Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 79

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79


Saukhikếthônmộtnăm,ThẩmDựcđãtựđưachuyệnsinhconvàotrongkế hoạch.

Kiều Tụng rất mong chờ được làm “mẹ nuôi” nên nói bóng gió: “Khi nào em vớiThẩmDựcmớisinhmộtđứađây.Đếnlúcđóchịcóthểbếbéconchơirồi.”

KhươngDưDạngngâythơchớpchớpmắt:“Vộigìchứ,emcònđangbậncông việc đây.”

KiềuTụngnghiêmtúcnói:“Emnghĩđi,ThẩmDựcsắpbamươirồi.Đểđến mấy năm nữa thì anh ấy thật sự không làm nổi đâu.”

Sauđó,côấyhạgiọng,hắnggiọngnói:“Đànôngcànglớntuổithìchấtlượng càng giảm sút. Điều này cũng sẽ ảnh hưởng đến mọi mặt của đứa trẻ.”

Quảthực,nửanămsaukhitừđảotrởvề,ThẩmDựcđãnghĩcáchthuyếtphục cô không dùng biện pháp.

Mỗi khi đến thời điểm quan trọng, Khương Dư Dạng lại chùn bước.

KhôngphảicôkhôngmuốncóconvớiThẩmDực,màlàsợmìnhchưasắnsàng làm ba mẹ.

Chỉcầnnghĩtớisẽcómộtbéconsốngcùnghọ,làmộtsinhlinhchưabiếtgìvề thế giới này, Khương Dư Dạng khao khát bao nhiêu lại thấp thỏm bấy nhiêu.

Trùng hợp là ngay sau khi trò chuyện với Kiều Tụng về chuyện con cái, vừa về tới Oceanwide thì thấy Thẩm Dực đeo kính gọng bạc, trong tay cầm điều khiển TV.Trênmànhìnhlàngườidẫnchươngtrìnhđangnóivềdinhdưỡngkhimang thai.

Đúng là hiếm thấy! Thẩm Dực lại đang xem kênh mẹ và bé!

KhươngDưDạngcảmthấyanhmuốncóconđếnmứctẩuhỏanhậpmarồi. Vậy nên cô không nói một lời, bước tới nhẹ nhàng tâm sự với anh một lúc.

ThẩmDựcmấylầnmuốnmởmiệng,nhưngcuốicùnglạicụpmắtxuống,vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Thựcraanhchỉmuốnxemkênhkinhtếtàichínhnhưnglạivôtìnhchuyểnsang kênhnày.Anhchỉđangxemlướtqua,khôngngờrằngKhươngDưDạnglạitrở về đúng lúc như vậy nên anh dứt khoát bất động, chớp lấy thời cơ ngấm ngầm tỏ rõ thái độ muốn có em bé.

Côghésátvàotaianh,khóemôihơiconglên,cốýphávỡbầukhôngkhícứng nhắc. Cô chủ động hỏi: “Anh thực sự muốn có con đến vậy sao?”

“Dạng Dạng, em cũng không muốn anh già rồi mới có con chứ.”

ÁnhmắtThẩmDựchơiủrũ,caumàynói:“Lúcđógiữaanhvàconcókhoảng cách thế hệ, đi họp phụ huynh sẽ rất xấu hổ.”

Saukhikếthôn,damặtcủangườiđànôngnàyđúnglàchằngmỏngđichútnào. Mới sắp ba mươi tuổi thôi mà bị anh nói như vô sinh hiếm muộn vậy.

TuynóithếnhưngsựlolắngcủaKhươngDưDạngdườngnhưdầndầnđượcsự mong đợi lấp đầy.

Côdùngđầungóntaychạmvàoyếthầuđangchuyểnđộngcủaanh,nhưnglại bị anh bắt lại. Thẩm Dực lợi dụng tình thế, thừa thắng xông lên, cố ý “làm nũng”: “Dạng Dạng, em phải thương anh.”

Khương Dư Dạng: “Hả?”

