Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 55
Trongmànđêm âmu,giọng nóicủaanh vangvọngkhắp cầuthangtrống trải.
KhươngDưDạngnghĩmộthồilâuvẫnkhôngthốtrađượcmộtcâuchửinào, mặt cô cũng đỏ bừng lên.
“Khôngnghĩđượcthìđừngnghĩnữa,bựcmìnhkhôngtốtđâu.”ThẩmDựcdỗ dành cô, kéo cô ra khỏi không gian chật hẹp.
Côtiếptụctrừngmắtnhìnanh,tưởngrằngđólàmộtlờicảnhcáongầm,nhưng không ngờ trong mắt anh lại trở thành ánh mắt nhẹ nhàng đưa đẩy, không có chút sức tấn công nào.
KhươngDưDạngđilênmấybướcrồivàothẳngphòngmàkhôngthèmquay đầu lại.
Khi cô nói với Trần Dong rằng mình sắp rời đi, rõ ràng là bà ấy không ngờ được,giọngđiệuđầylolắngnói:“Conbénày,cháuvềvộivàng,màrờiđicũng
vội vàng nữa...”
“Công việc của cháu có xảy ra vài chuyện, cảm ơn dì Trần đã chiêu đãi cháu.” KhươngDưDạngnhẹnhàngănmì,giọngnóimềmmạiấmáplàmchongườita khó có thể từ chối được.
TrầnDonggậtđầu,thởdàinói:“Đượcrồi,dìsẽkhôngcanthiệpvàocôngviệc của thanh niên các cháu. Cháu ra ngoài chú ý giữ gìn sức khỏe nhé.”
Sau khi hỏi han vài câu, một chiếc Maserati đã đến đón ở cửa.
ThẩmDựcchàoTrầnDong:“Cháuđicùngcôấy.”
TrầnDongchậmrãigậtgù,sauđóhỏi:“HaylàđểTốngKhatiễnhaicháu nhé?”
Anh cố tình không trả lời mà quay đầu nhìn Khương Dư Dạng.
Côđànhlẩmbẩm:“Khôngcầnđâuạ,mãianhTốngKhamớiđượcnghỉphép về với dì, cháu tự đi được rồi ạ.”
NhìnthấyKhươngDưDạngkiêntrìnhưvậy,TrầnDongcũngkhôngcốthuyết phục cô nữa.
Saukhibọnhọrờiđi,TrầnDongmớikéoTốngKhalạigầnnói:“Concóhỏi thông tin liên lạc của Dạng Dạng chưa?”
“Khôngạ.”TốngKhabuồnngủxoamày.“Cóhỏicũngvôíchthôi.”
TrầnDongnhìn chiếcxelao đinhư mũitênthì khôngkhỏitrầm ngâmsuy nghĩ.
VémáybaytừHồngKôngvềThủđôvẫncònchỗnhưnglạikhôngcókhoang hạng nhất, Thẩm Dực rất vui vẻ được bay hạng thương gia cùng Khương Dư Dạng.
DùsaothìKhươngDưDạngđãmuavéthìchắcchắnsẽkhôngđồngýđi chuyên cơ với anh.
Nghỉngơimộtlúctrênmáybay,saukhitỉnhlạicôvẫnchưatỉnhtáohẳn.
Ởsânbayngườingườiravàotấpnập,KhươngDưDạngđẩyvali,đồngthời cũng gọi điện cho Kiều Tụng.
KiềuTụng:“Chịsắptừtiểukhuxuấtphátđây.Emchờchịchút.”
Bên kia, chiếc Maybach tới đón Thẩm Dực cũng đã tới.
Anh đứng đó, khẩn khoản hỏi: “Em không cần tôi đưa em sao?”
Khương Dư Dạng kiên trì đáp: “Chị Kiều Tụng tới đón tôi rồi.”
Nếu đi xe của Thẩm Dực, cô sẽ phải chịu cái danh có sắc bỏ bạn mất thôi.
Thẩm Dực cũng không nói gì, chỉ nhường đường rồi chậm rãi đi theo sau cô.
Giữasânbayđộtnhiênnhốnnháo,nhìncóvẻnhưcórấtnhiềungườiđangđổ xô đến đây.
ÔnPhùsắpcómộtbộphimcổtrangkhởiquayvàonămsau,đượcchuyểnthể từ một đại IP(*)mà cô ta sẽ đóng vai nữ chính.
