Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20
Thờiđiểmnàytrongnămlàngàybậnrộnnhấtcủa[ICON],nhữngngườikhác trong tạp chí đều cảm thấy như mình đang đánh giặc và những cuộc gọi thì không ngừng nghỉ.
“Khôngổn.”Sắcmặtanhcứngngắc,ngóntaynắmchặt,bướcđikhôngquay đầu lại.
dậy liền."
“Này,chỉlàcáibọcquádàynênnhìnkhôngradángngườiđượcà?”
Kiều Tụng nhún vai, không quan tâm lắm.
KỷTùyChithựcsựkhôngchịunổinhữngcuộcgọinốitiếpnguyhiểmđếntính mạngnhưvậy,anhtakhônghềphảnbộianh,chỉlàkhôngtrảlờirõràngvớihọ thôi.
Cô có đi đâu, thì có liên quan gì mà anh lo lắng chứ?
Cô cũng từng cười với anh à? Anh không nhớ nữa.
Cô không khỏi bật cười: “Lần này không sợ bị chụp ảnh à?”
Đầu bên kia điện thoại hồi lâu không có âm thanh, Kỷ Tùy Chi ngượng ngùng cốgắngcứuvãntìnhhình:"AnhThẩm,anhđừngtứcgiậnnhưtrướcnữa.Phải tự nhủ là sau cơn mưa trời lại sáng thôi."
Bà cụ chỉ lắc đầu, đáng tiếc bà không biết là ai đã đưa cho mình.
…
Chiếc ô này đến từ một cơn mưa lớn bất chợt ở Paris vài đêm trước, trước khi bàkịpđóngcửahàngcómộtcôgáiđãđưachiếcdùtrongtaychobàrồichạyđi mua một chiếc ô mới.
ThẩmDựckhôngnóinênlời,khíthếcủaanhdầndầngiảmxuống.Tronglòng anh giờ đã xuất hiện một vết nứt rất sâu, trong thời gian ngắn không thể chữa lành được.
Anh phản ứng lại, cảm thấy tim mình lỡ nhịp.
“Côgáiđónhìnxinhđẹpthuầnkhiếtthậtđấy,cứnhưmộtngôisaonữvậy.”
Đó là chiếc mà Khương Dư Dạng đã sử dụng trước đây.
Đôikhibọnhọgặpnhauởhànhlang,nữtrợlýđicùngWintoursẽhoàntoàn phớt lờ lời chào của cô.
Khôngliênlạcvớingườikhác,mọingườiliềnnghĩđếncóphảianhrangoàiđi chơi với Kỷ Tùy Chi hay không.
Trênthếgiớicónhiềuchiếcôcùngkiểudángnhưvậy,saonhấtđịnhlàcủa Khương Dư Dạng được?
Không ai có thể hoàn toàn đồng ý hay không đồng ý, khi thảo luận xong thì Thẩm Dực nhìn đồng hồ, không định ép họ làm thêm giờ. Anh giải quyết dứt khoát kế hoạch đi Paris và quyết định đi công tác trực tiếp vào nửa tháng sau.
HômnaythìThẩmDựclạicảmthấybảnthâncóthểbaytớiPariskhảosátđịa phương đó trước rồi đưa ra quyết định cũng không muộn.
Kỷ Tùy Chi vỗ ngực, thành thực nói: "Nhưng mà em nhất định phải giúp anh chuyệnnày.AnhThẩm,anhcứnghĩthửxem,nếunhưemgáiDưDạngnắmtay người đàn ông khác, thân mật với người đàn ông khác thì hạnh phúc cả đời của anh không còn nữa rồi."
"Anh còn muốn tôi thế nào đây? Thương hại anh à?"
“Emmớichơiviolinởquảngtrườngnàyvàingàytrước.”LụcTriềuDãchơirất nhiều nhạc cụ và cũng thành thạo tất cả những loại nhạc cụ đó.
Anh vẫn im lặng, mí mắt rủ xuống, che đi cảm xúc trong mắt.
NếumuốnđồngýthìsựhợptácgiữaĐôngYvàInskinlàmộtthửnghiệmhoàn toàn mới, có nhiều yếu tố không ổn định và cũng sẽ có rất nhiều rủi ro.
