Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 218

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 218


Tô Duệ Hân mệt nhoài vừa ra khỏi phòng họp, Lăng Khôi đưa cơm canh nóng hổi đến: “Vợ à, anh mang cơm đến cho em này”.

Thấy Lăng Khôi và Ngô Giai Giai cãi nhau, Tô Duệ Hân bất lực lắc đầu nói: “Giai Giai, Lăng Khôi nấu ăn rất ngon, cậu cũng ăn cùng luôn đi”.

Khi một người phụ nữ cho rằng đàn ông bắt nạt cô ấy.

Lăng Khôi cũng không giận, tự mình vào phòng làm việc pha cafe, thỉnh thoảng nhìn Ngô Giai Giai và Tô Duệ Hân vui vẻ cùng nhau ăn cơm.

Lăng Khôi rời đi.

“Không cần”.

Lăng Khôi lười để ý đến cô ta, cúi đầu đọc báo.

Tô Duệ Hân kéo tay Ngô Giai Giai xoay người bước vào văn phòng, để lại một mình Lăng Khôi lẻ loi ở trước cửa văn phòng.

Tô Duệ Hân kinh ngạc nhìn Lăng Khôi với ánh mắt khác hoàn toàn.

Lăng Khôi vội ngăn lại: “Đừng mở, đây là của vợ tôi, cô muốn ăn cũng không được”.

Lăng Khôi cứ đứng thế ở trước cửa phòng họp tầm hơn nửa tiếng, cuộc họp mới kết thúc.

Tô Duệ Hân không nhịn cười được nữa, che miệng bật cười thành tiếng: “Cuối cùng anh cũng phát hiện ra rồi”.

Không ngờ tên này còn rất ân cần nữa.

Lý Kiến đứng một bên nói: “Lăng Khôi, là bạn của anh nên tôi cảm thấy anh đã rất hạnh phúc rồi. Vợ anh mạnh mẽ, giỏi giang như thế, anh nên mềm mỏng lại một chút. Vợ chồng mà, ai có tiền thì người đó là đại gia, anh hạ thấp mình xuống một chút là có thể sống hạnh phúc hơn biết bao rồi”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lăng Khôi châm một điếu thuốc rồi rít vào một hơi.

Tô Duệ Hân cười nói: “Tôi ăn ít lại là được. Giai Giai, đi thôi”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngô Giai Giai đỏ mặt nói: “Trước đây quả thật tôi hơi nghiêm khắc với anh, sau này tôi sẽ đối xử tốt với anh hơn không được sao?”

Lăng Khôi nói: “Cô cứ luôn lấy việc công báo thù việc tư với tôi, còn tự dưng đề nghị đuổi việc tôi”.

“Không, không có chuyện đó. Bọn anh chỉ gặp gỡ như bèo nước gặp nhau, bạn bè hỏi thăm nhau thôi”, Lăng Khôi lập tức bày tỏ thái độ của mình, thầm cảm thấy căng thẳng.

Đàn ông có thể giải thích rõ ràng sao?

Hai người dùng bữa xong, Lăng Khôi dọn bát đũa vào rồi xách cặp lồng giữ nhiệt đi.

Không luôn.

Lăng Khôi nói rồi đi thẳng ra ngoài.

Lăng Khôi nói: “Nhưng anh chỉ nấu có một phần thôi”.

Pha cafe xong, Tô Duệ Hân mím môi: “Sau này anh đừng kích động như vậy nữa, đánh Tề Minh trước mặt bao nhiêu người ở buổi triển lãm, vì anh là con riêng của Mã Đằng nên mới thoát được một vố, nếu không hậu quả sẽ rất khó lường”.

Nhưng cũng chính vì chuyên tâm vào công việc nên tính cách và tầm nhìn của Tô Duệ Hân mới có sự thay đổi lớn đến vậy.

“Được rồi, anh đi làm việc đi”, Tô Duệ Hân lại ngồi xuống phê duyệt tài liệu, vài lần ngẩng đầu lên nhìn Lăng Khôi muốn nhắc anh làm việc cho tốt, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

Lăng Khôi thầm thở dài, lúc này anh mới rời khỏi văn phòng.

Lăng Khôi giải thích hồi lâu nhưng Tô Duệ Hân cũng không nghe lọt được chữ nào, cô chỉ ngồi một bên yên lặng nhìn Lăng Khôi sốt ruột vung tay vung chân giải thích cứ như con khỉ đang nhảy nhót linh hoạt.

Lăng Khôi gật đầu: “Ừ, anh biết rồi”.

Lý Kiến vội vã đuổi theo: “Anh có cần tìm Ngô Giai Giai xin nghỉ phép không?”

Dạo gần đây, Tô Duệ Hân gần như tiêu hao sức lực và thời gian vào công việc, mỗi lần tăng ca là đến rạng sáng mới tan làm về nhà, vô cùng mệt mỏi.

Lăng Khôi về nhà hàng Á Vận lấy thực phẩm tốt nhất của nhà hàng để chưng một bát tổ yến, nấu vài món đơn giản. Làm xong mọi thứ anh bỏ thức ăn vào cặp lồng giữ nhiệt, rồi vui vẻ đi đến bệnh viện Bình An. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùng Lăng Khôi nhận ra có điều không ổn mới ngừng lại: “Trong mắt em, anh rất giống một con khỉ phải không?”