(*)Intellectual Property (Sở hữu trí tuệ): chỉ những bộ phim chuyển thể từ truyệnhaytiểuthuyếtđượcđầutưlớn,chếtáchoàngtráng,thậmchígâyxôn xao dư luận trước cả khi quay và chiếu.
Tintứclanranhanhchóng,đâylàtácphẩmÔnPhùđóngsaumộtnămổnđịnh lại từ vụ bê bối.
Bọnhọvừatớisânbay,chẳngtráchcánhtruyềnthônglạivâyquanh.
ÔnPhùđeokínhrâmrảobướcrấtnhanh,trongkhitrợlýcủacôtađứngxung quanh để dọn đường.
Chiếckínhrâmcheđiđôimắtxinhđẹpcủacôta,khiếnchoÔnPhùtrôngcóvẻ kiêu ngạo như một con công.
KhươngDưDạngđẩyvalira,khôngđểýnhiềuđếnđámđôngđangdồnvềphía mình.
Mộtngườiđànôngmậpmạpcầmmáyảnhchenlấnvềphíacô,khiếncômất thăng bằng, suýt thì vấp ngã.
Thẩm Dực vòng tay qua eo và ôm chặt cô vào lòng.
Sắcmặtanhxanhmét,rõrànglàkhônghàilòngvớitácphongcủagiớitruyền thông.
Nhânviênanninhduytrìtrậttựđitớirồihôlên:“Mọingườichúýtrậttựđược không? Có người suýt ngã đấy.”
ÔnPhùtháokínhrâmxuống,đôimôiđỏchóimắt,liếcnhìnvềphíađượcgọilà té ngã rồi nheo mắt lại, trong lòng không khỏi c·h·ế·t lặng.
Cô ta là một nữ minh tinh, dù có bao nhiêu ân oán cá nhân thì tốt nhất cũng khôngnênthểhiệnramặt.VậynênkhinhìnthấyThẩmDựcômKhươngDư Dạng, ngoại trừ cả người cứng đờ ra thì vẻ mặt cô ta không hề thay đổi.
Sânbaygiờđâyđãtrởthànhnơiđểnhiềungườitạodángchụpảnh,tấtnhiên Ôn Phù không ngại tạo chú ý nhiều hơn để quảng bá cho bộ phim mới.
Saukhixuốngmáybay,ÔnPhùlênxebảomẫurồiquẹtđiệnthoạihaicái: “Gần đây [ICON] có hướng đi nào không?”
NgườiđạidiệntưởngÔnPhùmuốncónguồnlựccủatạpchíthờitrangnênnói: [ICON] có nhánh tạp chí mới tên là [Travelver]. Mà nhân vật trang bìa cho số đầu tiên là Tổng Giám đốc Thẩm của Tập đoàn Quân Liên. Có vẻ như bọn họ đang nhắm tới thị trường nữ giới, đăng về đàn ông ưu tú.”
Ýlà là những minh tinh như Ôn Phù không nằm trong phạm vi của [Traveller].
Chẳngtrách,leolênđượccànhcaonhưThẩmDựcthìconđườngsựnghiệpsau này của Khương Dư Dạng muốn gập ghềnh cũng khó.
ÔnPhùchọnmộtbứcảnhtrongalbum,làbứcảnhbốnngườitrongmộtquán bar ở Paris một năm trước.
Côtanóivớiquảnlýcủamình:“Giúptôiliênhệvớipaparazzi.Nóivớihọ, trong này chắc chắn sẽ có thứ họ muốn.”
“Nhântiện,tốtnhấtnênlàmsaunămmới,khiLụcTriềuDãcóchuyếnlưudiễn cuối cùng.”
NgườiquảnlýnhìnthấyLụcTriềuDãtrongảnh,chàngtraidùngánhmắtdịu dàng nhìn một người phụ nữ như thể yêu rất say đắm.
Lúchaingườihợptáctrong[Banngày]luôncótinđồnrằnghọbấthòa,yếutố quan trọng nhất là việc Lục Triều Dã từ chối quảng bá ghép cặp với Ôn Phù.
Đến nay tìm được cơ hội báo thù thì tốt quá.
...
SaukhiKhươngDưDạngtrởvềnhà,côtựlàmchomìnhmộtbátmìốngsốt thịt.
Rửa bát xong, cô đứng trên ban công nhỏ hóng gió một hồi.
TinnhắncủaThẩmDựcgửiđếnđiệnthoạidiđộngrấtnhanh,côchỉtrảlời“Đã đến” rồi không nói thêm gì nữa.