Cô nghẹn lời, giả vờ bình tĩnh nói: “Tôi không có bạn trai.”
"Thầy yên tâm."
Mỗibuổitối,rấtnhiềuchimbồcâutrắngbayđếnđâytheođànvàkháchdulịch cũng như người dân địa phương sẽ cho chúng ăn.
"AnhThẩm,vìgiúpanhtheođuổitìnhyêumàemđãhysinhlớnnhưvậyđấy. Chậc, tự nhiên em cảm thấy có chút đau lòng cho mình."
Trướckhikhởihành,ThẩmDựctìnhcờbiếtđượcgiáoviênchủnhiệmcấpba nhập viện do xuất huyết não, vừa được cấp cứu nên chưa rõ tình trạng ra sao.
Côbéđóômmộtchiếctúi,chópmũiđỏbừngvìlạnh,hạtdẻbêntronglạiấm áp vô cùng.
KiềuTụngnóichuyệnrấtthẳngthắn,khôngbaogiờvòngvo,côấymởmiệng nói với tâm lý tức c·h·ế·t người không cần đền mạng: “Tất nhiên là chúc mừng anh chia tay vui vẻ rồi.”
KhươngDưDạngnghĩđếncảnhtượngđó,nếuđặtởTrungQuốcthìsợlàhot search sẽ thành "Ca sĩ hàng đầu ngày xưa giờ kiếm sống bằng cách biểu diễn trên đường phố", nghĩ đến cũng khá buồn cười.
TrườngtrunghọcphụthuộctừngtổchứcchocáckhốiđichơimùathuởHương Sơn. Năm đó lá phong như mặt trời đỏ rực, giẫm chân bước qua lại như lông vũ nhẹ nhàng.
Lànsóngtươnglaisẽlanrộngnhưthếnàotùythuộcvàoviệcliệuthếhệđang đứng trong ngành có nắm bắt được cơ hội hay không.
Cùnglúcđó,ThẩmDựcđápxuốngmáybay,tròchuyệnvớitàixếmàInskincử tới. Anh nghỉ ngơi ở một khách sạn gần quảng trường.
LụcTriềuDãbấtđắcdĩnhúnnhúnvai,đángthươnghỏi:"Chịnày,chịsợbạn trai lo lắng à?" (đọc tại Qidian-VP.com)
ThẩmDựchỏibằngtiếngPháphoanàybánnhưthếnào,bàcụgiơmộtconsố, hóa ra bà ấy không nói được.
Thẩm Dực: “…” (đọc tại Qidian-VP.com)
SaukhitrợlýphátxongtàiliệuthìThẩmDựcmớithôithảlỏng,hơingướcmắt lên: “Mọi người xem trước một chút, năm phút sau bày tỏ suy nghĩ của mình.”
Anhômbóhoacúcngồixổmxuốngnhẹnhànghỏicóphảibàđãmuachiếcô này hay không.
Đây là niềm hạnh phúc mà cậu ấy không thể tận hưởng được khi ở trong nước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thật trùng hợp, Kiều Tụng vừa tháo kính râm ra đã chạm phải ánh mắt của anh.
GiọngThẩmDựclạnhđếnmứcsắpđônglại:“TôikhônglàmgìcólỗivớiDạng Dạng cả.”
“Được.”Chàngtraihàophóngnhậnlấy,nétmặtrấtvuivẻ.
Lúcđó,anhsuyxétvềviệcchiếnlượcchữabệnhbằngĐôngYchỉcóthểđặtở trong nước nên đã gác lại yêu cầu hợp tác này.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, người bán hạt dẻ gần trường vẫn còn ở đó nhưng khôngcònlàngườiđónữa,trongtầmmắtanhcũngchẳngcònmộtcôbénào cả.
"Tổng giám đốc Thẩm, mời sếp xem qua."
Đúng, nếu mà nói là bạn trai thì cũng là bạn trai cũ rồi.
HômnayLụcTriềuDãvẫnnhấtquyếtmờicôđếnquánbarnghecậuấyhát, nhưng Khương Dư Dạng lại từ chối với lý do tương tự.
