên, g·iết sạch bọn hắn!” Basil đẩy ra t·hi t·hể của người chỉ huy việc phòng thủ, tên hiệp sĩ trẻ mà hắn để lọt khỏi tay vào nhiều ngày trước. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những người lính, ở trên bức tường cao của pháo đài, vẫn đang anh dũng chống lại quân địch đông đảo chung quanh bọn họ.

Một bên mang màu sắc của lâu đài, trong khi đội quân kia mang cờ hiệu của thành Rachdale.

Mồ hôi chảy dài trên khuôn mặt của các chiến binh, cơ bắp của họ bỏng rát vì kiệt sức.

“Áo giáp rất nặng, ta không lay chuyển được nó, nhưng ngươi cũng không lay chuyển được ý chí của ta.” Roderick từ từ nói với người đối diện, mỗi hơi thở đều bao hàm sự đau đớn và cực nhọc.

Những khoảnh khắc cuối cùng của họ trôi qua trong nỗi đau, sự bối rối và sợ hãi.

Người hiệp sĩ già nằm bất động trên mặt đất nhuốm máu, quần áo bị nhuộm đỏ.

Chỉ một giây lát sau, một lưỡi kiếm từ đâu đâm tới, một hiệp sĩ giáp đen đã đứng sát người hắn, mũi kiếm xuyên thủng lớp giáp sắt, để máu phun ra chỗ ngực của Peter, cơn đau chạy khắp cơ thể người hiệp sĩ trẻ.

Khuôn mặt Roderick lấp đầy bởi mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt nhỏ xuống nền đá.

Mồ hôi chảy dài trên trán, trộn lẫn với bụi bẩn trên mặt khi đám lính tham gia vào vũ điệu c·hết chóc, cố gắng sinh tồn trong cơn mưa tên và sắt thép vung chém quanh người.

“Đừng để lại người sống.” Basil biết không nên nói nhiều nữa, phất tay ra lệnh.

Với một tiếng hô xung trận, hai bên lao về phía trước, kiếm, giáo, rìu đủ loại v·ũ k·hí v·a c·hạm.

Hiệp sĩ già là tàn tích của một thời mà tinh thần hiệp sĩ và danh dự vẫn còn ngự trị tối cao.

Bức tường dần dần chiếm cứ lấy bởi đội quân công thành, những binh lính thủ thành phải đối mặt cùng lúc nhiều kẻ địch.

Tiếng la hét trong vô vọng, nỗ lực của hắn ta là vô ích, bọn họ vẫn bị đẩy lùi, dồn ra những khoảng trống trên tường, để càng nhiều người từ phía dưới leo lên trên.

Mỗi nhát chém, mỗi cú đỡ đều bắn ra những tia lửa và âm vang vọng khắp lâu đài.

Thanh kiếm của ông rơi xuống mặt đất, lưỡi kiếm của Basil đâm sâu vào trong bụng của Roderick, ông đau đớn nói không nên lời, có những lời muốn nói nhưng lại mắc kẹt giữa cổ họng của ông.

Những người lính còn sót lại của pháo đài đứng ở bên nhau, v·ũ k·hí sẵn sàng.

Họ loạng choạng, bấp bênh trên mép tường, hơi thở hổn hển đứt quãng.

---

Trong khoảnh khắc cuối cùng, ánh sáng chói lóa hiện lên trong tầm mắt, Roderick bắt gặp hình ảnh những hiệp sĩ, những đồng đội của mình đang chiến đấu ác liệt ở đằng xa, kiếm va vào nhau và khiên kêu âm trầm khi họ chiến đấu chống lại làn sóng của kẻ thù.

Kẻ địch đã chiến đấu ác liệt, nhưng những người lính của lâu đài đã chiến đấu với sự ngoan cường nhờ cả cuộc đời rèn luyện và lòng trung thành của mình.

Khuôn mặt ông điềm tĩnh, đôi mắt ông đang nhắm lại trong sự yên bình, như thể chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

“G·i·ế·t!”

Ông ta cố gọi họ, nhưng giọng ông phát ra như một tiếng thì thầm khàn khàn, hầu như không thể nghe thấy giữa tiếng ồn ào của trận chiến.

Trận chiến ác liệt đã diễn ra rất lâu, thời gian càng kéo càng dài, sự mệt mỏi bắt đầu gặm nhấm xương cốt của người lính, làm yếu đi tứ chi đã từng mạnh mẽ của họ.

Basil liên tục hét lớn ra lệnh cho thuộc hạ của mình.

Bất chấp những tỷ lệ áp đảo của kẻ địch, đám lính vẫn không chịu đầu hàng, hạt giống tinh thần hiệp sĩ mà Ngài Roderick Oakland đã gieo rắc trong lòng họ đã mọc rễ ăn sâu vào trong thân thể và linh hồn.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 46: Một hiệp sĩ