Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 9: Lộ Hiểu Nguyệt

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Lộ Hiểu Nguyệt


Tôi thở dài: “Chúng ta vẫn nên đi tìm một chút đi, tôi nghĩ, chắc Cảnh Thịnh… Sẽ không còn sống đâu.”

Trong lòng tôi run lên, vậy cô ta có phải là kẻ sát nhân hay không? Chỉ còn lại bấy nhiêu người, hung thủ chỉ có thể là một trong chúng tôi.

C·h·ế·t tiệt! Cô ta đối xử với chuyện mạng người thế à? Nhưng mà…

Tôi rùng mình, chuyện này kinh khủng quá! Tính mạng của mấy trăm con người…Lúc chúng tôi đi tới bờ sông, mặt trời đã hơi ngả về Tây. Dường như ngày hôm nay đã bị kéo ra dài đằng đẵng, quá nhiều chuyện xảy ra khiến chúng tôi không kịp thở nổi.

Bữa cơm yên ắng đến kỳ lạ, không ai nói gì, gánh nặng trong lòng chúng tôi đều quá nặng, chẳng ai muốn mở miệng. Ăn cơm xong về phòng riêng của mình, tôi nhìn theo Lê Nhật Huân, cô ta cũng về phòng, cánh cửa nặng nề khép lại.

Nói cho cùng thì tàu chở khách cũng không thể thiếu an toàn như thế được, vì thế sau khi xảy ra tai nạn, trách nhiệm phải quy về người sở hữu. Nhưng hình như con tàu đó lại thuộc về Cảnh Nhật Tịch. Làm sao truy cứu người c·h·ế·t được? Huống chi tàu đã chìm rồi, có vẻ như cũng không thể tra được những chuyện đã xảy ra. Hơn nữa Cảnh Nặc dùng thủ đoạn để lấp chuyện, vì thế không ai tìm hiểu tiếp cả.

Lý do của Phương Toàn đơn giản hơn nhiều, nếu anh ấy và Cảnh Nhật Tịch là người yêu thì vì báo thù cho cô ấy thôi.

Chẳng lẽ là Lạc Phàm? Hôm nay Hà U Đàm mới biết nguyên nhân Cảnh Nhật Tịch c·h·ế·t, Lạc Phàm… Nếu anh ta biết Hà U Đàm mới thực sự là em gái của Cảnh Nhật Tịch, là người thừa kế thực sự của Cảnh Nặc, có khi nào vì thế nên anh ta mới g·i·ế·t người khác không? Cảnh Nặc là một tập đoàn quốc tế, là sự cám dỗ đối với bất cứ người nào…

Nếu biểu hiện hôm nay của Hà U Đàm là giả thì khả năng cô ấy báo thù cho chị gái cũng không nhỏ…

Tôi ra ngoài cửa sổ, đứng từ ngoài đóng cửa lại. Lại kéo, nhưng kéo không ra.

Phương Toàn nhún vai: “Anh còn không biết chuyện cô ấy có bạn trai nữa là, sao biết bạn trai cô ấy là ai chứ?”

Hà U Đàm đã ngừng khóc, cũng nhìn Lê Nhật Huân: “Cô cũng góp phần g·i·ế·t Nhật Tịch đúng không?”

Trong nháy mắt, tôi bỗng cảm thấy bản thân mình đã thất bại rồi, có lẽ trong lòng mỗi người trên đảo này đều có suy nghĩ riêng, chỉ là tôi không biết mà thôi. Rất có thể tất cả đều biết sự thật, còn tôi… Tôi chỉ là một vị khách tham quan, tất cả không hề liên quan gì tới tôi.

Hà U Đàm khẽ nói: “Chúng ta kéo thi thể anh ta về đi…”Tôi nhìn bóng lưng Cảnh Thịnh đang đi xa dần, không hiểu cảm giác trong lòng mình là thế nào. Một người đàn ông khổ sở vì tình, thậm chí còn hơi điên cuồng… Haizz… Theo cách nói của anh ta, anh ta đã xem Hà U Đàm như một vị thánh, cứ thế cố chấp yêu cô ấy, anh ta tình nguyện g·i·ế·t người mà Hà U Đàm không thích, chỉ để cô ấy vui vẻ…

“Anh lại mong được tự tay báo thù cho đàn chị Nhật Tịch.” Phương Toàn nói, “Hiểu Nguyệt, em không biết cô ấy là người tốt thế nào đâu, vì thế em cũng chẳng hiểu được sự thống khổ của cô ấy…”

Tôi rùng mình, chuyện này kinh khủng quá! Tính mạng của mấy trăm con người…

Chẳng lẽ là Lạc Phàm? Hôm nay Hà U Đàm mới biết nguyên nhân Cảnh Nhật Tịch c·h·ế·t, Lạc Phàm… Nếu anh ta biết Hà U Đàm mới thực sự là em gái của Cảnh Nhật Tịch, là người thừa kế thực sự của Cảnh Nặc, có khi nào vì thế nên anh ta mới g·i·ế·t người khác không? Cảnh Nặc là một tập đoàn quốc tế, là sự cám dỗ đối với bất cứ người nào…Tôi nhìn về phía những người khác, Lạc Phàm, Phương Toàn, Hà U Đàm, Lê Nhật Huân, bác Hà, Hà U Đàm đang khóc nức nở, họ ở cạnh cô ấy nói gì đó. Tôi đến gần: “Chúng ta không đi tìm Cảnh Thịnh à?”