KhươngDưDạngnhậnracậuấythôngquađôimắt,cócảmgiácnhưhìnhảnh phản chiếu của cô in rõ trên mặt hồ tĩnh lặng vậy.
Chiếc kẹp sách bằng lá này cuối cùng không được giao cho Thẩm Dực, anh không bao giờ nhận thư tình hay quà tặng của các cô gái. Chiếc kẹp sách đó trộnlẫnvớimộtđốngđồđạcbịnémvàothùngrácvàkhôngbaogiờđượcnhìn thấy ánh sáng ban ngày nữa.
ThânlàngườiraquyếtđịnhcuốicùngcủaQuânLiên,ThẩmDựckhôngphảilà kẻ độc tài mà trái lại anh rất tôn trọng ý kiến của mọi người.
“Chonênbâygiờemmớitrangbịđầyđủnhưvầynè.”Cậuấynóivớigiọng nghèn nghẹn sau lớp khẩu trang.
"..."
Saukhithanhtoánanhmớinhìnthấymộtchiếcôphíasaubàlão,mộtchiếcô có móc trong suốt trông rất quen.
Cuối cùng, Kiều Tụng khoanh tay rời đi, tiếng đôi giày cao gót lộp cộp.
KiềuTụngmóckínhrâmvàophíatrướcáosơmi,cườigiảtạo:"AnhThẩm, chúc mừng nhé."
Mởtúira,trongxetrànngậpvịngọtcủađườngrang,anhcắnmấymiếngrồi đóng chặt miệng túi lại.
Khicònlàmộtthiếunữ,KhươngDưDạngđãsắpxếpnhữngcảmxúcnàymột cách hợp lý, cuối cùng quyết định rằng đây là một tình yêu bí mật không thể bày tỏ công khai được.
KhươngDưDạngcũngnhậnthấyWintourchỉxuấthiệnởcôngtyvàobuổitrưa và sau khi tan sở. Ở Paris, các biên tập viên cấp cao và tổng biên tập bận rộn hơn nhiều so với nhân viên bình thường.
Côcảmthấynụcườicủamìnhcóvẻkhôngtốtlắm,vìthếanủibổsung:“Điều đó chỉ chứng tỏ cậu chơi đàn rất hay mà thôi.”
Trợlýcảmthấylầnnàymìnhđãđoánđúngsuynghĩcủaôngchủrồi,thếlàlập tức lấy ra một đống tư liệu bao gồm cả bản ppt in sắn trước mặt anh.
Đầuthu,côấykhoáctrênngườichiếcáogiómỏngkaki,máitóccuộnsónglớn xõa trên vai. Cô ấy nhìn chăm chú vào anh.
Trênbànlàmviệccủacôcómộttáchcàphênóng,đólànguồnnănglượngcho buổi sáng.
Đó là thời niên thiếu, khi mà hormone tràn đầy, các chàng trai thường sẽ nói chuyện riêng về những chủ đề cấm ky, anh chỉ nghe chứ không tham gia vào.
Chính xác mà nói thì thật sự không ổn chút nào.
Cuộc họp này diễn ra rất vội vàng, những người điều hành công ty được triệu tậplênphònghọptrêntầngcaonhất,họngồivàohaibênbànhộinghịrồinhìn nhau.
Thẩm Dực: “...”
ThẩmDựcgọitàixếchạyxeđếndướitầngbệnhviện,lậptứcđưaanhrasân bay.
ThẩmDựcbịlờinóicủaanhtalàmchochoángváng:"KỷTùyChi,cậucóthể câm miệng được rồi."
ThầyTàođãngoài50tuổi,lầnnàynhậpviệnkhôngbiếtkhinàomớicóthểtrở lại bục giảng cao ba thước nữa.
Mộtlúcsau,LụcTriềuDãthảnnhiênđitới.Cậuấyngồitrênghế,cởitúiđàn guitar ra, lần này thông minh hơn nên đeo khẩu trang và mũ.
