Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 49

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49


“Vậychịbắnpháosớmquárồi.”KhươngDưDạngchegiấubiểucảm:“Bây giờ em không rảnh đi suy nghĩ những thứ này.”

Xeđậuởdướilầu,trongtayThẩmDựccòncómộtcáitúimàutrắng,dặndò: “Thuốc cảm cúm còn dư lại, đừng để lạnh đến mức bị bệnh đấy.”

Chiếcxeởphíasaubópcòiliêntiếp.Anhbuôngtay,nhìncôvữngvàngđitới đầu bên kia của con đường. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giốngnhưlàkhoétmộtmiếngthịttrongtráitimvậy,làđauthấucontim,tới tận xương tận gân.

Giọngnóicủaanhlạihơikhàn,vôcùngtừtính:“Khôngngheđượctiếngcủa em nên tôi không ngủ được.”

Cần gì phải có người yêu mập mờ chứ?

Người này đúng là càng ngày càng được voi đòi tiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ăn xong là chạy là chuyện cô giỏi nhất.

ThẩmDựcquálýtrí,tronglònganhchắcchắnkhôngcócáncânxếpcáinào trước cái nào sau.

Bỗngchốclạikéosợidâyhồiứckiacủacôlại,vídụnhưcáihônlausúngcướp cò tối qua.

Thì ra cô không làm được thật.

“Sángnaychịcógọichoem,làThẩmDựcnghe,chịcòntưởng…”KiềuTụng giải thích: “Lúc đó chị còn tưởng hai người nối lại tình xưa nhanh ghê.”

Có nghĩa là những chuyện xảy ra đủ làm nội tâm anh rung chuyển.

Hơnmộtgiờ,ThẩmDựclạikhôngngủ,chuyệnnàyđúnglàkhônghợpvớichế độ nghỉ ngơi của anh.

ThẩmDựcngồiởđầugiường,nghetiếnghìnhnhưrấttủithân:“Aibảoem cưỡng hôn tôi, chọc ra lửa lại không chịu trách nhiệm?”

Khương Dư Dạng: “…”

Chương 49

Làm gì còn tâm trạng yêu đương cơ chứ?

Trướcgiờcôbiếtanhnóiđượclàmđược. (đọc tại Qidian-VP.com)

ÁnhsángtrongconngươicủaThẩmDựcchợttắt,vẻmặtcủaanhmệtmỏithờ ơ, móc bật lửa ra đốt điếu thuốc.

Nhưngmàanhmạnhmẽtớimứcthậmchíkhôngcầncáithứgọilàtìnhyêu lắm, tìm môn đăng hộ đối mới là lựa chọn thích hợp.

Hai người yêu nhau đến thế nào đi nữa thì cũng phải mài giũa.

Chắc chắn là không thể nào!

“Ừ.” Cô gật đầu nói cảm ơn, sau đó vung tay với anh: “Anh về đi.”

Gập gối, hai tay của cô chống lên ghế salon, hơi vô lực chống.

Chưa cột chắc dây giày nên sợi dây màu trắng lòng thòng trên mặt đất.

Anhbướchaibabước,cánhtayômchặtlấyngườicô,baolấycôgiốngnhư muốn khảm vào cơ thể không thể nào tách rời vậy.

Nếu như cô ở bên người khác thật dường như cũng không quên được Thẩm Dực.Tìnhyêumãnhliệtthuởniênthiếu,cònchovàoquánhiềutìnhcảm,trái tim của cô không thể chứa người thứ hai được nữa.

KhươngDưDạngcườikhẽ,hỏingượclại:“Bàcôơi,trongđầucủachịđang nghĩ gì thế?”

KhươngDưDạnglạikiềmchếngọnlửatronglòng,giảvờbìnhtĩnhnói:“Vậy anh tìm người khác hạ hỏa đi.”

Nguyênnhânlàsángnaymưakhôngdứt,nướcđọngtrênmặtđườngrấtnhiều nên cô đổi giày cao gót thành đôi giày thể thao cho tiện đi lại.

Trờilạimưa,KhươngDưDạngkhôngquayđầunữa.

KhươngDưDạngvàanhđềulàngườiđãtừngbịthương,cónhiềuchuyện không thể nào lựa chọn quên đi.

“Ồ, thì ra là thế à.” Kiều Tụng cười mỉa, mới hiểu được thì ra là hiểu lầm.

Thời gian là hơn một giờ sáng.

CàngkhỏiphảinóihiệntạiICONđổiTổngbiêntậprồi,lúcnộibộrốiloạn,cô phải quan sát một lúc rồi mới nói tiếp.