Còn Lê Nhật Huân? Giờ đã biết được những kẻ chung tay sát hại Cảnh Nhật Tịch là những người đã c·h·ế·t, cộng thêm Cảnh Thịnh, Hứa Nãi Phu là bạn trai của Lê Nhật Huân, cô ta không thể thoát khỏi hiềm nghi được. Đám người g·i·ế·t Cảnh Nhật Tịch, nếu xét theo thân phận thì chỉ có cô ta phù hợp với điều kiện trong di chúc mà thôi. Vậy cũng có thể g·i·ế·t những người đó là vì diệt khẩu mà, đúng không?

Phương Toàn và Lê Nhật Huân nhìn tôi một chút, dường như tôi còn thấy Lê Nhật Huân cười lạnh: “Hiểu Nguyệt, trong tình huống thế này sao chúng ta còn quan tâm hắn làm gì nữa chứ? Dù sao nếu là do Cảnh Nhật Tịch báo thù thì hắn có chạy đằng trời cũng không thoát nổi đâu.”

Anh ta khác hoàn toàn với Vạn Nam Phong, Vạn Nam Phong yêu Cảnh Nhật Tịch nhưng lại tự tay g**t ch*t cô ấy. Vì cô ấy có bạn trai ư… Đợi đã, bạn trai sao?

Tôi nghiêng đầu nghĩ về Cảnh Nhật Tịch. Một người thế nào lại có thể khiến tất cả nhớ mãi không quên vậy nhỉ. Dù là yêu hay ghét, kể cả những kẻ đã g·i·ế·t cô ấy đều không thể nào quên được. Tôi còn nhớ ánh mắt Vạn Nam Phong nhìn mình, lại nhìn Phương Toàn trước mặt. Được nhiều người như thế yêu thương hẳn là hạnh phúc nhỉ? Nhưng cô ấy đã có bạn trai…Người duy nhất có bằng chứng vô tội là tôi, dù diện mạo rất giống như tôi thực sự không hề có liên quan gì tới Cảnh Nhật Tịch. Haizz, cái tên thì khỏi nói, thực ra bộ “Nhật” trong chữ Đàm của Hà U Đàm lớn hơn tôi nhiều mà, đám người này tưởng tượng quá phong phú nên không ngờ tới thôi.

Tôi đã đề phòng trước, vặn cổ tay về định phản đòn cô ta. Không ngờ động tác của Lê Nhật Huân cực kỳ linh hoạt, giãy tay rồi tránh thoát khỏi tôi. Trong lòng tôi sững sờ: Hoá ra cô ta cũng biết võ!

Tôi ra ngoài cửa sổ, đứng từ ngoài đóng cửa lại. Lại kéo, nhưng kéo không ra.

Lúc sắp ra khỏi bờ sông, tôi quay đầu lại. Vẫn là chiều tà như máu, giống như lúc tôi tới đây vậy.Tôi thừa nhận trong vụ án lần này, thực ra đến chính tôi cũng có khuynh hướng là kẻ sát nhân. Lương Địch, Vạn Nam Phong, Hứa Nãi Phu, thậm chí cả Cảnh Thịnh đều đáng c·h·ế·t. Báo thù cũng chỉ là một cái cớ.

“C·h·ế·t rồi, c·h·ế·t rồi, cuối cùng cũng c·h·ế·t hết rồi. Nhật Tịch ơi Nhật Tịch, cô đã hài lòng chưa? Người tiếp theo là tôi đúng không…” Tôi nghe cô ta lẩm bẩm, hoá ra cô ta cũng biết sợ à? Tôi đề phòng hơn một chút, tới gần vỗ vai cô ta: “Lê Nhật Huân, từ hôm nay cô phải ở cùng chúng tôi để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”

Sự quan tâm của Phương Toàn đối với Cảnh Nhật Tịch thật sự vượt xa khỏi mối quan hệ đàn em và đàn chị!Không, suy nghĩ này quá đáng sợ rồi? Dùng một tàu người để che giấu đi cái c·h·ế·t của một người… Đáng sợ quá!

Lạc Phàm vòng tay qua eo cô ấy: “U Đàm, để hắn trôi theo dòng sông biết đâu lại là kết cục tốt thì sao?”

Đợi đã! Tôi chợt nhớ ra một chuyện nên vội chạy tới cửa sổ, giơ tay mở cửa ra.Trước khi ăn cơm Hà U Đàm đã kể lại vắn tắt nội dung bức thư của Cảnh Nhật Tịch là bàn giao Cảnh Nặc lại cho Hà U Đàm, bảo cô ấy chú ý. Nếu có chuyện gì khó khăn thì có thể đến hỏi bạn trai Nhật Tịch… Tôi nghĩ dù Cảnh Nhật Tịch viết di thư sớm nhưng chắc chắn không ngờ bản thân mình cũng c·h·ế·t sớm như thế, thậm chí còn chưa kịp giới thiệu bạn trai với người nhà nữa.

