Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 53
TrongmắtTốngKhaánhlênvẻlolắng,mồhôilạnhchảyxuốngtháidương: “Có xe muốn chặn đường.”
ThẩmDựchạcửasổxexuống,chốngtaylênmépcửa,sắcmặtuám,anhnói với tài xế: “Đuổi theo, chặn cái xe đó lại cho tôi.”
tục giẫm chân ga, hòng ép chiếc xe màu trắng dừng lại.
“Khôngcần,nghỉngơivàingàylàđược.”ThẩmDựckhôngthíchngườikhác đụng vào cơ thể của mình, trừ Khương Dư Dạng.
Quả là lòng dạ độc ác.
rồi.”
TốngKhavẫncòn nhớkhiếnthím Trầnlộvẻngạc nhiêntronggiây lát.
Nói vậy chứ, ở nhờ vài đêm mà không có quà cảm ơn thì không hay.
Anhmấtkiênnhẫn,đầungóntaygõnhẹxuốngmặtbàn:“Càngnhanhcàng tốt.”
KỷTuỳChiđãmặcxongquầnáotrượttuyết,anhtađeokínhbảohộ,không nhìn rõ sắc mặt của Thẩm Dực bây giờ.
ThẩmDựcngồicáptreoxuốngnúi,vẻmặtuám,trôngđángsợhơncảbầutrời Thủ đô.
KhươngDưDạnguốnghếtcốcsữabò,cảngườiấmáphẳnlên. Sợkìkèonữa sẽkhiếnthím Trầnmấtmặt,cô đànhphảiđồng ý.
Trợlýngơngác,lấyđiệnthoạirahỏi:“GiámđốcThẩm,sếpmuốnđilúcmấy giờ?”
Trợlýmỉmcườiđầyẩný,tronglòngâmthầmđộngviêngiámđốcThẩmhãy cố gắng theo đuổi vợ.
Chương 53
Không hiểu sao, nhìn dáng vẻ này Khương Dư Dạng lại nhớ đến lúc hai người triềnmiêntrêngiường,lầnnàoanhcũngđưađẩymạnhmẽ,mồhôituônranhư suối, nhỏ xuống da thịt trắng bóc của cô.
SaukhiSàiTuấnbiếtanhsắpđếnHồngKông,anhấyđặcbiệtcửtàixếđưaanh đến thị trấn Tô, như phép lịch sự của chủ nhà đối với khách.
TốngKhasốngởthếgiađôngytừnhỏ,ngàyngàyngâmmìnhtrongsiêusắc thuốc, hồi đó cô học bốc thuốc ở tiệm thuốc, anh ấy cũng chỉ bảo cho cô rất nhiều. (đọc tại Qidian-VP.com)
ThímTrầncườitừchối:“Cháuà,cháusốngcũngkhôngdễdàng,mấynămqua cháuởbênngoàimộtmình,thímlạichẳnggiúpgìđược.Cháucứchămsóccho bản thân thật tốt, có vậy thì mẹ cháu ở trên trời linh thiêng sẽ yên lòng, thím cũng an tâm.”
Chạngvạng,KhươngDưDạngcấtđồvệsinhcánhân,saukhitắmxong,côlấy hết quà tặng cho nhà thím Trần trong vali ra.
Trợlýnảy sốrấtnhanh: “Tôisẽcho trựcthăngtư nhânđếnđón sếp.”
“Cậutựmàchơi.”Anhcởigăngtay,némchoKỷTuỳChi.
Khônglâusau,ThẩmDựcgọitrợlývào,quyếtđoánnói:“Đặtvémáybayđi Hồng Kông cho tôi.”
Vừa rồi xe đột nhiên tăng tốc, hai chân cô vẫn còn lẩy bẩy.
“Xétvềtuổitác,hìnhnhưTốngKhanhàtalớnhơnthìphải.” Tống Kha: “Con lớn hơn Dạng Dạng ba, bốn tuổi.”
Cô đáp: “Đã lâu không gặp.”
ThẩmDựcgốitaysaugáy,vaicổtêmỏi:“Khôngrõ,phảixemvợtươnglaicủa tôi dự định ở đó bao lâu.”
