Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 97: Tôi đã đoán được từ lâu rồi

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Tôi đã đoán được từ lâu rồi


Mọi người nghe thấy thế liền vội vàng nhìn lên trời.

“Sao bên cậu tiếng gió to thế? Cậu lái xe vẫn mở cửa sổ xe sao?”

Sự cao cấp được thể hiện ngay từ lúc vào cửa.

“Ha ha, gió hơi lớn, nhưng chuyện này không quan trọng, được rồi, tôi sắp tới rồi, gặp nhau rồi nói chuyện nhé”.

Là thành phố lớn hàng đầu Hoa Hạ, thành phố Đông Hải có rất nhiều các loại khách sạn, nhà hàng năm sao.

“Gia chủ Lâu, vị khách chúng ta tiếp đón hôm nay có máu mặt thế cơ à? Gần như là cả thành phố đều có mặt, liệu có coi trọng quá không vậy?”

Vàng khảm vào trong viên gạch thủy tinh, trải dọc đường đi, được gọi là con đường Kim Quang.

Điện thoại đã cúp máy.

Thậm chí hơn ba trăm người có máu mặt ở thành phố Đông Hải cũng đều đến đây.

Gia chủ Lâu nổi tiếng là sĩ diện, tính cách cũng cao ngạo, trước giờ toàn là nhà họ Lâu nổi bật và tỏa sáng nhất, chỉ có những gì nhà họ Lâu không thèm nhìn tới thì mới đến lượt người khác.

Hai chiếc máy bay của nhà họ Lâu dừng đúng vị trí, giống như hai ngọn hải đăng trên không trung, dẫn lối đến nhà hàng, quả thực trông rất khí thế.

Con trai cả của Lâu Địch cầm bộ đàm lên, nói hai câu.

“Tôi đã nói rồi mà! Thằng nhãi này lại đang ra vẻ rồi! Tiếng gió trong điện thoại phía cậu ta còn to hơn cả quạt điện, chín mươi chín phần trăm là đến từ trên trời”.

Tiệc lớn mời khách, quy mô bậc này chưa từng có trong lịch sử, nguyên nhân chỉ có một. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đương nhiên rồi, dù sao nơi này… tôi mới là chủ nhân! Được rồi, cậu hạ cánh đi!”

“Ông yên tâm đi gia chủ Lâu, tôi đang trên đường, sắp đến nơi rồi”.

Vù vù!

Đúng lúc này.

Lâu Địch nghiến răng, hậm hực đáp.

Không đến mấy giây, mọi người liền nghe thấy tiếng vang rền của động cơ, và tiếng lao xao khi cánh quạt đang chuyển động với tốc độ nhanh.

Ồ! (đọc tại Qidian-VP.com)

Gạch thủy tinh cao cấp trong suốt được trải dài từ cổng bãi đỗ xe đến cửa chính nhà hàng, kéo dài hai trăm mét.

Cao cấp, đắt đỏ!

“Ha ha ha, tôi đã nói mà, gừng càng già càng cay! Thằng nhãi này lại định chơi một trò hai lần, cho cậu ta nằm mơ giữa ban ngày đi! Lâu Vũ, cho người lên trời!”

Tương ứng với đó, món ăn giá thấp nhất là năm trăm tệ, đắt là mấy chục nghìn tệ, cho đến vô giá.

“Ha ha, cho thằng nhãi đấy tức c·h·ế·t đi!”

“Tên khốn này định làm gì vậy?”

Buổi tối, được ánh đèn xung quanh chiếu rọi.

Còn chưa nói xong thì điện thoại đã đổ chuông, ông ta nhìn số điện thoại rồi nghe máy.

Chủ bữa tiệc chính là ông chủ của nhà hàng, người nhà họ Lâu mạnh nhất thành phố Đông Hải.

Lâu Địch cứ như một kẻ đánh bạc đã đoán trúng giải đặc biệt tờ vé số, hưng phấn đến mức đỏ bừng mặt, cười lớn.

Mở cửa máy bay ở trên không là việc cực kỳ nguy hiểm.

“Cho dù cậu có lái máy bay trực thăng đến thì chỗ tôi cũng có hai chiếc chào đón cậu! Coi như chỉ đường cho cậu, tôi xem cậu còn ra vẻ kiểu gì nữa!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Các con thì hiểu gì, thằng khốn đó không đơn giản đâu, lần trước cậu ta…”

Một con đường sáng lấp lánh kéo dài vào tận trong nhà hàng rực rỡ, vô cùng đẳng cấp và xa hoa.