KhươngDưDạngnhặtmộtchiếclákẹpvàogiữacáctrangsách,côlàmmột chiếc kẹp sách bằng lá có dòng chữ viết đều đặn, gọn gàng bên cạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khoảngcáchgiữahaingườiquálớn,hơnnữaThẩmDựclúcđócònrấttựdo phóng khoáng, mặc dù có một hàng dài các cô gái tỏ tình nhưng anh cũng không thèm nhìn một ai.
Bởivìđâylàmộtchếđộ"độngnão"tựdonênnhữngmốibậntâmđólầnlượt được đặt lên bàn cân.
“Côchúcmừngtôivìcáigì?”ThẩmDựckhôngnghĩcôấycóthểnóiđượcđiều gì tốt đẹp.
KỳthituyểnsinhđạihọcsắpđếnnhưngThẩmDựcvẫnthỉnhthoảngđếnsân bóng rổ chơi thư giãn như bản thân không có việc gì.
Khương Dư Dạng dần dần nhận ra, Lục Triều Dã ở một phương diện nào đó thậtsựgiốngmộtđứatrẻ.Cậuấycónéttrongsángđặcbiệt,tuynhiêncólẽdo đã từng trải nên cậu ấy luôn thể hiện bản thân theo một hình tượng lạnh lùng.
Khôngđợianhtrảlời,côấyđãnóivớigiọngđiệunghiêmtúcnhưngnụcười không hề giảm: "Dạng Dạng đã thích anh bảy năm, hay là anh cũng thử theo đuổi cô ấy bảy năm xem sao?"
Tào Phong là giáo viên chủ nhiệm rất được học sinh yêu mến, lớp học của ông ấyrấthàihước,chodùcóhọcsinhvôtìnhngủquêncũngsẽngheđượcvàicâu chuyện cười, cười đến mức tỉnh táo.
Haingườilầnlượtvàobệnhviện,rõrànglàmuốnđếncùngmộtnơinhưnglại giống như mỗi người một nẻo đường.
Trênhànhlangcóbácsĩvàbệnhnhânliêntụcravào,vìhọkhôngđượcphép gây ra tiếng động lớn nên ngoài tiếng bước chân thì anh chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.
Đến Paris gần nửa tháng, Khương Dư Dạng đã quen với cuộc sống ở tạp chí Paris.CôngồitrướcmáytínhApplemànhìnhlớn,cóthểngửithấynhiềuloại mùi hỗn hợp nhưng không khó chịu.
Đôi mắt Thẩm Dực tối sầm lại, anh hỏi bà có thể bán chiếc ô lại cho anh không.
Trongquảngtrườngcócácbàcụbánhoa,cóđôitìnhnhântrẻtuổikhoáctay nhau, cô yên lặng ngắm nhìn mọi thứ, có vẻ rất tốt đẹp.
LàbạnthâncủaKhươngDưDạng,KiềuTụngtừlâuđãbiếttấmlòngcủacô rồi.
ThẩmDựcdừngmộtchút,đitớimuamộttúihạtdẻsauđóngồiởghếsautiếp tục chờ đợi.
Thẩm Dực là “Niềm tự hào” của Tào Phong, ông ấy liên tục kể về thành tích và sựnghiệphiệntạicủaThẩmDựclàmcâuchuyệnmàmỗilớphọcsinhtiếptheo của ông ấy đều thuộc lòng.
Cô bẻ một vài hạt ngô và đưa cho chúng.
TuầnlễthờitrangParissắpbắtđầu,trongsốbốntuầnlễthờitranglớnthìtuần lễ thời trang này ở Paris chắc chắn là trung tâm của xu hướng, sang trọng và lãng mạn.
Nhưthườnglệ,côđếntrungtâmthươngmạimuamộtsốnguyênliệuvàđến Champ de Mars trên đường trở về căn hộ.
Ban đầu anh không có hứng thú nhưng lại vô tình nhìn sang và nhận ra cô gái mà các chàng trai đang nói đến chính là Khương Dư Dạng. Nửa khuôn mặt cô đượcquấnmộtchiếckhănquàngcổ,lôngmirungrinhtựanhưconbướmđang vỗ cánh.