Ngoàibancônggióthổirấtmạnh,mộtlúcsau,cônằmtrênsôphachợpmắt một lát, trong đầu vô thức nhớ đến lời Tống Kha nói.
Thứ tự xuất hiện của mỗi người trong cuộc sống thực sự rất quan trọng.
Dường như trái tim cô rất nhỏ, chỉ một người cũng có thể lấp đầy được.
Sangnăm,Thủđôbắtđầutáikhởiđộng,vẫnlàmộtdãyđườngkhôngcóđiểm cuối, xung quanh là ánh đèn đủ màu sắc, còn màn đêm như dòng nước ngầm.
MộtngàysaukhiKhươngDưDạngtrởlạilàmviệc,cônhìnchằmchằmvào đợt quảng bá số mới rất lâu, cả thể xác lẫn tinh thần đều kiệt quệ.
Côđứngdậyđivàophòngtràphacàphê,pháthiệnsángnayđồngnghiệpđều đang xì xào bàn tán, lúc thấy cô lại gần thì vội vàng giải tán.
Trựcgiácmách bảocôrằng cólẽ mìnhđãgặp phảirắcrối nàođó rồi.
Chỉcònnămphútnữa làđếngiờlàm việccủaTriệuÁ Lâm.
KhươngDưDạngngheđồngnghiệpnóiTriệuÁLâmđangởvănphòngmuốn gặp cô, tốt nhất nên chạy tới đó càng sớm càng tốt.
Ánhmắtcủađồngnghiệpkhôngmấythiệncảm,giốngnhưcôsắpphảichịu một hồi thẩm phán trầy da tróc vảy vậy.
Triệu Á Lâm nhấp một ngụm cà phê, đặt chiếc cốc lên bàn. Trong bầu không khíquátĩnhlặng,âmthanhnàynhưsóngvỗvàođángầm,đủsứcgâysónggió trong lòng người.
KhươngDưDạngnắmchặtbàntayrồilạibuôngra,tronglòngbồnchồnthấp thỏm.
TriệuÁLâmxoaychiếcghế,tựanhưvừatròchuyệnvừangắmcảnhhỏicô: “Cô đã xem hot search chưa?”
Cổ họng cô như nghẹn lại.
Lúcnàycômớimởweibocủamìnhra,đậpvàomắtlàtiêuđề#Chuyệntìnhở Paris của Lục Triều Dã, tài khoản đăng bài là account marketing.
Trong phần mô tả và hình ảnh, Lục Triều Dã đã bay tới Paris để học, thật ra là để đi công tác với cô. Khẳng định tin đồn về cuộc gặp gỡ được chụp trước đó giữahaingườikhôngphảilàkhôngcócăncứ,rằngLụcTriềuDãđãởcùngcô trong quán bar, mặc dù không có hành động thân mật gì nhưng ánh mắt lại khiến người nhìn liên tưởng rất nhiều.
Bứcảnhđólàlầnduynhấtbốnngườihọgặpnhau,nhưngchỉcókhuônmặtcủa côvàLụcTriềuDãlànhìnrõ,ÔnPhùvàThẩmDựcđềubịlàmmờđi,khiếnhọ trông giống như bạn bè bình thường.
Phầnbìnhluậnbêndướiđãnhưmớhỗnđộntừlâu,trànngậpnhữngtuyênbố thoát fandom của fans.
[Cácchịemơi,tôithựcsựkhôngthểchấpnhậnđược.Cậuấychỉmới21tuổi thôi, vội vàng yêu đương đến mức lừa dối fans của mình... Tôi đã xé hết áp phích trong nhà và sẽ bán hết tạp chí và thiết bị tôi đã mua. Vĩnh biệt.]
[Fans làm việc cực khổ mua sản phẩm cậu làm đại diện để tăng doanh số cho cậu. Cậu nói sẽ học ở Paris một năm, mọi người cũng đều ngoan ngoãn dù khôngđượcgặpcậu.Nhiềungườirấtnhớcậu,nhưngcuốicùngcậulạiđiyêu đương vui vẻ bên nước ngoài, thật là quá đáng mà.]
[Lần đầu tiên tôi thực lòng đu idol, cuối cùng lại trao tình cảm cho lầm người.]
[Sáng nay tôi đã khóc lúc đọc tin tức. Tôi vừa không muốn tin, muốn đợi Lục TriềuDãtrựctiếpramặtgiảithích.Mặtkhác,tôinghĩrằngnếuđólàsựthậtthì thành thật mà nói tôi sẽ khó chấp nhận được...]