“Hơn nữa, tên khốn này bình sinh thích nhất là ra vẻ! Lần trước bố dẫn theo một đoàn xe qua đó, cậu ta liền dẫn theo một đám người giáng từ trên trời xuống bằng phi thuyền, làm bố mất hết mặt mũi”.

“Vãi! Người kia nhảy từ trên máy bay xuống kìa!”

“Bố, lẽ nào tên Trần Thái Nhật này còn khó đối phó hơn nhà họ Dương đứng đầu Trung Châu sao?”

“Hay!”

Thứ nhất là vì Lâu Địch có thể đoán được hành động của Trần Thái Nhật.

“Mọi người thấy chưa? Đây chính là thực lực của thành phố Đông Hải chúng ta! Hôm nay chúng ta đã lấy lại được mặt mũi rồi!”

Lâu Địch lắc đầu, vẻ mặt cảnh giác.

Nhưng hôm nay, cả bảy tầng của Thang Thần Số Một đều đã được bao hết.

“Cho dù anh ta có ra vẻ đến đâu thì cũng không thể đến đây ra vẻ được, chúng ta là chủ nhà ở đây, chẳng phải bố đã nói lần này anh ta chỉ dẫn theo mấy người thôi sao?”

Ông chủ một doanh nghiệp niêm yết trên sàn chứng khoán, đứng phía sau nhỏ giọng hỏi.

“Cậu Trần, cậu đến đây bằng gì đấy? Biển số xe là bao nhiêu để tôi còn đón?”

Nói xong, Lâu Địch ngẩng đầu nhìn trời, để lộ vẻ đố kỵ.

Ở độ cao năm mươi mét, bằng mười sáu, mười bảy tầng.

“Các ông thì biết cái gì, nhà họ Lâu tôi kinh doanh làm ăn ở khắp Hoa Hạ, trước giờ đều thuận buồm xuôi gió, chỉ có duy nhất lần ở Trung Châu là chịu thiệt, nguyên nhân chính là do tên Trần Thái Nhật này!”

Lâu Địch khó chịu đã lâu, chỉ để chờ ngày hôm nay.

Thông thường, bày tiệc ở đây thì cũng chỉ để chiêu đãi những người bạn cực thân trong phạm vi nhỏ, hai ba bàn mà thôi.

“Đại ca tính toán như thần!”

Điều khiến người ta phải líu lưỡi hơn cả là dưới lớp gạch thủy tinh còn phủ vàng ròng nặng năm tấn.

Trong ánh mắt của mọi người, từ trên nóc nhà hàng, hai chiếc máy bay trực thăng loại nhỏ dân dụng bay thẳng lên.

Trong nhà hàng có các đầu bếp đẳng cấp nhất thuộc các trường phái ẩm thực lớn trên cả nước, các món ăn chắc chắn là đứng đầu toàn quốc, chưa kể nguyên liệu đều là ngon nhất Hoa Hạ, khiến khách hàng có trải nghiệm ẩm thực tuyệt vời nhất.

“A lô, cậu Trần, ha ha ha… Chúng tôi đang chờ ở đây rồi, cậu đến đâu rồi thế? Nếu cậu đến muộn thì phải phạt cậu uống năm chai rượu trắng cao độ nhé!”

Trong điện thoại vang lên tiếng của Trần Thái Nhật.

Lâu Địch dẫn theo hai cậu con trai là Lâu Vũ và Lâu Chấn đứng đón khách ở cửa chính nhà hàng.

Nếu có kẻ nào dám nhòm ngó tài sản của nhà họ Lâu, thì chắc chắn không thể sống sót mà rời khỏi thành phố Đông Hải.

Lâu Địch trông rất tráng kiện, bĩu môi đáp.

Riêng số vàng khối lát ở cửa chính đã có giá trị hai tỷ tệ.

Đúng lúc này, Lâu Vũ đẩy gọng kính, kêu lên với giọng nói khó tin.

Chiếc trực thăng dừng giữa không trung, cánh cửa chậm rãi mở ra.

Ai nấy nhao nhao phụ họa.

Bỗng nhiên Lâu Địch cảm thấy trong điện thoại có vẻ là lạ, hỏi vẻ thăm dò.

“Cậu Trần, cậu tới rồi chứ?”

Lâu Địch gọi luôn cho Trần Thái Nhật, giọng nói mang theo sự kiêu ngạo của người thắng cuộc.

Lâu Địch biến sắc, mắt nhìn chằm chằm, miệng lẩm bẩm.

“Bố mau nhìn kìa, cửa máy bay của Trần Thái Nhật mở giữa không trung!”

