Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4
Cô nắm lấy chốt cửa đứng im tại chỗ, dù anh đã cố nhỏ giọng nhưng rất nhiều lờivẫnlọtvàotai.Côbiếtnghetrộmlàkhônghaynhưngvẫnkhôngkhốngchế được bản thân nghe hết cuộc đối thoại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Giữahè,tủlạnhtrongnhàchứarấtnhiềurượutâyvànướctráicây,anhtìmthấy một hộp đá viên, ném một viên vào ly.
Nghe điện thoại khoảng năm phút, cúc áo trước ngực cô đã bung vài cái, mà đầusỏgâyralạiđầyvẻkhinhthườngnghecuộcđốithoạicủahaingườighen không chịu nổi.
Sựnghiệptươnglairộngmở,hoàntoànkhôngcầnhaophícôngsứcđiduytrì quan hệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trênngườianhvẫngiữlạisựkiêungạovàngoancốcủanămmườibảymười tám tuổi, hơn nữa một phần này là của riêng cô.
Côkhôngcònsứcnóichuyện,chỉbiếtsauđóđượcThẩmDựcômtớiphòng tắm tắm rửa.
Đểtraudồicáinhìntổngquan,ThẩmDựcđãhọccờvâytừsớm,cóthểtreoKỷ Tùy Chi “không học vấn không nghề nghiệp” lên mà đánh.
Cô không biết, cũng không thể hy vọng xa vời anh sẽ phủ định điều đó.
KhươngDưDạngnhậnlấycáicúcáocỡhạtgạo,cũngkhôngsuynghĩnhiều, định đợi lát nữa dùng chỉ khâu lại cũng không ảnh hưởng gì.
“Tôi có say hay không, em thử xem chẳng phải biết rồi sao?”
Bétraihoạtbátvừatrònmộttuổiđãbiếtgọingười,hếtgọicôlạigọichúchọc cho người khác cực kỳ vui vẻ.
“ThẩmDực…”Côvừaquayđầulạiliềnbắtgặpýđồtrongmắtanh,timcôđập thình thịch, giãy giụa mấy cái, mặt nóng bừng giục anh: “Anh mau đi tắm đi.”
ThẩmDựcthậtlàkhônghiểukhókhăncủanhângian.Cũngđúng,sovềxuất thân, khởi điểm của anh chính là đích đến của người khác.
Cô biết cảm nhận trên đầu ngón tay biểu thị cho thứ gì.
Một người ngạo nghễ như anh sao lại phải ăn nói khép nép chịu thua ai chứ?
Tronglòngthoángđộng,côbắtchướchônlênyếthầuanh,khíchấttrongsáng mà quyến rũ tỏa ra từ trong xương tủy khiến người khác khó lòng nhịn được.
ThẩmDựccúpđiệnthoại,thấycôdậyrồithìvẻmặtấmápnói:“Tốinaytheo tôi đến gặp một người bạn nhé?”
Anhvẫnluônnhưvậy,dùnggiọngnóiđứngđắnnhấtnóilờikhátkhaonhất, mỗi một lần đều bắt chẹt được cô, quả nhiên ứng với câu “quân tử phong lưu
Dướiánhđèntạothànhbóngdướiđáymắtanhkhiếngiọngnóianhthêmphần ái muội: “Tắm chung nhé?”
NhânlúcThẩmDựckhôngđểý,KhươngDưDạngnhónchânlêncướpquyển sách tiếng Pháp kia về, lúng túng đáp: “Em nào có?”
Côđểquyểntạpchítrongtayxuống,gầnnhưbòrạpxuốngmặtđất,cựckỳ giống một con mèo rừng đang duỗi người.
DâythắtlưngHermesbịanhrútrarồitùytiệncuộnlạithànhmộtvòngxích, siết đỏ một đường.
Đểthuyếtphụccậuchủnày,quảthựccôđãsửdụngmưukế,cuốicùngkhông ngờ lại bán rẻ cả chính mình.
Áosơmimàuxanhdươngđậmcủangườiđànôngcởiramộtnửa,dathịttrắng nõnnhưviênngọcthôchưađượcmàidũa,xuốngthêmchútnữalàđườngnhân ngư cân xứng, anh rất có ý thức bảo dưỡng thân hình bản thân.
