Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 74
PhòngcủaOceanwideInternationalđượcthiếtkếtheokiểucảcănnhiềuphòng, đến mức có lúc cô đã nằm xuống giường mà quên chưa tắt đèn phòng nào đó còn lười bò dậy đi tắt nữa là.
Sau đó, Bệnh viện Đông Y thu thập chứng cứ khắp nơi, đưa ra bằng chứng thuyếtphục,đồngthờiđăngbàituyênbốrằngtấtcảcácthiếtbịđiềutrịytếcủa Đông Y không gây ra bất cứ tác dụng phụ nào khi sử dụng trên cơ thể con người, cũng mong toàn xã hội cùng nhau theo dõi sát sao, mong chờ viễn cảnh đầy triển vọng khi ứng dụng vào Đông Y.
Bỗng nhiên, tầm nhìn hơi tối lại, khoang mũi tràn ngập mùi gỗ thông dễ chịu.
NhưngmấyngàytìnhhìnhĐôngYkhôngmấylạcquan,bệnhtìnhcủaônglão cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
ThẩmDựcđặtbóhoabáchhợplêntrướcbiamộ,lôngmikhẽrun,nóivớivẻ trịnh trọng như mọi khi: "Thẩm Tầm, bọn anh tới thăm em đây."
KhươngDưDạngchânthànhnói:"TổngbiêntậpTriệuđươngnhiêncósuyxét của chị."
"Bệnh viện." Thẩm Dực đáp.
"Ừ, anh cũng tăng ca." Thẩm Dịch dựa lưng lên sô pha, giọng nói đầy ẩn ý.
KhươngDưDạngcẩnthậnthòđầura,muốnđàmphánổnthoảvớianh:"Thẩm Dực, nhà mình rộng lắm, hay anh đổi nơi khác đọc tạp chí nhé?"
KhươngDưDạngtuylolắngchoThẩmDựcnhưngvẫnluôntintưởngvàomọi lựa chọn của anh.
Anhlàmnhữngviệcnàyvừadịudàngvừakiênnhẫn,khácbiệthoàntoànvới Thẩm Dực lúc nãy.
Nhữngngàythángtuổitrẻbồngbộtxưakiađầymâuthuẫn,chỉcóThẩmDực thấu rõ nỗi đau khổ khi bản thân chới với giữa thiên đường và địa ngục.
Dướiánhđènấmáp,chiếcáochoàngtắmmàuđenanhmặcchỉthắtđaiquanh eo, để lộ cả nửa lồng ngực.
Xongrồi,xongrồi,KhươngDưDạngkêuthầmtrongbụng,kếhoạchtăngca tối nay đổ bể rồi.
Lúchọtớinơi,ThẩmHáchLiênvàLâmBìnhChiđềucómặt,haingườiđang túc trực cạnh giường.
Ông cụ Thẩm ngồi dậy một cách khó khăn, Thẩm Dực nhanh tay đỡ lấy ông.
ThẩmDựckhôngđểcônghĩnhiềuhơn,nhẹnhàngkéohaitaycôrasauđầu, lòng bàn tay rộng lớn xoa xoa chiếc nhẫn anh tự mình đeo lên cho cô.
Nhữnglờinàykhôngchỉtỏrõtháiđộcủacô,cònkhiếnTriệuÁLâmkhông kiêng dè cô nữa.
ÝđịnhbanđầucủaĐôngYlàsửdụngphươngphápchữabệnhbằngAI,khilời đồn ngày càng lan rộng, nó bị chụp lên cái mác "Bệnh viện gian dối".
HaimáKhươngDưDạngnóngbừng,nhớlạivấnđềtầnsuấtanhđãnóilúc trước. Dạo này cô bận quá, còn tưởng Thẩm Dực sẽ tha cho cô.
Có vẻ như không đàm phán được rồi.
KhươngDưDạngđứngtronggió,cảmnhậnlàngióthổitrênsôngHoàngPhố, ngắm nhìn những du thuyền đang kéo còi trên sông.
Thẩm Dực nhìn đồng hồ, nhắc nhở: "Dạng Dạng, em sắp muộn rồi."
ViệcDịchKhoasửdụngnhữngthủđoạnbẩnthỉutrênthươngtrườngthậttrơ trẽn.
"Lo cho anh à?" Thẩm Dực hỏi thẳng, giọng nói còn mang theo ý cười.
