Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 74: Hét lên

Chương 74: Hét lên


Bộ binh giáp mặt nhau khoảng nửa giờ đồng hồ, Oskar vừa lui lại phía sau lần đầu tiên kể từ khi trận chiến bắt đầu, hắn đứng nghỉ ngơi giữa hàng ngũ bộ binh đang chiến đấu phía trước và mấy trăm người cung thủ ở phía sau.

Đám cung thủ tập trung vào chính giữa chứ không tản ra hai cánh như mọi khi, bọn hắn phải dọn chỗ cho chiến trường của kỵ binh.

Oskar đang uống vào một ngụm nước, thì tiếp kêu la từ phía bên phải hắn vang lên, bên trái chậm hơn một chút, tiếng kêu nhỏ hơn dội tới từ phía xa xa.

Đối diện, hai đội kỵ binh ở hai cánh của Alklen cũng tương tự đồng thời xuất phát.

Trận chiến này sắp tiến vào giai đoạn gay cấn.

Trong tầm mắt của Oskar, đội kỵ binh cánh phải tiến lên, với lá cờ hiệu đại bàng trắng dẫn đầu, nhanh chóng vượt qua hàng ngũ của cung thủ, rồi lại vượt qua hàng ngũ bộ binh đang nghỉ ngơi, tại nơi ngang bằng với chiến tuyến, đại bàng trắng và mặt trời xanh lá va chạm.

“Ầm.” “Rắc.” “Hí…hí…”

Tiếng hai con ngựa va chạm, tiếng những mũi thương gãy đôi, tiếng con ngựa chiến hí vang trời, sự ồn ào của chiến trường tăng thêm một bậc.

Răng Sói vứt đi cây thương gãy, hắn vừa đâm xuống ngựa một kỵ binh đối diện.

Hai đoàn kỵ binh lẫn lộn vào nhau một chút, lưỡi kiếm của họ va chạm rồi vờn quanh đối phương.

Răng Sói tranh thủ kéo cương ngựa, để con ngựa của mình quay đầu trở lại.

Hai nhóm kỵ binh lại tách ra, để lại trên mặt đất một loạt xác c·h·ế·t, tính tổng thể thì không có quá nhiều người c·h·ế·t đi trong đợt va chạm vừa rồi, tất cả bọn hắn quay ngựa chạy trở lại, chuẩn bị cho đợt xung kích tiếp theo.

Phía cánh trái, do Adam Argall dẫn đầu kỵ binh thành Arcop và Josiah Murden dẫn đầu số kỵ binh còn sót lại của xứ Alklen.

Hai đội kỵ binh cũng vừa tách ra sau khi va chạm, không dây dưa quấn lấy nhau quá nhiều, hai bên ăn ý muốn dùng kỹ năng sử dụng thương để phân cao thấp.

Trong cái mũ giáp sắt màu đen, đôi mắt của Josiah nhíu lại, trong đợt xung kích vừa rồi hắn thấy được Adam ra tay, mũi thương của tên kia lách qua tấm khiên, đâm xuyên qua cổ một hiệp sĩ.

Chưa hết, thừa dịp lúc quay ngựa, vị Tử tước thành Arcop còn kịp rút kiếm, mượn sức mạnh theo hướng trái ngược, chém đứt đầu một tên hiệp sĩ xông vào phía trước và đang cưỡi ngựa quay về.

Adam Argall cực kỳ tự tin, hắn tự mình dẫn đầu đội kỵ binh xuất chiến, trong quá trình không hề khựng lại dù chỉ một nhịp, động tác thong dong nhảy múa trên lưng ngựa.

Thái độ kia để Josiah hơi bận tâm một chút.

Điều gì để người kia tự tin như vậy?

Josiah ngước nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, mặt trời đang lên, ánh nắng sớm đang chiếu tỏa trên đồng hoang.

“Gopothy…” Josiah thì thầm, trận chiến bắt đầu quá đột nhiên, hắn chưa kịp thực hiện nghi thức cần thiết.