Dù hôn hay cắn, anh đều làm vô cùng gợi d·ụ·c.
Tống Kha quan sát tâm trạng của cô, tình huống trước mắt đã vượt tầm kiểm soátcủaanhấy,nhưngngạimấtmặtnêncậymạnhhỏi:“DạngDạng,haylàem cứ ngồi chờ trong xe một lát, anh xuống xem có chuyện gì nhé?”
ThẩmDựckhóchịuxoayghếvàivòng,giọngđiệulạnhlùng:“Khôngcócách thì tìm đi.”
TậpđoànQuânLiênrộnglớnsauđêmgiaothừalạitrốngrỗng,quạnhquẽvô cùng.
KhươngDưDạnglặnglẽcấtquàvàotủ,vừahaychạmmặtTốngKhavừavề nhà.
Điềuđángsợnhấttrongđầutưmạohiểmlàbướngbỉnh,rấtnhiềucôngtykhởi nghiệp cố chấp, không biết cách linh hoạt với thị trường rồi c·h·ế·t yểu.
ÁnhmắtthímTrầnđảoquađảolạigiữahaingười,càngnhìncàngthấyxứng đôi, nụ cười trên mặt càng tươi tắn hơn.
KhươngDưDạngngồitrongxecảmthấyxeđộtngộttăngtốcbènquaysang hỏi Tống Kha: “Sao vậy?”
Chốtlại,đâylàlầnthứbaanhđếnthịtrấnnhỏhẻolánhnày,mỗilầnđếnlại mang một tâm trạng khác nhau.
TốngKhaấncòi,bựcbộinhìnsang,chỉthấyTrìnhGiảoKimnhảyragiữa đường* này đã phá hỏng hết kế hoạch thế giới hai người của bọn họ.
như vậy được.
Cụm “vợ tương lai” này rất có ý tứ, trợ lý mỉm cười không nói.
“Một số ngôi nhà ở thị trấn Tô cũng sẽ bị phá bỏ ư?”
Thiếuniênngàyđógiờđãtrởthànhngườiđànôngônhoànhãnhặn,đôimắt dưới cặp kính gọng vàng đang chăm chú nhìn cô.
Phíatrướccómộtbãiđấttrống,xecôngvụmàuđenrồgachạylêntrước,bỏxa chiếc xe màu trắng một đoạn rồi vững vàng chắn xe ngang giữa đường.
Thím Trần sợ hai người đã nhiều năm không gặp sẽ trở nên xa lạ, bà ấy vội vànggiớithiệu:“ĐâylàDạngDạng,hồibéhaiđứađãgặpnhaurồiđấy,còn chơi với nhau nữa.”
TốngKhanhíumày,địnhcắtđuôinóởgiaolộphíatrước,aingờchiếcxeđột nhiên tăng tốc, nửa thân xe đã chạy song song với xe họ.
Khương Dư Dạng cũng đang ngồi trong xe, Tống Kha ngồi bên cạnh, hànhuyêndọcđường:“ThịtrấnTôvẫnnhưxưa,tuykhôngcótuyếtnhưngvẫnlạnh thấu xương.”
Thẩm Dực bước xuống, lên chiếc xe công vụ màu đen.
KhươngDưDạngngherathímTrầncóýtáchợp,côhơingạingùngcúiđầu: “Đúng là công việc bận rộn lắm ạ.”
TốngKhahạcửasổxexuống,hạtmưabụibéxíubaytánloạnvàomặtKhương Dư Dạng, đôi mắt cô trong veo, long lanh như nước.
*半路杀出个程咬金: thànhngữ,ýchỉnhữngchuyệnxảyrabấtngờ,đươngsự hoàn toàn không liệu trước được.
Buổi trượt tuyết với Kỷ Tuỳ Chi kết thúc bằng việc Thẩm Dực bỏ đi giữa chừng.Anhquayvềcôngty,đứngtrêntầngchópnhìnxuống,cócảmgiácở trên cao khó tránh lạnh lẽo.
Trợlýbốirốibáocáotìnhhìnhcụthể.