Cảm giác này giống như là đấm một cú lên bông.

Một phần vết sẹo cần có người chữa lành, cần dùng yêu thương bao bọc.

“Được không?” Anh dùng giọng Bắc Kinh để nói chuyện, lười biếng nhưng nghiêmtúc,ánhnhìngiốngnhưlànhamthạchnóngchảyqua,vôcùngnóng bỏng. (đọc tại Qidian-VP.com)

NếudùngnhữngquyđịnhcứngnhắcđểđánhgiáThẩmDựcthìđãsaihoàn toàn.

Nhữngvấnđềnàyquanhquẩnbênhọrấtlâurồi,thậmchícòntrựctiếphoặc gián tiếp làm cô và Thẩm Dực chia tay.

Ý nghĩ này làm Khương Dư Dạng thầm sợ hãi, nói chính xác hơn là sợ.

“Tôicònsống.”ContimcủaKhươngDưDạngrungđộng,rốtcuộccũngquyết tâm nhìn bộ mặt yếu ớt mà anh bộc lộ ra.

CơthểcủaThẩmDựccaolớn,nhữnghạtmưanhỏbaytớitừbầutrờirơixuống mí mắt anh.

“Cônamquảnữởchungcảđêmnhưnglạikhôngcóchuyệngìhết,đúnglàtiếc quá đi mất.” Kiều Tụng than thở mấy hơi liên tục.

“Cộtchochắc,xuốngdướicùngnhauđi.”Anhkhônghềgiậndỗivìcôkhích tướng, cẩn thận mọi chuyện.

Quamộtlúclâu,thấyanhkhôngbuôngtay,KhươngDưDạnganủi:“Tôi không sao.”

Bánh xe và mặt đất phát ra tiếng va chạm ken két, rất chói tai.

khuyết điểm nào.

Ngẫm nghĩ lại thì giữa Thẩm Hách Liên và Lâm Bình Chi cũng không có cái gì gọi là tình yêu. Sau khi mẹ ruột của Thẩm Dực qua đời, Thẩm Hách Liên lựa chọnbảomẫutrongnhàlàmnữchủnhân,cùnglắmchỉlàmộtloạitrấnanthích hợp mà thôi.

Chỉ là chọn chôn chặt trong lòng.

Mưa đã ngừng, gió thổi rất mạnh.

Tốiqua,saukhiThẩmDựcbiếtđịachỉcủacô,cômớinóimộtlầnanhđãnhớ ngay.

ChuyệnlầntrướcKiềuTụngnói,KhươngDưDạngcũngbắtđầusuynghĩquan hệ giữa hai người, phải chăng là cần một cái mở đầu hoàn toàn mới nhỉ?

KhươngDưDạngcầmmộtviênthuốctrongchiếctúimàutrắnglênuống,ậmờ nói: “Cái miệng quạ đen của chị đấy.”

Sắptớimùaxuân,trênvaicôgánhnhiềuthứ,ChungHâmvừanghỉviệc, chuyện tạp chí mới lại rơi lên đầu của cô.

Người trưởng thành đều có h*m m**n, lời này ám chỉ rõ thật đấy.

Mộtchiếcxechạyquátốcđộ,dườngnhưkhôngchúýtớingườiđiđườngtrên con đường này.

Nếu như có thể, anh cũng là một người bạn trai có thể lo mọi chuyện.

LúcấycôdứtkhoátkiênquyếtrờixaParischỉlàkhôngmuốnđểcâuchuyện giữa hai người họ là một trò đùa mà thôi.

ThẩmDựckéoquầntây,ngồixổmxuốngtrướcmặtcô,lòngbàntaynhẹnhàng cầm mắt cá chân của cô.

Thiếuniêncóhàoquangkiêucăngbướngbỉnhcaongấtnhưnganhchỉlộrasự yếu đuối ở trước mặt cô.

“Saocóthểchứ?”KhươngDưDạngcạnlời:“Tốiquaembịsốtnênngủở Oceanwide.”

Tình cảm mà không thấy được bờ bến rất mệt mỏi.

KiềuTụngkhôngkiêngkygìcả,lòngnhiềuchuyệnbậtthốtlên:“Tốiquaem với Thẩm Dực không lên giường à?”

KiềuTụngthầmxoataycười:“Lúcnàohaingườiquaylạilúcnào,chịsẽlà người đầu tiên bắn pháo, đúng lúc cũng sắp tới Tết rồi.”

Khônglẽchỗcủacôcóđàiphátthanhrungủgìà,nghetiếnglàrungủđược Thẩm Dực sao?