“Hoàng tử bé của tôi, đừng kiêu ngạo như thế.”
Mơmơmàngmàng,ýthứccủaanhchỉtỉnhtáotronggiâylátkhinghethấy tiếng radio.
Mộtônglãotócbạcđangđứngởquầybánhạtdẻrangđường,hơinónghầm hập tỏa ra.
Một tháng trước, Thẩm Dực đã từng đọc email đối phương gửi tới, Inskin là một công ty y tế di động có trụ sở chính ở Paris. Công ty vừa hoàn thành vòng gópvốntrịgiá28triệuđôla,bàytỏrấtmongmuốnđượchợptácvớianhtrong việc phát triển ứng dụng lâm sàng công nghệ chữa bệnh bằng AI.
Vừarồiởkhoanghạngnhấtanhănrấtít,cảbànđồănphongphúdocôtiếp viên mang đến nhưng anh chỉ ăn một ít trái cây rồi ngủ thiếp đi.
Buổi tối, bầu trời thủ đô mây cuồn cuộn, mặt trời lặn dần biến mất phía dưới đườngchântrời.Đènđườngphíaxachậmrãisánglên,xuatanđibóngtốibốn phía.
Nhìn thấy có người tới, Tào Phong cố gắng đứng dậy từ trên giường bệnh.
Mùivịcũngkhôngngonđếnthế,saocôcóthểănvuivẻđếnmứckhiếncômỉm cười rạng rỡ lộ ra má lúm đồng tiền như thế?
Cóngườihỏianhcóđiănkhông,ThẩmDựcđútmộttayvàotúiquần,thẳng thừng nói: “Cậu kiềm chế lại đi.”
...
KhônggiốngnhưquyđịnhnghiêmngặtvềtrangphụckhiđilàmởTrungQuốc, người dân ở Paris khá thoải mái và sắn sàng ăn mặc theo cách họ thích.
"Ồ..."KiềuTụngvénmáitócgợnsónglên,cườirạngrỡ:"Cónghĩalàanh muốn bắt đầu lại với Dạng Dạng à?"
Tênnhócởđầubênkiađiệnthoạitỏrađaukhổvìchuyếnđinướcngoàitạm thời của anh được giữ bí mật, Thẩm Hách Liên và Lâm Bình Chi hoàn toàn không biết chuyện này.
Khung cảnh mùa đông nhiều năm trước tự động hiện ra trước mắt anh, bầu trời xámxịtluônphủmộttầnguám.Thâncâyvenđườngtrơtrụi,giólạnhthổiqua khiến mùa đông thủ đô càng thêm hoang tàn.
Đươngnhiên,KiềuTụngchỉbiếtđếnsựtồntạicủachiếckẹpsáchnàychứ cũng không biết trên đó viết gì. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đógiờcôấyluôncưxửnhưvậy,yêuaiyêucảđườngđi,ghétaighétcảtôngti họ hàng.
Cũnggiốngnhưhônmôivậy,chỉcầnanhcúiđầuxuốngmộtchútthìcôsẽ không cần phải mệt mỏi đuổi theo anh.
Vì cô là trợ lý của Wintour nên các bộ phận khác không dám tự tiện giao việc chocô,kếtquảlàKhươngDưDạngchỉcóthểlàmnhữngcôngviệcrấtcơbản như cho giấy vào máy in hay phân loại quần áo mẫu, mọi thứ dường như bắt đầu lại từ đầu.
Tào Phong gật đầu, yếu ớt nói: “Các em có thể tới gặp thầy thì thầy rất vui.”
Chương 20
Vìquầnáomẫuđượctreoởnơibắtmắtnhấtkhinhìnlênvàchấtliệuđềulà hàng mới nên có mùi quần áo nhất định.
ThẩmDựckhôngtrảlờingaymàdùngnắpbútgõlênbàntạoraâmthanhva chạm trong trẻo.
KhươngDưDạngkhôngphànnàn,bấtkểlàmloạicôngviệcgìthìcôvẫnluôn tận tâm, một người như vậy sẽ khiến đồng nghiệp rất yêu mến. Cô có thể làm những công việc cơ bản đó tốt hơn những thực tập sinh vụng về nên điều này giúp hiệu quả tăng lên rất nhiều.