“Dạng Dạng, cháu đừng thấy phiền hà, khách sáo với thím làm gì chứ.” Thím TrầnquaylạidặndòTốngKha:“Sángmaiconnhớphảidẫnemrangoàichơi đấy.”
ThẩmDựcnởnụcườibấtcần,hơithởmangtínhxâmlược,đèthấpgiọng,hỏi: “k*ch th*ch không?”
ĐươngnhiênlàTốngKhanhớrõ,anhấykháchkhíchàohỏi,giọngđiệubình thản: “Dạng Dạng, đã lâu không gặp.”
Tài xế đã quen tiếp xúc với người ôn hoà như Sài Tuấn nên cảm thấy rất sợ hãi đối với yêu cầu của Thẩm Dực, ngoài mặt lại không biểu hiện gì, chỉ có thể tiếp
ÁnhmắtThẩmDựcnhưthợsănđangbàymưutínhkế,màcôlàconmồicủa anh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau xe họ có một chiếc xe bám sát theo. (đọc tại Qidian-VP.com)
Xecộtrongthànhphốcũngthưathớtđinhiều,khómàbắtgặpđượcsựtĩnh lặng này trong chốn đô thị náo nhiệt.
KìthựctronglòngThẩmDựcđãcótínhtoán,nămngoáiKhươngDưDạng quay về, chắc chắn cô sẽ về ICON.
TốngKhatrìtrệngồitrênghếlái,nhìntớinhìnluirồichầnchừhỏi:“Haingười quen nhau à?”
Vớiphongcáchlàmviệcmạnhmẽquyếtđoáncủasếpcô,côngviệcnămsau của cô sẽ không dễ dàng gì.
ThẩmDựcchẳngừhửgì.Sắctrờiđãtối,vănphòngtổnggiámđốckhôngbật đèn, trong bóng tối lờ mờ, tất cả toà nhà phía đối diện sáng rực như ban ngày.
ThẩmDựcchốngmộttaylênmuixe,taycònlạithìgõcửasổghếphụláicô đang ngồi.
Cô muốn rời mắt đi nhưng đã muộn, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
“Có quen biết cũng đâu cần phải chặn đường thế này chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cơnmưarảríchlàmướtđẫmáosơmivàmáitócngườiđànông,anhbướcqua vũng nước, nước bắn tung toé lên ống quần tây.
Cóđiều,trongthờiđiểmxuânvậnrấtkhómuavé,vémáybayđãhếtsạch,chỉ còn vé xe lửa vài ngày sau, nhưng không phải vé giường nằm.
Cô nhớ hồi còn ở thị trấn Tô, mùa đông là khoảng thời gian khó khăn nhất, mẹ hơtaytrênlửachoấm,khâutừngmũitrênchiếcsườnxámdướiánhlửalậploè.
Tài xế đợi anh đã lâu, cách đây một năm, Thẩm Dực đến Hồng Kông để đàm pháncôngviệc,códuyêngặpđượcSàiTuấn.Vềhạngmụcbảovệmôitrường, hai người có cách nhìn khá ăn ý.
KhươngDưDạngmangkhíchấtđiềmđạmcủavùngsôngnướcGiangNam, dịu dàng nhưng khó tiếp cận, lạnh nhạt đến mức chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Độcđoán,mạnhmẽ,khiếnKhươngDưDạngchợtnhớđếnphongcáchcủa Thẩm Dực.
Mái tóc đen ướt nhẹp, toàn thân lạnh buốt, giọt mưa lăn dài trên cổ.
Con đường này mới được làm xong, không có xe cộ qua lại, hai chiếc xe một đenmộttrắngsokènhau,chỉnghethấytiếngmasátcủabánhxevớimặtđường và tiếng động cơ gầm rú.
Đôi mắt hoa đào lộ vẻ vội vã nhưng bước chân vẫn khoan thai.
Ngườiđànôngnàylạighentuôngvớvẩngìnữađây!Muốnlàmgìlàlàm,cứ như con nít tiểu học vậy.
ThẩmDựcliếcanhấy,hờhữngđánhgiángườiđànôngkhôngbiếttừđâuchui ra làm bóng đèn.