“Lê Nhật Huân, lúc Cảnh Nhật Tịch c·h·ế·t cô cũng ở trên chiếc tàu đó đúng không?” Tôi hỏi.

Tôi nghiêng đầu nghĩ về Cảnh Nhật Tịch. Một người thế nào lại có thể khiến tất cả nhớ mãi không quên vậy nhỉ. Dù là yêu hay ghét, kể cả những kẻ đã g·i·ế·t cô ấy đều không thể nào quên được. Tôi còn nhớ ánh mắt Vạn Nam Phong nhìn mình, lại nhìn Phương Toàn trước mặt. Được nhiều người như thế yêu thương hẳn là hạnh phúc nhỉ? Nhưng cô ấy đã có bạn trai…

“Đàn anh, em mong kẻ làm tất cả những chuyện này không phải là anh.” Tôi nói thẳng. Phương Toàn là đàn anh của tôi, từ trước tới nay anh ấy đã chăm sóc tôi rất nhiều. Dù giờ vì Cảnh Nhật Tịch mà anh ấy đã nhìn tôi bằng ánh mắt khác, nhưng mà…“Anh cũng không nghĩ cái c·h·ế·t của đàn chị Nhật Tịch là tai nạn, anh vẫn luôn ngờ rằng hung thủ nằm trong đám người này… Nhưng anh không ngờ, chúng… Chúng đều là hung thủ cả!” Phương Toàn đột nhiên hét to, biểu cảm gương mặt hơi đáng sợ.

Bỗng có tiếng gõ cửa bên ngoài, tôi giật bắn mình, cao giọng hỏi: “Ai vậy?”

Vậy còn bác Hà? Bà ta là người tình của Chủ tịch Cảnh Nặc, lại còn sinh một cô con gái cho ông ta. Nếu bà ta không cam tâm…

Trong nháy mắt, tôi bỗng cảm thấy bản thân mình đã thất bại rồi, có lẽ trong lòng mỗi người trên đảo này đều có suy nghĩ riêng, chỉ là tôi không biết mà thôi. Rất có thể tất cả đều biết sự thật, còn tôi… Tôi chỉ là một vị khách tham quan, tất cả không hề liên quan gì tới tôi.“Đàn anh…” Từ trước tới giờ tôi chưa từng trông thấy Phương Toàn trở nên như thế, bình thường anh ấy luôn cười toe toét pha trò, phản ứng thế này lại khiến tôi thấy sợ hãi.

Hà U Đàm đã ngừng khóc, cũng nhìn Lê Nhật Huân: “Cô cũng góp phần g·i·ế·t Nhật Tịch đúng không?”

Lê Nhật Huân cười với cô ấy: “Có lẽ không tức là có lẽ không, trên tay của tôi…” Cô ta giơ tay ra trước mặt, soi trong ánh nắng, “Có dính máu không nhỉ?”

“Còn phải nói!” Tôi quay đầu đi không thèm để ý tới anh ấy nữa.Bữa cơm yên ắng đến kỳ lạ, không ai nói gì, gánh nặng trong lòng chúng tôi đều quá nặng, chẳng ai muốn mở miệng. Ăn cơm xong về phòng riêng của mình, tôi nhìn theo Lê Nhật Huân, cô ta cũng về phòng, cánh cửa nặng nề khép lại.

“Đàn anh, em mong kẻ làm tất cả những chuyện này không phải là anh.” Tôi nói thẳng. Phương Toàn là đàn anh của tôi, từ trước tới nay anh ấy đã chăm sóc tôi rất nhiều. Dù giờ vì Cảnh Nhật Tịch mà anh ấy đã nhìn tôi bằng ánh mắt khác, nhưng mà…

Trên đảo này tôi là người duy nhất biết võ, có thể tự vệ được, tất nhiên tôi cũng nên gánh trách nhiệm này. Huống hồ tôi lại là một kẻ mê tiểu thuyết trinh thám, tôi nhất định phải giữ tình hình ổn định, bảo vệ mọi người.

“Anh biết mà, nhưng đàn chị Nhật Tịch luôn sống mãi trong lòng anh.” Phương Toàn nói, “Anh nghĩ ai đã từng quen biết cô ấy đều sẽ không quên được, cô ấy là ánh mặt trời, có thể chiếu sáng cho mọi người…”

Bỗng có tiếng gõ cửa bên ngoài, tôi giật bắn mình, cao giọng hỏi: “Ai vậy?”

“Tôi thực sự không biết gì hết.” Tôi nói, có chút chán nản. Thực ra trong tình huống này tôi đã bảo vệ tốt bản thân mình rồi, còn lo chuyện bao đồng nữa thì không phải là đi tìm đường c·h·ế·t sao? Hơn nữa trên đảo này chỉ có tôi là người ngoài cuộc, theo lý mà nói, tôi mới đúng là người phải đề phòng.

“Đàn anh…” Từ trước tới giờ tôi chưa từng trông thấy Phương Toàn trở nên như thế, bình thường anh ấy luôn cười toe toét pha trò, phản ứng thế này lại khiến tôi thấy sợ hãi.