Tuyanhchẳnghềcóđộngtácnàoquáphận,nhưngmọicửchỉnhưđềutựtoát lên vẻ gợi tình.
ThẩmDựckhôngvạchtrầncô,đểcôđấutranhtâmlí,ýcườinơiđáymắtkhông sao giấu được. (đọc tại Qidian-VP.com)
TriệuÁLâmuốngcạnlyvangđỏ,nóivớivẻbạcbẽo:"Tôitừngsánglậpđược một đội ngũ rất thành công, nhưng sau đó họ mang ấn phẩm mới đi mất." (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương Dư Dạng cố nén nước mắt, gượng cười: "Ông nội."
Ăn tối xong, cô ôm máy tính, tiếp tục vùi đầu sửa tài liệu.
Cô hơi rùng mình, những lời chưa nói đều biến thành tiếng r*n r*.
Thẩm Dực: "Hai bên giao tranh, bên được lợi nhất là ai?"
Đông Y bị hắt nước bẩn, anh sẽ không dễ dàng bỏ qua.
KhươngDưDạngvừathầmlênánhànhvivônhânđạonày,vừacắnrăngcố chống đỡ; có điều ban đầu cô lặng lẽ nhìn trộm, sau đó thì công khai thưởng thức "bữa tiệc sắc dụ" này luôn.
Cônhíumày,nóivớivẻđángthương:"Nhưngemcònphảităngcamà..."
ThẩmDịchnhìnchiếchộpnhỏmộtcái,bêntrongchẳngcòngì,bènnói:"Dạng Dạng, hết mất rồi, mai anh đi mua."
KhươngDưDạngtỏvẻvẫnnghiêmtúcxửlícôngviệc,rờimắtđi,khôngrảnh để ý tới anh.
đêmvensôngHoàngPhốphíađốidiện,thỉnhthoảngcòngọivideochocongái vào buổi tối.
KhươngDưDạngnhìngươngmặtnhỏnhắntrongảnh,nonnớtđầysứcsống trên ảnh.
Anhcầmcuốn[Nếpsốngtàichính]lên,ngóntaythondàitrắngtrẻothỉnh thoảng lật giở một, hai trang.
Chỉ cần đảm bảo tóc đã khô trước khi đi ngủ thì sẽ không bị đau đầu.
Khiđómọingườiđềunóianhtựcaotựđại,kiêungạo,khôngbaogiờcúiđầu hệt như chàng hoàng tử nhỏ.
Bấtcứthứgìdànhchocôcũngphảilàtốtnhất,nênanhsẽkhôngcầuhônqua loa như này.
TâmtrạngThẩmDịchrấtbìnhtĩnh,khônghềhoảngloạnchútnào:"Dạng Dạng, em có tin anh không?"
Côđãxemtintứctàichính,gầnđâygiớiđầutưmạohiểmởThủđôcórấtnhiều xáo trộn.
KhươngDưDạnghoànhồn,biếtgiờmàcôcònkhôngquađóthìrấtcókhả năngsẽbịTriệuÁLâmmắngchotốitămmặtmũi,côđẩycửaxechạymột mạch về phía trước.
KhươngDưDạngnghiêmtúcnói:"[ICON]làmongmuốnthuởbanđầucủatôi, [Traveler] không thể tách khỏi [ICON], tôi cũng hi vọng chúng ta có thể nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau thành công."
LầncuốicùngcôgặpôngcụThẩmlàdịptếtTáoQuânmấythángtrước,lúcđó ông đã rất yếu, luôn phải tiến hành điều trị mạnh kết hợp với uống thuốc. Bệnh đếnnhưnúiđổ,dùphẫuthuậtđãthànhcôngnhưngtìnhtrạngsứckhoẻcủaông cụ vẫn ngày một xấu đi.
"Hôn nhân còn chẳng đáng tin nữa là sự nghiệp với những mối quan hệ lợi ích."
"Vâng, bây giờ anh định làm gì?"
"Àvẫnchưa..."KhươngDưDạngxấuhổmímmôi,tráitimhơiloạnnhịp.Triệu Á Lâm hiểu ý, nói với vẻ thoải mái: "Vậy thì là tín vật tình yêu rồi, người trẻ tuổi hay thích mấy kiểu này."
ThầmDựcvừatắmxong,máitócđenchưakhô,nhữnggiọtnướclànhlạnhtí tách rơi hết xuống chân cô.
