Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 95: Phiên Ngoại Ánh Trăng Đã Đến Bên Em

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95: Phiên Ngoại Ánh Trăng Đã Đến Bên Em


Vân Li bày ra tư thế trước màn hình máy tính, với hai bàn tay trắng, dạo một vòng trong phòng, tìm kiếm đồ thay cay vợt.

Tiệc tối ngày đó khi nhìn thấy Phó Chính Sơ, Phó Chính Sơ tràn trề hăng hái mời bọn Vân Li đến trường học chơi bóng.

Thấy cô xụ mặt, Phó Thức Tắc kéo cổ tay của cô đến trước sân: "Không sao, em đứng chỗ này."

Nhận thấy ánh mắt của Phó Thức Tắc, Phó Chính Sơ nuốt nuốt nước miếng, dù sao vẫn do cậu ta gật đầu để ông thầy kia gia nhập, cậu ta tỏ lòng trung thành nói: "Bắt nạt mợ cháu, ông ta đáng bị như vậy."

Vân Li: "......"

Bên kia, bị Phó Thức Tắc chọc quê một chút, Phó Đông Thăng mở to đôi mắt giống anh bảy tám phần, nhìn về phía Vân Li, thở dài nói: "Tính tình thằng con trai này của ba thật sự quá kém, hy vọng con đừng để ý."

Sau khi đến Bắc Sơn Phong Lâm, cô dành phần lớn thời gian trong ngày để làm chiếc bánh kem cho Phó Đông Thăng, liền về phòng đi qua đi lại.

Vân Li không thèm để ý nói: "Em không sao."

"......"

Trần Kim Bình thường mua đồ cho họ, gửi thẳng về nhà, nhưng hầu như tất cả đều được Vân Li dùng, chẳng hạn như sản phẩm chăm sóc da, mỹ phẩm, dây chuyền,.....

Chuyện có lực sát thương lớn nhất đã xảy ra khi trò chuyện với Hạ Tòng Thanh.

Vân Li hồi lâu chưa phản ứng lại, cũng hoàn toàn quên mất mình vừa nói cái gì, gần như theo bản năng đáp: "Thật là đẹp mắt."

Hơn nữa Phó Thức Tắc nhận được một đơn xin ngân sách, Phó Đông Thăng kêu anh ra ngoài, về cơ bản con trai của mình lời ít ý nhiều mà từ chối.

Vân Li chậm rì rì nói: "Em cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của anh." Cô làm bộ bất đắc dĩ mà thở dài: "Ai kêu bà xã của em hiện tại là ông chồng của em làm chi."

Phó Chính Sơ lau mồ hôi trên trán, hai tiếng vâng.

Rất lầu rồi anh chưa uống.

Giọng điệu của anh tự nhiên, vô cùng đương nhiên.

"Nhưng......" Vân Li khổ không nói nổi, "Không phải nói có hơn 30 người sao?"

Lần đầu sắp nhìn thấy dòng họ khổng lồ của Phó Thức Tắc, Vân Li lo sợ bất an.

Anh mở di động, trên WeChat có mấy chục tin nhắn chưa đọc, đều là nhóm trong gia đình nhỏ.

Thấy Vân Li khẩn trương như thế, mặt mày Phó Thức Tắc khẽ buông lỏng: "Chờ lát nữa ở cùng với anh."

Phó Thức Tắc để điện thoại sang một bên, nhớ ra điều gì đó, chậm rãi phun ra hai chữ: "Không đúng."

Cho nên, chỉ khi nguyện vọng của cô thành hiện thực, thì nguyện vọng của anh mới có thể thành hiện thực.

Mặc dù bốn phía đều là tiếng đập cầu ồn ào, kèm theo tiếng người la to ầm ĩ, Vân Li vẫn có thể phân biệt được giọng nói nhẹ nhàng của anh: "Đừng lo lắng, cũng đừng quay đầu lại, anh ở phía sau em, anh có thể đánh được."