Trước mặt Tào Phong, anh và Kiều Tụng phải giả vờ có tình bạn học sâu sắc, nhưngkhinhìnthấyvẻgiễucợttrênmặtcôấythìanhkhôngkhỏicảmthấykhó chịu. Trong đôi mắt hoa đào của anh lóe lên một tia sáng sắc bén: "Cô Kiều có cần phải đối chọi gay gắt như vậy không?"
Tậndụngánhsángrựcrỡcủamặttrờilặn,đỉnhthápEiffelkhoesắcmàucam khiến nơi đây trông như một đất nước mộng mơ.
ChiếcMaybachđỗởbãiđậuxephíasaubệnhviện,anhđóngcửaxelại,trên tay cầm một bó hoa baby gypsophila.
Kiều Tụng đặt bó hoa trong tay xuống, nhanh tay đỡ ông ấy, nhẹ giọng nói: "LãoTào,hiệntạithầynênnghỉngơimộtchút,đừngthấybọnemtớilàngồi
Bởivìngaytừđầuanhđãlàngườiđượcyêuthương,ThẩmDựclàmsaocóthể biết được tâm tư khi còn là thiếu nữ của Khương Dư Dạng?
Khirờitrường,anhđượcmộtnhómcầuthủbóngrổvâyquanh,líuríutrò chuyện.
Thấyanhđãlâukhôngđộngđậy,mộtytátrẻbướctớiquantâmhỏi:“Chào anh, anh không sao chứ?”
Lầnnàynhìnlạimớinhậnracôgáinhỏấytrôngrấtthôngminh,làndatrắng như tuyết, nhìn thấy ai cũng mỉm cười.
Khi Thẩm Dực trở lại khách sạn, anh nhận được cuộc gọi từ Kỷ Tùy Chi.
Những hình ảnh đó như một mũi kim dài đâm vào tim anh.
Vídụ,côgáicómáitócxoăndàibêncạnhănmặckháthờithượngvàcoiđâylà trang phục cần thiết của các biên tập viên tạp chí thời trang.
Anhkhôngmuốngâychuyệntrướccửabệnhviệnnêncốnéncảmxúc,nhưng sắc mặt đã trở nên khá khó coi.
Cậuấykhônghềđềphòngmànóitiếp:“Emchỉđangcốgắngchơigiốngnhư những nghệ sĩ đường phố đó thôi, ai ngờ là được một lát lại có người bỏ tiền vào túi đàn violin của em.”
"ThẩmDực…Tươnglaitrôngcậyvàothếhệcủaem."HốcmắtTàoPhongươn ướt, nhưng vẫn không quên động viên anh.
Chỉ là trong cuộc họp thì anh luôn nói chuyện không thương tiếc, chọc thẳng vào chỗ đau nên những trưởng phòng này chỉ có thể kính trọng và sợ hãi anh.
Khi đó, vì quá bàng hoàng trước cái c·h·ế·t của Thẩm Tầm trong một vụ tai nạn giaothôngnênanhkhôngthểchấpnhậnsựtồntạicủaKhươngDưDạng,thậm chí còn không thèm nhìn cô một chút nào.
Bàxuatay,dườngnhưkhôngcóýđịnhbánnó.
Hiểnnhiên,hiệntạisứckhỏecủaôngấykhôngtốtlắm.Saukhithămhỏixong thìhaingườikhôngthểtiếptụcquấyrầyôngnghỉngơinêncùngnhaurờikhỏi phòng bệnh.
ThẩmDựctiếnlênmộtbước,nắmlấyđôitaygiànuađó:“ThầyTào,thầyphải giữ gìn sức khỏe thật tốt.”
KhươngDưDạngđưahạtngôtrongtayra,đôimắtrấttrongsáng:"Cómuốn thử cho chim bồ câu ăn không?"
Anhnhìnđànchimbồcâubaylượn,chỉcảmthấynhàmchán,ởquảngtrường có một bà cụ đang làm một bó hoa cúc nhỏ xinh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.