Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 88

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88


Không có giáo viên nào dám chiếm lớp giáo d·ụ·c thể chất mỗi tuần một lần.

Lớphọcồnào,nhữngngườichợpmắttranhthủngủthêmmộtchút,cũngcó nhiều người nửa đêm ăn sáng nên vội vàng ăn thêm vài miếng bánh mì.

Sự khác biệt lớn nhất giữa Quý Dao và Thẩm Dực ở chỗ cậu ấy nhiệt huyết hơn.

Cóngườinóiđùarằngdùcólàtứđạithiênvươngđếncũngkhôngthểgỡbỏ được bộ lọc mà các cô gái dành cho Thẩm Dực.

QuýDaolàngườihômưagọigiótronglớp,thànhtíchtốt,giacảnhtốt,cóthể trò chuyện với bất cứ ai.

KhôngbiếtQuýDaocóphảiquáphôtrươngkhiđứngrabảovệcôhaykhông, nhưng trong giờ học bóng chuyền buổi chiều, Khương Dư Dạng lại cảm nhận được thái độ thù địch của các bạn nữ trong lớp.

Hàmýlà côkhôngmuốn mâuthuẫn giữacậuấy vàTrầnDục Vănleo thang.

DiễnđàncủatrườngđãbắtđầumộtcuộcbỏphiếuvềviệcliệuQuýDaocóthể tranh đua với Thẩm Dực về vị trí nam thần trong trường được không. (đọc tại Qidian-VP.com)

Điềunàykhiếngiáoviênthểdụctỏrakhôngvui,lậptứcralệnh:“Tấtcảcác em đều phải chạy, không được bỏ một vòng nào”.

ThẩmDựcđãnhậnđượcrấtnhiềulờitỏtìnhcủacáccôgáinhưngchưatừng quen bất kỳ ai trong số họ. Nghe nói có người còn vì để được gặp anh mà cố tình làm đổ nước canh nấm lên người anh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng nhún nhường sẽ chẳng nhận lại được sự đối xử giống như thế.

Saukhimộtrổbóngchuyềnđượcchiathànhhaivàbalượt,KhươngDưDạng chỉ còn lại một mình.

Anhkhônghềngạingần,ánhmắtvẫnhờhữngnhưtrước,giọngđiệulạnhnhư băng: “Xin lỗi nhé, bóng rổ cũng không có mắt.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khônglâusau,tầmnhìncủacáccôgáiđềubịmộtphầncủasânbóngrổchiếm hữu.

ỞThủđôluônủnghộchấtlượnggiáodụcvàmongmuốnhọcsinhpháttriển toàn diện, và trường trung học trực thuộc đại học cũng không ngoại lệ.

Côgáitrợnmắt,lẩmbẩm:“Chẳngphảichỉđậpmộtchútthôisao?Saolạiyếu đuối thế? Tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn gì ở tôi nữa?”

Lờinhắnđượckẹptrongmấytrangsáchcủacậuấy,lúcvàohọcmởralàsẽ thấy.

Thìralớp12doThẩmDựcđứngđầuvàlớp11đangthimộttrậnbóngrổhữu nghị.

Cóbạnnữđếnngàynênđãxingiáoviênnghỉtiếthọcnày.Thầymađầuvốndĩ đã đồng ý, nào ngờ sau đó lại thấy gần như một nửa học sinh nữ trong lớp đều bắt chước để xin nghỉ.

Lờinàyquảthựcđãchọcgiậnchàngtrairamặtbảovệngườikhác,QuýDao lập tức siết cổ áo Trần D·ụ·c Văn rồi nghiến lợi nói: “Cậu nói lại xem nào…”

Tất nhiên Quý Dao có ý tốt nên Khương Dư Dạng rất cảm kích. Cô lấy một viênkẹosữathỏtrắngtừtrongcặprarồiviết:“CảmơncậunhéQuýDao,sau này tôi sẽ nhớ mang theo sách giáo khoa.”

Côhọctưthếdogiáoviênthểdụchướngdẫn,chắphaitaylại,cổtayhướnglên trên và tự mình điều khiển nhịp bóng chuyền.

Lúcđótrongnhàăncórấtnhiềungườiđangtheodõicảnhtượngđó,côgáiấy không còn mặt mũi nào nữa đành xấu hổ bỏ đi.

Sau khi chạy là lúc cho các hoạt động tự do.