Sau khi vung thìa gỗ cả buổi sáng, Vân Li cảm thấy động tác của mình chắc chuẩn hơn một chút, không đến mức quá xấu.

Đây là lần đầu tiên Vân Li tham gia buổi họp mặt gia đình lớn như vậy, càng đến gần bữa ăn, cô càng gấp gáp, hận không thể khoác lên mình đôi cánh bay về Tây Phục.

Theo tay cầm nhìn qua, Phó Thức Tắc đang uống nước, hầu kết di chuyển lên xuống, uống một nửa trực tiếp đưa cho Vân Li.

"Mơ đẹp, Li Li."

Chị: 【[ video ]】

Phó Thức Tắc dường như không có động tĩnh gì.

Ba: 【? 】 (đọc tại Qidian-VP.com)

"......"

【 Phó Thức Tắc, làm vợ em nhé!!!!! 】

Phó Thức Tắc cho một ít nước, đối diện vẫn mất điểm vì những sai lầm của giáo viên.

Bọn nhỏ có đầu óc hồn nhiên, không giống như người trưởng thành có thể nhạy bén nắm bắt được sự xa lánh của anh.

Đáy lòng ông ta kinh sợ, không dám da mặt dày ở chỗ này.

Ba: 【con trai, Li Li nói đây là món sang tạo của con bé, hai người chúng ta là người đầu tiên nếm thử nhá.

Phó Chính Sơ cũng thường xuyên vô tình giao cầu rất cao, tạo cho anh rất nhiều g·i·ế·t cơ hội Smash.

3

Mà tuổi xấp xỉ, gần như đều là tiểu bối của mình.

Hạ Tòng Thanh kết hôn năm ngoái, lúc này đang ôm con của cô ấy.

Vân Li vừa lòng mà nhìn giấy ghi chú che giấu kia, quay đầu lại, Phó Thức Tắc còn đứng ở chỗ cũ, con ngươi đen láy nhìn cô chằm chằm, Vân Li quơ quơ bút, hỏi anh: "Anh không viết à?"

Vân Li ngoan ngoãn đáng yêu, lại gần gũi với bọn họ, gần như thỏa mãn nhu cầu tình cảm của hai vị già đối với con cái.

Sau khi đến sân vận động, Phó Chính Sơ đã đợi sẵn.

Phó Thức Tắc nghiêng đầu: "Vậy trở về mặc giúp em." (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy anh thờ ơ, Vân Li thở dài, nâng cằm anh, nhìn chằm chằm khuôn mặt không góc c·h·ế·t, lúng ta lúng túng nói: "Còn may là anh có khuôn mặt hai mươi bốn tuổi."

Mẹ: 【đúng đúng.

Có lẽ, anh là người sẽ đi cùng cô đến suốt cuộc đời.

Phó Thức Tắc thắt dây an toàn, lười biếng hỏi cô: "Em nói gì?"

Ngày đó tới gần chơi bóng, vừa lúc trạm E đẩy tặng video cho Vân Li là tuyển tập vui nhộn của những người mới bắt đầu chơi cầu lông.

Phó Chính Sơ chần chờ, nhìn về phía Phó Thức Tắc: "Nếu không đánh cùng nhau đi?"

Vân Li: "Thành sự thật rồi."

Anh nhớ rõ vị trí đó.

Nguyện vọng của cô đã thành sự thật.

Anh thấp giọng bên cạnh cô nói: "Không bắt được trái cầu, em hãy ngồi xổm xuống."

Phó Thức Tắc đi đến trước mặt Vân Li, kiểm tra xong, không phải là cú đập cầu nặng, nhưng anh không coi vào đâu.

Một hồi lâu, Vân Li mới ý thức được......!Bà mợ?

Sau bữa trưa, Phó Thức Tắc liền lái xe dẫn theo Vân Li đến khuyển xá gần đây.