Trong các cuốn sách, thám tử phải hướng tới chính nghĩa, hướng tới nạn nhân. Nhưng nạn nhân có đại diện cho chính nghĩa không? Cũng chưa chắc đúng không? Ai lại cố gắng g·i·ế·t người trong suốt thời gian dài như thế? Nếu không vì tình thế bất đắc dĩ, nỗi khổ tâm trong lòng. Trong xã hội chủ trương công bằng này, chính nghĩa thực sự có thể chiếm thế thượng phong sao?

Cửa sổ đã bị đóng, tôi chỉ có thể vòng ra ngoài biệt thự để về. Cũng may lúc nãy nghiên cứu cách mở cửa nên không khóa lại, nếu không phải tìm tới Lê Nhật Huân lấy chìa rồi.

Nếu… Chỉ là nếu thôi, nếu tàu bị kẻ nào đó phá hỏng… Đánh nhau chỉ là một cái cớ, thậm chí là được sắp xếp sẵn…

Tôi nhớ tới cảnh Hà U Đàm vài lần giơ đũa rơi lệ trên bàn ăn lúc nãy, thở dài: “Có lẽ thế.”

Hà U Đàm khẽ nói: “Chúng ta kéo thi thể anh ta về đi…”

Tôi nhìn bóng lưng Cảnh Thịnh đang đi xa dần, không hiểu cảm giác trong lòng mình là thế nào. Một người đàn ông khổ sở vì tình, thậm chí còn hơi điên cuồng… Haizz… Theo cách nói của anh ta, anh ta đã xem Hà U Đàm như một vị thánh, cứ thế cố chấp yêu cô ấy, anh ta tình nguyện g·i·ế·t người mà Hà U Đàm không thích, chỉ để cô ấy vui vẻ…

Hà U Đàm lại không như họ, cô ấy hoảng hốt nói: “Vậy chúng ta vẫn nên đi tìm anh ta đi, lỡ như…”

“Tìm hắn làm gì?” Phương Toàn nhíu mày, “Hiểu Nguyệt, hắn cũng tự nhận bản thân là hung thủ g·i·ế·t người rồi, chính hắn đã g·i·ế·t đàn chị Nhật Tịch!”

“Thăm dò?” Tôi quay đầu lại, “Thăm dò gì?”

Hòn đảo này đâu có liên quan gì tới tôi chứ? (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tôi thực sự không biết gì hết.” Tôi nói, có chút chán nản. Thực ra trong tình huống này tôi đã bảo vệ tốt bản thân mình rồi, còn lo chuyện bao đồng nữa thì không phải là đi tìm đường c·h·ế·t sao? Hơn nữa trên đảo này chỉ có tôi là người ngoài cuộc, theo lý mà nói, tôi mới đúng là người phải đề phòng.

Lê Nhật Huân nghiêng đầu sang một bên, mái tóc dài tung xoã. Dường như cô ta đang cân nhắc, sau đó đáp lại: “Có lẽ là không.”

Bạn trai… Ở đây chỉ còn lại có Lạc Phàm và Phương Toàn, còn Cảnh Thịnh thì…“Hiểu Nguyệt, anh thật sự không ngờ lần này sẽ xảy ra nhiều chuyện như thế, thậm chí là c·h·ế·t người nữa.” Phương Toàn nói, “Anh dẫn em tới đây, vốn định thăm dò họ một chút mà thôi.”

Bạn trai… Ở đây chỉ còn lại có Lạc Phàm và Phương Toàn, còn Cảnh Thịnh thì…

Tôi nhìn về phía những người khác, Lạc Phàm, Phương Toàn, Hà U Đàm, Lê Nhật Huân, bác Hà, Hà U Đàm đang khóc nức nở, họ ở cạnh cô ấy nói gì đó. Tôi đến gần: “Chúng ta không đi tìm Cảnh Thịnh à?”“Anh tới làm gì?” Tôi không nể mặt nữa, nói thật thì giờ tôi cực kỳ bất mãn với Phương Toàn, anh ta kéo tôi vào chuyện lần này, mà lý do là vì tôi trông rất giống Cảnh Nhật Tịch.

“Hiểu Nguyệt, em biết không? Đàn chị Nhật Tịch là người hoàn hảo nhất trên đời, không có kẻ thứ hai được như cô ấy… Nhưng đám người này chỉ vì tình cảm, vì tiền tài… Mà g**t ch*t cô ấy…” Phương Toàn siết chặt nắm tay, “Hiểu Nguyệt, nếu Cảnh Thịnh không nhảy sông tự vẫn thì anh nghĩ anh sẽ không kìm được mà g**t ch*t hắn mất!”

Đệch mợ! Nguyên lý đơn giản vậy mà tôi lại không nghĩ ra! Tôi đúng là ngốc nghếch mà!

Hà U Đàm lại không như họ, cô ấy hoảng hốt nói: “Vậy chúng ta vẫn nên đi tìm anh ta đi, lỡ như…”

“Cảnh Nhật Tịch c·h·ế·t mới 2 năm, chuyện đã lộ ra, hắn có trốn cũng không thoát được kết cục mạng trả mạng đâu.” Lê Nhật Huân ngẩng đầu lên nói, “Cần chi phải để ý tới vấn đề sớm muộn làm gì? Cảnh Thịnh cũng đâu phải kẻ biết ngụy biện trên toà đâu.”

