Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 85: Đích đến

Chương 85: Đích đến


Trong căn phòng thiếu thốn ánh sáng, lò sưởi trong tường phe phẩy ngọn lửa đỏ le lắt, chiếu rọi ra những cái bóng đen in trên bức tường của căn phòng nhỏ.

Tiếng gió ngoài cửa thổi vào rì rào, cánh cửa gỗ lâu ngày thỉnh thoảng kêu lên khi gió lùa qua khe hẹp.

“Ngày xửa ngày xưa, có một con quái vật kinh khủng ám ảnh khu rừng già Yorga, hiếm ai nhìn thấy nó mà sống sót để kể lại.”

Một giọng nói kể chuyện vang lên trong căn phòng, lời nói trầm thấp và u ám.

“Vào một ngày không may, một nhóm thợ săn hiếu thắng nhìn thấy nó vào lúc chập tối, rồi họ quyết định thử thách lòng dũng cảm của mình và tiến vào khu rừng.” Tiếng người đàn bà hơi âm u kể câu chuyện.

“Đến buổi sáng chỉ người ta tìm một nửa người ở ngoài bìa rừng.”

Có tiếng nuốt nước miếng vang lên trong bóng đêm tĩnh lặng, một giọng nói ngập ngừng hỏi, “Tại sao chỉ có một nửa người?”

“Bởi vì nửa còn lại của anh ta không có ở đó, phần còn lại đã bị con quái vật ăn mất rồi.” Người đàn bà trả lời, câu trả lời để một người khác hít một hơi sâu, sống lưng bỗng lạnh lẽo, thân thể hơi run, nhích người tới gần người vừa hỏi, nhưng hắn lại bị đẩy ra.

Người đàn bà kia lại tiếp tục kể câu chuyện của mình, “Người ta cho rằng nó có kích thước bằng một con gấu nhưng có hàm răng sắc nhọn, lởm chởm của một con sói, đặc biệt là hai cái răng nanh, chúng to lớn bén nhọn và có màu sắc đỏ như máu.”

“Bộ lông của nó sẫm màu và bết lại vì máu tươi nhuộm ướt, đôi mắt nó sáng rực như than hồng trong đêm đen.”

“Nó lảng vảng qua những cái cây cao bằng bốn chân, gầm gừ và gầm gừ, tìm kiếm n·ạn n·hân tiếp theo. Con quái vật có sở thích ăn thịt người và chính điều này khiến nó trở nên rất kinh khủng. Tiếng gầm của nó vang vọng qua những tán cây, gây kinh hoàng cho bất cứ ai nghe thấy nó.”

“Khi nhóm thợ săn kia bị g·iết sạch, người dân xung quanh biết rằng họ cần phải tránh xa khu rừng, nếu không sẽ có nguy cơ bị con quái vật kia xé xác.”

“Nhiều hiệp sĩ dũng cảm đã cố gắng tiêu diệt con quái vật nhưng không ai trong số họ thành công. Lớp da dày của nó không thể xuyên thủng bởi kiếm thép và mũi tên sắt, và sức mạnh của nó là vô song. Ngay cả những chiến binh lành nghề nhất cũng phải run sợ và tuyệt vọng khi đối mặt với con quái vật.”

“Không ai biết nó đến từ đâu và nó xuất hiện như thế nào. Có người thì thầm bảo nhau rằng đó là một hoàng tử bị nguyền rủa, rằng hắn ta bị một mụ phù thủy độc ác biến đổi. Những người khác cho rằng đó là một con quỷ được gửi đến từ thế giới của ma quỷ để trừng phạt kẻ ác.”

“Nhưng không ai biết chắc chắn.”

Người đàn bà tiến lại gần hai người thanh niên đang lắng nghe câu chuyện của mình, giọng run run, giống như tỏa ra sợ hãi.

“Đó là những ngày đen tối, những người mẹ trong vùng thường nói với đứa con nhỏ của mình, không bao giờ được mạo hiểm vào rừng, dù với bất kỳ lý do gì,” Bà ấy kể chuyện, nhưng giống như đang cảnh báo họ. “Vì con quái vật vẫn ẩn nấp ở bên trong, chờ đợi bữa ăn tiếp theo.”

Người thanh niên lớn tuổi hơi run gật gật đầu, tỏ ý vâng lời, đôi mắt mở to kinh hãi.