Vân Li vốn tưởng rằng mình viết chính là muốn kết hôn với Phó Thức Tắc, lúc này có chút xấu hổ.

Ngụ ý là, mọi người đều tới chơi, đừng dí sát cô, đặc biệt đập cầu ở trên người cô.

Anh may mắn trở thành chồng của cô gái đang đợi anh.


"Lúc ấy chúng ta không phải viết nguyện vọng sao, chờ điều ước thành thực hiện, sẽ cùng nhau quay lại." Vân Li bình tĩnh nói, "Nguyện vọng của anh còn chưa thành sao?"

Ông thầy trên sân phát hiện đập cầu không khả thi, liền thay đổi sách lược, chỉ cần Vân Li giao cầu cao, liền trực tiếp đập thẳng gần chỗ cô, có một cú đập thẳng ở giữa, cầu đánh vào người cô.

"Như vậy có thể không tốt lắm đâu?"

Smash: Cú đánh khi cầu cao quá đầu, đập mạnh cho cầu rơi nhanh xuống sân đối phương

Mấy người nóng máy, chơi cầu trong sân.

Anh hơi chống cơ thể, nửa quỳ trên giường, nghiêng người về phía trước, kéo Vân Li đến bên cạnh mình: "Hiện tại đang ở cạnh nhau."

Không lâu sau khi cả hai xuống lầu, Phó Thức Tắc liền bị một đám trẻ con vây quanh.

Phó Thức Tắc gõ vào màn hình: 【 ba, sinh nhật mấy tuổi ạ? 】

Vân Li vẫn suy nghĩ về chuyện xảy ra trên sân vừa rồi.

Vợ của anh, chính anh dạy

Phó Thức Tắc nhìn về phía tờ ghi chú.

Đầu óc Vân Li choáng váng, khi nhìn thấy những người lớn tuổi, cô sẽ gọi bác với dì theo bản năng.

Ba: 【? Vợ con còn nhớ ba mày 62 tuổi đấy, thế nào à con trai.

Càng đánh, ông thầy trên sân cũng cảm giác được, dường như mình đã trở thành ba chọi một. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vân Li sửng sốt vài giây, cầm lấy bút bên cạnh, nhanh nhẹn mà ở xoá và sửa vài cái trên giấy của mình, Phó Thức Tắc lười nhác nói: "Sửa lại làm gì?"

"Nguyện vọng kia không tính là thành thực hiện." Vân Li nhớ không nổi lúc ấy là mình ôm tâm trạng gì khi viết, hỏi Phó Thức Tắc: "Anh thì sao?"

Vừa lúc có một con Corgi cọ vào chân của Vân Li, cô ngồi xổm xuống, xoa cổ Corgi, khi cúi đầu nhìn về phía cô, tim của anh nặng nề lên xuống, lần nữa nhớ lại hình ảnh đó, cuối thu đến đầu đông, má cô đỏ bừng vì lạnh, trong mắt điểm xuyết ánh sao rạng rỡ khi nhìn phía anh.

Phó Thức Tắc lấy ngón tay của cô, di chuyển đến một tờ giấy ghi chép, trên đó viết mấy chữ nước chảy mây trôi ——

Phó Thức Tắc không trả lời trực tiếp, dùng đầu ngón tay uốn tóc cô, hỏi cô: "Em thì sao?"

Cùng cô ấy quen chút, Vân Li cười cười: "Chị đừng chế nhạo em ạ."

Đối phương vừa đến tới liền có chút vênh váo tự đắc, Phó Thức Tắc giả vờ như không nghe thấy.

Ở trong phòng khách một lúc, Vân Li thoáng nhìn thấy hòm thuốc trên bàn, ngày hôm qua khi lấy bình xịt muỗi quên trả lại.

Đứa nhóc giơ ngón tay, ê ê a a nửa ngày, Hạ Tòng Thanh ôn nhu nói: "Đây là bà mợ."