NhưngápsuấtkhôngkhíquanhThẩmDựcrấtthấp,môimỏngmímlại,vỗnhẹ quả bóng trong tay vài cái.

KhươngDưDạngthậtrarấtsợđau,lúcnhỏmỗikhitiêmthuốc,mẹcôđềuôm cô vào lòng và cho cô ăn kẹo.

Quý Dao cao ráo nhìn xuống chỗ Trần D·ụ·c Văn đang ngồi, không chịu được bènnhắcnhở:“TrầnDụcVăn,cậuvớibạncùngbànlàmsaovậy?Ngườitalà con gái, da mặt lại mỏng, cậu đã không cho rồi còn vô tình như vậy?”

Quảbóngrổvẽmộthìnhparaboltrênkhông,lướtsátquamặtcôgáikiarồi cuối cùng tiếp đất nhẹ nhàng và lăn đi.

DướisựthuyếtphụccủaKhươngDưDạng,tròkhôihàicuốicùngcũngkết thúc sau lớp đọc buổi sáng.

Côgáikiacũngrấtthẳngthắn,mỉmcườixinlỗi:“BạnThẩmà,tôilàmquầnáo bạn bẩn rồi, cho tôi xin phương thức liên lạc đi.”

Nếu bị ngã hoặc dập đầu, mẹ hỏi thì cô sẽ luôn nói mình không đau.

CậutanóimộtcáchtànnhẫnđếnmứcKhươngDưDạngkhôngnhịnđượcmà tái mặt, bèn nghĩ đến việc sang lớp bên cạnh mượn sách, nhưng vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi thì chuông vào lớp đã vang lên.

Chàngtraimặcbộđồthểthao,nhữngđườngcơbắprắnrỏirõnét,phongthái nhẹ nhàng sạch sẽ.

Quảbóngchuyềnđánhvàotráncômộtcáchvôtư,đầucôbịđậpmạnh,nước mắt sinh lý tích tụ trong mắt.

Xứng đáng với danh hiệu hoa trên núi tuyết.

QuýDaophùhợphơnvớitinhthầntrẻtrungcủalứatuổinày,trànđầynhiệt huyết và có chút nóng nảy ở tuổi thiếu niên.

Kết quả... Thẩm Dực cũng không nhìn cô ta một cái, lấy khăn giấy lau sạch áo khoác,ánhmắtnặngtrĩunhưđá,nhẹnhàngthốtramấychữ:“Xinlỗi,khôngcó hứng thú.”

Côtacứnghĩmìnhsẽnhậnđượclờixinlỗitừnamthầncủatrường,tronglòng không khỏi nhảy cẫng lên.

Đây là bài học đầu tiên Khương Dư Dạ học được khi đến Thủ đô.

Đúngvậy,yếuớtđếnthếsao?!

Khương Dư Dạng không nói gì, đôi mắt càng đỏ hơn vì bất bình.

KhươngDưDạnghítsâumộthơi,kiêntrìnói:“Tôiđểquênsáchcủamìnhở nhà. Yên tâm, tôi sẽ không quấy rầy cậu đọc sách buổi sáng.”

Nửa giờ trôi qua nhanh chóng, cô xem lại bài viết xong và bắt đầu đọc.

ThẩmDựccởiáokhoácđồngphụchọcsinh,lôngmàynhưphủđầytuyếttrắng, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm.

QuảbóngtrongtayThẩmDực,nhữngngườikhácđềutậptrungphòngthủ,đôi mắt chăm chú dõi theo để chặn được đường bóng này.

KhươngDưDạngchorằngmìnhxuixẻo,cầmcuốnsổrasaulưng,xấuhổđứng dựa vào bảng đen.

KhươngDưDạngvộikéogócáoQuýDaolại,mâuthuẫngiữacôvàTrầnDục Văn không nên làm liên lụy tới Quý Dao, như thế thì không hay chút nào.

Rốt cuộc, càng không có được thì lại càng muốn.

Saukhitậpđượcvàihiệp,quảbóngchuyềnđậpthẳngvàocổtay,gâyravếtđỏ trên làn da mỏng manh, khi ấn vào vẫn hơi đau.

Nữsinhđógiậtnảymình,địnhnổigiậnthìnhìnthấyThẩmDựcchạytớinhặt bóng.

Anhvặnnắpchairồitròchuyện,cườikhúckhíchvớivàibạnnamtronglớp, đôi vai anh khẽ run lên.