Trong khi đó, một người vóc dáng hơi nhỏ hơn hắn ta một chút thì bình tĩnh lắng nghe, khuôn mặt không hề có vẻ gì là sợ hãi, để người đàn bà hơi ngạc nhiên, bỗng hơi giận nhìn người thanh niên to con kia.

“Vị anh hùng đâu, không phải đây là câu chuyện về anh ta sao?” Người nhỏ con hơn nói.

Người đàn bà gật đầu, “Đúng vậy, đây là câu chuyện về vị anh hùng, khi mà tất cả các hiệp sĩ và chiến binh dũng cảm đều đã lui bước, thì một người thanh niên đứng ra, anh ta là con trai cả của lãnh chúa, người thừa kế của vùng đất này, anh ta sẽ không đứng nhìn người dân của mình bị con quái vật kia tổn thương.”

“Anh ấy một mình đi vào rừng Yorga, tìm kiếm tung tích con quái vật suốt ba tháng, lần mò từng dấu vết mà nó để lại, tìm thấy những cái xác c·hết của những người đã đi thử thách con quái vật trước đây.”

“Vào một đêm trăng rằm, người thanh niên kia cuối cùng gặp được con quái vật, anh ta không dùng kiếm hay dao vì biết chúng không thắng được lớp da lông dày của nó, anh ta dùng chính sức mạnh từ đôi bàn tay của mình, vật lộn bằng tay không với quái vật.

“Trận chiến kéo dài trong vòng ba ngày ba đêm.”

Người đàn bà nói với giọng gấp rút, chuẩn bị cho phần cuối của câu chuyện về người anh hùng.

“Vào buổi sáng sớm ngày thứ tư, người dân trong vùng nhìn thấy anh ta khiêng theo con quái vật kia, lần đầu tiên họ được nhìn rõ nó dưới ánh mặt trời.”

“Con quái vật cao hơn ba mét, thân thể to lớn giờ đã rũ rượi, tay chân và đầu đều bị người thanh niên đánh gãy vỡ, nhưng nó cũng để lại một loạt v·ết t·hương trên người của anh ấy.”

“Người thanh niên ném xác con quái vật xuống trước mặt dân làng, họ run rẩy dù rằng con quái vật đ·ã c·hết, không còn động đậy được nữa.”

“Người trưởng làng run lẩy bẩy tiến lên, ông ta muốn nhìn xem hai cái răng nanh đỏ trong lời đồn, khi ông ta lấy hết can đảm vạch ra miệng nó thì lại nhìn thấy con quái vật thiếu mất một bên răng.”

“Ông ấy giật mình, lướt nhìn người anh hùng đã tiêu diệt quái vật đứng trước mắt mình, nhìn thấy một cái răng nanh vẫn đang cắm trong ngực của người anh hùng, máu tươi vẫn đang chảy ra, dòng máu pha trộn với màu đỏ của cái răng nanh, và họ la lên…”

“Răng Sói! Răng Sói!”

Noah la lên, lần này mẹ hắn, bà Ruby cũng không bất mãn, nàng gật đầu, “Đúng, đó chính là Răng Sói, Wilfred Brindo, kẻ g·iết sói, người đã tham gia vào trận chiến ở xứ Alklen, tự mình dẫn đầu những cuộc t·ấn c·ông khốc liệt.”

Noah lúc này c·ướp lời, giọng nói hăng hái mà vui vẻ, “Nghe nói, Răng Sói lấy được một phần sức mạnh của con quái vật từ cái răng nanh đỏ kia, hắn ta biến hình trên chiến trường, như sói dữ lao vào đám quân thù mà không hề sợ hãi, tiêu diệt mọi kẻ địch dám cản đường mình.”

“Đúng không, Oskar? Ngươi cũng tham gia trận chiến đó mà.” Noah vỗ vỗ Oskar, trải qua mấy ngày này sống chung, hắn cùng Oskar đã trở nên quen thuộc hơn, mặc dù không đến mức thân thiết, nhưng cũng có thể trò chuyện đôi ba câu.

Noah dần dần cũng không còn cảm thấy khó chịu với sự xuất hiện của người lạ mặt, người thanh niên cũng vui vẻ khi có người trò chuyện cùng mình.