Anh khẽ nhíu mày, cho rằng trong nhà xảy ra chuyện.

Sau khi Vân Dã học buổi tối, thu dọn cặp sách đi đón Doãn Vân Y, điện thoại rung lên, cậu mở khóa, một vài tin nhắn hiện ra ngay sau đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô ấy nháy mắt với Vân Li, nửa nói giỡn: "Mợ ơi."

v**t v* cho không khác mấy, Phó Thức Tắc cầm áo khoác của Vân Li, mở rộng đặt trong tầm tay cô, Vân Li thuần thục chui vào, nhỏ giọng nói: "Ở đây đông người lắm".


Vân Li với Phó Thức Tắc cô ý ngồi máy bay trở về Nam Vu, tổ chức sinh nhật cho ông.

Vân Li do dự một lúc, sau đó nói: "Chào thím ạ."

Rối rắm nửa ngày, trước khi đi ngủ, cô như chỉ nhớ ra chuyện này: "Anh có nhớ nhà khuyển xá chúng ta đã đến trước đây không?"

Động tác đánh cầu lưu loát tự nhiên, rồi lại có thể đánh cầu lực mạnh như vậy.

Lại để cậu ta xem hai người bọn họ yêu đương, cậu ta có thể bị nghẹn c·h·ế·t.

Vân Li sảng khoái mà đáp ứng.

Phó Thức Tắc cũng không để ý thắng thua, ngay từ đầu lúc chơi bóng cũng tương đối khách khí, gần như rất hiếm khi thẳng tay.

Vân Li nhìn chằm chằm bộ dáng vô d·ụ·c vô cầu của Phó Thức Tắc, đáy lòng sinh ra một tia nghi hoặc.

- --

Sau khi tiệc tối kết thúc, Vân Li về phòng, nói chuyện này với Phó Thức Tắc, nghe cô buồn bực nói mình đã lên chức bà trẻ, Phó Thức Tắc bật cười, cúi đầu gỡ trang sức cho cô.

Chơi bóng ngày đó, Vân Li lái xe đến trường học mang đồ cho Phó Thức Tắc, anh thay bộ đồng phục cầu lông màu trắng có in hoa màu lam, giày thể thao với tất chân, mang theo một túi cầu lông.

Phó Thức Tắc nói trắng ra: "Vợ em là người mới bắt đầu, nếu không ngại thì chơi với nhau ạ."

Chẳng lẽ nguyện vọng của anh còn chưa thành hiện thực sao?

Hôn sau lần đầu tiên gặp mặt Phó Đông Thăng với Trần Kim Bình, Vân Li mấp máy môi một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: "Ba, mẹ."

Phó Thức Tắc lật sách, nghiêng đầu, chờ cô nói.

Sau sự việc vừa rồi, hễ có cơ hội là anh liền đập cầu thẳng trên người ông thầy.

Phó Thức Tắc kéo chăn cao chút cho cô, trong mơ màng, Vân Li cảm giác anh hôn trên trán, còn nhẹ nhàng nói mấy chữ.

Cô do dự một lát, hỏi: "Phó Chính Sơ, chị muốn hỏi một chút, sao động tác của em lại đẹp mắt thế?"

"Cái kia......" Nhận thấy hai người ném ánh mắt, Phó Chính Sơ ngượng ngùng mà cười nói: "Hôm nay chúng ta đến đây chơi phải không?"

Vân Li nghĩ nghĩ, rồi lặng lẽ trở về phòng, chui lại trong lòng ngực anh.

Ba: 【con trai coi này, hôm nay chúng ta chụp tấm ảnh chung đầu tiên này.

Cô có chút ảo não nhìn về phía anh: "Em liên lụy đến anh rồi."

Phó Thức Tắc nằm ở trên giường, tản mạn nói: "Đừng căng thẳng."

Hòm thuốc vẫn mở, bên trong có mấy hộp thuốc ngủ mà bác sĩ kê cho Phó Thức Tắc.