Conngườitalúcvềgiàthườngkhôngquácoitrọngsốngchếtnữa,sốngthêm một ngày hay bớt một ngày thì cũng sẽ tới lúc phải buông tay lìa đời.
KhươngDưDạngthầmsửngsốt,khôngngờTriệuÁLâmlạichủđộngnhắctới chuyện này.
Lúcđó,côchưabaogiờnghĩrằngsẽtrởvềthànhphốnàymộtlầnnữa. Mà giờ đây, máy bay vừa cất cánh, cô đã chẳng nỡ rời đi.
KhươngDưDạngcứngỡmìnhchưatỉnhngủ,lạidụidụimắtnhìnchiếcnhẫn trên ngón tay mình.
Nhưng mà, cô suýt nữa là quên mất cái bản chất đen tối của anh..
Rất đẹp, dưới ánh đèn, trông nó càng lấp lánh hơn.
Côkhôngdámquấyrầy,chỉthànhkínhcảmnhậnmùihươngnhangtrong không khí. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trongbuổihọplớpsauđó,nếuThẩmTầmkhôngnóimuốnđếntìmanhthìđã không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Bây giờ nếu nói cô có tình địch, thì chỉ có thể là công việc của Thẩm Dực thôi.
Trong khoảng thời gian nằm viện, ông cụ Thẩm không thích bị làm phiền nên khôngchođồngđộicũtớithăm,chỉđểThẩmHáchLiênvàLâmBìnhChiởlại chăm sóc.
Vẻmặtcôcứnglại,nhớtớibệnhdạdàycủaanh,côcòntưởngsứckhoẻcủa anh gặp vấn đề.
VìđãđặtvémáybayvềThủđôvàosángsớmmainêntrướckhirờiđi,Khương Dư Dạng đã thong thả dạo bước trên Bến Thượng Hải.
Khókhănlắmcômớihítthởđượcmộthơi,ThẩmDựclạisáptới,trựctiếptiến vào, ánh mắt thăm thẳm, cất giọng hỏi: "Em hỏi anh tăng ca gì hả? Có nợ thì phải trả, đúng không nào?"
Khoémắtcôđỏhoe,trôngnhưvừakhócxong,đoạnômlấygốiđầu,hắthơi một cái.
KhươngDưDạngthấyanhthìtâmtrạngtốthơnhẳn,cũngnghiêngngười,đặt một nụ hôn lên đôi môi mỏng của anh: "Đi đâu đây?"
HiệngiờQuânLiênchỉcóhaigiảipháp,mộtlàliênlạcvớingườitungtinđồn, thậm chí đâm đơn khởi kiện, hai là im lặng hứng chịu búa rìu dư luận trong khoảng thời gian này, đợi thời cơ thích hợp rồi làm sáng tỏ sau.
Sauđó,ThẩmDựcđưacôtớinghĩatrangThủđô,nghĩatrangrấtyêntĩnhvào ban ngày, trên đường đi có vài cây hoè, um tùm bóng râm dưới ánh mặt trời.
Bâygiờ,ThẩmDựckhôngcòntrốntránhvềcáichếtcủaThẩmTầm,cũng không còn tự trói buộc bản thân hay bị cảm giác tội lỗi giày vò nữa.
Quả thực là một màn dùng sắc dụ dỗ…
ThẩmDựcbócchoôngquảquýt,nóiđùa:"Ôngnội,saoônglạiđốixửvớicháu trai ruột của mình vậy chứ?"
Khương Dư Dạng ôm lấy anh, giọng nói dịu dàng: "Thẩm Dực, đã qua cả rồi."
Thẩm Dực đóng cuốn tạp chí lại, nói với vẻ đương nhiên: "Anh thích ở đây cơ."
SaukhicùngTriệuÁLâmtrởvềtừchuyếncôngtácởThượngHải,Travelerđã hợptácvớitờtạpchíTheXcủaThượngHải,cùngnhautổchứcmộtbữatiệcra mắt.
Kếtquảcủaviệcbịsắcđẹpdụdỗlà...Tronglúcthấtthần,tênkháchmờitham gia dự tiệc bị cô đổi thành Thẩm Dực.
Ôngcụvuốtrâu,hừmộttiếng:"Thằngnhócmấtnết,ôngnộikhôngépcháuở bên ai, chỉ cần là người cháu thích, cháu gánh vác được trách nhiệm và đối xử với người ấy tốt là ông nội yên tâm rồi."
ThẩmDựccũngkhôngnóigì,anhkhákiênnhẫn,nhànnhãngồixuốngchiếcsô pha đối diện cô.
