Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 37
TronghơnmộtnămThẩmDựcởcùngKhươngDưDạng,anhđãnghĩđếnviệc không biết cô mặc bộ sườn xám sẽ trông như thế nào, nhưng khi cô thực sự đứng trước mặt thì anh lại có cảm giác không chân thực.
Nếulàtrướcđây,anhđãcóthểmởcúcsườnxám,vuivẻtậnhưởngmàkhông cần phải băn khoăn lo lắng, nhìn cô như tuyết trên cành, tan thành mưa tuyết dưới làn sóng.
Nhưngbâygiờkhianhđếngần,chodùanhcólauđivếtđỏtrênmôicôthìcô cũng sẽ vô thức tránh né anh.
KhươngDưDạngbìnhtĩnhnénhơinóngtrênđôimáxuống,thờơnhưkhông biết anh: “Nếu không đi thì sẽ muộn đấy.”
Ngày xưa da mặt cô quá mỏng nên mới bị anh ăn thịt.
Côchạyhaibướctrênđôigiàycaogót,khôngcóýđịnhlãngphíthờigianvới Thẩm Dực trong không gian nhỏ hẹp đó.
KhươngDưDạnghồiâmlạichoKiềuTụngsaukhicôấygửiđịnhvịcủahội trường cho cô.
Thẩm Dực đi theo cô nhưng vẫn duy trì khoảng cách mấy bước chân, không xa cũngkhônggầnmàkhônghềbiếtrằngđãcóvôsốlần,côgáicũngđãtừngcẩn thận đuổi theo bóng lưng của anh như thế.
Màn đêm càng lúc càng tối, những dãy đèn đường tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
Dướichiếcsườnxám,bờlưngcôcàngthêmmềmmạiyểuđiệu.ThẩmDực tháo kính ra, đôi mắt đa tình hiện lên chút chán nản.
Vìkhôngmuốnbịmọingườichúýkhihaingườicùngnhautiếnvàohộitrường nên khi đến gần cửa, Khương Dư Dạng cố tình đẩy nhanh tốc độ, muốn tách biệt hoàn toàn mối quan hệ giữa hai người, dù là trước mặt hay sau lưng.
Lúchọđếnđãmuộn,tronghộitrườngđãchậtníchngười,côtìmmộtgócngồi xuống rồi thở phào một hơi.
Trái ngược với sự lúng túng của cô, Thẩm Dực bước vào từ cửa chính của hội trường,mộttaynânggọngkính,bướcđikhôngnhanhcũngkhôngchậm.Từlúc anh bước vào đã trở thành tâm điểm của đám đông, hội trường đang nói chuyện rôm rả bỗng dưng im bặt.
Anh thoáng liếc nhìn vào đám đông vài lần, tỏa ra khí chất mạnh mẽ.
Mãi cho đến khi Thẩm Dực ngồi xuống chỗ ngồi được sắp xếp, những cuộc trò chuyệnmớitiếptục.Khôngcònnghingờgìnữa,chủđềthảoluậnphầnlớnđều xoay quanh Thẩm Dực.
Saukhitrảiquacácphầncủachươngtrình,cuốicùngcũngđếnlúccáccựusinh viên xuất sắc phát biểu.
Người dẫn chương trình trở nên phấn khích hơn khi giới thiệu phần tiếp theo, trongmắtánhlênvẻmongđợi:"Sauđâyxinmờimộtvịkháchmờilànhàdiễn giả Thẩm Dực, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Quân Liên."
Khán giả vỗ tay reo hò dưới khán đài như sấm.
ThẩmDựcchậmrãisửasangquầnáo,đeolạikínhrồithoảimáibướclênsân khấu.
Bỗngmộtchùmánhsángchiếuxuốnglàndatrắngsánglạnhlẽocủaanh,ánh sáng và bóng tối chập chờn khiến anh trông càng lạnh lùng khó gần hơn.
Chấtliệucủabộcom-lêcaocấpvốnđãcóchấtlượngcao,khinhìndướiánh sáng,họatiếtcủanótrôngcàngđẹphơn,đặcbiệtlàchiếcghimcổáocóhoa văn phức tạp và rất bắt mắt.
"Ừm.”Anhcaovàcóđôichândài,đứngtrướcmicrocầnphảicúixuốngmột chút,nhìntrênmànhìnhlớncóthểthấyyếthầuđangchuyểnđộnglênxuống của anh.
Chỉ là một âm thanh nhỏ nhưng đã gây xôn xao dư luận.
GiọngnóicủaThẩmDựcvốnrấttrầmthấp,đượckhuếchđạiquamicro,truyền đến tai người nghe với âm thanh êm dịu, nhẹ nhàng như cách anh nói chúc ngủ ngon trên điện thoại lúc nửa đêm.