“Đàn anh, bạn trai của Cảnh Nhật Tịch là anh à?” Tôi hỏi.

“Hiểu Nguyệt, em giận à?” Phương Toàn cười hì hì, “Giận anh à?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Người duy nhất có bằng chứng vô tội là tôi, dù diện mạo rất giống như tôi thực sự không hề có liên quan gì tới Cảnh Nhật Tịch. Haizz, cái tên thì khỏi nói, thực ra bộ “Nhật” trong chữ Đàm của Hà U Đàm lớn hơn tôi nhiều mà, đám người này tưởng tượng quá phong phú nên không ngờ tới thôi.

Trên đảo này tôi là người duy nhất biết võ, có thể tự vệ được, tất nhiên tôi cũng nên gánh trách nhiệm này. Huống hồ tôi lại là một kẻ mê tiểu thuyết trinh thám, tôi nhất định phải giữ tình hình ổn định, bảo vệ mọi người.

Tôi ngồi dậy xuống giường, bước ra cửa. Cửa này rất chắc chắn, một người đã qua lớp đào tạo phá khóa như tôi cũng không thể phá được. Lần đó Vạn Nam Phong đuổi theo tôi…

Tôi về phòng, suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện từ khi mình tới đảo, cố gắng tìm ra một lời giải thích thỏa đáng về vụ g·i·ế·t người trong phòng kín của Hứa Nãi Phu và Vạn Nam Phong. Nếu là Lê Nhật Huân thì có vẻ là có thể, dù sao cô ta cũng có chìa khóa, nhưng mà… Hứa Nãi Phu đã nói gì? Lạc Phàm có nói dối không?

“Hôm… Hôm đó cũng như thế…” Hà U Đàm khẽ nói, “Giống với hôm Nhật Tịch c·h·ế·t vậy, ráng chiều nhuộm đỏ mặt sông, vô số thi thể trôi nổi bên trên…”“C·h·ế·t rồi, c·h·ế·t rồi, cuối cùng cũng c·h·ế·t hết rồi. Nhật Tịch ơi Nhật Tịch, cô đã hài lòng chưa? Người tiếp theo là tôi đúng không…” Tôi nghe cô ta lẩm bẩm, hoá ra cô ta cũng biết sợ à? Tôi đề phòng hơn một chút, tới gần vỗ vai cô ta: “Lê Nhật Huân, từ hôm nay cô phải ở cùng chúng tôi để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn…”

Phương Toàn đi rồi, tôi nằm trên giường yên lặng suy nghĩ.

“Đàn anh, người c·h·ế·t cũng đã c·h·ế·t rồi.” Tôi thở dài, hoá ra Phương Toàn lại nghĩ sâu xa như thế.

“Tìm hắn làm gì?” Phương Toàn nhíu mày, “Hiểu Nguyệt, hắn cũng tự nhận bản thân là hung thủ g·i·ế·t người rồi, chính hắn đã g·i·ế·t đàn chị Nhật Tịch!”

Lê Nhật Huân bỗng bật cười, tiếng cười hơi thê lương. Cô ta cười đến gập cả người, tôi thấy hơi sai sai bèn từ từ đi tới: “Lê Nhật Huân —”“Hiểu Nguyệt, là anh.” Giọng của Phương Toàn, tôi hơi ngây người, nhưng vẫn đi tới mở cửa.

“Sao lại là “Có lẽ không”?” Hà U Đàm hỏi cô ta, giọng nói cực kỳ sắc bén và nghiêm túc. Tôi nhìn cô ấy, xem ra tâm trạng của cô ấy hơi bất ổn, thậm chí nét mặt còn hơi điên cuồng.

Dù nói thế nào thì Cảnh Nhật Tịch vẫn không đáng c·h·ế·t, nhưng cô ấy đã c·h·ế·t rồi.

Tôi sốc tới mức nhảy cẫng lên, trong lòng lập tức hiện ra một suy nghĩ: Tai nạn đó có thực sự là tai nạn không?

Lê Nhật Huân đưa tay nắm lấy cổ tay tôi: “Cô biết cái gì rồi?!”Anh ta khác hoàn toàn với Vạn Nam Phong, Vạn Nam Phong yêu Cảnh Nhật Tịch nhưng lại tự tay g**t ch*t cô ấy. Vì cô ấy có bạn trai ư… Đợi đã, bạn trai sao?

Có gì đó đang lóe sáng bên ngoài cửa sổ phòng Lê Nhật Huân.

Phương Toàn hỏi sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Sao có thể, anh đơn thuần chỉ là sùng bái đàn chị Nhật Tịch mà thôi, không liên quan gì tới tình cảm nam nữ cả.”

“Sao lại là “Có lẽ không”?” Hà U Đàm hỏi cô ta, giọng nói cực kỳ sắc bén và nghiêm túc. Tôi nhìn cô ấy, xem ra tâm trạng của cô ấy hơi bất ổn, thậm chí nét mặt còn hơi điên cuồng.