Hai người chơi đùa một phen xong như thể được vớt ra từ trong nước nóng.
Thế nhưng bây giờ cô lại như thế nào chứ? Lệ thuộc vào Thẩm Dực ư?
Trongtrínhớnhiềunămtrước,côgặpácmộngkhócthấtthanh,tỉnhlạiômchặt lấyeothiếuniênkhôngchịubuôngtay,nghẹnngàonói:“Emkhôngcònmẹrồi, không còn mẹ nữa rồi…”
“Anh say rồi, đừng quậy nữa.” Lời nói ngăn cản của Khương Dư Dạng hoàn toànkhôngcóchúttrọnglượngnào,ngượclạicàngdễkhiếnngườitacócảm giác nửa chống cự, nửa nghênh đón.
Đúngvậy,tronglúccôtìmcúcáothìanhđãmuốnlàmnhưvậyrồi.
Đường cong lồ lộ, anh nhìn mà bàn tay cầm ly thủy tinh siết chặt lại.
“Bớt lảm nhảm đi.”
“Nếuemmuốnbiếtthìtôinóichoembiếtlàđược.”Anhdịulại,mộtcâunói tùy tiện lại có thể điều khiển sự vui buồn của cô.
Khương Dư Dạng hắng giọng lấp l**m: “Nghe bạn bè nói.”
ĐốivớiKhươngDưDạngmànói,chuyệnmẹquađờiđộtngộtchínhlàmấtđi người thân duy nhất trên thế giới này.
May là… anh vẫn chưa xem quyển nhật ký của cô.
Nhận ra tâm trạng Thẩm Dực đã tốt hơn, Khương Dư Dạng với lấy cái đệm mềmngồilên,nhìnvàomànhìnhmáytínhxembộtrangphụcnàophùhợpvới Lục Triều Dã hơn.
Trênđóviếtđầysựtựtivàtìnhcảmcủacôthiếunữđốivớicậuthiếuniên, ngay cả những câu mắng mỏ cãi lại hiếm hoi cũng đầy ngọt ngào.
Saukhiấnnútnhậncuộcgọi,đầubênkiađiệnthoạitruyềntớigiọngnóilành lạnh của thiếu niên: “Ba giờ chiều ngày mai tôi sẽ qua.”
Anh kinh ngạc nhíu mày: “Em biết à?”
Nhắc tới đúng là nước chát chấm đậu hũ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Một thiếuniênnghịchngợmnhưKỷTùyChikhôngsợtrờikhôngsợđấtnhưnglại nghe lời Thẩm Dực, mở miệng là gọi một tiếng anh Thẩm Dực.
“Lạimắnggìtôiđó?Nóinghexemnào.”ThẩmDựchiểurõtínhcáchcủacô, lúcnàynhưthểbiếtthuậtđọctâm,mộtcâuđãnóitoạcrasuynghĩtronglòng cô.
Cônằmdướingườianhkhẽrunlênvìlạnh,đồngtửcorútnhanh,timđậpthình thịch.
ThẩmDựccườigiễucợt,nắmlấyeothoncủangườitrongngực,bàntaykhông tự chủ siết chặt hơn như muốn hòa cô vào xương tủy mình, từ nay về sau chắp cánh khó thoát.
Hônmộtlúc,anhvẫnluônbấtđộngđểcômuốnlàmgìthìlàmnhưthểđang trêu mèo vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
nhưng không hạ lưu”.
ThẩmDựctráingượchoàntoànvớidángvẻỉuxìunhưquảcàtímcủacô,màlà cả người tinh thần sáng láng, trêu chọc Kỷ Tùy Chi ở đầu điện thoại bên kia: “Cậu Kỷ ở nước ngoài chơi đủ rồi, cuối cùng cũng chịu quay về thủ đô làm lại nghề cũ à?”
Vì vậy ông cụ Kỷ cực kỳ đắc ý vuốt râu nói đứa cháu trai này của ông ấy tuy nghịchngợmchút,thếnhưngchỉcầnnóingọtlàcóthểtạoramộtconđường sống.