Tuy ở ngoài trời, nhưng chẳng tên trộm nào dám mơ tưởng đến vàng ở trong gạch, bởi vì người đứng sau Thang Thần Số Một là người đứng đầu tỉnh Đông Bình, vua của thành phố Đông Hải, thực lực đứng đầu cả nước - nhà họ Lâu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Với thực lực tuyệt đối, nhà họ Lâu có danh tiếng rất cao ở thành phố Đông Hải, nhà họ mà mời thì không ai là không dám đến.

Dưới sự dẫn dắt của hai chiếc máy bay trực thăng địa phương, chiếc trực thăng đối diện cũng chậm rãi bay đến gần bãi đất ở cửa chính nhà hàng.

“Khó đối phó hơn nhiều! Nếu không nhờ An Thành của cậu ta chống cho tỉnh Trung Châu, chỉ dựa vào lão già Dương Vệ Đông kia thì Trung Châu đã thuộc phạm vi thế lực của nhà họ Lâu chúng ta từ lâu rồi!”

Máy bay bật đèn đằng trước, bay thẳng tới phía trên cửa chính nhà hàng, cách mặt đất khoảng năm mươi mét.

Chẳng bao lâu sau, từ xa xa trên trời, quả nhiên có một chiếc máy bay trực thăng loại nhỏ màu trắng bay tới, ngày càng đến gần hướng nhà hàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Những người khác đang có mặt đưa mắt nhìn nhau.

Những người thành công phía Đông Hải nhìn nhau, ánh mắt ai cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

Cả nhà hàng này có bảy tầng, số lượng khách ở mỗi tầng lại được hạn chế.

Con trai út của Lâu Địch là Lâu Chấn điệu bộ cà lơ phất phơ, nói vẻ không quan tâm lắm.

Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ cần hai chữ để tóm tắt.

Âm thành càng ngày càng lớn, chấn động cả màng nhĩ.

Trong số bao nhiêu nơi xa hoa như vậy, nhà hàng Thang Thần Số Một là một trong những địa điểm đứng đầu.

Lần trước ở Trung Châu, từ đầu đến cuối, nhà họ Lâu lúc nào cũng bị Trần Thái Nhật chèn ép.

“Không cần đâu, bên tôi có ít người, không cần đón tiếp đặc biệt”.

Vậy nên lần này ông ta mới bày thế trận lớn như vậy.

Lâu Vũ đeo kính, dáng vẻ nho nhã, vừa cung kính vừa khó hiểu hỏi.

“Ha ha, tới rồi, ở trên máy bay đây, gia chủ Lâu có lòng quá, còn cử hai chiếc máy bay ra đón tiếp tôi nữa”.

Lâu Địch cúp máy, nhân lúc Trần Thái Nhật vẫn chưa xuống, ông ta tuyên bố với tất cả mọi người.

Những người muốn đãi khách ở đây thì phải rất có máu mặt, thân phận địa vị phải cực kỳ cao quý.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Phía sau là những người thành công của thành phố Đông Hải, thậm chí là của tỉnh Đông Bình, khoảng hơn hai trăm người.

Cạch!

Lâu Địch đột nhiên tỏ vẻ khinh bỉ và mỉa mai, quay người lớn tiếng nói với những người phía Đông Hải, vẻ mặt đắc ý.

Nhất định phải chèn ép lại anh về số người, bối cảnh và khí thế.

Một người đàn ông mặc áo gió màu đen, tay trái ôm một cô bé mặc váy công chúa, tay phải ôm một tuyệt sắc mỹ nhân mặc đồ dạ hội, đứng ở cạnh cửa máy bay.

Mọi người đã có mặt ở đây từ sớm, có thể nói là vô cùng chỉnh tề, chào hỏi lẫn nhau, cực kỳ thân thiết.

Thứ hai là vì cái tên Trần Thái Nhật này lại muốn cướp mất sự nổi bật của tất cả những người thành công ở Đông Hải thật.

Lâu Chấn cà lơ phất phơ đột nhiên thay đổi sắc mặt.

Lâu Địch cười lớn, nói vẻ trào phúng.

Hơi thở của tất cả mọi người ở đây bỗng chốc trở nên dồn dập.

“Đại ca oai quá!”

Thông thường thì các nhà hàng sang trọng đều có đặc điểm này, nhưng mảng dịch vụ của Thang Thần Số Một được làm rất chu đáo.

“Được, chờ chút!”

Chương 97: Tôi đã đoán được từ lâu rồi

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 97: Tôi đã đoán được từ lâu rồi