Tôi đi dọc theo biệt thự, trời đã gần như tối sầm, nhưng nhờ có ánh sáng từ biệt thự mà tôi có thể đi tiếp được. Bỗng một tia sáng lóe lên trước mắt tôi, trong lòng tôi thoáng giật mình, nhìn sang.

Tuy nhiên cái c·h·ế·t của Vạn Nam Phong và Hứa Nãi Phu thực sự quá kỳ lạ, chẳng lẽ hồn ma của Cảnh Nhật Tịch thật sự về báo thù sao?

“Hiểu Nguyệt, là anh.” Giọng của Phương Toàn, tôi hơi ngây người, nhưng vẫn đi tới mở cửa.

Nói cho cùng thì tàu chở khách cũng không thể thiếu an toàn như thế được, vì thế sau khi xảy ra tai nạn, trách nhiệm phải quy về người sở hữu. Nhưng hình như con tàu đó lại thuộc về Cảnh Nhật Tịch. Làm sao truy cứu người c·h·ế·t được? Huống chi tàu đã chìm rồi, có vẻ như cũng không thể tra được những chuyện đã xảy ra. Hơn nữa Cảnh Nặc dùng thủ đoạn để lấp chuyện, vì thế không ai tìm hiểu tiếp cả.

“Vậy anh có biết bạn trai chị ấy là ai không?” Tôi hỏi lại.

Lúc chúng tôi đi tới bờ sông, mặt trời đã hơi ngả về Tây. Dường như ngày hôm nay đã bị kéo ra dài đằng đẵng, quá nhiều chuyện xảy ra khiến chúng tôi không kịp thở nổi.

Trong các cuốn sách, thám tử phải hướng tới chính nghĩa, hướng tới nạn nhân. Nhưng nạn nhân có đại diện cho chính nghĩa không? Cũng chưa chắc đúng không? Ai lại cố gắng g·i·ế·t người trong suốt thời gian dài như thế? Nếu không vì tình thế bất đắc dĩ, nỗi khổ tâm trong lòng. Trong xã hội chủ trương công bằng này, chính nghĩa thực sự có thể chiếm thế thượng phong sao?

Lê Nhật Huân nghiêng đầu sang một bên, mái tóc dài tung xoã. Dường như cô ta đang cân nhắc, sau đó đáp lại: “Có lẽ là không.”

Màu đỏ của ánh chiều tà phản chiếu lên nước sông một mảng màu đỏ diễm lệ, chúng tôi nhìn sang, thấy thi thể của Cảnh Thịnh — Hơi sưng lên, đang nổi lềnh phềnh trên nước. Sóng nước dập dềnh xô đẩy anh ta nhấp nhô.

Phương Toàn nhún vai: “Anh còn không biết chuyện cô ấy có bạn trai nữa là, sao biết bạn trai cô ấy là ai chứ?”

“Còn phải nói!” Tôi quay đầu đi không thèm để ý tới anh ấy nữa.

Nếu biểu hiện hôm nay của Hà U Đàm là giả thì khả năng cô ấy báo thù cho chị gái cũng không nhỏ…

“Đàn anh, bạn trai của Cảnh Nhật Tịch là anh à?” Tôi hỏi.

Tôi bỗng giật mình, Cảnh Thịnh đi làm gì vậy?

Màu đỏ của ánh chiều tà phản chiếu lên nước sông một mảng màu đỏ diễm lệ, chúng tôi nhìn sang, thấy thi thể của Cảnh Thịnh — Hơi sưng lên, đang nổi lềnh phềnh trên nước. Sóng nước dập dềnh xô đẩy anh ta nhấp nhô.

Tôi ngồi dậy xuống giường, bước ra cửa. Cửa này rất chắc chắn, một người đã qua lớp đào tạo phá khóa như tôi cũng không thể phá được. Lần đó Vạn Nam Phong đuổi theo tôi…

Lê Nhật Huân đưa tay nắm lấy cổ tay tôi: “Cô biết cái gì rồi?!”

Nếu… Chỉ là nếu thôi, nếu tàu bị kẻ nào đó phá hỏng… Đánh nhau chỉ là một cái cớ, thậm chí là được sắp xếp sẵn…Phương Toàn và Lê Nhật Huân nhìn tôi một chút, dường như tôi còn thấy Lê Nhật Huân cười lạnh: “Hiểu Nguyệt, trong tình huống thế này sao chúng ta còn quan tâm hắn làm gì nữa chứ? Dù sao nếu là do Cảnh Nhật Tịch báo thù thì hắn có chạy đằng trời cũng không thoát nổi đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù nói thế nào thì Cảnh Nhật Tịch vẫn không đáng c·h·ế·t, nhưng cô ấy đã c·h·ế·t rồi.

Nhức đầu quá, 4 mạng người… Dù Cảnh Thịnh tự sát, nhưng nếu không có chuỗi sự kiện này thì cũng không tới mức đó. Tinh thần của tất cả mọi người đều hơi thất thường, nếu lại xảy ra chuyện kỳ lạ nữa thì tôi cũng chẳng kinh ngạc.Hình như là một cái gương…

Tôi nghĩ các tình tiết trong sách đã ảnh hưởng, làm nhiễu loạn tư tưởng của mình. Sau đó tôi lại nghĩ tới vài ví dụ tư pháp, trong đầu càng trở nên rối rắm.