Quay đầu nhìn thì chiếc xe kia đã biến mất từ lâu rồi.

Mà cô hoàn toàn không biết gì cả, xách cái túi màu trắng đi ở trước mặt anh.

Màthiếuniêntrảiquachuyệnmẹquađời,emgáichếtvìtainạnxenămđó cũng chỉ mới mười tám tuổi.

Từ sau khi cô đi, anh cũng nghiện thuốc nặng hơn.

Timnhảytớicổhọng,côcụpmắtnhìn,pháthiệnmộtcánhtaygânxanhhiện lên hết đang để ngang trước bụng cô.

“Ừ.” Anh trả lời với giọng mũi.

MùađôngởThủđôvốndĩlạnh,mộtcơnmưamùađônghạxuống,màntrờiâm u lại cuồn cuộn màu xám trắng, giống như là bầu trời lúc sẩm tối.

Trướcmắthiệnlênmộtvũngmáulớn,ngườiđiđườngvộivàngvàtiếngxecứu thương kêu vang.

Tóccủangườiđànôngngắnhơntrướckiamộtchút,tócđenrũxuống,chắcsờ sẽ hơi rát tay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Giọngcủaanhkhôngchínchắn,khẳngđịnh:“Emcũngbiếtrồimà,nóchỉ cương lên với em thôi.”

KhươngDưDạngđithẳngvềtrước,phíatrướclàgiaolộ,córấtnhiềuxecộlui tới.

Côcũngchỉlàngườithườngthôi,khôngphảitùytiệnlàcóthểlãngphínửa cuộc đời với ai đó.

Anh thở dài một hơi, cắn chặt răng: “Khương Dư Dạng, tôi không đi nổi nữa.”

Giống như là đang đợi ý kiến của cô.

TráitimcủaThẩmDựcđộtnhiênnhảylên,kýứcnămxưagiốngnhưlàcơn sóng dữ không kìm nén được.

Ngày hôm đó cũng có mưa to.

Đây cũng là lần đầu Thẩm Dực buộc dây giày cho người khác, không thành thạo lắm nhưng thắt cái được cái nơ bướm rất xinh, không thể bới móc được

Tài xế dừng xe kịp thời, Khương Dư Dạng đứng khựng lại giống như bị dọa.

Nhữngchuyệnvàngườimàanhđãnhậnđịnhdùchoôngtrờicótớicũngkhông khuyên được.

KhươngDưDạnggọilại,khóhiểuhỏi:“Trễnhưthếrồisaoanhcòngọiđiện cho tôi?”

Đầu bên kia cười khẽ, giống như là lông chim lướt qua tai.

Xoa nhẹ, quả nhiên cảm giác không tốt lắm.

Khương Dư Dạng không phản ứng kịp, mất thăng bằng ngã ngồi trên ghế salon.

Lúchaingườichưachiatay,ThẩmDựcrấtchiềucô,hơnnữacònchịuđựngbộ dạng đó của cô.

VềđếnnhàcômớipháthiệncómộtcuộcđiệnthoạicủaKiềuTụnggọitới,còn gửi rất nhiều tin nhắn WeChat.

KhươngDưDạngkhôngmuốnđểlộnhữngthứyếuớtkiaởtrướcmặtanh.Cô thấy mất ngon, đứng lên nói: “Cảm ơn anh tối qua đã thu nhận tôi, tôi còn có việc phải làm.”

Cô bấm số gọi thẳng. Kiều Tụng nổi khùng ở đầu dây bên kia: “A a a, sao bây giờem mới gọi lại cho chị? Có phải cậu vẫn còn ở nhà của Thẩm Dực không?”

Quan trọng là sao cô lại cảm thấy chột dạ nhỉ?

Lúcngủ,côlàngườicóthóiquentắtâmchonênkhôngnghemộtđốngcuộc điện thoại không có trong danh bạ.

Anh cũng không mạnh mẽ như thế, là người sẽ có chỗ yếu ớt.

Côdodựgiâylát,conngươitrongveo,chầmchậmnhónchânlên,bàntaytrắng nõn xoa đầu anh.

Sánghômsau,KhươngDưDạngdậyrấtsớm.Côkhôngcóthờigiannghỉngơi gìcả.HômnayTổngbiêntậpmớicủaICONthăngchức,thợmớithìhăng,thợ già biết việc. Không thể thiếu tổ chức hội nghị giữa các phòng được.

Cô hắng giọng, kéo đề tài ra xa khỏi Kiều Tụng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 49