LầntrướcKhươngDưDạngtớithămlúcôngcụThẩmmớiphẫuthuậtxong, khi đó ông vẫn có thể ăn một lúc vài quả quýt, tinh thần phấn chấn nói đủ chuyện từ cổ chí kim.
ThẩmDựckhôngđáp,đứngdậykhỏisôpha,đitớiphíađốidiện,vươntaykéo một cái, cô đã nằm gọn trong lòng anh.
TròchuyệnvớicấptrêntổngbiêntậpvềđờitưcủamìnhlàmDươngDưDạng vừa thấy lạ vừa không biết Triệu Á Lâm rốt cuộc muốn nói gì.
Hôm sau, Thẩm Dực tới sân bay đón cô.
Anhhơicúitấmlưngthẳngtắpxuống,vùiđầuvàovaicô,nhưthểnhìnthấyvị thần của chính mình.
Anhnhanhchóngbắtmáy,trảlờicô,âmcuốihơicao:"Hửm?"
Cô hỏi với vẻ không thể tin nổi: "Thẩm Dực... anh đang cầu hôn ư?"
Sắcmặtôngcụkhôngtốtlắm,cốgắnggiữtinhthần,nóichậmrãi:"Cácconra ngoài trước đi, Thẩm Dực với Dạng Dạng ở lại trò chuyện với ông một lát."
Thìrathậtsựcómộtngườisẽkhiếnthànhphốtrongkíứccủabạntrởnênrực rỡ hơn xưa.
Mấy ngày đầu, việc đàm phán hợp tác diễn ra khá suôn sẻ, sau khi toà tạp chí bênđốitácthảoluậnthêmvàivấnđềchitiếtvớihọxongxuôi,haibênvuivẻkí kết hợp đồng.
"Vâng, ảnh hưởng đến chất tóc."
Dương Dư Dạng ngẩn ra, đôi mắt hạnh trong veo như làn nước gợn sóng ở thị trấn Tô, thắc mắc: "Chẳng phải anh nói tối nay không phải xử lí công việc sao?"
KhươngDưDạngmơmàngbuồnngủ,bỗngngheanhhỏi:"Cóphảiemkhông thích sấy tóc không?"
Bácsĩthôngbáo,khoảngthờigiannàygiađìnhnênbầubạnbênôngnhiềuhơn, tránh việc sau này phải nuối tiếc.
Chương 74
VìvậykhiThẩmDựcvừanớilỏngcàvạt,KhươngDưDạngđãnghiêmtúc thông báo với anh rằng tối nay cô phải làm rất nhiều việc nên sẽ đi ngủ rất muộn.
Saukhilênmáybay,KhươngDưDạngnhìntừngtầngmâydàyđặcngoàicửa sổ, nhớ lại cảnh tượng mình rời khỏi Thủ đô hơn một năm trước.
Gươngmặtcôngâythơtrongsáng,lúcmưumôtrônghệtnhưbénhócconđang chơi xấu.
Nếu đã đánh, thì phải tung một cú lội ngược dòng đẹp mắt.
Suychocùngthìhồicònyêunhaulúctrước,anhcũngtừnggiúpcôsấytóc một, hai lần gì đó.
GiótrênBếnThượngHảirấtlớn,KhươngDưDạngnhìnmặtsônglấplánhánh đèn, nhấc điện thoại bấm gọi, đoạn khẽ gọi tên anh: "Thẩm Dực."
ÔngcụThẩmnằmtrêngiườngbệnh,nắmlấytayhaingười,nóimộtcáchtrịnh trọng: "Hai đứa cháu ngoan." (đọc tại Qidian-VP.com)
Khoảngthờigianấy,KhươngDưDạngquảthựcmấtphươnghướngvềchuyện này, nên mới chọn trở về thị trấn Tô một chuyến nhân dịp Tết để bình tâm lại, nghĩ kĩ xem rốt cuộc bản thân cô muốn gì.
Vìtrìnhtựcủabuổitiệc,KhươngDưDạngtựmìnhsátsaotừngbước,dốcsức để buổi tiệc tối diễn ra một cách suôn sẻ.
Thật ra khi ở cùng cấp trên như Triệu Á Lâm, cô ấy giống như đang thả diều vậy,cấpdướicóbaylênđượckhông,baycaobaonhiêu,bayđượcbaoxađều do cô ấy khống chế hoàn toàn, nắm chặt dây diều trong tay.