Anhđãthamgiarấtnhiềuhộinghịkhoahọccôngnghệ,đồngthờicũngtừngcó kinh nghiệm đứng trên sân khấu phát biểu khi còn trẻ. Vì chỉ là buổi họp mặt cựu sinh viên nên Thẩm Dực cư xử khá thoải mái, anh nở nụ cười trên môi: “Thậtvinhdựkhiđượcthamgialễkỷniệm70nămthànhlậptrường.Chúcmọi người có một buổi tối vui vẻ.”
Khương Dư Dạng ngây người trong giây lát, như thể đã nhìn thấy thiếu niên từngphátbiểudướilácờtổquốc,rạngrỡnhưvậyhẳnlàđượcmọingườiyêu thích, thoải mái trò chuyện ở trên sân khấu.
ThẩmDựcđãchiasẻnhiềutrảinghiệmcủaanhkhicònhọcởtrườngkhiến những người ngồi dưới sân khấu phải phì cười và vỗ tay cho anh.
TòanhàmớixâytrongtrườngchuyêntrựcthuộcđạihọclàđượctậpđoànQuân Liên tài trợ, xét về lĩnh vực kinh doanh, có thể nói là anh đã đạt đến đỉnh cao.
Saukhibàytỏnhữnglờichúctốtđẹpnhấttớitrườngcũcủamình,ngườidẫn chương trình sẽ lên sân khấu để thực hiện phần hỏi đáp đơn giản với anh.
Mộtvàicâuhỏiđầutiênđượccoilàbìnhthường,chođếnkhicâuhỏitiếptheo được đưa ra, khán giả bên dưới bắt đầu nhốn nháo hò hét.
“Hồi còn đi học chắc có rất nhiều cô gái có tình cảm thầm kín với anh Thẩm. KhôngbiếttìnhtrạngmốiquanhệcủaanhThẩmbâygiờrasao,cóthểchiasẻ với mọi người được không?”
Saukhihỏixong,vẻmặtngườidẫnchươngtrìnhcũngtrởnêntòmòháohức hơn.
Dẫusaothìngườikhácrấtquantâmvàhứngthúvềcácmốiquanhệtìnhcảm của con cưng của trời mà.
CứnghĩrằngThẩmDựcsẽtừchốitrảlờinênngườidẫnchươngtrìnhđãchuẩn bị sắn cách để làm dịu bầu không khí.
Không ngờ, giây tiếp theo, Thẩm Dực cầm micro từ trên giá micro lên rồi để sát môi gần miệng micro, vẻ mặt đầy nghiêm túc chân thành: “Có một cô gái mà tôi
rất yêu.”
Nhữnglờinàyvừanóira,gầnnhưcóthểnghethấytiếngtannátcõilòngcủa những người trong hội trường.
KhôngcầnnhìnbiểucảmcủaThẩmDựctrênmànhìnhcũngcóthểnhậnthấy sự trân trọng và tình yêu chân thành khi nghe giọng nói của anh.
Ngườidẫnchươngtrìnhhiểnnhiênkhôngngờtớiđiềunày,ngạcnhiênhỏi:"Đó là bạn gái hay là vợ anh ạ?"
“Vẫnchưa.”ThẩmDựckhẽnhướngmi,giọngnóimangtheonụcườinhàn nhạt: “Tôi đang đuổi theo cô ấy, cô ấy ở ngay dưới sân khấu.”
Tronglúcnhấtthời,tronglòngKhươngDưDạngđangmơhồchợtnhìnthấy ánh bình minh.
Nhịptimcôtăngtốckhôngthểkiểmsoát,đầuóchoàntoàntrốngrỗng,côngơ ngác ngồi trên chiếc ghế trong góc, cắn môi bối rối.
Nhưngcảmgiácđókhácvớisựháohứcrungđộngcủatuổitrẻ,đóchỉlàsựbất ngờ mà thôi.
Người kiêu ngạo như vậy mà thừa nhận trước mặt mọi người rằng mình đang theođuổiaiđó,đồngthờinóirằngngườiđóđangngồiởdưới,riêngcảnhtượng này thôi đã đủ kịch tính rồi.
Bầukhôngkhíxungquanhcànglúccàngsôiđộng,rấtnhiềungườinhìndáo dác khắp nơi như đang tìm kiếm người mà Thẩm Dực nhắc đến.
“Thẩm Dực mà cần phải theo đuổi cô gái nào sao?!”
"Ôi chúa ơi, tôi thực sự muốn biết đó là ai..."
"Tôiđãtưởngtượngratrămngànchữvềchuyệntìnhnồngcháyđórồi.Kiểutỏ tình mặt đối mặt này k*ch th*ch quá."
"..."
