Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 2
Côvẫncònnhớrõáokhoácđồngphụccủachàngthiếuniênluônđượcmởhết ra,khácxavớihìnhmẫuhọcsinhngoantruyềnthống.ThẩmDựcluônluôndễ hòa nhập trong đám đông, với ai anh cũng có thể hòa mình một cách dễ dàng được, nhưng lại không bao giờ thân thiết với người khác.
Vừa dứt lời, đôi mắt cô lập tức đỏ hoe.
Cáingànhnàybênngoàithìcóvẻhàonhoáng,xahoalạiđượcđãingộcao, nhưng thực tế phải làm liên tục hoàn toàn không có thời gian để thở.
NhưngtừkhitincôởnhờnhàhọThẩmbịlộrangoài,rấtnhiềungườiđãnói đùa với Thẩm Dực rằng không biết từ khi nào anh có thêm một cô em gái đi theo hầu.
Rấtnhanh,khôngbiếtnhữnglờinóinàycóchọcgiậnanhhaykhông,nhưng Thẩm Dực vẫn bình tĩnh dập điếu thuốc đứng dậy đi về phía cô.
“Chị em ơi, cuối cùng em cũng từ Thượng Hải về rồi. Gần đây ngày nào chị cũngbịmẹépđixemmắthết,chỉcóemmớicóthểcứuđượccáimạngchónày của chị thôi!” (đọc tại Qidian-VP.com)
KiềuTụngởbênkiavẫncònđangoanhtạctrênWechat:“Haithángrồikhông gặp biên tập Khương, chị nhớ em c·h·ế·t mất hu hu…”
…
“Sao quay về lại không nói với tôi một tiếng, để tôi đến sân bay đón em.”
“ThẩmDực…”Cômímmôinặnrahaichữ,trongđầuvanglêntiếngchuông cảnh báo, cố gắng thoát khỏi xiềng xích.
Đuôimắthơinhướnlên,trongmắtnhưchứacảbầutrờitrongveo,hơinheo mắt lại nhìn ra ngoài cửa sổ tựa như đang đưa tình.
NhưngtrongmắtcủaKhươngDưDạng,ThẩmDựcthờiniênthiếuđúnglàmột người sống hai mặt.
Dướilànnướctrongbồntắm,vàigợnsónglăntăn,côgậpđôichântrắngnõn lại, do ngâm nước nóng lâu mà đầu gối ánh lên màu hồng nhạt sáng bóng.
TựanhưnhìnxuốngkhôngphảibakhuthươngmạilớncủaThủđô,màlàngôi chùa trên núi ẩn mình khỏi hồng trần.
ChẳngtráchcóthểsốngởOceanwideInternationalrộngmộtngànmétvuông này.
Chương 2 (đọc tại Qidian-VP.com)
Chiếcmũtắmbaotrọnmáitócdàiđenmượtcủacô,rấtnhiềungườiđềuhâm mộ nói chất tóc của cô rất tốt, nhưng thực ra bí quyết bảo dưỡng của cô là không sấy tóc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cômặcmộtchiếcváyđỏthắteo,xươngquaixanhnổirõ,pháchọađườngcong chiếc cổ một cách hoàn hảo.
Nếu ngẫm kỹ thì rốt cuộc mối quan hệ giữa bọn họ là gì chứ?
Vali bị đầy sát vào tường ở cửa, Khương Dư Dạng nhìn căn hộ vừa quen vừa lạ này. Thỉnh thoảng vẫn có một cô tạp vụ đến dọn dẹp theo định kỳ, cho nên khôngkhácgìsovớitrướckhicôrờiđi,hoàntoànkhôngnhìnrađượctronghai tháng qua Thẩm Dực có trở lại hay không.
Làn da trắng nõn trong suốt, có thể ví với hoa sơn trà sau mưa.
Mộtlúcsau,cảngườiKhươngDưDạnghoàntoànthảlỏnglại,sauđócơnbuồn ngủ cứ thế dâng lên không tài nào cản được.
Sắp xếp buổi quay tối xong, cô lại quay về công ty, đối mặt với rất nhiều thùng hàngchuyểnphátnhanhcầnphảidỡra,rồiphânloạicácmẫuquầnáophảitreo, đến khi sắc trời tờ mờ sáng cô lại phải dậy sớm để làm việc ngoại cảnh khác đúng thời gian.