ThẩmDựccũngkhôngvạchtrầncôđangmạnhmiệng,cứthếômchặtlấycô rồi hai người cùng nhau ngã ngồi lên ghế sô pha mềm mại.
Bên kia giường đã trống không, chẳng còn sót lại chút độ ấm nào.
Mànhìnhmáytínhvẫnchiếuraánhsángxanhnhưcónhưkhông,haingười dính lấy nhau trên ghế sô pha.
Chiếc điện thoại yên tĩnh bấy lâu trên ghế sô pha bỗng đổ chuông.
Mẹômcôvàolòngnhìnlênngườitrongảnhnói:“DạngDạng,balàanhhùng, vì vậy khi con lớn lên cũng phải độc lập kiên cường. Làm con gái, con đừng lệ thuộc vào bất kỳ ai.”
Chương 4
Côgiậtmình,khôngngờLụcTriềuDãsẽtựgọiđiệntớinênchỉcóthểvuivẻ kiên nhẫn bàn chủ đề quay chụp và kiểu trang phục cần thử.
Kỷ Tùy Chi tự biết mồm mép không thắng nổi anh bèn cợt nhả nói: “Được rồi đượcrồi,khôngnóinhiềunữa,tốinayemsẽmờiđámbạnbèđếntụhọpởbiệt thự Minh Kỳ, anh tới không?”
Cônhấtthờikhôngphảnứnglạiđược,từnhỏThẩmDựcđãmuốngióđượcgió muốn mưa được mưa, một bộ quần áo đã mất cúc áo thì bỏ đi, cần gì phải khâu vá?
Cảmthấytrướcvạtáohơilạnh,KhươngDưDạngmớinhậnrahànhđộnglúc nãy đã làm cúc áo rơi mất.
LàmchoôngcụKỷchỉcầnthắngcờvâyôngcụThẩmlàchắcchắnsẽnởmày nở mặt một phen.
Thẩm Dực đặt tay lên tấm lưng trắng như tuyết của cô, khoan thai nhấp một ngụmnướcđá,sauđóngậmmộtviênđávàotrongmiệngchotanmộtchútrồi lướt dọc theo đường cong đi xuống.
Vừađịnhxuốnggiườngrửamặt,KhươngDưDạnglạinghethấytiếngThẩm Dực đang nghe điện thoại ở bên ngoài phòng.
“Hơn nữa đêm, nhân vật trên trang bìa tạp chí là có thể dùng một cuộc điện thoạibắtngườitaphảităngcaà?”Mộtcâunóikhiếncôákhẩukhôngtrảlời được.
Rõrànglàgiốngnhưmộtconrùađennhỏdùngquyểnnhậtkýđểtạoramộtcái vỏ bọc thật dày cho bản thân.
“Cóthểemsẽbậnđếnkhuya,đừngđợi.”Sắcmặtcôđiềmtĩnh,dịudàngnói: “Chẳng phải tuần này anh phải tham gia hội nghị đầu ngành à?”
TênhiệnlênlàquảnlýcủaLụcTriềuDã.
AnhđổitưthếkhácđểKhươngDưDạngngoanngoãnngồitrênđùimình,đôi môi lướt qua cần cổ trắng nõn của cô.
KỷTuỳChivàThẩmDựccùnglớnlêntrongcùngmộtkhuđạiviện,aicũngnói đứa nhỏ này từ nhỏ đã nghịch ngợm, không ít lần chọc ông cụ Kỷ tức giận hộc máu.
ThẩmDựcbựcbộitốisầmmặtlại,đangnghĩxemlàaikhôngbiếtđiềulạigọi điện thoại tới muộn như vậy, Khương Dư Dạng đã đứng dậy lấy điện thoại.
Chỉ cần Thẩm Dực muốn chơi thì anh còn rất nhiều trò để giày vò cô.
Cóthểlàvìquátậptrung,thếnênkhiThẩmDựctắmrửaxongxuôiđiratừ phòng tắm mà cô cũng không nhận ra.
ThẩmDựcbiếtcôđịnhlàmgì,ghétbỏnhìncáicúcáokia,giọngnóilạnhlùng: “Đừng khâu.”