Côquênmấtmìnhđangđịnhnóigì,trongphútchốcđôimôicôbịkhóachặt, hơi thở cũng bị cướp lấy.

Cảngườicôngồitrongvòngtayanh,giốngnhưmộtchiếcbègỗbồngbềnhtrên biển, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cuốn vào ghềnh thác.

TiếngTVvẫnđangphát.ThẩmDựcbếcôlênápvàocửakính,giơtaycầmđiều khiển từ xa tắt phần giới thiệu sản phẩm dành cho mẹ và bé.

Khương Dư Dạng đảo mắt, co người lại: “Sao vậy?”

“Làmđiềugìđómàanhcầnphảinỗlực.”Đôingươicủaanhđenláy,dường như chỉ trong chớp mắt đã biến thành vẻ tối tăm, trầm tĩnh.

Xemra,yêucầukhôngkiềmchếđượccủaThẩmDựctrướcđâycóthểlấyviệc tạo em bé làm cái cớ rồi.

Đêm khuya, kim giờ lại chuyển động.

Ngườiđànôngbắtchéotay,cởichiếcáophông.Mồhôichảydọctheoquai hàm, nhỏ xuống thành giọt.

KhươngDưDạngđangđạtđếncựckhoái,cảmgiácnhưđứnggiữaranhgiới thiênđườngvàđịangụcvậy.Bậtđènlên,khungcảnhtrướcmặthoàntoànbị ánh mắt chiếm giữ.

Cô gần như c·h·ế·t chìm trong đôi mắt đào hoa đó.

Chođếngiâyphútcuốicùng,anhnghiếnrăng,yếthầukhôngngừngchuyển động, gân cổ nổi lên.

Mộtvòngtayấmápbaobọclấycô.GiọngnóikhànkhàncủaThẩmDựctràn đầy vẻ mê hoặc: “Ở bên trong.”

Cô không còn từ chối nữa mà hoàn toàn chấp nhận.

Sau đêm đó, hai người chính thức bước vào giai đoạn chuẩn bị mang thai. KhươngDưDạngđặcbiệtchúýđếnchếđộănuống,cònThẩmDựccũngbỏ thuốc lá. Anh cùng cô điều chỉnh giờ giấc sinh hoạt, ngủ sớm dậy sớm, dành nhiều thời gian hơn cho việc tập thể d·ụ·c.

Đôi khi đang làm giữa chừng, Thẩm Dực sẽ dừng lại, chăm chú nhìn cái bụng phẳnglìcủacô.Tựhỏiliệuởđâyđãcóhạtgiốngnhỏchưa.Nósẽnhanhchóng phát triển từ một hạt đậu thành một sinh linh bé nhỏ.

Tuynhiên,hai,bathángtrôiqua,bụngcủaKhươngDưDạngvẫnkhôngcó động tĩnh.

Trong khoảng thời gian đó còn hiểu lầm một phen. Cô bị đau bụng, liên tục buồnnôn.Khoảngthờigianđócôngủkhôngngon,banngàylạiluônthèmngủ. Đồng nghiệp xung quanh và Kiều Tụng đều cho rằng cô có thai.

Tuynhiên,ngaykhivừamuaquethửthai,côđãphảinhậpviệnvìviêmdạdày cấp tính.

Côphảinằmviệnmấyngày.Saukhixuấtviện,KhươngDưDạngphảiănđồ thanh đạm một thời gian.

Trênbànăn,côbưngcháonhànnhãuống.Trêngươngmặtthanhthuầnkhông có chút thịt nào, có lẽ do bệnh tật mà gầy đi.

Saukhicôgiúpviệcdọndẹpxongbátđĩa,anhdangtayvớiKhươngDưDạng, quan tâm hỏi: “Dạ dày của em còn khó chịu không?”