Vân Li cong con mắt, nhìn về phía anh: "Anh thật là đẹp mắt."

Phó Chính Sơ đối diện nhìn hồi lâu ho khan hai tiếng.

Phó Thức Tắc: 【 à, không nói còn tưởng rằng là 6 tuổi ạ.

Lại phát hiện, những người này con mẹ nó đều cùng thế hệ với mình.

"Không." Phó Thức Tắc nắm lấy tay cô, "Về nhà thôi."

Vân Li vốn tưởng rằng, nguyện vọng của anh sẽ là —— kết hôn với cô hoặc linh tinh gì đó.

- ---

Người phụ nữ nheo mắt cười, nếp nhăn nơi khóe mắt không làm giảm đi giọng nói vui sướng: "Đừng gọi vậy chứ, Thức Tắc là em họ của chị, cứ gọi chị là gị gái, cho trẻ ra ấy mà"

Nếu tham một chút.



Thành công đánh mấy chục trái cầu, Vân Li sinh ra chút ảo giác, đắc ý kéo kéo góc áo của Phó Thức Tắc: "Anh có cảm giác cô vợ của anh, rất có thiên phú không?"


"Tự cậu dạy."

Nghe ông thầy đối diện lớn tiếng báo điểm số, mà cơ bản đều vì cô mới mất điểm, Vân Li lập tức có chút uể oải, mới vừa nãy còn tự tin liền biến mất không còn.

Phó Thức Tắc gật đầu, cô chạy lon ton trở lại, nghiêm túc cầm lấy giấy bút, tìm góc nhỏ dán lại sau khi viết xong.

Chương 95: Phiên Ngoại Ánh Trăng Đã Đến Bên Em

Nhân lúc Phó Thức Tắc đi mua nước cho cô, hỏi Phó Chính Sơ: "Lúc nãy là em cố ý giao cầu cao đúng không?"

Trong văn phòng, Phó Thức Tắc mới vừa viết xong một hồ sơ.

Vân Li gật gật đầu, có chút khẩn trương ôm tã lót trẻ con, Hạ Tòng Thanh còn dỗ dành đứa trẻ: "Hiện tại bà mợ đang ôm con này, có thích bà mợ không nè?"

-

Bị ánh mắt trầm mê của cô nhìn chăm chú như thế, Phó Thức Tắc nhếch môi, ngón tay đi về phía trước: "Đừng nhìn anh, nhìn đường đi."

Thầy trên sân cười hì hì nói: "Cùng nhau chơi đi, ngày thường tôi với các giảng viên khác đánh thi đấu chuyên nghiệp tương đối nhiều, hiện tại đánh giải trí cũng tốt ấy."

Vào ván kết thúc, ông thầy nhận thấy Phó Thức Tắc có tính công kích, con ngươi đen nhánh của anh không hề có cảm xúc, ngữ khí lạnh lùng, coi ông ta như vật c·h·ế·t: "Còn đánh không ạ?"

......

Sau khi đánh vài quả để khởi động, bọn họ liền bắt đầu giải trí thi đấu.

Trang trí bên trong cửa hàng không có nhiều thay đổi, trên tường dày đặc giấy ghi chú ước nguyện, có thể thấy đã che lại nhiều lớp thật dày.

Nhớ tới đến lúc đó Phó Thức Tắc với Phó Chính Sơ sẽ có mặ, trong lòng Vân Li nổi lên d*c v*ng muốn sống mãnh liệt.

Ông ta có chút thiếu kiên nhẫn, liền bắt đầu quay sang Vân Li chơi bóng kế bên.

4

Người đàn ông trông vô cùng phong lưu, giống như sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, đôi mắt đen láy khi nâng mang chút hơi thở lạnh thấu xương.

Đang định nói với Phó Thức Tắc là mình đã quên, tay anh lướt qua tai phải của cô, đẩy ra mấy tờ ghi chú, lộ phông chữ đáng yêu của cô.