Đợi đã! Tôi chợt nhớ ra một chuyện nên vội chạy tới cửa sổ, giơ tay mở cửa ra.

Tôi thừa nhận trong vụ án lần này, thực ra đến chính tôi cũng có khuynh hướng là kẻ sát nhân. Lương Địch, Vạn Nam Phong, Hứa Nãi Phu, thậm chí cả Cảnh Thịnh đều đáng c·h·ế·t. Báo thù cũng chỉ là một cái cớ.

Tôi bật cười, hồn ma chỉ là giả, sao có thể tin được?

Con sông Lạc Quỳ này đã từng nuốt sống Cảnh Nhật Tịch, chị họ của Cảnh Thịnh. Dù có hòa thêm máu Cảnh Thịnh thì cũng đâu có hề gì?

C·h·ế·t tiệt! Cô ta đối xử với chuyện mạng người thế à? Nhưng mà… (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhưng rất có thể anh ta đi tự sát!” Tôi hét lên.

Cửa sổ đã bị đóng, tôi chỉ có thể vòng ra ngoài biệt thự để về. Cũng may lúc nãy nghiên cứu cách mở cửa nên không khóa lại, nếu không phải tìm tới Lê Nhật Huân lấy chìa rồi.

Tôi nghĩ các tình tiết trong sách đã ảnh hưởng, làm nhiễu loạn tư tưởng của mình. Sau đó tôi lại nghĩ tới vài ví dụ tư pháp, trong đầu càng trở nên rối rắm.

Hình như là một cái gương…

Còn Lê Nhật Huân? Giờ đã biết được những kẻ chung tay sát hại Cảnh Nhật Tịch là những người đã c·h·ế·t, cộng thêm Cảnh Thịnh, Hứa Nãi Phu là bạn trai của Lê Nhật Huân, cô ta không thể thoát khỏi hiềm nghi được. Đám người g·i·ế·t Cảnh Nhật Tịch, nếu xét theo thân phận thì chỉ có cô ta phù hợp với điều kiện trong di chúc mà thôi. Vậy cũng có thể g·i·ế·t những người đó là vì diệt khẩu mà, đúng không?

Lúc này trong đầu tôi chỉ có một ấn tượng về vụ đắm tàu đó: Nghe nói có đánh nhau trong khoang tàu, mọi người hô hào nhau tới hóng drama, sau đó tàu lật.

Chương 9: Lộ Hiểu Nguyệt

3 người đã c·h·ế·t rất có thể là do bạn trai cũ của Cảnh Nhật Tịch trả thù! Trước đây Hà U Đàm cũng đầy hiềm nghi, nhưng cô ấy đã tự nói ra bản thân là em gái của Cảnh Nhật Tịch rồi, điều này cũng tương đương với việc thừa nhận động cơ của mình, có thể loại bỏ nghi ngờ.

“Cảnh Nhật Tịch c·h·ế·t mới 2 năm, chuyện đã lộ ra, hắn có trốn cũng không thoát được kết cục mạng trả mạng đâu.” Lê Nhật Huân ngẩng đầu lên nói, “Cần chi phải để ý tới vấn đề sớm muộn làm gì? Cảnh Thịnh cũng đâu phải kẻ biết ngụy biện trên toà đâu.”Sự quan tâm của Phương Toàn đối với Cảnh Nhật Tịch thật sự vượt xa khỏi mối quan hệ đàn em và đàn chị!

Đệch mợ! Nguyên lý đơn giản vậy mà tôi lại không nghĩ ra! Tôi đúng là ngốc nghếch mà!

Nhức đầu quá, 4 mạng người… Dù Cảnh Thịnh tự sát, nhưng nếu không có chuỗi sự kiện này thì cũng không tới mức đó. Tinh thần của tất cả mọi người đều hơi thất thường, nếu lại xảy ra chuyện kỳ lạ nữa thì tôi cũng chẳng kinh ngạc.Lê Nhật Huân ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn thẳng tôi. Sau đó cô ta mỉm cười quyến rũ: “Tất nhiên.”

Lê Nhật Huân ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn thẳng tôi. Sau đó cô ta mỉm cười quyến rũ: “Tất nhiên.”

Phương Toàn hỏi sửng sốt, sau đó lắc đầu: “Sao có thể, anh đơn thuần chỉ là sùng bái đàn chị Nhật Tịch mà thôi, không liên quan gì tới tình cảm nam nữ cả.”Hòn đảo này đâu có liên quan gì tới tôi chứ?

Tôi về phòng, suy nghĩ kỹ càng mọi chuyện từ khi mình tới đảo, cố gắng tìm ra một lời giải thích thỏa đáng về vụ g·i·ế·t người trong phòng kín của Hứa Nãi Phu và Vạn Nam Phong. Nếu là Lê Nhật Huân thì có vẻ là có thể, dù sao cô ta cũng có chìa khóa, nhưng mà… Hứa Nãi Phu đã nói gì? Lạc Phàm có nói dối không?

