Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 68
Nóithật,côchủđộngnóiranhữnglờinàykhiếnđôimắtThẩmDựcrấtchấn động, càng nhiều hơn là vui sướng.
Anhlạinảysinhýnghĩxấuxa,cảmthấybuồncười,cầmđuôitóccủacôcốý cọ qua chóp mũi.
LầnđầuThẩmDựcởmộtcănhộnhỏ,nhưngbởivìởtrongnhàKhươngDư Dạng nên không đến nỗi tệ, ngược lại tiện nghi đầy đủ, trang trí rất ấm áp.
ThẩmDựckhônglaukhôhẳnđãđểkhănmặtxuống,tựnhiênkéochănra,cổ áo choàng tắm hơi mở.
Đươngnhiên,KhươngDưDạngcũngkhôngchịunổi,chópmũichảyđầymồ hôi, tóc mai dán vào mặt.
Lập tức vạch trần bản chất hổ giấy của cô, không thể nào thẳng thắn hơn.
Cô uống nước suýt thì bị sặc, lại thấy kỳ lạ liếc mấy lần, sợ mình nhìn nhầm.
Thấytúiđồănvặtkiakhôngnhúcnhích,anhnhìnqua,cẩnthậnhỏicô:“Không ngon à?”
Cô nói: “Hay là anh đi tắm trước đi, đừng để khó chịu…”
Vếtthươnglinhhồndầnđóngvảy,lúcnàylàquátrìnhtrưởngthành.
Nói đến thể lực là vấn đề tự tôn của đàn ông.
“Emkhóccáigì?”ThẩmDựcdịudànglaulàndadướimímắtửngđỏcủacô: “Nếu em không thoải mái thì đừng làm nữa.”
ThẩmDựccầmđiệnthoạixửlýnốtcôngviệc,chốngkhuỷutaylên,trôngrất hứng thú đánh giá bộ dáng lúc này của cô, nhìn rất ngoan.
Saukhitắmxong,khuônmặtanhsạchsẽ,dịudàng,khônghềcótínhcôngkích nào.
Anh hiểu như vậy thật ra cũng có lý.
ThẩmDựcđộtnhiênnắmlấybàntaynắmchặtcủacôvìbấtan,nhẹnhàngxoa đốt ngón tay cô: “Dạng Dạng, anh nhớ, trước đây đã từng dạy em.”
Giọng nói nghèn nghẹn nhưng lại không thiếu lời nhắc nhở dịu dàng.
Bầukhôngkhíyênlặngchỉcótiếngkimloạivavàonhauvàtiếngvảivóccọ xát.
“Em, em không biết lắm…” Đây là lời nói thật.
Ăn cơm bên ngoài và ăn ở nhà vẫn khác biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Quả nhiên là đồ xấu xa, lúc xuống lầu còn mua một hộp nữa…
Côcũngchuivàotrongchăn,cuộntrònlại,đưalưngvềphíaThẩmDực,giảvờ muốn ngủ.
Đầuóccôrốirắm,đưatayđèlênlồngngựcanh,cúiđầuxuống:“Anhmauđi tắm rửa đi kẻo bị cảm.”
Anh hiểu, thoải mái nói: “Đợi lát nữa anh xuống mua.”
ThẩmDựcđượcchiềuchuộnghầuhạđãquen,anhchưabaogiờyêucầuailàm điều gì cho anh.
Tronglòngcôvừabấtlựclạitứcgiậnmộtlúc,khingướclên,ánhmắtlạidịu dàng như nước, ai nhìn cũng muốn tan chảy.
Đầucônóngrangiốngnhưtriệuchứngsốt,vậynhưnglạitỉnhtáohơnsốt nhiều.
Tiếngnướcchảyvangtrongphòngtắm,ThẩmDựcđứngsaulưngcô,rửasạch sẽ năm ngón tay cho cô, đến cả kẽ ngón tay cũng không bỏ qua.