Phía sau hắn, một làn khói vừa tan ra trong doanh trại Alklen, vị tư tế đã vội vàng bù đắp nghi thức khi trận chiến đã diễn ra.

Trong lòng Josiah hơi hồi hộp một chút, nhưng rồi hắn thở dài một hơi, ánh mắt lấy lại vẻ tự tin, phóng về phía quân dự bị của mình.

Mario cưỡi Sóc chạy về, Lance đứng trong hàng ngũ dự bị, chú ý thấy cha mình không cầm thương, hắn liền chạy về phía sau, ở đó có một cái xe chuyên chở những cây thương dành cho hiệp sĩ.

Số lượng thương chuẩn bị đủ để các hiệp sĩ thay đổi một lần, sau đó sẽ là phần việc của những loại vũ khí khác.

Lance cầm cây thương, xuyên qua đám người, đưa nó tới trong tay cha của mình.

Hiệp sĩ Mario cúi người xuống một chút nhận lấy cây thương, cũng không nói gì nhiều, hắn chỉ là gật đầu đáp lại con trai mình rồi mau chóng chạy tới trong hàng ngũ kỵ binh, sắp xếp đội ngũ để chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo.

Bộ binh cánh phải, Oskar cùng đồng đội lại tiến tới, bọn họ một lần nữa gia nhập vào chiến trường.

Mũi giáo của Oskar càng ngày càng thuần thục, đâm ra rồi rụt lại nhanh chóng, dù thành công hay thất bại cũng không để lại sơ hở nào cho phía đối diện làm mình bị thương.

Tấm khiên chắn của hắn luôn luôn sẵn sàng, không chỉ che chở thân thể của mình mà cả những đồng đội ở xung quanh khi cần thiết.

“Đừng sợ hãi, đừng lui bước, g·i·ế·t!” Vị đội trưởng nào đó đang cổ vũ tinh thần cho đám lính.

“Bọn xâm lược, cúi khỏi xứ này hoặc để mạng lại, người Alklen xưa nay không dễ chọc vào!” Đối diện cũng không hề chịu kém khỏi, hét dội ngược trở lại.

“*** mày!!!”

Hai bên vừa đấu giáo, đấu kiếm lại thêm chửi mắng nhau, không khí của chiến trường để cho những người hiền lành hay sợ hãi cũng lên cao tinh thần, họ hăng hái chiến đấu cho các lãnh chúa mà mình đã thề trung thành.

Tiếng mưa tên bay qua lại, tiếng rên rỉ đau đớn, âm thanh hỗn tạp này dần trở nên quen thuộc với Oskar, nó cũng trở thành âm thanh ám ảnh với một số kẻ khác.

Cây giáo của hắn lần nữa đâm tới, lần này kẻ đối diện không kịp chặn lại hay né tránh, mũi giáo vừa kịp đâm xuyên qua trước khi tấm chắn che lại.

‘Phập’ một tiếng, mũi giáo đâm vào giữa ngực tên kia.

Tên xui xẻo này không mặc giáp da, lớp vải dày chỉ làm chậm mũi giáo một chút, cơ bắp trên cánh tay của Oskar phồng lên, mồ hôi tạo hình nó trên lớp áo vải, cổ tay hắn xoay một cái, dùng sức đẩy thẳng, đâm c·h·ế·t tên kia.

Kỵ binh của hai cánh lần nữa phát động tấn công, Bertram Houghton dẫn đầu kỵ binh Narris cùng Fred Brindo dẫn đầu kỵ binh Batgot lần nữa đối mặt và đâm thẳng vào nhau.

Những mũi thương lại gãy, một số hiệp sĩ bị đâm xuống ngựa, một vài con ngựa vấp phải cái xác c·h·ế·t của đồng loại từ đợt tấn công trước rồi cong chân té xuống, mang theo cả vị hiệp sĩ trên lưng của nó.