Điệnthoạitrongtaycôkhôngngừngrunglên,tấtcảđềulàtinnhắntừKiều Tụng.
Côấyđãbiếnthànhmộtcongàđanggàothétvàmỗitinnhắngửiđếnđềukèm theo hàng trăm nghìn dấu chấm than.
[DạngDạng!Chịsốcquá!CôgáimàThẩmDựctỏtìnhchínhlàemphải không? Ôi mẹ ơi sốc sốc sốc...]
[Chịcócảmgiácanhtađangthậtlòngtheođuổiemđấy,hãynhớcảnhgiác nhé! Đừng để anh ta theo đuổi dễ dàng. ]
[Nhưngmànếuemcórungđộngthìchịcũngkhônghảhêđâu,chịusaonổi trời…]
KhươngDưDạngnhẹnhàngnhắmmắtlại,nhờcóbàiphátbiểucủaThẩmDực mà sau đó cô không thể nghe được chữ nào.
Saukhibuổilễtạihộitrườnghoànthành,toànbộsựkiệnkỷniệmthànhlập trường được coi là kết thúc thành công tốt đẹp.
Đãđếngiờăntối,nhiềubạnhọccũcùnglớpđãhòhétđòiăntốicùngnhau, trong đó có Trần Khả Thanh.
Bảnthâncôấylàlớptrưởngnênsaukhikhởixướngđãđượcmọingườitích cực hưởng ứng.
Khương Dư Dạng không có hứng thú với bữa tiệc tối của lớp như thế này nên việncớvềtrước,nàongờkhôngchịuđượcviệcTrầnKhảThanhliêntụcthuyết phục nên đã đồng ý.
TrầnKhảThanhdẫnbọnhọđếnmộtnhàhàngthịtnướngrấtđôngkhách,sau khi đặt phòng riêng xong, cả nhóm lên tầng ăn tối.
Thịt nướng tự phục vụ nên sẽ chỉ một lát là đã ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng nóng hổi, khi chấm vào nước sốt, hương vị sẽ bùng nổ giữa môi và răng.
Bầukhôngkhíbanđầuthựcsựcóphầnimlặngmộtcáchngượngngùng,nhưng ngaykhichủđềtậptrungvàoquákhứthờitrunghọccủahọ,nhiềungườiđãtrở nên sôi nổi.
Có người tò mò hỏi: “Khương Dư Dạng, cậu chưa có bạn trai phải không?”
Cô gật đầu: “Ừ, vẫn chưa.”
Trần Khả Thanh tiếp tục cuộc trò chuyện: "Nhưng Dạng Dạng rất xinh và nổi bật.Cậuấykhôngthiếungườitheođuổi.Cólẽlàchưatìmthấyngườivừamắt và phù hợp với cậu ấy thôi."
Cả phòng đầy ắp người, tiếng reo hò và tiếng cười.
KhôngbiếtaiởtrênbànănlạinhắcđếnThẩmDực:“Àmàtrongbàiphátbiểu tối nay ở hội trường ấy, cô gái mà Thẩm Dực nói đến là ai nhỉ?”
Có người đáp: “Ở dưới sân khấu thì chỉ có thể là bạn chúng ta thôi.”
"Chưa chắc đã là cùng tuổi. Nếu là em gái khóa dưới nào đó thì cũng có thể."
Sau vài câu đối đáp qua lại cũng không thể đoán ra là ai.
Với tư cách là lớp trưởng, Trần Khả Thanh rót bia cho mọi người và cười nói: "Chúngtacùnguốngmộtlynhé.Chúcchúngtangàycàngtốthơnvàgặpnhau thường xuyên hơn khi có thời gian."
Mộtlybiarótxuốngcổ,vìngạinóimấycâukháchsáonênnhấtthờicôđãbị chuốc liên tục mấy cốc.
KhươngDưDạngbiếtmìnhcóthểuốngbaonhiêu,uốngthêmnữacóthểsẽsay thật.
Côchậmrãiđứngdậyrồikiếmcớrangoàigọiđiệnthoại,nghĩrằngkhibuổi liên hoan gần kết thúc quay lại cũng không muộn.
Màn đêm tĩnh lặng, gió mát lùa qua chiếc sườn xám xẻ tà.
Âmthanhtròchuyệnbênngoàicănphònglọtvàotaicôvôcùngrõràngtrong không gian yên tĩnh.
"KhươngDưDạngđúnglàthíchgiảvờ,cậutanóikhôngcóbạntraicáilàtất cả đàn ông trong phòng này đều sáng hết cả mắt lên.”
"Khôngphảicậutachẳngbaogiờđihọplớpsao?Tỏracaongạonhưthếthì sao giờ còn tới làm gì chứ…”
"..."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.