Khương Dư Dạng giương đôi môi đỏ mọng, cực kỳ máy móc nở nụ cười rạng rỡ:“Khôngcầnđâu,TổnggiámđốcThẩmbậnrộnnhưvậy,làmgìcóthờigian quan tâm em được.”
KhiKhươngDưDạngxácnhậnthanhtoán,lúcnàytàixếmớinhìnthấyrõ khuôn mặt của cô gái.
Ở trước mặt cô là kiểu ôn tồn nhã nhặn sao? Không hề.
Dù sao Thẩm Dực cũng chưa bao giờ nói cho cô biết hành trình cụ thể của mình,dùlàđixãgiaohayhộinghị,anhchỉthờơnóiphảiđibaonhiêungày,và khi nào sẽ trở về.
Tuổicòntrẻlạixinhđẹp,đâychínhlàvốnliếnggiúpchocôcóthểđứngvững gót chân ở thành phố này.
Đầu ngón tay cô hơi khựng lại, bỗng cô cảm thấy như có một cục bông mắc trongcổhọngvậy,tắcnghẹn.TrongphútchốccôkhôngbiếtphảitrảlờiKiều Tụng như thế nào, chỉ đành cười tự giễu.
“Haiz… Có phải người đàn ông nào ở độ tuổi 20 cũng vừa trẻ vừa lắm tiền như TổngGiámđốcThẩmnhàemđâu.ChịngheđồngnghiệpnóigầnđâyTậpđoàn Quân Liên đã đầu tư vào một dự án y tế mới có tiềm năng phát triển rất lớn.
KhươngDưDạngchọnmộtchiếcváyngủhaidâymàuhồngruốctừtrongtủ quần áo, trong phòng tắm bắt đầu vang lên tiếng nước chảy.
Anh tựa lưng vào ghế sofa, nhưng bả vai thẳng tắp, hai ngón tay thon dài kẹp điếuthuốc,hầukếtlênxuốngdướilànkhóithuốcmàutrắngnhạt,loángthoáng có thể nhìn thấy đường cong của quai hàm. (đọc tại Qidian-VP.com)
ChỉcótronglòngKhươngDưDạngbiếtrằngcảnhanhemhoàthuậntrướcmặt cha mẹ Thẩm đều là giả vờ, bởi vì… Thẩm Dực vốn không hề cho phép cô gọi anh là anh trai.
Nhưng tất nhiên, khi Kiều Tụng bắt đầu sến súa ắt hẳn là có chuyện muốn nhờ.
Máitócvàchiếcváyđỏcủacôđềuướtđẫmvìmưa,nênviệccầnphảilàmbây giờ là đi ngâm nước nóng thật kỹ.
Nhưnganhlạiquábíẩnvàkíntiếng,ngaycảkhixuấthiệntrướccôngchúng, anh cũng không hề tiết lộ chút nào về đời tư.
KiềuTụnglolắngcũngđúng.Đốivớimộtphóngviênhậnkhôngthểngàynào cũng tăng ca như cô ấy, giờ lại đi kết hôn với một bác sĩ ngoại khoa, thì chẳng phải thành“cặp đôi hói đầu” ư!
KhươngDưDạngngẫmnghĩvàigiây,bìnhtĩnhtrảlời:“Câuhỏicủachịrất ngốc nghếch.”
Trongmộtkhônggianrộnglớnnhưvậy,nếunhưanhkhôngởnhà,cóthểnghe thấy rõ cả tiếng kim đồng hồ chạy.
KhươngDưDạngtắtmànhìnhđiệnthoại,khẽnhắmmắtlại,tàixếnhìnthấy vậycũngkhôngtánchuyệntiếpnữa.Trongchiếcxetĩnhlặngngoàitiếnghít thở ra, chỉ còn có tiếng mưa táp vào cửa xe kêu tí tách.
AnhphớtlờđònphảnkhángcócũngnhưkhôngcủaKhươngDưDạng,mộttay anh kéo cô vào lòng, tay còn lại đem đôi dép lông có tai thỏ đến trước mặt cô.
Vớitưcáchlàmộtnhàđầutư,ThẩmDựccótầmnhìnnhạybén,luônbấtkhả chiếnbạibằngcáchtuânthủquanđiểm“Đầutưmạohiểmkhôngphảilàđưa than ngày trong ngày tuyết, mà là dệt hoa trên gấm”.