ThẩmDựcđangcởinúttayáothìdừnglại,điđếnchỗcô,cúingườixuống,dễ dàng bế cô ngồi lên ghế chân cao, vẻ mặt chắc chắn: “Anh nói rồi, anh sẽ vỗ béo em.”
Lúc cô cảm nhận được sự dịu dàng của anh thì trong lòng càng rung động hơn.
Nhữngngàyxanhau,ThẩmDựcchưatừngđếnquáncơmHoàiDươngăn,sợ trong lòng không chịu nổi sẽ so sánh.
Kiều Tụng đi đến quầy bar nói chuyện điện thoại với cô, vừa uống rượu vừa phànnàn:“Dẹpcáigìmàdẹp?ThẩmDựcnhưvậy,haingườikhôngphảisớm muộn thôi sao? Củi khô gặp lửa thì bốc cháy, phụ nữ mạnh mẽ đến đâu cũng không chịu nổi đeo bám.”
Nhưng bây giờ anh rất muốn cầu xin Khương Dư Dạng làm ra giúp anh.
Chuyệnnhưnày,tựanhvàcôlàmrấtkhác.
Nghĩvậy,côcảmthấygọichoKiềuTụngnhưvậylàrấttànnhẫn.
Khương Dư Dạng: “…” Được thôi, cô giận mà không dám nói gì.
ThẩmDựcsuýtbịánhmắtnàycủacôlấynửacáimạng,yếthầuanhlănlên xuống, cười khẽ: “Anh mặc cho em chiếm đoạt.”
Dạdàyanhkénăn,nhưngvừauốngcanhấmvàobụngthìvịgiáclậptứcnởrộ, tự động nhớ đến quá khứ.
Khương Dư Dạng lập tức muốn nổ tung: “…”
Chưa từng có.
Côthởdài,ngồiởmépgiườngnghetiếngnướctắmrửatítách,chânkhông ngừng đá dép ra rồi đeo vào.
Cô tệ nhất là nói dối, cách điện thoại mà từ vành tai đến gáy cũng ửng đỏ lên.
Saukhiănxongcôlạicảmthấytộilỗi,nhéovòngeohơito,nhụtchíđểđồăn vặt vào túi.
Một cánh tay Thẩm Dực khoác lên tay vịn sofa, một tay khác v**t v* đùa nghịch mái tóc đen mượt như mây của cô, lại vừa trêu đùa sau vành tai cô.
Khương Dư Dạng tùy ý chọn mấy thứ, đều là thứ cô thích ăn.
MặcdùKhươngDưDạngkhôngbiếtlàm,lúcnhanhlúcchậm,nhiềulúccòn làm đau anh.
NhớlạingàyhômđóđếnParis,cômộtthânmộtmìnhđứngtrongmànmưa,co rúm lại như con nhím, toàn thân đầy gai, lại tuyệt tình nói do anh không cần cô trước.
CổhọngKhươngDưDạngkhôkhốc,côđưataycầmlấylynướclọctrêntủđầu giường, vừa chạm phải thì lại thấy một hộp nhỏ trong túi.
Có loại gợi cảm quyến rũ dần lan tràn ra.
SaukhiThẩmDựctrởvềthìxáchhaicáitúilớn,bêntrongcómộttúiđềulàcác loại đồ ăn vặt.
Xong rồi, Khương Dư Dạng lập tức chột dạ.
“Em có tắm không?”
KhươngDưDạngđượcanhômđirửatay.Trongviệcsinhhoạthằngngày, Thẩm Dực rất kiên nhẫn, cẩn thận, biết quan tâm đến người khác.
Khương Dư Dạng mang canh ra, hai người ăn cơm tối trước.
KhươngDưDạngthấylớpvảitrênbảvaianhbịnướcmưalàmướt,vẫnhơi ẩm, cô lập tức nhớ ra điều gì đó: “Ở chỗ em không có quần áo cho anh.”