“Đỡ hơn nhiều rồi, không đau nữa.” Mấy ngày nay, Khương Dư Dạng không tiếptụckếhoạchmangthai,vậynêneocũngkhôngmỏi,châncũngkhôngđau. Ngược lại, cô còn cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

“Chỗkhácthìsao…”ThẩmDựcámchỉđiềugìđó,trongánhmắtkhôngkiềm chế nổi sốt sắng.

Bây giờ cũng không đến mức phải có em bé, nhưng đã nỗ lực suốt mấy tháng, cảhaingườiđềutíchcựcchuẩnbị.Cóvẻnhưbéconnàyvẫnchưatớilúcxuất hiện.

KhươngDưDạngthởdài,ngậpngừnghỏi:“Anhthấtvọngvìemkhôngcóthai à?”

ThẩmDựcsuynghĩmộtchút,khôngchútdodựthừanhận:“Cũngtốt,béyêu đến muộn chút, địa vị gia đình của anh cũng sẽ không đến mức xuống đáy.”

Côhơinângcằm,khôngkhỏimỉmcườinói:“Cũngkhálàbiếtthânbiếtphận đấy.”

“Đứanhỏnàytứcthờiđấy,biếtđểbanócốgắngnhiềuhơn.”

ThẩmDựcxoaxoamácủacô.Trongđôimắtđàohoakhôngcònthấtvọngnữa, mà giống như sói ăn thịt không nhả xương!

Khương Dư Dạng: “…” Bỏ đi, không còn gì để nói nữa.

Mộttuầnsau,trợlýcủaThẩmDựcxinnghỉphépđểtổchứchônlễnêncôngty đã để một thực tập sinh mới vào thay vài ngày.

Khôngngờngườithựctậpsinhnàylạilàngườitogan.Khiphacàphêcòndám giở trò.

Bộ âu phục cao cấp của Thẩm Dực bị cà phê làm hỏng. Cô thực tập sinh kia muốndùngkhăntaylau.Nhưngngóntaycònchưakịpchạmvàođãbịanhquát mắng rồi đuổi ra ngoài.

Sauđó,anhtrựctiếpthôngbáovớibộphậnnhânsựđểcôtarờiđi.Khirờiđi, cô thực tập sinh kia vẫn đang khóc.

Nghe nói gần đây lãnh đạo cấp cao của Quân Liên có sự thay đổi lớn. Khương DưDạngsợanhmệtmỏinênnhânlúckhôngbậnviệcở[Traveler]đãđếncông ty anh một chuyến.

Câytrầubàtrongvănphòngtổnggiámđốcvẫntỏarasứcsống.Vàiconcátinh nghịch đang thổi bong bóng trong bể.

KhươngDưDạngnhìnchungquanh,tòmòhỏi:“Nghenóivănphòngcủaanh có trợ lý mới? Người đó đi đâu rồi?”

Thẩm Dực ký hợp đồng xong, ngước mắt lạnh lùng nói: “Bị anh sa thải rồi.”

CôcảmthấytâmtrạngcủaThẩmDựckhôngđượctốtnênđiđếntrướcbànlàm việc của anh, mở chiếc hộp giữ nhiệt ra. Bên trong là món súp bổ dưỡng thơm ngon.

Tuyrằnganhvẫnkhôngvui,nhưngdùsaođócũnglàđồăndochínhvợmình nấu, nên Thẩm Dực cũng không tính toán nữa, dùng thìa múc vào một cái bát nhỏ.

“Không có gì, tại không làm được việc.” Thẩm Dực không muốn chuyện phiền lòng này tạo ra khoảng cách giữa hai người nên anh cầm thìa đút súp gà cho cô.

Quả thực còn dính nhau hơn cả lúc hai người yêu nhau.

KhươngDưDạngbiếtanhbậnlàmviệc,lạiđúngthờiđiểmQuânLiênthayđổi lãnh đạo cấp cao. Không cần suy nghĩ nhiều, cô chủ động nói: “Hay là em làm thư ký cho anh một ngày nhé?”

“Đượcđấy,thưkýKhương.”ÁnhmắtThẩmDựcnhiệttình,phongđộnói.“Rất hân hạnh.”