Mùa xuân Thủ đô rất ngắn ngủi, vừa vào hè mà hoa hoè đã đua nhau nở rộ.
Làndatrắnglạnhnhưngọcquý,nhữnggiọtnướclấmtấmtrênxươngquai xanh, cơ bụng ở phía dưới càng dễ khiến người ta liên tưởng.
Bóngmađeođẳngtrênvai,nhưnganhvẫnlựachọnđứngthẳngdướiánhnắng chan hoà, điều này thực sự rất tốt.
Côđặttaylênlồngngựcanh,cảmnhậnđườngnétcơbắpnơiđó,mặtmũi thoáng chốc đỏ hồng, trái tim cũng lỡ nhịp.
Chỉcóđiềuanhmuốnthấycôđeochiếcnhẫnnày,đểcócảmgiáchọthựcsự thuộc về nhau.
TuyTriệuÁLâmnóiđãlyhôn,nhưngchẳnghềthấycôấyrầurĩchánnản.Cô ấy thường cầm một ly vang đỏ, đứng trong phòng khách sạn, ngắm nhìn cảnh
Hư hỏng, quá hư hỏng!
Đầu thiên là việc có một người tự nhận là phóng viên truyền thông công khai việcthiếtbịytếcủaBệnhviệnĐôngYbịtrộnlẫnvớilôhàngkhôngđạtchất lượngchuẩnmuatừTinhChâu,nếudùnglêncơthểngườithìrấtcókhảnăng sẽ dẫn tới ung thư, còn đính kèm với hình kiểm tra chất lượng về việc ngừng cấp vốn hoạt động cho Tập đoàn Tinh Châu.
Trước kia khi cô còn ở Paris, lúc mới vào công ty, cô bị Wintour đối xử như chiếcbìnhhoadiđộngvàhoàntoànphớtlờ.Khôngngờcôquayvềvớicông tác phát hành cũng chẳng dễ dàng gì, tuy [Traveler] mang tiếng là ấn phẩm riêng, nhưng mọi thứ đều chịu sự kiểm soát của Triệu Á Lâm.
"Anh đang bận hả?"
NhưngvàolúcBệnhviệnĐôngYhứngchịubúarìudưluận,DịchKhoabỗng thu mua được một lô thiết bị y tế hoàn toàn không có vấn đề về chất lượng.
Tình thế hai bên trực tiếp đẩy Tập đoàn Quân Liên vào ngõ cụt.
"Dang Dạng, cháu trai ông từ nhỏ đã nghịch ngợm, nếu sau này nó chọc cháu khôngvui,ôngnộichẳngthểgiúpcháunữa,nhưngcháucũngkhôngđượcchịu đựng tủi thân nhé." Tuy bị bệnh, nhưng giọng điệu của ông vẫn cực kỳ uy nghiêm.
Nướcsôngcuồncuộn,lòngcôcũngdângtràocảmxúc:"Emtinanh,chưabao giờ thay đổi."
QuânLiêncàngsốtruộtthìsẽcàngmuốnthanhminhvềchuyệnnày,nhưngchủ đề liên quan tới "bệnh viện gian dối" bị nhắc đi nhắc lại, khiến ấn tượng về việc này với mọi người càng sâu sắc hơn.
Thượng Hải.
ThẩmDựcvàcôtaytrongtay,hứahẹn:"Ôngnộiyêntâmạ,tớilúcđócháucho ông xem sổ đăng ký kết hôn nhé."
Đôimôibịanhchiếmlấy,haichâncôkhôngnhữngmềmnhũn,màcảýthức cũng trở nên mông lung.
Cóđôikhi,"ngườisốngsót"trênthếgiannàysẽđắmchìmtrongbóngmatội lỗi, không tài nào thoát ra được.
Trậnhoảhoạnnămấy,anhlàngườisốngsót,nhưngsinhmạngcủaThẩmTầm đã bị cướp đi.
Đúngvậy,mọithứđãquacảrồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói tóm lại, mọi chính sách của Triệu Á Lâm đều vì sợ cô lật lọng, thậm chí ăn cháođábát,đềphòngviệc[Traveler]xuấthiệnsẽlàmảnhhưởngtớilợiíchcủa [ICON].
Thẩm Dực cũng không giấu diếm cô, nói thẳng: "Ông nội muốn gặp chúng ta."