KiềuTụngnhìnngườigọilàđầubảngđeomặtnạđứnggiữađámngười,aioán nói: “Không thấy đầu bảng nhưng ăn cơm c·h·ó no mất rồi.”
Anhcầmkhănlônglaunướctrêntóc,saukhitắmxongđôimôicũnghồnghào hơn.
KhươngDưDạngcònbănkhoănchuyệnlậtxekianhưngsợThẩmDựcđột ngột trở lại nên đành phải tự nhiên chuyển đề tài: “Chị gặp đầu bảng chưa?”
KhươngDưDạngcảmthấytráitimmìnhđangrơixuốngtừngchútmột,cán cân lý trí đổ hẳn về phía anh.
BênphíaKiềuTụnglàâmthanhồnào,nghenhưtiếngnhạcđiệntử,cóvẻcôấy đến quán bar.
“Dạng Dạng, em với Thẩm Dực lén lút qua lại lúc nào mà đến chị cũng bị lừa, sớm muộn em cũng phải mời lại chị bữa cơm này.” Kiều Tụng trợn tròn mắt: “Khôngđúng,chịemtốt,khôngthểlàmthịtemđược,haylàđểThẩmDựcmời đi, dù sao anh ta cũng nhiều tiền.”
Tiếngmưarơidầnngơi bớt,chỉcònnhững giọtmưaphùnrả rích.
LầncuốicôlàmchuyệnnàylàởBáchDuyệtPhủ,côvừalạnhnhạtlạivừangây ngô, thời gian đã qua hơn một năm, “học nghệ không tinh” lại càng không nói đến cô đã thụt lùi bao nhiêu.
Hôm nay Thẩm Dực dính mưa, nếu đêm ở lại thì chắc chắn phải tắm rửa.
NghĩđếnsốtiềnnàysẽbịtrừtrongtàikhoảncủaThẩmDực,côlậptứckhông có ý kiến gì.
…
Khương Dư Dạng lập tức thấy chữ “siêu mỏng” ở giữa, còn lại cô không hiểu.
Trongđầutựdưnghiệnlênhìnhảnhcôquỳtrênsànnhà,chodùlàphươngdiện kia thì hình như còn đáng sợ hơn trước đây.
“Dậyrồià?”GiọngnóicủaThẩmDựctruyềnvàotai,vừamềmmạivừangứa ngáy.
Thẩm Dực ngửa ra phía sau, ánh mắt sáng rực.
Sau đó Khương Dư Dạng ngồi quỳ lâu nên đau lưng, càng không nói đến cánh taykhôngcửđộngnổinữa,chỉcóthểhoạtđộngmáymóc,khóckhôngranước mắt.
“Ừm, đều đã qua rồi.” Khương Dư Dạng đã buông bỏ từ lâu, nếu cô vẫn luôn sốngtrongquákhứthìchỉsợcômãimãicũngkhôngđứngdậynổitừquákhứ.
Anh hoàn toàn buông tay mặc kệ, đôi mắt nhìn chằm chằm, hơi thở dồn dập.
ThẩmDựctháocàvạtra,cũngthuậntaycởiđồnghồ,độngtácnhanhgọn, nhưng quá trình này ở trước mặt cô vẫn gọi là chậm.
Lúc sẩm tối, không phải anh mới giải phóng một lần rồi sao?
Đèntrongnhàsángrực,timKhươngDưDạngnhảythìnhthịch,khônghiểusao lại thấy căng thẳng.
Nhưnglầntrước,cáiáochoàngtắmkialàđồdùngmộtlần,khôngthểdùnglại nữa.
KhươngDưDạngcốgắnggiảithíchchomình,trôngrấtdịudàng:“Khôngphải anh mới đi công tác về sao? Anh không mệt à, hay là ngủ trước đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vậtkiavẫncứngrắn,nhưngThẩmDựckhônghềthươngtiếcnó,xembộdạng như thật sự chuẩn bị dừng lại.