Một số fans cực đoan đến mức bắt đầu moi thông tin cá nhân của cô, bao gồm cảviệcbổnhiệmcôtại[ICON]vàlàmtổngbiêntậptạpchímớicủa“Traveler”.
TráitimcủaKhươngDư Dạngthắtlạimỗi khiđọcthêmmột dòng.
Đâylàlầnđầutiêncôphảihứngchịubạolựcmạngquymôlớnnhưvậy,ngoài việc choáng ngợp, cô còn cảm thấy lời nói công kích còn lớn hơn nỗi đau thể xác rất nhiều.
TriệuÁLâmtừtrênghếxoayđứngdậy,gõngóntaylênbàn,độtnhiênnói: “Giải thích đi, tôi không muốn gây rắc rối gì trong ngành này đâu.”
“Khôngphảinhưchịnghĩđâu.”KhươngDưDạnghơingẩngmặtlên,không muốn lộ ra vẻ chật vật khi đi ra ngoài rồi để người khác chế nhạo mình.
TriệuÁLâmvốnkhôngmuốnnghecôgiảithích,lắcđầurồinóimộtcâucựckì chói tai: “Khương Dư Dạng, cô làm tôi thất vọng quá.”
“Côrangoàitựmìnhsuynghĩtrướcđi,tôikhôngnóinhiềunữađâu.”TriệuÁ Lâm thốt ra “lời đuổi khách”, kiêu căng không muốn nhìn cô nữa.
Khương Dư Dạng mím môi, cắn răng.
Ngựccôphậpphồng,chópmũiđỏbừngdoxúcđộng,cuốicùngcôquayngười rời khỏi phòng làm việc của Triệu Á Lâm mà không nói một lời.
KhươngDưDạngđivàophòngvệsinh,vãnướcvàomặt,cốgắngkiềmchếđể không rơi nước mắt.
KiềuTụnglàmviệctronggiớitruyềnthông,đươngnhiênlàngườinắmrõthông tin, sau khi biết chuyện, cô ấy đã gửi cho cô rất nhiều tin nhắn trên WeChat.
[Tứcchếtmất.Aiđãđăngbàinàyđây?Đúnglàgiandốitrítrá,khôngthểhiểu nổi.]
[BênLụcTriềuDãđãbácbỏtinđồn,nóirằngđãgửiđơnkiệnphảnhồilạitin tức sai sự thật, nhưng fan thực sự không tin.]
Độtnhiên,mộtbàiđăngtrênWeibochínhthứccủaTậpđoànQuânLiênkhiến quần chúng ăn dư tụ tập lại.
[Bàiđănglàcắtcâulấynghĩa,cònbứcảnhlạichegiấusựthật.Mộttronghai ngườiđượcchemờchínhlàÔnPhù,tạisaokhôngnóiÔnPhùyêuLụcTriều Dã đi?]
Mườiphútsau,ThẩmDựclầnđầutiênxuấthiệnbằngảnhselfietrênWeibo chính thức.
Lôngmàyanhhơinhíulại,tuynghiêmkhắcnhưngnétmặtđềuvượttrộivề mọi mặt, khí chất cao ngạo lạnh lùng.
[Tôichỉmờimọingườiănmộtbữathôi,cánhtruyềnthôngcócầnphảivội vàng tung tin giả lung tung đến thế không?]
Dưới phần bình luận đã trở thành địa bàn của nhan khống từ lâu, không ngờ rằngngườicótiếnggiớiđầutưmạohiểmlạitrẻvàcóngoạihìnhđẹpđếnnhư vậy.
Không ngoa khi nói anh là người tình trong mơ của các cô gái.
NhưngbởivậymàđầumâulạichĩavềhướngÔnPhù,côtakhôngchỉsửdụng bức ảnh tụ tập riêng tư để đánh lạc hướng chú ý của dư luận, tin này còn ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng và sự nghiệp của Lục Triều Dã.
Lòng dạ thâm sâu của cô ta lộ rõ như ban ngày.
Độtnhiên,nhữnglờichỉtríchcủacưdânmạngchuyểnhướng,nhữnglờichửi bới ngợp trời đều chuyển hết sang Ôn Phù.
Tấtnhiên,vẫncórấtnhiềungườisuyđoánvềmốiquanhệgiữaThẩmDựcvà Khương Dư Dạng.