Nóilàlàm,KhươngDưDạngquảthựcởtrongvănphòngtổnggiámđốccảmột ngày. Cô phụ trách các loại văn bản hợp đồng nên tương đối rảnh rỗi.

Một khi Thẩm Dực đã vào trạng thái làm việc thì khó có thể phân tâm. Toàn thânđềubaobọctrongcảmgiácưutúbạihoại,nhưmộtbônghoatrênnúicao mà người lạ không nên đến gần.

KhươngDưDạngchốngcằmnhìnanhlàmviệc.Rồicôlạicầmcâybútmáyđắt tiền của anh luyện chữ, tự chơi một mình rất vui vẻ.

Mãiđếnkhimànđêmbuôngxuống,đènđượcbậtsáng,ThẩmDựcgọimộtcốc trà sữa chuẩn bị riêng cho cô.

KhươngDưDạngvốnlàngườihảongọt.Cônhấpmộtngụmtràsữatrânchâu ấm nóng, nhàn nhã nhìn biển đèn tụ tập dưới những tòa nhà đối diện.

Thẩm Dực dễ dàng bế cô lên và đặt cô lên chiếc bàn gỗ đàn hương.

Chiếc bàn khá cao. Cô ngồi lên đó, ngón chân chỉ vừa chạm đất.

Dovừalạnhvừacứng,KhươngDưDạngđangđịnhnhảyxuốngthìbịThẩm Dực ngăn lại.

Anh cúi người xuống, kiêu ngạo nhìn vẻ mặt của cô.

Hainútcổáovestcủaanhdượcmởra,bàntaygânguốcnớilỏngcàvạt.Xấp tài liệu rơi xuống đất.

“Muốnởđâykhông?”MặtKhươngDưDạngđỏbừng.Côvùivàotrongngực anh, giống như con đà điểu nhỏ không ngẩng đầu lên được.

ThẩmDựcbiếtcôđanglolắngđiềugì,liềnanủi:“Đâylàđịabàncủaanh, không ai dám quấy rầy đâu.”

Nhờ chuyện đó, chiều cao của chiếc bàn bây giờ biến thành vừa phải.

Cólẽdovịtríđặcbiệtnêncôcăngthẳnghơnbìnhthường,cảmgiácthăngtrầm thầm kín.

MặcdùThẩmDựcdỗdànhcôthảlỏng,nhưngtrênthựctếcôcòncảmthấyl*n đ*nh nhanh hơn bình thường.

Saukhikếtthúc,càvạtcủaThẩmDựcđãlỏngra,máitócđenmỏngướtsũng, đôi mắt vẫn còn đỏ ngầu.

Dù xem thế nào cũng làm người ta động lòng.

Quantrọnghơn,vìlầnnàyhaingườiđềuởtrongvănphòngtổnggiámđốcnên không sử dụng biện pháp phòng tránh.

Không ngờ lần ở văn phòng lại trúng mánh.

PhảnứngmangthaiđầutiêncủaKhươngDưDạnglàởtrongbếp.Trướcđócô đã tham gia một lớp học làm bánh ở Paris. Sau khi xem hướng dẫn làm bánh gato do Kiều Tụng gửi, cô cũng tranh thủ thời gian rảnh rỗi sau khi tan làm để mày mò.

Không ngờ vừa đổ sữa ra, cô lại cảm thấy buồn nôn.

Cô lết mình tới bồn rửa tay nôn một lúc lâu nhưng vẫn không đỡ.

Lúcđầu,KhươngDưDạngtưởngmìnhlạibịtrúnggió,sợrằngbệnhviêmdạ dày cấp tính lại tái phát. Giây tiếp theo, trong đầu cô nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Quethửthaicômualầntrướcvẫncònởtrongngănkéo.KhươngDưDạngđem mấy loại que thử thai vào phòng vệ sinh thử hết một lượt.