Đã gặp được người tốt nhất nên không thể yêu thêm ai khác.
TrợlýxoabópbảvaiThẩmDực,đềnghị:“GiámđốcThẩm,nếuanhthấyvai cổ nhức mỏi thì thử đến tiệm massage thư giãn xem.”
ThânthểquýgiácủaThẩmDựckhôngthểngồiloạixelửanày,cònngồilâu
TốngKhanóitiếp:“Cóđiềukiếntrúcxungquanhđãthayđổirấtnhiều,nhiều ngôi nhà đã bị phá bỏ, nghe nói là sau này sẽ xây cảnh quan du lịch.”
Tống Kha hâm nóng sữa, đưa cái cốc cho cô, mỉm cười ôn hoà: “Vâng, con biết
Anhnhắmmắtlại,trợlýđưađếnmộttáchcàphê,càphêđátheokhẩuvịcủa anh.
Cô khẽ ừm một tiếng, khuôn mặt to bằng một bàn tay trắng bệch.
Thấy Tống Kha không bài xích, thím Trần tiếp tục nỗ lực, bà ấy mời cô ngồi xuống:“Đúngrồi,DạngDạng,TốngKhalàbácsĩởHồngKông,côngviệcquá bận rộn, mấy năm rồi vẫn chưa thấy rước vợ về nhà. Thím hỏi nó thích kiểu người nào, nó lại nói công việc quan trọng hơn, chưa muốn yêu đương, có phải bọn trẻ các cháu ai nấy cũng bận rộn với sự nghiệp không?”
Taycôvừatrắngvừamềm,trướckia,mỗilầnlàmviệc,côthườngđếnxoabóp choanh.Thủphápcôđiêuluyện,chỉlàlựckhôngđủmạnh,ấnbópnhẹnhàng, như không nỡ dùng sức.
TốngKhacũngđangđịnhxuốngxehỏixemchủxekiacóýđồgìthìngườita đã tự đến đây.
Anhtarủrỉphântích,radángmộtquânsưquạtmo:“Nếulàcôgáikhácthìcòn chơi trò lạt mềm buộc chặt được, còn như em gái Dư Dạng thì khó lắm…”
“Cókhảnănglàvậy.”TốngKhagiậtmình:“Nhưngcóngườiđãởđâycảđời, công tác phá dỡ sẽ gặp khó khăn đấy.”
ThẩmDựckhôngcầmô,đẩycửaxebướcxuống,dầmmìnhtrongmưa. Khương Dư Dạng nhìn bóng dáng anh qua cửa kính xe. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sánghômsau,trựcthăngtưnhânđápxuốngbãicỏởHồngKông,cánhquạt xoay tròn phát ra tiếng kêu ù ù.
ThímTrầnnói:“Vậythìvềrồiphảinghỉngơithậttốt.TốngKha,ngàymaicon lái xe chở Dạng Dạng lên thị trấn chơi đi.”
Khương Dư Dạng không nói nên lời, cô cảm nhận được anh đang không vui.
“Giám đốc Thẩm, anh sẽ đi bao lâu?”
Mưađậpvàocửasổôtô,cáilạnhxungquanhlặnglẽthấmvàocơthể. Đất bùn ẩm ướt, mưa phùn như tơ.
ThẩmDựclườibiếngrũmắt,vuốtmáitócướtsũng:“Xinlỗinhé,tôitớiđón bạn gái tôi.”
“Chuyệnđókhôngtiệnlắmđâuạ.Emchỉởđâymấyngày,làmphiềnanhquá.” Khương Dư Dạng chỉ muốn giữ mối quan hệ bạn bè với Tống Kha, cô không nghĩ đến việc tiến sâu thêm một bước.
ThẩmDựcchưabaogiờlàngườituântheoquycủ,hầuhếtlàanhhànhđộng theo cảm tính.
Nghĩtớiđây,ThẩmDựcpháthiệnvếtthươngcôđểlạitrênngườianhvẫnchưa thành sẹo thì người đã bỏ đi rồi.
Cônhậnraanhấy,đâylàcontraicủathímTrần.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.