Tốc độ như vậy chẳng khác nào tra tấn anh.
Cả hai đều kiêu ngạo, anh cũng không nỡ nhìn cô không vui.
“Khôngđược.”KhươngDưDạngbướngbỉnh,đôimắtmởto,vừanghiêmtúc vừa thẳng thắn.
Mặcquầnáothìthấygầy,cởiralạicódathịt,chínhlànóiThẩmDực.
Thẩm Dực bị cô chọc cười, lại nằm về ghế sofa, ngồi đấy dửng dưng.
Khôngkhídườngnhưbịcơnmưanàyđốtcháyhơn,vừachạmvàolậptứcbùng cháy.
Đã lâu rồi không như vậy.
KhươngDưDạngbịanhdẫntiếttấu,mộtlúclâusau,lòngbàntaycôcóhơi đau mỏi.
“DạngDạng.”Anhnhíumày,sắcmặtnhưrấtthấtvọng:“Emkhôngtinthểlực của anh sao?”
Dựa theo tính cách của Khương Dư Dạng từ trước đến nay, Thẩm Dực biết cô đãlấyhếtdũngkhíđểnóinhữnglờinày,mộtkhibịtừchốicôsẽrấtthất vọng.
Cả người Khương Dư Dạng được anh ôm trong lòng, rõ ràng ở tư thế này cô vẫnrấtkiêungạo,nhưnglạiluôncảmthấyquyềnchủđộngkhôngnằmtrong tay cô. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nướcmưatướilênnhữngchậuhoaláxanh,khôngnhiễmbụitrần,nhữngchiếc xanh biếc càng tươi mơn mởn.
Nghĩlạivẫnthấybuồnphiền,anhthứctrắngđêmkhôngngủnhưngvẫnkhông muốn từ bỏ đoạn tình cảm này.
Khương Dư Dạng bị cấn vào, cô xê dịch đầu gối, mi mắt khẽ rũ xuống. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chóng mặt, còn có hơi đau, sau đó thì biến thành chìm đắm.
Cô lập tức sợ: “Không… không cần đâu.”
Anhkhônggiảvờ,tínhnhẫnnạiđãbịkhiêuchiếncạnkiệt,anhcắnlênmôicô, còn gợi cảm l**m một cái: “Đầu bảng ở quán bar phục vụ cái gì, em có muốn thử trên người anh không?”
KhươngDưDạngkiềmchếnhịptim,nhảymộtpháttừtrêngiườngxuống,chạy vào phòng tắm rồi đóng cửa lại.
Bây giờ xem ra đúng là như vậy thật.
Nhưnghànglôngmilạirunrẩy,giảvờngủnhưngcóquánhiềusơhở.
Haikhíchấtsắcbéncaoquývàdịudàngmâuthuẫnnhaulạirấthòahợptrên người anh.
Tronglúcvôtìnhlàmlòngngườibốirối.
ThẩmDựcngồidậy,ánhmắtcàngtrầmhơn,giốngnhưlớpvảinhungđen.
Anh dùng mu bàn tay che mí mắt, lười biếng không muốn làm gì.
“Khôngphải.”ĐuôimàycủaKhươngDưDạngmangvẻtủithân,nhẹnhàng nói: “Em sợ béo.”
NhânlúcThẩmDựcxuốnglầu,KhươngDưDạngvớilấyđiệnthoạigọichochị em bị lật xe.
Lề mề tắm rửa xong, lúc ra ngoài Thẩm Dực vẫn chưa ngủ.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao vua lại không thượng triều rồi.
Sợ đầu gối cô quỳ trên sàn nhà lâu sẽ đau, anh cố ý lót gối xuống.
Xem ra vẫn còn ngây thơ.