KhôngbiếtThẩmDựcvềsaucôbaolâu,nơcủangườiđànônghơilỏng,khuôn mặt lạnh lùng, dùng ánh mắt sắc như dao cắt cá hồi nhìn cô.
Lárụngthổibaykhắptrường,theocơngióậpđến,tronghơithởcủacôtràn ngập mùi hoa quế và hơi thở mát lạnh của anh.
Trongkhoảngthờigianồnàoấy,anhvẫnluônkhoanhtaytrướcngực,dángvẻ hơi lười biếng, dựa vào một bên, thỉnh thoảng nghe thấy chuyện gì buồn cười thì bả vai sẽ run lên.
“Giậntôià?”Hơinóngphảvàotai,cóthểcảmnhậnđượctiếngnóitrầmthấp của anh cùng giọng điệu kéo dài.
Cô lấy một vốc nước rửa mặt, xua đi những suy nghĩ khó hiểu trong mơ, sau đó nhanh chóng mở tay nắm cửa phòng tắm, đứng chân trần trên tấm thảm thêu hoavăncầukỳ,vừanângmắtlênliềngặpphảiánhmắtsâuthẳmcủangườiđàn ông.
Cô mơ thấy năm mình được gia đình nhà họ Thẩm đón từ một thị trấn nhỏ lên Thủđôđểhọccấpba.Côbénơixalạ,côđơnlẻloigiốngnhưchimnonlạcbầy không tìm thấy tổ.
Phongcáchtrangtrícủacănchungcưđượcbàytrítheophongcáchhiệnđạixa hoa, với ba dãy phòng, còn có một phòng thay đồ riêng biệt. Đây là nơi những bộ vest và cà vạt được may thủ công của Thẩm Dực được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, thậm chí còn có một ngăn đặc biệt dùng để cất khuy set và mặt đồng hồ.
Trong không khí có những hạt mưa bay lơ lửng xen lẫn chút lạnh lẽo, cô lấy hànhlýởtrongcốpxexuống,khôngđểýđếnmấyhạtmưadínhvàomimắt, chỉ khẽ chớp vài cái rồi siết chặt tay cầm chuẩn bị lên lầu.
Cô tự động lờ đi vài cuộc gọi nhỡ, dừng lại trước ngã tư chờ xe đặt từ trước.
Trong những năm gần đây, Tập đoàn Quân Liên dưới quyền hành của Thẩm Dựcđãtrởthànhconngựađentronglĩnhvựcđầutư,độtpháthànhcôngtầng tầnglớplớpvòngvâycủangànhtưsản,đượckhenlàchuẩnmựctrongngành đầu tư mạo hiểm.
Đến khi xe dừng lại, đèn ghế sau sáng lên.
“Làtrợlýbiêntậpthờitrang.”Côdùbậnnhưngvẫnthongdongsửalạicách gọi của Kiều Tụng.
CôđãsốngởcổtrấnGiangNammườilămnăm,dùđãngâmmìnhtrongcơn mưa khốn khổ và cay đắng của Thủ đô bảy năm nhưng cũng không bỏ được chất giọng mềm mại của vùng Giang Nam.
Trongđêmhè,cơnmưalớnbắtđầutạnh.
Phảinóianhlàmộtđạimavươngkiêungạoluônlấyviệc“bắtnạt”côlàmthú vui mới đúng.
Hầuhếtanhđềunhưvậy,khôngđểchongườikhácđoánratâmtrạngvuihay giận.
BáctàilàngườiBắcKinhchínhgốc,chấtgiọngđậmchấtBắcKinh,bắtchuyện với cô chuyện trên trời dưới đất.
Nhiềunămnhưvậy,anhkhôngthayđổichútnào,ngaycảquantâmngườikhác cũng hơi có cảm giác lạnh nhạt.
NhưngngaysaukhiquaytrởlạiOceanwideInternational,côđãđắmchìm trong một giấc mơ quỷ quyệt.
Ởtrường,lớp12vàlớp10cáchnhaumấytầng,nếugặpnhauởcầuthang,cô cũng giống như các bạn nữ khác khẽ gọi hai tiếng anh Thẩm, nếu cố tình né tránh sẽ càng kỳ lạ hơn.