KhươngDưDạngquaytrởlạichỗngồicủamìnhthìmộtcáibóngrơixuống đầu cô.

“Khương Dư Dạng, em không mang theo sách sao?”

Làndacủacôrấttrắng,giốngnhưvùngđấttuyếtrộnglớnkhôngthểnhìnthấy, nhìn gần lại càng trắng hơn, gần như trong suốt, các mao mạch gần như không nhìn thấy được.

Chương 88

Tỏ rõ ý muốn kết bạn với anh.

Tiếngđộngkhálớnkhiếnlớptrưởngvộithảquảbóngchuyềnxuống,vộivàng đỡ cô kiểm tra vết thương trên trán: “Dạng Dạng, cậu không sao chứ?”

So với Thẩm Dực, Quý Dao rõ ràng là kém hơn về mọi mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

Côcuốngquýtđứngdậy,thậtthànói:“Emxinlỗicô,emquênmất.”

Ainấyđềuoánthán,chạytừngvòngdướiánhmặttrờichóichangchođếnkhi đủ thì thôi, mọi người thở hồng hộc không ra hơi.

Lớp 10a2 đang hỗn loạn bỗng trở nên im lặng.

Khương Dư Dạng dùng khăn giấy ướt lau mồ hôi, ngồi ở bồn hoa nghỉ ngơi.

Nhưng kết quả... Thẩm Dực vẫn đứng thứ nhất như mọi khi.

“Đólàviệc củacậu.”Trần DụcVăn nắmchặtcuốn sáchvớithái độlạnh lùng.

Bênkhối12,cuộcthibóngrổđangrấtcăngthẳng.Lớp11bámtheorấtsátsao, nếu Thẩm Dực ném trúng bóng vào rổ thì sẽ kéo dài được khoảng cách ra một chút.

Giáoviênđốixửvớimọingườinhưnhau,khôngaithoátđượcbịphạtnênung dung nói: “Thế thì em lên trước lớp đứng tiết này đi, buổi sau nhớ chú ý.”

Cô thay bộ đồ thể thao mặc trong giờ thể d·ụ·c rồi theo cả lớp ra sân chơi.

Chỉkhianhquaylưngvềphíacô,KhươngDưDạngmớihiểuanhnóigì,ngay cả gáy của một người đẹp cũng đẹp.

Thẩm Dực là loại người được tất cả ngưỡng mộ, cách cư xử và làm việc thì lại caongạo,khôngchêvàođâuđược,tuynhiên,anhlàmmọingườiluôncảmthấy giữa anh và họ có một tầng ngăn cách, không thể cảm nhận được cảm xúc thật của anh.

Tưởngchừngnhưanhđãmấtđisựhồnnhiêntuổitrẻnhưngcửchỉlạiđầycông khai, phóng túng khiến người ta khó có thể không động lòng.

TrầnDụcVănnghevậy,sắcmặttốisầm,cườilạnhnói:“KỷDao,đừngcóyêu cầu tôi làm gì.”

“Thôi đừng làm thế, dù sao cũng là lỗi của tôi.”

Ngaycảkhilớptrưởngvôthứcquantâmđếncô,câuđầutiêncônóiracũng chính là không sao cả.

KhươngDưDạngsửngsốt,chưakịpphảnứngđãbịmộtquảbóngchuyềntừ hướng lớp ném trúng.

Nhưng sau đó, mẹ cô lâm bệnh nặng, cô không có quyền kêu đau nữa.

Lúcnghỉgiữahiệp,ThẩmDựccầmlấymộtchainước,yếthầunhấpnhô,đôi mắt hoa đào lóe ra ánh sáng rực rỡ.

CôgiáotiếngTrungbướcvào,liếcnhìnđámhọcsinhdướibụcgiảng.Côgiáo viết nắn nót lên bảng, viết xong mới nhớ hôm nay kiểm tra bài đọc sáng nay.

Cảlớpgọibạnnữnémbóngtớixinlỗinhưngcôtachinóivớitháiđộkhông mấy thiện cảm: “Xin lỗi nhé, bóng chuyền làm gì có mắt đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cácnhómkhácđềuchiathànhnhómhaihoặcbangười,vàkhiquảbóngđược chuyền đi, có tiếng cười nói rôm rả sôi nổi, khiến những người ở lại một mình càng thêm cô đơn.

NhưngThẩmDựclạikhôngtungbóngnhưmongđợi,anhnhìnsangrồiném quả bóng đi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88