“Tìmcáinàyà?”Anhtìmthấycáicúcáokiaởtrongtúiáovest,vẫnluôngiữ giúp cô.
Chớpmắtđãbảytámnămtrôiqua,KỷTùyChiranướcngoàiduhọc,saukhi đi một vòng cuối cùng cũng chịu về nước xây tổ.
KhươngDưDạngkhônghiểusaoanhlạighentuôngvôcớ,giảithíchbảo:“Cậu ấy là nhân vật trên trang bìa tạp chí kỳ sau.”
Đềtàicâuchuyệnbịgiánđoạn,KỷTùyChibỗngkhàngiọnghỏi:“Mẹnóanh Thẩm, anh làm thật đó à?”
Haingườinhảyquagiaiđoạnnắmtayômhôn,trựctiếptiếnđếnbướccuối cùng, sao có thể được xem là đang yêu nhau chứ?
Anh không đáp phải hay không phải, chỉ nói: “Là cô gái nhà họ Khương.”
“Ừm.”
KhươngDưDạngvẫnluônchờđợicuộcđiệnthoạinày,côphảibáocáokếtquả công việc cho Klaire, trong nhiệm vụ không thể lười biếng được.
Ngườimẹdịudàngnhưvậychodùcóởtrongmơcũngcóthểtiếpthêmsức mạnh cho cô.
Nàocósaythậtchứ?Tửulượngcủaanhcũngkhôngtínhlàkém,cùnglắmchỉ là mượn rượu dùng những câu nói của Thịnh Bình Tùng để thôi miên bản thân thôi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sáng sớm, Khương Dư Dạng miệng đắng lưỡi khô tỉnh dậy, giật mình nhớ tới chiềunaycònphảihoànthànhbuổiquaychụpvớiLụcTriềuDã,nhanhchóng vén chăn lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếuvậy,tìnhcảmthìsao?Tìnhcảmgiữabọnhọcókhinàosẽcócùngsốphận vớicáicúcáonàyhaykhông?MộtngàynàođóxuấthiệnvếtnứtthìThẩmDực cũng có thể bình thản mà quên đi?
“Tôi muốn dẫn theo một người tới.” Thẩm Dực nói thêm.
KỷTùyChinghevậythìngạcnhiên:“Namhaynữvậy?Chắckhôngphảilà bạn gái chứ?”
ThẩmDựcquấnkhăntắm,tócđenchảynướcxuống,đôimắtđàohoakianhư dòng suối chảy siết mê hoặc người ta rơi vào.
Anhvừauốngnướcđávừanhìnbónglưngđơnđộccủangườiphụnữ,sựrạo rực cũng không hề hạ nhiệt đi bởi nước đá trôi xuống yết hầu.
ThẩmDựcnắmlấynămngóntaycô,xuyênquangóngiữakéothẳngxuống phía dưới.
…
Từtrướctớinayanhvẫnkhôngbớtphóngtúnglại,khôngnóilờinàothểhiện phong cách cá nhân của mình.
Con cưng của trời như anh chưa từng phải trải qua ngày tháng rơi nước mắt vì tiền thuốc men, chưa bao giờ trải qua cảm giác căng thẳng không nơi nương tựa.Nămcấpbacóvôsốnữsinhchạytheoanh,tùytiệnvẫytaymộtcáiđãcó người muốn làm bạn gái của anh.
Kỹthuậthôncủacôchẳngcóchúttiếnbộnào,mãimộtlúclâucũngchỉhôn quanh nơi đó, hòng vỗ về tính cách kiêu ngạo của Thẩm Dực.
Lúccònrấtnhỏ,côđãbiếtbachỉtồntạitrongkhungảnh,ngườiđànôngkhoác quân phục thẳng thớm, giữa lông mày đầy khí khái kiêu hùng, đáng tiếc chưa kịp gặp mặt đứa con gái vừa ra đời một trăm ngày thì đã hy sinh khi thi hành nhiệm vụ.
Nhưngngườiđànônglạibấtđộngmộtlúclâu,látsaunghetiếng“cách”vang lên khiến cô tê hết cả da đầu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.