Phó Thức Tắc móc ngón tay của cô, nhẹ "Ừ" một tiếng.

Trong cuộc sống sau này, cô gái chờ đợi trong gió lạnh, điều ước của cô, sẽ lần lượt được thực hiện.

Vân Li bị động đón nhận, nhưng cơ bản đều bắt không được, điểm số không bao lâu liền bị đảo ngược.

Bọn họ ở đây không bao lâu, bên cạnh một ông thầy muốn gia nhập sân của bọn họ, đánh một trận đôi.

Vân Li nhất thời không nhớ ra dán ở chỗ nào, cô dừng lại để ý ước nguyện trên tường một lát.


Cô mới 24 tuổi, cũng đã là bà trẻ?

—— phiên ngoại xong ——.

"Vậy thì ngày mai đi." Phó Thức Tắc nói theo cô, Vân Li dừng một chút, anh đóng sách lại, nhìn thời gian, vặn đèn xuống độ sáng rất thấp.

Sân trong trường học không cần thu phí, cho nên khi có giáo viên và sinh viên khác ghép sân với nhau, nhìn chung cũng sẽ không từ chối.

Ánh đèn mờ đi, Vân Li cũng bởi vậy mà cảm thấy buồn ngủ.

Vừa lúc thoáng thấy bọn Hạ Tòng Thanh, Vân Li định đi tới chào hỏi, liền tùy tiện để Phó Thức Tắc bị bọn trẻ vây quanh lên lầu.

Tuy rằng anh ít khi nói cười, nhưng bởi vì thường xuyên mang theo bọn tiểu bối chơi người máy, nên ở nhà vô cùng được hoan nghênh.

Anh sát phía sau cô, Vân Li có thể cảm nhận được nhiệt độ dưới áo anh, theo ngón tay anh, thấy rõ dong chữ mình viết ——

"Em đếm ấy, em đánh được ba mươi cái đó." Đôi mắt cô như sáng lên, nhìn ra đang có tâm trạng rất tốt, Phó Thức Tắc đặt vợt xuống, nghiêng đầu, kiên nhẫn mà nghe cô tự tâng bốc mình.

Vân Li giống như sống ở một thời không khác trong sân, ít nhiều gì cô ý thức được Phó Thức Tắc cực kỳ khác thường.

Cô không phải là người hiếu thắng, chẳng qua......!Không muốn làm Phó Thức Tắc mất mặt.

Như vậy, anh chỉ hy vọng, người thực hiện được những điều ước đó, là anh.

Vân Dã click mở video, thấy Vân Li cầm cái thìa xào nấu bằng gỗ, một chút một chút khua mép với cậu.

Phó Thức Tắc chưa bao giờ dùng giọng điệu mềm mại gọi bọn họ như vậy, nháy mắt trái tim của Trần Kim Bình với Phó Đông Thăng tan chảy một nửa.

Phó Chính Sơ cũng không để ý, cơ bản là cho độ cao trung bình với tóc độ cầu rất chậm.

Như thể cô có thể tưởng tượng đến lúc đó mình cũng sẽ như thế này.

"Vừa nãy Phó Chính Sơ có nói......"

Ba: 【nhìn này con trai, Li Li đang thả diều với ba mẹ con nha.

Tiếng cười khàn khàn của Phó Thức Tắc từ phía sau truyền đến, anh trêu ghẹo bên tai cô:"Dã tâm lớn như vậy sao?"

Hai người đã bước tới cửa rồi, Vân Li chưa đã thèm, quay đầu lại hỏi anh: "Có thể viết thêm một điều ước nữa không, khi nào thành hiện thực thì chúng ta sẽ quay lại."

Chị: 【 mày xem động tác của chụy có chuẩn không.

Phó Thức Tắc với Phó Chính Sơ đều được đào tạo cầu lông chuyên nghiệp từ khi còn nhỏ, giữa đường Phó Chính Sơ chuyển sang học các môn bóng khác, Phó Thức Tắc áp lực một đánh hai cũng không đánh.