Nếuhọchỉlàbạnbèthìcócầnthiếtphảibấychấptấtcảgiảithíchchocô không?
Hơnnữa,còncótinđồnrằngmộtnhàđầutưmạohiểmnổitiếngtrongngành, TổngGiámđốccủatậpđoànQuânLiênluôncómộtngườitìnhđãbaodưỡng trong nhiều năm.
ErằngKhươngDưDạngchínhlàtìnhnhântrẻtrongtinđồnđãleovàohào môn ở Bắc Kinh.
Vềvấnđềnày,KhươngDưDạngkhôngnóigì,cũngkhôngđểýtới.
Córấtnhiềuviệcđangchờcôlàmtrongsốtạpchímới,côkhôngcònthờigian để chần chừ, buồn bã, thậm chí còn nhốt mình trong vỏ.
TriệuÁLâmvốnkhônghàilòngvớiviệchotsearchcủacôlàmảnhhưởngđến [ICON], cô không biết thời gian tới cô ta sẽ ngáng chân gì đây.
Tronglòngcôrấtkiêncường,nhìncóvẻhiềnlànhdịudàngnhưngthựcchấtcô rất kiên trì với những gì mình tin tưởng.
Nếumuốngâydựngsựnghiệpcủariêngmìnhthìkhôngthểsợhãichùnbước được.
Tuần tiếp theo, bữa tiệc thời trang được tổ chức như dự kiến, có dàn nghệ sĩ đôngđảotrongngành,trongđócócảnhữngngôisaotêntuổiđangởđỉnhcao danhtiếng,nhữngbậclãolàngtrongnghề,chỉcầnnhìnthấynhữngngườinày đứng cùng nhau trò chuyện cũng đã cực kì thu hút.
Ngaytrongphầnthảmđỏ,giớitruyềnthôngcómặttạihiệntrườngđãtụtập dưới ánh đèn.
Saukhichụphìnhthảmđỏxong,kháchmờiđượcsắpxếpngồivàobàntròn trong phòng tiệc, trên ghế có gắn bảng tên tương ứng với mỗi người.
ỞgiữabàntrònlànhữngbônghồngđượckhôngvậntừBulgaria,đượcgiữrất tươi vậy nên nhìn rất đẹp mắt.
Âmnhạctrongphòngtiệcnhưnướcchảyrócrách,bannhạcchơibảnThewell tempered clavier của Bach.
Quần áo lụa là, ly đi chén lại, giống như một giấc mộng kỳ ảo.
Trênsânkhấu,đếnlượtTriệuÁLâmphátbiểu,côấymặcmộtbộváydạhội được thiết kế riêng, trông không hề già chút nào.
BàiphátbiểucủaTriệuÁLâmlàdoKhươngDưDạngviết.Trongkhoảngthời gian này, Khương Dư Dạng làm việc cẩn thận hơn nao giờ hết, thay vì để bản thân phân tâm, tốt hơn là nên làm những gì có thể cho đến nơi đến chốn.
Cô dần đoán ra tính tình của Triệu Á Lâm, ghi lại sở thích dùng từ của vị sếp khótínhnày,sửađisửalạilờinói,cuốicùngtrauchuốtlạitrướckhitrìnhbày với Triệu Á Lâm.
TriệuÁLâmkhôngphảilàmộtngườisếphaybámvíuvàoquákhứ,ởnơilàm việc, điều duy nhất có thể giữ cô vững gót chính là năng lực làm việc.
KhươngNgọcDươngngồiởbànkháchquý,cômặcmộtbộváynhungđỏbồng bềnh, váy được thiết kế lệch vai, lộ ra bờ vai nhỏ nhắn tròn trịa.
Đặcbiệt,chiếcváydàinàylàkiểudángômsáteo,cóthắtlưngbántrongsuốt hơi bó lại làm eo trông nhỏ như thể có thể dùng một tay ôm trọn được.
Gươngmặtcôxinhđẹp,làndatrắngnhưngọc,dướiánhđènrựcrỡcàngchói lóa, xinh đẹp đến mức có thể sánh ngang với bất kỳ ngôi sao nữ nào có mặt.
Nhữngmónănnhẹcũngnhưrượusâmpanhcónồngđộcồncaođượcbàyra bàn.
Nhữngngườingồicùngbànvớicôđềulàđạodiễn,nhàsảnxuấtđiệnảnhvà truyền hình, họ đều khá lớn tuổi và có kinh nghiệm trong ngành.