“Ta không thấy được hắn biến hình.” Oskar trầm tư một hồi rồi nói, trong đầu lại nhớ về cuộc tập kích của kỵ binh thành Batgot.

Răng Sói Wilfred hẳn là người dẫn đầu cuộc t·ấn c·ông kia, kẻ gián tiếp dẫn tới hắn b·ị t·hương nặng và rồi được số phận dẫn đưa đi tới nơi này.

Tại trong một căn nhà nhỏ tại thành Batgot.

Nơi sự tích về anh hùng Răng Sói được dân chúng nhắc lại nhiều lần, kể lại để khoe khoang với những người từ phương xa tới.

“Nhưng Răng Sói đúng là rất mạnh, và cũng rất dũng cảm.” Oskar thoải mái thừa nhận chuyện này, hắn không tin Răng Sói mạnh đến mức như trong câu chuyện của Ruby, nhưng hắn tự mình trải qua trận chiến kia.

Hắn tận mắt chứng kiến cuộc tập kích kia.

Oskar công nhận tên kia đúng là một hiệp sĩ mạnh mẽ, không sợ hãi và sẵn sàng dẫn đầu người của mình trên chiến trường.

Ruby nhìn Oskar, cảm thấy người thanh niên này trưởng thành hơn con trai mình nhiều, tuổi nhỏ đã lên chiến trường chiến đấu, cặp mắt kia mang theo vẻ bình tĩnh và chút trưởng thành sớm, tuổi thơ hắn hẳn không quá dễ dàng khi không có người nhà bên cạnh.

Nàng lại nhìn Noah, hơi nhăn mặt lại, thằng nhóc này nghe câu chuyện hàng chục lần, nhưng vẫn luôn là một kiểu dáng vẻ sợ hãi như mọi khi.

Không biết đến lúc nào nó mới có thể tự mình đảm đương mọi chuyện được.

“Nhưng mà mẹ, sao hôm nay mẹ lại có hứng kể về Răng Sói, câu chuyện đã không còn gì mới lạ nữa, con nghe nó nhiều lần lắm rồi.” Noah nói, rồi hắn hỏi quay sang Oskar, “Ngươi cũng vậy, phải không Oskar?”

Oskar tranh thủ trả lời, “Ừm, ít nhất cả trăm lần.”

Ruby cười cười, nói: “Không, lần này thì khác, câu chuyện lần này không dừng lại ở đó, người ta đồn rằng Răng Sói đã tiếp tục lên đường tìm kiếm bọn quái vật khác, người anh hùng muốn cứu giúp cả những vùng đất khác nữa, hắn ta không còn ở Batgot nữa.”

“Vậy sao, thật không?” Noah hơi bất ngờ, vì Wilfred là người thừa kế của gia tộc Brindo, lãnh chúa thành Batgot.

Khi con trai trưởng đã đến tuổi trưởng thành các quý tộc thường giữ họ lại bên mình để dạy bảo họ về việc quản lý thành trấn và lãnh địa, hiếm có người thừa kế nào lại bỏ lại tất cả mà lên đường đi phiêu lưu.

Nhưng hắn không quá quan tâm đến chuyện của quý tộc, mà quan tâm hơn đến chuyến phiêu lưu của Răng Sói, Noah nhanh chóng hỏi tiếp, “Răng Sói đi đâu rồi?”

“Không ai biết về cuộc hành trình tiếp theo của Răng Sói, đích đến của chuyến đi của hắn ta là ở nơi nào, nhưng có người nhìn thấy Wilfred leo lên một con thuyền ngược dòng Kiroka, có lẽ hắn ta sẽ đi về hướng tây.” Ruby cười nói, đứng dậy, thắp sáng ngọn đèn, nàng chuẩn bị đi làm bữa tối.

“Hướng tây sao, có lẽ Răng Sói đi xứ Nanieg, hay xa hơn là Karlsbad. Ừm, có lẽ là vậy.” Noah lầm bầm nói một mình.

Oskar thì ngồi im không nói, trong đầu suy nghĩ về câu chuyện kia, về Răng Sói Wilfred, về hành trình mới của hắn ta, lại tự hỏi đích đến tiếp theo của bản thân mình ở nơi đâu.

---

Cảm ơn bạn Khôi Nguyên tặng hoa!

Chương 85: Đích đến