Ngô Giai Giai nói: “Sao anh lại keo kiệt thế? Thêm một phần cơm cũng không được à?”

Lăng Khôi đứng phía sau im lặng nhìn cô gái này, trong đầu cứ văng vẳng những lời cô vừa nói.

Ngô Giai Giai khinh bỉ nói: “Xí, ai muốn ăn chứ? Tôi chỉ muốn giúp Duệ Hân xem thử có ăn được không thôi, nhỡ đâu cháy khét thì sao”.

“Lăng Khôi, anh mua thức ăn bên ngoài cho Duệ Hân đấy à?”, Ngô Giai Giai đi đến, lạnh nhạt nói.

Ngô Giai Giai cắn một miếng đầu tiên, thế là không thể dừng đũa được, khen không dứt lời: “Lăng Khôi, thật sự không nhìn ra anh nấu cơm ngon thế đấy”.

Trong lòng cảm thấy an ủi phần nào, đồng thời cũng cảm thấy chua xót.

Ngô Giai Giai đuổi theo, vẫn cảm thấy chưa ăn đủ nên nói: “Lăng Khôi, sau này mỗi lần mang cơm đến anh có thể làm hai phần không?”

Cách nói chuyện, tầm nhìn của cô là thứ mà rất nhiều phụ nữ không thể với tới được.

Lý Kiến nhìn thấy bèn nói: “Lăng Khôi, anh sao thế? Lại bị sếp Tô mắng à?”

Ánh mắt Tô Duệ Hân bỗng trở nên sắc lạnh: “Còn nữa, nhân duyên với phụ nữ của anh tốt nhỉ, nghe nói nhiều cô gái xinh đẹp ở buổi triển lãm chủ động đứng ra bảo vệ anh”.

Lúc ra đến cửa, anh còn liếc nhìn dáng vẻ Tô Duệ Hân cúi đầu nghiêm túc phê duyệt tài liệu.

Lăng Khôi nói: “Không có chuyện đó đâu. Vợ à, chúng ta đến văn phòng ăn cơm thôi”.

Lăng Khôi rất cảm động nói: “Anh trước giờ vẫn luôn xem em như vật bảo”.

Lăng Khôi từ chối: “Không thể”.

Lăng Khôi nói: “Là tôi tự nấu”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Duệ Hân mím môi cười nói: “Được rồi, anh có phải là con riêng của Mã Đằng hay không cũng không sao, tôi gọi anh đến chỉ muốn nói với anh rằng mong anh hãy thành thật trước mặt tôi, tôi sẽ không vì anh là con riêng của Mã Đằng mà đối xử tệ với anh, càng đừng nghĩ tôi sẽ lợi dụng vật chất và quyền thế của anh”.

Thì nói lý lẽ có tác dụng sao?

Có lẽ cô nghĩ Lăng Khôi hết cách cứu chữa rồi nên có nhắc chuyện này thế nào cũng vô dụng.

“Ồ, không nhìn ra anh còn biết nấu ăn đấy”, Ngô Giai Giai định mở hộp cơm ra: “Để tôi xem thử anh nấu có thể ăn được không”.

Lăng Khôi cười gượng: “Tôi thấy vợ làm việc vất vả như vậy, cũng đau lòng chứ. Không nói với cậu nữa, tôi đi mua đồ về nấu cơm, mang đến sự ấm áp cho vợ đây”.

Lăng Khôi phủi tay, định đi ra ngoài.

Dứt lời, Tô Duệ Hân đứng dậy, bước đến cạnh máy cafe cẩn thận pha một tách cafe thơm ngon.

Khi nhìn thấy Tô Duệ Hân thì cô đang họp trong phòng làm việc, bàn bạc việc khai trương bệnh viện mới trên mảnh đất ở Ngô Giang.

Trở lại phòng bảo vệ, tâm trạng Lăng Khôi hơi nặng nề.

Lăng Khôi cảm nhận rõ ràng trải qua tai nạn lần này, dường như Tô Duệ Hân có gì đó thay đổi hoàn toàn.

“Tôi không muốn chuyện như thế xảy ra lần thứ hai”, Tô Duệ Hân thấp giọng nói: “Nếu không tôi sẽ không còn lòng tin có thể đi tiếp với anh. Từ trước đến nay, tôi rất trân trọng cuộc hôn nhân giữa hai chúng ta, tôi mong anh cũng thế”. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Duệ Hân thỉnh thoảng còn cười khúc khích vài tiếng.

Lăng Khôi vừa cảm động vừa chua xót: “Anh không nghĩ như thế”.

Lăng Khôi bất lực nhìn cô.

Không có.

Lăng Khôi không biết tại sao mình lại sợ Tô Duệ Hân giận, sợ Tô Duệ Hân hiểu lầm mình đến thế.

Chương 218

Đồ ăn Lăng Khôi chuẩn bị vẫn vừa đủ, hai người ăn hoàn toàn không vấn đề gì.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 218