Răng Sói bực tức vung vẫy cây thương gãy, quăng nó xuống đất rồi rút kiếm ra, mũi thương lần này đâm trúng tấm khiên của một hiệp sĩ đối diện rồi gãy đôi, nhưng lực lượng lại không đủ để đẩy tên kia xuống khỏi ngựa.

Và tên đối diện kia cũng không đơn giản, mũi thương kia đâm vào một cạnh của tấm khiên trên tay hắn, rồi bật vào vai trái, lúc này cánh tay Răng Sói như bị cắt rời khỏi thân thể, cơn đau tê rần lan tràn khắp bờ vai.

Tuy không tổn thương đến xương cốt nhưng đòn đánh để Răng Sói Wilfred nóng máu, tay trái gắng gượng duỗi thẳng quăng xuống tấm khiên vỡ mất một cạnh kia rồi cầm lấy dây cương.

Hắn không lui lại mà tiến tới, cưỡi ngựa đối mặt những kẻ tới sau trong đám kỵ binh Narris, hai lưỡi kiếm va chạm, tia lửa văng ra, âm thanh như tiếng thét chói tai nhức óc.

Hiệp sĩ của hai bên lôi kéo nhau lại rồi đánh nhau thành từng cặp, lưỡi kiếm mang theo tiếng gió lướt qua không khí, nhằm vào điểm yếu của người đối diện mà chém tới.

Kỵ binh cánh bên kia xuất phát chậm hơn, Mario lần này đứng ở hàng đầu, cây thương mới cầm chắc trong tay, đầu mũi thương theo nhịp chạy của Sóc mà lay động, qua khe hẹp của mũ giáp, vị hiệp sĩ làng Orman cố gắng định hình mục tiêu, nhắm chuẩn kẻ đối diện.

Josiah cầm thương, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Adam Argall, hắn muốn phân cao thấp với chỉ huy của kẻ địch.

Hai đội kỵ binh va chạm.

Mũi thương của Mario Dunn đâm trúng người đối diện, tên kia bật ngửa ra sau, cây thương trong tay chỉ thẳng lên trên trời mà không tìm tới bất kỳ đích đến nào, cây thương rời tay và hiệp sĩ té ngựa, Mario cưỡi Sóc lướt qua.

Khi lại có một con ngựa từ đối diện vọt tới, hai người kỵ binh đều ăn ý ghì cương, để hai con ngựa vội vã dừng lại, hai chân giơ cao vung đạp trong không khí mang theo chút bụi trần, Sóc hí dài, con mắt to trợn nhìn con ngựa trắng đối diện, trong mắt nó tràn đầy vẻ hiếu thắng.

Josiah lần nữa bỏ lỡ Adam, nhưng hắn g·i·ế·t được một người khác, hiện tại đang lâm vào trong vòng vây của hai ba người, lưỡi kiếm đen Gọi Hồn vung vẩy, chuôi kiếm bằng sừng khắc đầu quạ nhuốm máu nắm chặt trong bàn tay.

Tử tước Adam cũng một mình đối đầu với hai hiệp sĩ Alklen, một vài cận vệ nhìn thấy vội vàng tiến lên yểm trợ, không để cho lãnh chúa của mình rơi vào trong nguy hiểm.

Khi hai bên lâm vào hỗn chiến, đám cận vệ của hiệp sĩ, cũng chính là những kỵ binh dự binh ở phía sau cũng leo lên ngựa, bọn họ phóng ngựa tới chiến trường gia nhập chiến đấu.

Lance cưỡi Lốc Xoáy tiến lên, người cận vệ trẻ không hề sợ hãi mà nở nụ cười trên môi.

Bỗng nhiên, hắn chú ý tới phía ngoài nhất nơi cánh phải, hơi lạc lõng ở ngoài đám đông là một hiệp sĩ cưỡi con ngựa nâu khoác vải trùm trắng, nhìn kỹ có thể nhận ra ba ngôi sao màu đỏ ở trên, không phải Sóc cùng cha hắn Mario thì còn là ai.

“KHÔNG!!!” Lance Dunn hét lên.

Chương 74: Hét lên