Chodùhiệngiờđãquaylạirồi,anhvẫnkhôngnỡđểcôchịuấmức,canhcánh về chuyện trong quá khứ. (đọc tại Qidian-VP.com)
ThẩmDựcđặtthìaxuống,giảithíchvớicô:“DạngDạng,từtrướcđếnnayanh chưa bao giờ nghĩ sẽ không cần em.”
“DạngDạng,bâygiờemmớigọiđiệnchochịsao?”KiềuTụngnhìnthờigian, giọng điệu mờ ám như trộm: “Thành thật khai báo, có phải khoảng thời gian vừa rồi em với Thẩm Dực ở trên giường không?”
ThẩmDựcrakhỏiphòngtắm,trênngườiẩmướthơinước,từnggiọtnướctrên tóc nhỏ xuống trán rồi trượt theo đường cong xuống dưới.
ThẩmDựckhôngchúýthìcôlậptứclườibiếng,độngtácchậmchạpnhưcon rùa nhỏ.
“Emnhìngìđấy?”ThẩmDựcđưatayra,cầmmộthộptrongtay,cốýchocô nhìn: “Cái này được không?”
ĐúnglàcôkhônglêngiườngvớiThẩmDực,nhiềulắmlàởtrênsofathôi…nói như vậy cũng không có gì sai.
Nướcđọngtrêntayđượclaukhô,tronggương,haingườivẫnđứngtrongtưthế ôm nhau.
KhươngDưDạngsợnhột,lúcnàykhôngthểchịuđược,côkhịtmộttiếng,thoát khỏi anh, chôn mặt xuống giường.
“Khôngcó…”KhươngDưDạngxoagáy,đưamắtnhìnghếsofakia.
Anhnhếchđuôimắtlên,cườinhưkhôngcười:“Vậycóphảianhnêntựchứng minh một cút không?”
Khương Dư Dạng: “…”
Anhmớiđicôngtácvềnênrấtmệtmỏimớiđúng,mímắthơirũxuống,nhưng ánh mắt nhìn cô lại vô cùng sáng rực.
“Cụccưng,maulênchút.”ThẩmDựcnhếchmôilên,vẫnlàdángvẻbấtđộng, anh trêu chọc cô: “Nếu không cả đêm của anh sẽ phí trong tay em đấy.”
Nhưng khoảnh khắc giải phóng kia, cảm giác thỏa mãn ở đáy lòng vẫn rất lớn.
Giống như đang hỏi ý kiến của cô vậy.
Lần đầu tiên như vậy là tối họp lớp với anh xong thì đến khách sạn.
Biếtcôkhôngngủcònnóivậy,chắcchắnngườiđànôngnàycốý!
Bênngoàitiếngsấmchớpvanglêncùngvớitiếngrên,tiachớphiệnlên,bao phủ tất cả những tầng mây.
Sao người này lại như thế chứ?
Côlậptức tựtin hơn:“TiểuKiều, dẹpmấy hìnhảnhvớ vẩntrong đầuchị đi.”
Chương 68
Cô không tình nguyện mà oán trách: “Sao anh còn chưa ra?”
Càng so sánh càng khát vọng có được.
ThẩmDựchơinângcằmlên,dángvẻnhưkẻdạyđờixấuxa:“Anhcókiên nhẫn, đảm bảo dạy dỗ cẩn thận, được không?”
Tiếngmưadồndậpnặngnềrơixuống,cơnmưamùaxuânquýgiánàyđếnThủ đô rất nhanh và cũng quá gấp gáp.
KhươngDưDạnggiữchặtchănbông,chỉđểlộđôimắthạnhngơngácnhìn anh: “Em chỉ nghĩ thay cho thân thể của anh thôi.”
Tiêurồi,côđúnglàthấysắcmờmắt.
Vốn dĩ cô cảm thấy đây là chuyện không phải không thể nói ra được nhưng khi anhnóira,nhữngdụdỗđầyngượngngùng,cảmgiácxấuhổđâmthẳngvàotrái tim cô.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.