Mộtlúcsauliềncóngườinémmộtcànhôliuvềphíacô:“CôKhươngcòntrẻ mà có triển vọng quá, tuổi này đã là tổng biên tập một ấn phẩm rồi.”
KhươngDưDạngcũngkhôngsôinổinhiệttình,mặtcứngngắcnói:“Mongđạo diễn Lưu đừng chê cười tôi, tạp chí mới của tôi vừa mới phát hành.”
ĐạodiễnLưuhiểuý,ánhmắtkhôngngừngđảokhắpngườicô:“Vậythìuống một ly, chúc số mới của cô bán chạy...”
Cảmgiáckhóchịugiốngnhưbịcoilàmộtmónhàng,KhươngDưDạngkhông khỏi cảm thấy như ngồi trên đống lửa, chỉ muốn kết thúc bữa tiệc càng sớm càng tốt.
Ngườiđànôngtrungniênngồibêncạnhcônói:“ĐạodiễnLưuđãnângchén rồi, biên tập viên Khương không uống rượu là không nể mặt rồi.”
KhuônmặtKhươngDưDạngcứnglại,lôngmicongcong,cânnhắcmộtlát,cô cầmlyrượutrongtayuốngmộtngụm:“Tôicạn,đạodiễnLưuthìcứtuỳý,nếu còn bắt tôi uống nữa thì thật sự đang ép tôi rồi.”
Nửasaucủacâunàycóthểđượccoilàsựtừchốitrựctiếpmọilờimờirượusau đó.
ĐạodiễnLưumỉmcườiđưachocômộttấmdanhthiếp:“CôKhương,saunày nếu cô có cần gì thì liên hệ với tôi.”
Một gợi ý rõ ràng có thể giúp cô có vốn để đi đường tắt.
KhươngDưDạngkhôngđồngýcũngkhôngtừchốimàchỉnhìnvàodanh thiếp, móng tay ấn vào danh thiếp, khóe miệng nở một nụ cười chế giễu.
Cô liếc nhìn và nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc giữa đám đông.
Anhcaolớn,đôichânsuôndài,taycầmlysâmpanhđilạigiữađámđông, dường như anh chính là tâm điểm của đám đông.
Đúngvậy,ThẩmDực,vớitưcáchlàmộtdoanhnhâncũngcótêntrongdanh sách mời tham dự bữa tối từ thiện thời trang tối nay.
Không hiểu sao Thẩm Dực cũng rời mắt đi và nhìn vào mắt cô.
Đôi mắt như vậy rất sắc bén sâu thẳm, đã nhiều ngày không gặp, càng là Khương Dư Dạng đang tránh né sự nghi ngờ, tuy rằng không để tâm những lời nhậnxétmangtínhsuyđoánđó,nhưngcôvẫnhyvọngrằngkhimìnhxuấthiện lần nữa trước công chúng, cô sẽ không được gọi là tình nhân của ai đó mà là Khương Dư Dạng, tổng biên tập của [Traveler].
Bữa tiệc sắp kết thúc, Thẩm Dực đang ngồi trong bóng tối, cà vạt hơi lỏng.
Ánhsángmờảophảnchiếutrongđôimắtcôđơnvàkiêungạocủaanh,anh nhìn Khương Dư Dạng nói chuyện với Triệu Á Lâm, mỉm cười rạng rỡ.
Trang phục của cô hôm nay vừa thuần khiết vừa quyến rũ, trong mắt bất kỳ ai cũng giống như một đóa hồng bay trong gió, đầy đặn ướt át hấp dẫn người hái.
Thời gian trôi qua.
ĐạodiễnLưuđiđếngầncô,cốýcườinói:“CôKhương,muộnthếnàyrấtkhó bắt taxi, tôi bảo tài xế của tôi chở cô đi nhé?”
KhươngDưDạnglùilạimộtbước,lạnhlùngliếcnhìn:“Khôngcần,cảmơný tốt của đạo diễn Lưu.”
Đột nhiên, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trong tầm mắt cô.
ThẩmDựcxuyênquabiểnngười,đôimắtanhđensâuthẳm:“DạngDạng,về nhà đi.”
Giọng anh khàn khàn vì rượu sâm panh trong cổ họng.
ÁnhmắtcủaKhươngDưDạngkhinhìnanhlạitrởnênxacách,nhưthểanhlà người lạ mà hỏi lại: “Chào anh, anh là ai vậy?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.