Trước khi ăn cơm Hà U Đàm đã kể lại vắn tắt nội dung bức thư của Cảnh Nhật Tịch là bàn giao Cảnh Nặc lại cho Hà U Đàm, bảo cô ấy chú ý. Nếu có chuyện gì khó khăn thì có thể đến hỏi bạn trai Nhật Tịch… Tôi nghĩ dù Cảnh Nhật Tịch viết di thư sớm nhưng chắc chắn không ngờ bản thân mình cũng c·h·ế·t sớm như thế, thậm chí còn chưa kịp giới thiệu bạn trai với người nhà nữa.

Con sông Lạc Quỳ này đã từng nuốt sống Cảnh Nhật Tịch, chị họ của Cảnh Thịnh. Dù có hòa thêm máu Cảnh Thịnh thì cũng đâu có hề gì?

“Hiểu Nguyệt, anh thật sự không ngờ lần này sẽ xảy ra nhiều chuyện như thế, thậm chí là c·h·ế·t người nữa.” Phương Toàn nói, “Anh dẫn em tới đây, vốn định thăm dò họ một chút mà thôi.”

“Hiểu Nguyệt, em biết không? Đàn chị Nhật Tịch là người hoàn hảo nhất trên đời, không có kẻ thứ hai được như cô ấy… Nhưng đám người này chỉ vì tình cảm, vì tiền tài… Mà g**t ch*t cô ấy…” Phương Toàn siết chặt nắm tay, “Hiểu Nguyệt, nếu Cảnh Thịnh không nhảy sông tự vẫn thì anh nghĩ anh sẽ không kìm được mà g**t ch*t hắn mất!”

“Nhưng rất có thể anh ta đi tự sát!” Tôi hét lên.

Không, suy nghĩ này quá đáng sợ rồi? Dùng một tàu người để che giấu đi cái c·h·ế·t của một người… Đáng sợ quá!

Tuy nhiên cái c·h·ế·t của Vạn Nam Phong và Hứa Nãi Phu thực sự quá kỳ lạ, chẳng lẽ hồn ma của Cảnh Nhật Tịch thật sự về báo thù sao?

“Anh biết mà, nhưng đàn chị Nhật Tịch luôn sống mãi trong lòng anh.” Phương Toàn nói, “Anh nghĩ ai đã từng quen biết cô ấy đều sẽ không quên được, cô ấy là ánh mặt trời, có thể chiếu sáng cho mọi người…”

“Anh cũng không nghĩ cái c·h·ế·t của đàn chị Nhật Tịch là tai nạn, anh vẫn luôn ngờ rằng hung thủ nằm trong đám người này… Nhưng anh không ngờ, chúng… Chúng đều là hung thủ cả!” Phương Toàn đột nhiên hét to, biểu cảm gương mặt hơi đáng sợ.

“Hiểu Nguyệt, em giận à?” Phương Toàn cười hì hì, “Giận anh à?”

Lê Nhật Huân cười với cô ấy: “Có lẽ không tức là có lẽ không, trên tay của tôi…” Cô ta giơ tay ra trước mặt, soi trong ánh nắng, “Có dính máu không nhỉ?”Tôi sốc tới mức nhảy cẫng lên, trong lòng lập tức hiện ra một suy nghĩ: Tai nạn đó có thực sự là tai nạn không?

Tôi quay người đi về phía biệt thự Lạc Quỳ. Hơi mệt, nhất là mệt lòng.Tôi đã đề phòng trước, vặn cổ tay về định phản đòn cô ta. Không ngờ động tác của Lê Nhật Huân cực kỳ linh hoạt, giãy tay rồi tránh thoát khỏi tôi. Trong lòng tôi sững sờ: Hoá ra cô ta cũng biết võ! (đọc tại Qidian-VP.com)

Vậy còn bác Hà? Bà ta là người tình của Chủ tịch Cảnh Nặc, lại còn sinh một cô con gái cho ông ta. Nếu bà ta không cam tâm…

“Anh lại mong được tự tay báo thù cho đàn chị Nhật Tịch.” Phương Toàn nói, “Hiểu Nguyệt, em không biết cô ấy là người tốt thế nào đâu, vì thế em cũng chẳng hiểu được sự thống khổ của cô ấy…”

Tôi thở dài: “Chúng ta vẫn nên đi tìm một chút đi, tôi nghĩ, chắc Cảnh Thịnh… Sẽ không còn sống đâu.”

“Vậy anh có biết bạn trai chị ấy là ai không?” Tôi hỏi lại.

Lạc Phàm vòng tay qua eo cô ấy: “U Đàm, để hắn trôi theo dòng sông biết đâu lại là kết cục tốt thì sao?”

Lê Nhật Huân bỗng bật cười, tiếng cười hơi thê lương. Cô ta cười đến gập cả người, tôi thấy hơi sai sai bèn từ từ đi tới: “Lê Nhật Huân —”Tôi bỗng giật mình, Cảnh Thịnh đi làm gì vậy?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 9: Lộ Hiểu Nguyệt