Khôngaicóthểliêntưởnghaingườicósựchênhlệchkhácxanhưvậylạivới nhau.
“Ngàymaichịđượcsắpxếpđigặpmộtbácsĩngoạikhoa27tuổi,đượclàchốt luôn, em đoán xem anh ta có bị hói không?”
Mớivừatốtnghiệpđượcmộtnăm,từkhigiànhđượccơhộithựctậpởtạpchí ICON, Khương Dư Dạng chưa bao giờ dám chểnh mảng.
Bầu trời đêm giống như một vũng nước mực đậm đặc không thể hòa tan được, saucơn mưa lớn ngay cả vầng trăng sáng thường ngày cũng ẩn mình trong mây.
Cáchchàohỏingườikháccủaanhcũngrấtmáymóc,toànlàsựgiagiáovàlễ phépđượckhắcsâutrongxương,sựvuivẻtrongmắtanhchưabaogiờlàthật cả.
Hai tháng không thân mật, cô mới phát hiện khống chế đầu óc là vô dụng, cơ thểcôdướisựđụngchạmcủaanhđãsớmtrởnênmẫncảm,giốngnhưlàmột nồi mì bị nấu chín quá muốn vớt cũng không vớt ra được.
Nhưngkỳlạlàtráitimthiếunữlạirungđộng,dùbiếtrõnhưthiêuthânlaođầu vào lửa, nhưng cô vẫn ngoan cố bảo vệ cho thành trì trong lòng kia.
Mấy hôm nữa Thẩm Dực sẽ tham gia hội nghị ở Bắc Kinh đấy.”
Dùgìcảhaicũngđãtừngchungchăngối,thếmàtìnhtrạnghiệntạicủaanhcô lại phải qua “bên thứ hai” mới biết được.
Khiđóchàngthiếuniênđẹptraisángsủa,cóthànhtíchxuấtsắc,lànhânvậtnổi tiếng trong trường, người mang ánh hào quang trong mắt các bạn học.
Khương Dư Dạng thỉnh thoảng mới nghe lọt, nhưng không để tâm lắm. Cô chỉ dùngngóntaythondàilướttrênmànhìnhđiệnthoại,ngóntaygiốngnhưhành tước, nhìn thấy được cả những mạch máu màu xanh nhạt trên mu bàn tay.
Chođếnbâygiờ,côvẫnkhôngbiếthaichữnàyđãchạmvàovảyngượcnào của anh.
Cólẽlàdotắmquálâukhiếnchomơmàng,cònchưamởmắtcôđãbuộtmiệng lẩm bẩm: “ Thẩm Dực...”
Maymắnlàbồntắmcóthiếtkếchốngđỡ,nêndùcóngủquênthìcũngkhông để nước tràn vào miệng mũi.
NóichỉcóKhươngDưDạngmớicóthểcứuđượclàbởivìcôrấtxinhđẹp.Khi cô và Kiều Tụng cùng nhau xuất hiện, đàn ông sẽ không thể rời mắt khỏi Khương Dư Dạng được, trong lúc vô tình có thể giúp đảo lộn một buổi xem mắt.
KhươngDưDạngđiđôicaogótValentinomàubạcquavũngnướcđọng,taycô kéo vali hãng LV. Đây là chiếc vali mà Thẩm Dực tặng cô cách đây một năm, dưới logo còn in tên cô.
Sau khi lau khô nước trên người, Khương Dư Dạng đứng yên trước bồn rửa mặt. Đôi mắt người con gái trong gương ẩn chứa làn sương mù đặc trưng của vùngsôngnướcGiangNam,đentrắngkhônghềrõràng,khóemôicólúmđồng tiền, khuôn mặt thuộc kiểu dịu dàng nhẹ nhàng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đãbaolâurồicôchưacómộtgiấcngủngonnhỉ?Chớđừngnhắctớicóthời gian để nằm mơ.
Lòngbàntaytocủangườiđànôngápsátvàoeonhỏ,giốngnhưsóngvỗvào bờ, khiến toàn thân cô cảnh giác, trong lúc nháy mắt sao còn buồn ngủ được nữa?
Dườngnhư…côchínhlàmộtconchimhoàngyếnđượcnhốttrongchiếclồng của Thẩm Dực, ngoan ngoãn đợi chủ trở về.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.