Valiđượcbỏvàocốpxe,côngồighếphólái,ánhmắttrongveohiềndịu.
Tiếngmáysấytiếptụcvanglên,ThẩmDựcvéntóccôrasautai,hỏitiếp:"Vậy sao trước kia em không nói với anh?"
ThẩmDựcđứngdậytắtđiềuhoà,sauđóbếcôrakhỏichăn,đặtcôlênđùi,sấy tóc cho cô.
Nhưngkhôngaihaybiếtcảmgiáctộilỗitràodângtronganhmỗiđêm,làmanh không thể nở nổi.
Haingườiquấnquýtchốclát,ThẩmDựccúixuống,thơmlênvaivàcổcômột cách kiềm chế, không dám hôn quá mạnh vì sợ để lại dấu hôn.
"Ôngnội?"KhươngDưDạngđặthaitaylênđầugối,tráitimtrốngrỗng,tâm trạng xấu hơn thấy rõ.
Nghe vậy ông cụ Thẩm mới mỉm cười, vẻ mặt dịu hơn nhiều.
Chỉbằngmộtcâunói,KhươngDưDạngđãhiểutoànbộ,nướccờnàycủaanh mang tên án binh bất động.
TráitimKhươngDưDạngđậpliênhồi,nhìnchiếcnhẫn,dườngnhưnghethấy tiếng anh gọi "Bà Thẩm", niềm hạnh phúc dâng trào trong lồng ngực.
ThẩmDựcbếngangcôlên,lúcđặtcôxuốngthìtiệntaycởiluônđaiáochoàng tắm.
Trongmắtngườingoài,ThẩmDựccaocaotạithượng,vữngvàngkiêncố,được bao người vây quanh, xa xôi không thể với tới, ai cũng rất kiêng dè anh.
TriệuÁLâmcuốicùngcũngnởnụcườitươi,khenngợi:"Dạng,côlàmtốt lắm."
Nhuyhoatrắngtinhkhôikhôngtìvếtrungrinhtronggió,toảhươngthoang thoảng.
Cuối cùng yên giấc ngàn thu ở nơi này.
Sau khi tin này được đăng tải lập tức khiến dư luận xôn xao.
"Vẫnchưađâu."Anhđannhữngngóntaycủahaingườivàonhau,nóivớivẻ kiên định: "Sau này anh sẽ cho em những thứ tốt hơn nữa."
ThẩmDựcgậtđầutỏvẻthấuhiểu,gáclêntayvịnghếsôpha,trôngnhànnhã vô cùng.
Dọcđường,giómátthổitungmáitócdàicủacô,chiếcnhẫntrêntaylấplánhvô cùng.
Dâydưakhôngngớt,mâymùchekhuấtánhtrăngđêm,rèmcửatrongphòng không lọt gió, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp và nhịp tim đan xen.
Chỉ có cô muốn dốc sức bảo vệ góc cạnh sắc bén ấy.
KhươngDưDạngnhướngmắt,cườiranhmãnh:"Thìđểanhthựchiệnchút nghĩa vụ bạn trai chứ sao."
Giọngnóicủaanhmangchútkhànkhànđặctrưng,đãtrầmmêtrongđólà chẳng muốn tỉnh lại.
Maymàkịpgiờlênmáybay,TriệuÁLâmcũngkhôngnóigìcô,chỉdặncôlàm quen với tình hình công ty đối tác trước, tránh việc sai sót trong lúc bàn bạc làm ăn.
Quân Liên mấy ngày nay vẫn luôn án binh bất động, chỉ thông báo Thẩm Dực sẽthamdựHộinghịthượngđỉnhtoàncầuvềpháttriểncôngnghệAIvàotháng sau, tất cả người trong ngành đều ôm thái độ chờ xem với việc này.
Tốinay,TriệuÁLâmgọivideoxongbèngọiKhươngDưDạngtới,ánhmắtcô ấy dừng trên chiếc nhẫn sáng lấp lánh ở ngón tay cô, đi thẳng vào vấn đề: "Tôi không biết cô kết hôn lúc nào luôn đó?"
Imlặngmộtlát,TriệuÁLâmmớinói:"Nóithật,banđầutôirấtnghiêmkhắc với [Traveler], thậm chí có thể nói là chèn ép, cô đừng trách tôi."
Do anh không biết kiềm chế, còn cần phải báo cáo với cô nữa hả?!
Bên trên là chữ viết tắt tên của hai người "S&J" lồng chặt vào nhau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.