Timcôđậpthìnhthịch.Cônhắmmắtđợimộtlúc.Khimởmắtralầnnữa,hai vạch màu đỏ đập vào mắt cô.

ĐầuócKhươngDưDạngnhấtthờitrốngrỗng,cảmthấyvừabốirốivừangạc nhiên.

Tronggươngtrướcbồnrửamặt,côvẫnmặcmộtchiếcáosơmirộngthùng thình, bụng cô trông không hề phình ra chút nào.

Thật không thể tin được rằng trong đây lại có một sinh mệnh nhỏ bé.

Saukhihọphànhcảngày,ThẩmDựccheôtrởvềnhà,nửavaiướtđẫmnước mưa.

“Về rồi à.” Khương Dư Dạng chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy anh.

ThẩmDựckhôngngờvừatrởvề,mèoconởnhàlạiquấnngườinhưvậy.Giọng nói của anh mang theo ý cười: “Nhớ anh rồi à?”

“Nhớ anh rồi.” Khương Dư Dạng nhanh chóng thừa nhận, ranh mãnh nói: “Để emlàmảothuậtchoanhcóđượckhông?”Côdùngbàntaymềmmạichekhuất tầm nhìn của anh, đôi môi hơi mím lại.

ThẩmDựccũnghùatheomấytròtinhnghịchcủacô:“Vợlàmảothuậtnào cũng đều lợi hại.”

“Được,vậylầnnàysẽlàlầnlợihạinhất.”KhươngDưDạngnhìnthấysựmong đợi trong mắt anh, biết kết quả sẽ không làm anh thất vọng.

Anhbịđẩyngồixuốngghếsofa.KhiKhươngDưDạngđưaquethửthaitrong lòng bàn tay ra, Thẩm Dực cảm thấy trong tim nhói lên.

ThẩmDựckíchđộngômchầmlấycô,nhưngkhôngdámômquáchặt,chỉxúc động nói: “Đây là con của chúng ta.”

Anh vui mừng khôn xiết, giống như một cậu nhóc chưa từng nhìn thấy sự đời. Anhthựcsựvuiđếnđiênlên,cứliêntụclẩmbẩm:“DạngDạng,anhđượclàm ba thật rồi.”

Tối hôm đó, mọi người ở Tập đoàn Quân Liên đều nhận được phong bao lì xì khổnglồ.Tấtcảtinnhắntrongnhómđềutrànngậpnộidung“Chúcmừnggiám đốc Thẩm được lên chức ba”.

Buổitối,cólẽvìtintứcquáchấnđộngnênThẩmDựcnằmbêncạnhcôtrằn trọc khó ngủ.

KhươngDưDạngcũngvậy,nhắmmắtnhưngcũngchẳngngủsay.

Chỉsaukhiđượcanhhônnhẹlênmímắt,cômớitỉnhdậy.Vừaquayngườithì bắt gặp ánh mắt anh.

KhươngDưDạngnóivớianhcâuđượccâukhông,thẳngthắnnói:“ThẩmDực, đứa nhỏ này đến rất đột ngột, lại còn ngoài ý muốn. Cho đến bây giờ em vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ.”

“Đừngsợ,chúngtađềuđanghọccáchlàmbamẹ.”ThẩmDựcvuốtvetráncô, ánh mắt dịu dàng như ánh trăng. “Em nhất định sẽ là một người mẹ rất rất tốt.”

KhươngDưDạnghítthởnhẹnhàng,lúmđồngtiềnxinhxắnlộra:“Vậythìanh cũng phải yêu thương bạn nhỏ đến muộn này nhiều hơn.”

Thẩm Dực bất chấp mà hứa hẹn: “Ừ, yêu vợ của anh nhất.”

Nóixong,sốngmũicôcaycay,nghẹnngàonói:“ThẩmDực,chúngtacómột gia đình hoàn chỉnh rồi.”

Côluônkhaokhátcómộtgiađìnhhạnhphúcviênmãn.Đêmnaycôđãdần thoát ra khỏi vỏ bọc của mình rồi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79