Trên đường đến đó, một người phụ nữ gần 50 thân thiết giữ chặt cô: "Em chính là vợ của Tắc Tắc à, em tên là Li Li đúng không?"

Cô nho nhỏ giãy giụa một lát, nghe được anh mơ hồ phát ra tiếng khẽ, động tác liền thả nhẹ, cẩn thận dịch tay anh ra.

Cô dừng lại, nhìn anh chằm chằm vài giây.

Lúc Phó Thức Tắc chui vào ghế phụ lái, giọng nói của Vân Li đột nhiên im bặt.

Bị bọn nhỏ quấn quanh kịch liệt, lông mày của Phó Thức Tắc giãn ra, bất đắc dĩ mà nhìn phía Vân Li.


"?"

Trễ mấy năm hẹn chơi bóng.

Vào ngày sinh nhật của Phó Đông Thăng, người ở Nam Vu.

Khi Phó Thức Tắc về nhà ăn cơm cũng không ý nghĩ gần gũi với ba mẹ, trong mắt hai người Phó Đông Thăng anh chính là thiếu niên trong tuổi nổi loạn.

Phó Chính Sơ: "......" - (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi về nhà, Vân Li đi tắm trước, cô nhớ tới lúc trước đi cùng bọn Phó Chính Sơ đến khuyển xá, trước khi đi, cô với Phó Thức Tắc đều viết riêng nguyện vọng của mình.

"Nguyện vọng gì?" Phó Thức Tắc đến gần cô, giương mắt, lông mi mảnh khảnh cọ trên mặt cô: "Có liên quan tới anh?"

Phó Chính Sơ được khen ngợi, có chút lâng lâng, ngay lập tức cầm vợt lên nói cho Vân Li cách đánh, đảo vợt với dẫn vợt, cô nghiêng đầu nghe cậu ta nói, một cây vợt bất ngờ nằm ngang giữa cả hai.

Vân Dã: "......"

Ông thầy trên sân đã chơi bóng mấy năm nay.

Ba: 【con trai à, Li Li nói muốn tự tay làm chiếc bánh sinh nhật cho ba nè.

Vân Li với Phó Thức Tắc ở một bên, Phó Chính Sơ ở bên sườn, cô hết sức cẩn thận đánh từng cái, nhưng động tác trực tiếp lộ ra cô là tay mơ.

Phó Thức Tắc đột nhiên bế cô lên, Vân Li ngơ ra, câu lấy cổ anh: "Làm sao vậy?"

Ngày hôm sau, Vân Li thức dậy trước Phó Thức Tắc, anh ôm cô vào lòng.

Phó Thức Tắc siết chặt tay cô, khóe môi hơi giơ lên: "Điều ước duy nhất của anh chính là ——"

Anh rũ mắt, bộ dáng thiện giải nhân ý nói: "Cho em kiểm tra một chút, cơ thể có phải cũng 24 không."

"......"

"Ừ......"

【 thực hiện nguyện vọng của Li Li 】

Phó Thức Tắc tăng ca ở trường, cây vợt của anh cũng đặt trong trường.

Vân Li nhíu mày: "Vì sao?"

Sau khi sấy tóc, cô ngồi trở lại trên giường, Phó Thức Tắc mới vừa tắm rửa xong, dựa vào bên cạnh cô đọc sách.

Cô ngơ ngẩn mà nhìn một hồi lâu, mới khởi động xe.

Nói xong, vô cùng thân thiết đẩy nhóc con về phía Vân Li: "Con nhóc khá thích mợ đấy, muốn ôm một cái không?"

Lúc đầu Vân Li cười đến đau cả bụng, nhưng chỉ lát sau, mặt cô trùng xuống.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 95: Phiên Ngoại Ánh Trăng Đã Đến Bên Em